» Chương 1825:. Phản bản Quy Nguyên

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

“Này liền đa tạ đại nhân rồi,” Dương Khai mỉm cười ôm quyền, híp mắt, thản nhiên nói: “Bất quá… Ta một đường không chọn.”

“Ngươi muốn chết!” Bóng người sầm mặt, sát cơ khởi động.

Bóng người kia trong miệng mặc dù răn dạy lợi hại, nhưng không có ý định cùng Dương Khai động thủ, mà là ánh mắt băng hàn ngưng mắt nhìn hắn.

Dương Khai cười to: “Nếu như thế, vị đại nhân này không ngại tiễn ta đoạn đường như thế nào?”

Hắn một bộ không biết sống chết bộ dáng, không ngừng khiêu khích đối phương.

Bóng người sắc mặt càng âm trầm.

“Thế nào? Ngươi là không dám… Hay là không thể?” Ánh mắt Dương Khai bỗng nhiên trở nên bén nhọn vô cùng, phảng phất một thanh kiếm sắc, muốn đâm thẳng sâu trong nội tâm bóng người kia, thấy rõ hư thật.

Bóng người bất động như núi.

Dương Khai dồn khí Nhược Uyên, cười lạnh cuống quýt: “Nếu ngươi bản tôn hạ xuống, ta sợ là không có gì cơ hội phản kháng. Mặc dù ta không biết ngươi mạnh thế nào, nhưng hẳn không phải là võ giả tầng thứ này của ta có thể ngăn cản. Nhưng chính là một đạo hồn niệm liền muốn để ta thúc thủ chịu trói, ngươi là loại ngu ngốc sao? Nơi này là Thức Hải của ta, ta là Chúa Tể!”

Dứt lời, phía dưới bình tĩnh nước biển bỗng nhiên lăn lộn, hội tụ thành từng đạo dữ tợn cột nước, giống như Ác Long thức tỉnh. Trong Thức Hải càng là tràn ngập khí tức xơ xác kinh người.

Bóng người nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhạt nhìn Dương Khai vuốt cằm nói: “Tiểu tử quả nhiên có chút bất phàm. Bổn tọa ngược lại là xem nhẹ ngươi rồi. Nếu bị ngươi xem ra mánh khóe, quyển kia tòa cũng không thể nói gì hơn. Tiểu tử, giữ lại tánh mạng, bổn tọa sẽ lại tới tìm ngươi đấy, tuyệt đối đừng đơn giản chết rồi.”

Nói như vậy, hắn bỗng nhiên hai tay véo pháp quyết rườm rà, cả người dần dần nhạt đi.

“Muốn đi?” Dương Khai giận quát một tiếng, “Lão tử Thức Hải thế giới, há lại ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi địa phương!”

Kim quang bỗng nhiên đại phóng, diệt thế ma nhãn lơ lửng trên không Thức Hải chiếu xuống diệt thế kim quang, hướng bóng người bao phủ tới.

Thân ảnh mờ nhạt kia bỗng nhiên ngưng trệ, tựa hồ bị diệt thế kim quang cầm giữ.

Bóng người nhướng mày, hồ nghi nói: “Đây là cái gì lực lượng? Lại cổ quái như vậy? Cho ta tản ra!”

Thân thể hắn run lên, diệt thế kim quang bị trực tiếp đánh tan, nhao nhao lui tránh, không thể lại gần bên cạnh hắn.

Hống hống hống…

Đúng lúc này, hơn mười đạo Ác Long do năng lượng Thức Hải của Dương Khai hội tụ từ bốn phương tám hướng đánh tới, hung tợn cắn xuống bóng người.

Bóng người trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng vạn phần, tay trái kéo lê một nửa hình tròn trước người. Hồn thể lại bỗng nhiên xuất hiện một màn sáng phòng hộ.

Ầm ầm…

Ác Long đụng vào màn sáng, Thức Hải thế giới chấn động. Thần hồn linh thể của Dương Khai bỗng nhiên trở nên suy yếu vô cùng.

Đây là thần hồn chính diện giao phong. Vô luận thắng bại, đều có tổn thương cực lớn đối với Dương Khai và bóng người kia.

Dương Khai không dễ chịu, bóng người kia đồng dạng khó chịu vô cùng. Đây không phải lực lượng thần thức bình thường, mà là lực lượng thần thức thuộc tính hỏa biến dị. Mặc dù hắn không bị tiêu diệt dưới đợt cường công này, nhưng sức nóng thiêu đốt linh hồn làm hắn khổ không tả xiết.

Ngăn cản hơn mười đạo công kích của Ác Long sau đó, bóng người càng trở nên trong suốt, phảng phất tùy thời có thể sụp đổ. Hơn nữa trong cơ thể hắn mơ hồ có thể thấy, có hỏa lực nóng rực đang du tẩu, không ngừng gặm nhấm hồn lực.

“Được, ngươi rất tốt!” Bóng người cắn răng căm tức nhìn Dương Khai, “Chính là con sâu cái kiến, lại dám làm tổn thương hồn thể của bổn tọa. Mối thù hôm nay bổn tọa nhớ kỹ, ngày khác sẽ làm cho ngươi gấp trăm lần hoàn lại!”

Dứt lời, hắn lần nữa bắt pháp quyết, cả người triệt để nhạt đi.

Bất quá trước khi đi, Dương Khai mơ hồ nhìn thấy hắn đánh ra một cái pháp ấn, ném vào trong biển ý thức của mình.

Sau ba hơi thở, Thức Hải cuộn trào dần dần lắng xuống.

Sắc mặt Dương Khai tái nhợt đứng tại chỗ, cẩn thận cảm giác bốn phía. Bóng người không giải thích được kia đã đi rồi, điều này không nghi ngờ, bởi vì nơi đây đã không còn nửa điểm khí tức của hắn.

Chỉ có điều… hắn trước khi đi rốt cuộc để lại cái gì pháp ấn? Lại giấu ở nơi nào? Dương Khai lại nửa điểm cũng không cảm giác được.

Một cảm giác vô lực sâu đậm tràn ngập trong lòng Dương Khai, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Đối phương chỉ là một cái hồn thể, có lẽ là một đạo trong hàng tỉ thần niệm của người nọ, lại có thể lui tới tự nhiên trong thế giới ý thức của mình. Loại chuyện này, cho dù là cường giả Hư Vương tầng ba cảnh cũng không thể làm được.

Tên kia sẽ không phải là tồn tại cùng cấp bậc với Dương Viêm, Trùng Đế chứ?

Có thể khẳng định là, hắn cùng Dương Viêm, Trùng Đế đến từ cùng một nơi, mà chỗ đó gọi là Tinh Giới! Là tồn tại cấp cao hơn so với Tinh Vực mà mình đang ở.

Còn có hai chuyện khiến Dương Khai rất để ý. Một là bóng người kia dường như đặc biệt coi trọng phần tinh đồ trong biển ý thức của mình! Lúc ấy hắn nhìn thấy tinh đồ, so với thấy Thất Thải Ôn Thần Liên còn phấn chấn hơn.

Cái tinh đồ này giấu giếm bí mật gì? Dương Khai trăm mối vẫn không có cách giải.

Từ khi có được phần tinh đồ này đến bây giờ, Dương Khai cũng chỉ dùng nó để phân biệt phương hướng, không phát hiện tác dụng quá lớn. Nhưng đối phương lại để ý tinh đồ như thế, còn hơn Thất Thải Ôn Thần Liên, có lẽ trong đó ẩn giấu điều gì mà mình không biết.

Chuyện thứ hai chính là Thất Thải Ôn Thần Liên.

Bóng người kia lại nói Thất Thải Ôn Thần Liên tiến thêm một bước có thể tiến hóa thành Chí Tôn Ôn Thần Liên…

Dương Khai vẫn cho rằng hình thái Thất Thải của Ôn Thần Liên là hình thái cuối cùng, hà cớ gì nghĩ tới trên đó còn có tầng thứ cao hơn?

Cái Ôn Thần Liên này mang lại lợi ích cho Dương Khai thật sự là quá lớn. Sức mạnh thần thức của hắn mạnh mẽ như vậy, không hề kém hơn cường giả Hư Vương tầng ba cảnh, tất cả đều nhờ vào sự chăm sóc không ngừng của báu vật thiên địa này đối với thần hồn.

Hình thái Thất Thải của Ôn Thần Liên đã khiến Dương Khai được lợi vô cùng. Nếu như tiến thêm một bước… Dương Khai cảm thấy trong đầu nóng lên.

Cuộc trao đổi với bóng người kia, tiếp nhận lượng tin tức quá mức khổng lồ, khiến hắn thật lâu không thể lấy lại tinh thần.

Trọn vẹn nửa khắc đồng hồ sau, Dương Khai mới xua tan trong lòng rất nhiều tạp niệm, tán đi thần hồn linh thể, thần niệm trở về thân thể.

Quay đầu nhìn thoáng qua, Không Hữu sắc mặt tái nhợt, ngã ngồi ở một bên, không nhúc nhích, tựa hồ là do một thân tu vị bị phế mà sinh cơ uể oải.

Mà mấy cái võ giả Phản Hư Kính cũng không dám có chút vọng động. Sau khi chứng kiến Dương Khai mấy chiêu phế bỏ Không Hữu, bọn họ nào dám có ý nghĩ xấu gì? Sợ chọc giận Dương Khai làm cho họa sát thân. Mặc dù Dương Khai đứng ngây ra đó, bọn họ cũng không có dũng khí thừa cơ trốn chạy.

Thẳng đến lúc này, thấy ánh mắt Dương Khai nhìn về phía bọn họ, mấy cái Phản Hư Kính mới kinh sợ, từng người cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

“Vị thiểu hiệp kia, kính xin tha cho chúng ta một mạng. Chúng ta cũng bị Không Hữu bức bách, thân bất do kỷ, mới có thể trợ Trụ vi ngược. Hôm nay đã hoàn toàn ăn năn, mong thiếu hiệp cho cơ hội sống sót. Từ nay về sau chúng ta nhất định vì thiếu hiệp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lên núi đao xuống biển lửa không chối từ!” Một người đứng giữa vội vàng cầu xin.

Hắn dẫn đầu, những người khác cũng không ngừng thuật lại nỗi khổ tâm riêng của mình, nhao nhao chỉ trích Không Hữu bá đạo và bi thảm, chối bỏ quan hệ của mình với Phệ Linh Tông, đổ hết tội lỗi lên người Không Hữu.

Phốc…

Vốn đã sinh cơ uể oải, Không Hữu tức giận phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp mất mạng.

Dương Khai lạnh lùng nhìn khuôn mặt xấu xí của bọn họ. Vốn dĩ tâm trạng đã tồi tệ do bóng người kia gây ra, bây giờ càng thêm ác liệt. Đâu có tâm trạng đi nghe bọn họ nói xằng nói bậy? Vài đạo kim huyết tia bắn ra, kim quang lập lòe trong không gian mờ tối một hồi, lập tức lấy mạng của bọn họ.

Sau đó, Dương Khai nhặt từng cái Không Gian Giới của những người này, điều tra một phen, vét ra gần trăm khối Phệ Linh Tinh đã luyện chế hoàn thành trong nhẫn không gian của họ.

Hắn đặt tất cả Phệ Linh Tinh tại vị trí ban đầu của Tinh Thần Bản Nguyên, bắt pháp ấn, điểm tay về phía trước.

Oanh…

Một tiếng nổ trầm truyền ra, những Phệ Linh Tinh kia đồng loạt nổ tung, thiên địa linh khí bành trướng như biển đột nhiên sinh ra, khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Năng lượng trong Phệ Linh Tinh đến từ Thông Huyền Đại Lục. Dương Khai làm như vậy, chẳng qua là đưa những năng lượng này trở về nguồn gốc. Tin rằng không lâu sau, tình hình linh khí nồng đậm của cố thổ sẽ được cải thiện.

Làm xong tất cả, hắn mới tế ra Huyền Giới Châu, lần nữa tiến vào Tiểu Huyền Giới, để Tiểu Tiểu cầm Huyền Giới Châu trở về mặt đất.

Cùng lúc đó, tại một tu luyện ngôi sao cách xa hàng tỉ dặm, trong một sơn cốc linh khí nồng đậm, có một nam tử ngồi khoanh chân. Hắn ngồi ở đó, phảng phất hòa làm một thể với trời đất. Nếu không dùng mắt thường nhìn, cho dù là cường giả Hư Vương tầng ba cảnh cũng không phát hiện được sự tồn tại của hắn.

Xung quanh hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa. Trên đỉnh đầu hắn còn có một chú chim nhỏ, tao nhã dùng mỏ chải lông vũ.

Đối với chim con, nó phảng phất đứng trên một cành cây bình thường, chứ không phải đứng trên đỉnh đầu một người.

Người này đối với ý cảnh võ đạo hiểu biết, đã vượt qua toàn bộ Tinh Vực, đạt đến cảnh giới Đạo pháp tự nhiên trong truyền thuyết.

Nếu để những cường giả Hư Vương tầng ba cảnh kia nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cúi đầu bái lạy.

Du đấy, thân hình người này run lên, bỗng nhiên mở ra hai con ngươi, ngưng mắt nhìn phía trước.

Không lâu sau, một đạo năng lượng khó nhận thấy từ xa bắn tới, bắn vào trong cơ thể hắn.

Người này nhắm lại hai con ngươi, yên lặng cảm giác. Lát sau, thân hình chấn động, kinh sợ nói: “Thất Thải Ôn Thần Liên, Tinh Vực Bảo Bản Đồ? Hai thứ này lại ở trên người một người? Cơ duyên của kẻ này có phải hơi quá nghịch thiên? Bất quá cũng thế, làm tổn thương hồn thể của bổn tọa, bổn tọa há có thể tha cho ngươi? Hai thứ đồ này tạm thời để trên người ngươi, có linh ấn của bổn tọa tồn tại, ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng.”

Nói như vậy, hắn chậm rãi đứng dậy, trong mắt hiện lên hào quang tàn nhẫn. Trầm tư lát sau nói: “Thôi, trăm năm đã qua, mảnh Tinh Vực này cũng không còn xuất hiện chấn động năng lượng cường đại. Xem ra thật không có Thủ Hộ Giả tồn tại. Nếu như thế, đây liền trở thành đá kê chân cho bổn tọa tiến lên Đế Tọa đi.”

Nói xong, hắn bỗng nhiên cười lạnh, cả người hướng xuống dưới chìm vào một cách quỷ dị.

Chỉ lát sau, hắn đã đến sâu trong tâm trái đất, đứng trước Tinh Thần Bản Nguyên của tu luyện ngôi sao này.

Hai tay hắn múa, không ngừng đánh pháp quyết vào trong Tinh Thần Bản Nguyên. Nương theo động tác của hắn, linh khí thiên địa của cả tu luyện ngôi sao đều rung chuyển, nhao nhao tụ về phía Tinh Thần Bản Nguyên, lại bị người này nuốt vào cơ thể.

Trên tu luyện ngôi sao này, tất cả võ giả đều lập tức nhận ra điều bất thường. Bọn họ rõ ràng cảm thấy linh khí thiên địa xung quanh dường như ngày càng ít, hơn nữa tốc độ giảm bớt cực kỳ đáng sợ. Lại không ai biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4969: Nói nhảm quá nhiều

Chương 4968: Lãnh chúa xuất thủ

Chương 207: Cuồn cuộn sóng ngầm