» Chương 1846: bổn tọa rất hài lòng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 1846: Bổn tọa rất hài lòng

Hôm sau, sáng sớm.

Hoa U Mộng đúng hẹn đi tới bên ngoài. Trên tay nàng đang cầm một cái khay, trên khay đặt mấy chuỗi linh quả. Những linh quả này vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường, tản mát ra linh khí nồng đậm, mùi thơm ngát xông vào mũi, hiển nhiên là bảo bối có lợi lớn cho võ giả phục dụng.

Nàng đứng ngoài cửa, đang chần chờ không biết nên nói gì, thì cửa phòng chủ động mở ra. Dương Khai đang khoanh chân ngồi đối diện, khẽ mỉm cười nhìn nàng.

“Thiếp thân ra mắt đại nhân.” Hoa U Mộng vội vàng vẻ mặt nghiêm túc, dịu dàng thi lễ.

“Hoa hội trưởng quá khách khí, mời vào sao.” Dương Khai đưa tay ý bảo.

“Quấy rầy.”

Hoa U Mộng vừa nói vừa cất bước đi vào. Nàng đặt đồ vật trên khay xuống, mở miệng nói: “Địa phương đơn sơ, thiếp thân cho đại nhân chuẩn bị tạm một ít vật lót dạ, mong đại nhân đừng chê.”

“Bích Huyết Linh Lung Quả?” Dương Khai nhìn chuỗi quả như chùm nho tím trên khay, hơi lộ vẻ kinh ngạc, gật đầu nói: “Hoa hội trưởng đã hao tâm tổn trí rồi.”

“Đại nhân thích là tốt rồi.” Hoa U Mộng cẩn thận phụng bồi, đứng ở một bên, trông có vẻ câu nệ và bất an.

Dù sao đến giờ, nàng vẫn chưa hiểu đối phương rốt cuộc có lai lịch và thân phận gì, vì sao ngay cả nhân vật lớn như Lộ Thiên Phong cũng kiêng kị hắn như vậy. Chuyện hôm qua đặt ở bất kỳ thương hội nào khác, sợ là tai ương diệt môn, nhưng ở đây, Ngũ Phương Thương Hội chẳng những bình an vô sự, ngược lại còn nhận được bồi thường lớn, ngay cả Lộ Thiên Phong cũng đích thân xin lỗi.

Đây không phải là thứ mà sức mạnh thông thường có thể làm được. Lai lịch của thanh niên này e rằng khiến người ta không dám tưởng tượng, Hoa U Mộng sao dám không cẩn thận?

Điều khiến Hoa U Mộng băn khoăn là nàng còn chưa biết tên họ của đối phương.

“Hoa hội trưởng ngồi đi, đừng giữ lễ tiết như vậy.” Dương Khai cười nhìn nàng.

“Trước mặt đại nhân, thiếp thân không dám càn rỡ.” Hoa U Mộng mím môi đỏ mọng, có chút lo sợ bất an cố nặn ra vẻ tươi cười, kiên trì đứng tại chỗ.

Dương Khai vuốt vuốt trán, suy nghĩ một lát, nghiêm nghị nói: “Hoa hội trưởng, ngươi đây là đang trách cứ tại hạ?”

Hoa U Mộng nụ cười biến đổi, vội vàng khoát tay nói: “Đại nhân cớ gì nói lời ấy? Hôm qua nếu không phải đại nhân ra tay ngăn cơn sóng dữ, Ngũ Phương Thương Hội của ta sợ đã bị diệt, các huynh đệ tỷ muội lại khó thoát khỏi cái chết. Ân cứu mạng của đại nhân, thiếp thân cảm động rơi nước mắt, sao dám trách cứ?”

“Haha, ta che giấu thực lực, ẩn tàng thân phận, vô duyên vô cớ chạy đến chỗ ngươi lại còn khiến các ngươi gặp phải tai họa như vậy, Hoa hội trưởng chẳng lẽ không có nửa điểm oán trách?”

Hoa U Mộng lông mày kẻ đen ngưng lại, tựa hồ bị Dương Khai nói trúng tâm sự, có chút không phản bác được.

“Chẳng những Hoa hội trưởng, ngay cả mấy vị bằng hữu kia e rằng đối với tại hạ cũng có phần ý kiến sao? Chẳng qua là không dám bộc lộ ra mà thôi.” Dương Khai haha cười nói.

Hoa U Mộng cười khổ nói: “Đại nhân minh giám. Có câu cách ngôn gọi thần tiên đánh nhau, người phàm tao ương. Thiếp thân cùng Ngũ Phương Thương Hội bất quá là thế lực nhỏ bé nhất dưới trời đất này, bất kỳ gợn sóng nào cũng đủ khiến chúng ta tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.”

Khi nói chuyện, nàng dường như lại khơi lên một tia dũng khí, miệng lưỡi rõ ràng nói: “Chuyện hôm qua, bọn ta quả thật cảm kích đại nhân, chẳng qua chuyện như vậy bọn ta không dám trải qua nữa. Mà thiếp thân lại kiến thức thiển cận, thật sự không nghĩ tới Ngũ Phương Thương Hội của ta, có chỗ nào có thể thu hút đại nhân dừng chân lúc này. Với thân phận và thực lực của đại nhân, ở Tử Tinh thành này sợ là bất kỳ nơi nào cũng có thể đi được sao?”

“Quả thật.” Dương Khai gật đầu. “Nhưng ta hôm qua nếu rời đi, các ngươi nhất định phải gặp tai ương rồi. Cho nên ta lựa chọn ở lại. Hoa hội trưởng ở cửa thành đã ra tay tương trợ tại hạ, tại hạ tự nhiên không thể bỏ qua chuyện ngoài, vừa đi rồi chi.”

Hoa U Mộng ngẩn ra, khẽ gật đầu.

Dương Khai nở nụ cười: “Làm quen lại một chút. Tại hạ Dương Khai. Ẩn giấu thực lực bất quá là thuận tay làm, bởi vì ta không thể đi tới đâu cũng hô lớn một tiếng ta là Hư Vương Cảnh sao? Như vậy cũng quá phô trương rồi. Về phần thân phận… Ta bất tiện nói nhiều, kính xin Hoa hội trưởng hiểu.”

Hoa U Mộng nói: “Đại nhân đích thị là có điều gì bất đắc dĩ khổ trung rồi.”

“Xem như thế đi. Bất quá ngươi cũng không cần quá để ý. Thân phận kia của ta hôm qua thật là giả dối. Ngươi vẫn là coi ta như một người bình thường Hư Vương Cảnh tốt lắm…”

Hoa U Mộng nhướng mày, có chút mờ mịt, bất quá thấy Dương Khai thần sắc chân thành, thật cũng không nghi ngờ. Dù sao với thực lực như vậy của đối phương, thật sự chưa đến mức lừa gạt mình cái gì. Nàng nghiêm mặt nói: “Thiếp thân trách lầm đại nhân, xin đại nhân không so đo.”

“Đừng một ngụm một tiếng đại nhân, ta nghe không quen. Ta chỉ muốn cho Hoa hội trưởng biết, ta tới nơi này không có ý đồ khác, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp mà thôi, lại không có bất kỳ ý đồ nào đối với Ngũ Phương Thương Hội của các ngươi.” Dương Khai thành khẩn nhìn Hoa U Mộng.

“Thiếp thân tin tưởng.” Thấy đối phương thành thật như vậy, Hoa U Mộng tự mình không khỏi tin. Nàng chần chờ nói: “Chẳng qua là nếu không gọi đại nhân, vậy thiếp thân nên xưng hô như thế nào… Tiền bối?”

Dương Khai ho khan một tiếng: “Tên là được.”

“Thiếp thân không dám!” Hoa U Mộng vội vàng khoát tay.

“Thôi vậy, tùy ngươi đã khỏe.” Dương Khai cũng không muốn dây dưa nhiều ở vấn đề này. Hắn đưa tay đẩy mâm trái cây trở lại, nói: “Bích Huyết Linh Lung Quả này đối với ta mà nói không có tác dụng gì rồi, chẳng qua là ăn cho sướng miệng mà thôi. Nhưng nếu Hoa hội trưởng ngươi ăn vào, cũng có thể tinh thuần thánh nguyên. Ngươi thu trở về đi thôi.”

Hoa U Mộng sắc mặt vui vẻ, có chút cảm kích nhìn Dương Khai nói: “Đa tạ đại nhân.”

Chùm linh quả này cũng là nàng tốn giá cao mới mua được, vô cùng khó có được. Nếu không phải cố kỵ thân phận và thực lực của Dương Khai, Hoa U Mộng đâu cần làm vậy. Ngày thường nàng là một hội trưởng cần kiệm, căn bản sẽ không lãng phí như thế.

“À, bên ngoài có người tìm ngươi.” Dương Khai thần sắc vừa động, hướng ra ngoài nhìn một cái.

Hoa U Mộng quay đầu nhìn lại, phát hiện ngoài cửa không có ai khác. Đang chuẩn bị hỏi thì chợt thấy một bóng người vội vã từ bên kia đi tới, chính là Cao Hồng.

Trên mặt Cao Hồng còn treo nụ cười mừng rỡ, tựa hồ có chuyện tốt gì đó xảy ra.

“Đại nhân chờ một lát, thiếp thân đi một chút sẽ trở lại.” Hoa U Mộng vừa nói, vội vàng lui ra.

Vừa đi ra ngoài, chạm mặt Cao Hồng, hai nàng liền thấp giọng nói chuyện. Một lát sau, Hoa U Mộng thần sắc cả kinh, vội hỏi: “Thật không?”

Cao Hồng nghiêm nghị gật đầu, Hoa U Mộng kinh hỉ nói: “Theo ta ra ngoài xem một chút.”

Nói xong, vội vã bước ra ngoài.

Một lát sau, ở trong cửa hàng Ngũ Phương Thương Hành, Hoa U Mộng y phục chỉnh tề xuất hiện. Giờ phút này, trong cửa hàng Hạ Kinh Vũ, Hải Đường cùng Diêu Khánh bọn người đang lặng lẽ chờ đợi. Ngoài bọn họ ra, còn có một đám võ giả mặc áo giáp, dưới sự hướng dẫn của một đại hán mặt trắng, đang đứng trong cửa hàng, vẻ mặt nghiêm túc và cần phải.

Thấy trang phục của họ liền biết họ là thủ vệ Tử Tinh thành, cùng Bạch Chính Sơ và Lộ Thiên Phong hôm qua là một đường người.

Thấy Hoa U Mộng đi ra, đại hán mặt trắng dẫn đầu vội vàng ôm quyền, cung kính nói: “Chắc đây là Hoa hội trưởng tiếng tăm lừng lẫy của Ngũ Phương Thương Hội rồi?”

Hoa U Mộng kinh ngạc, vội vàng hoàn lễ nói: “Không dám nhận, thiếp thân Hoa U Mộng ra mắt vị đại nhân này.”

“Hoa hội trưởng khách khí.” Đại hán mặt trắng vẻ mặt hòa nhã, tự giới thiệu: “Tại hạ Tử Tinh thành Phó thống lĩnh Khúc Chính!”

“Đại danh Khúc thống lĩnh sớm đã nghe thấy, chẳng qua không biết Khúc thống lĩnh hôm nay đến thương hội của ta, có việc gì?” Mặc dù vừa rồi từ Cao Hồng đã nhận được một số tin tức, nhưng vẫn chưa xác định nên Hoa U Mộng vẫn hỏi.

“Khúc mỗ lần này đến đây, là phụng mệnh Lộ đại nhân, mang những thứ này giao cho Hoa hội trưởng.” Vừa nói, hắn từ nhẫn không gian lấy ra một hộp ngọc, cung kính đưa tới.

Hoa U Mộng thần sắc nghiêm túc, đưa tay nhận lấy hộp ngọc.

Mở hộp ngọc ra nhìn, bên trong thật sự chỉnh tề bày biện rất nhiều giấy da thú. Rút ra một tờ, Hoa U Mộng nhất thời duyên dáng gọi to: “Khế đất!”

“Cái gì?” Hạ Kinh Vũ và những người khác cũng chấn động, ngay cả Cao Hồng cũng há to miệng.

Mặc dù Khúc Chính vừa đến có nói có chuyện tốt giao cho Ngũ Phương Thương Hội, nhưng không nói rõ rốt cuộc là chuyện gì. Giờ phút này thấy khế đất, mọi người mới cuối cùng hiểu ra.

“Nhiều khế đất như vậy?” Hoa U Mộng hoàn toàn ngây dại. Nàng lần lượt lấy những khế đất kia ra, khoảng hơn ba mươi tờ. Mỗi tờ đều đại diện cho quyền sở hữu một cửa hàng.

“Haha, để Hoa hội trưởng chê cười. Những khế đất này bao gồm tất cả cửa hàng trên con đường Đằng Long Đại Đạo nơi Ngũ Phương Thương Hội tọa lạc.” Khúc Chính cười giải thích. “Lộ đại nhân nói Ngũ Phương Thương Hội tuy nhỏ, nhưng từ trước đến nay kinh doanh thành tín, đã đóng góp lớn cho sự phát triển của Tử Tinh thành, là tấm gương cho hàng vạn thương gia. Đặc biệt tặng những khế đất này làm phần thưởng, mong các thương gia lấy quý thương hội làm gương, noi theo nhiều hơn.”

“Này…” Hoa U Mộng thân thể mềm mại run rẩy. Nàng không thể tin được đây là thật. Chỉ cảm thấy những khế đất trên tay nặng trịch, dường như muốn đè sập cả người nàng.

“Hoa hội trưởng tuyệt đối đừng từ chối.” Khúc Chính giơ tay lên, cắt ngang lời nàng, nghiêm nghị nói: “Khúc mỗ cũng phụng mệnh mà đến. Nếu Hoa hội trưởng từ chối, e rằng lần này trở về Khúc mỗ không thể phục mệnh. Nếu bị tống vào Hàn Ngục bị trách phạt rồi. Sớm nghe nói Hoa hội trưởng có tấm lòng nhân hậu, nhiệt tình, rất vui giúp người. Kính xin ngàn vạn đừng làm Khúc mỗ khó xử.”

Hoa U Mộng nhìn Khúc Chính, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Khúc Chính lập tức thừa nước đục thả câu, cười hì hì nói: “Nếu đã vậy, vậy coi như Hoa hội trưởng đã nhận rồi. Khúc mỗ cũng có thể an tâm trở về phục mệnh.”

“Này làm sao cho phải.” Dù Hoa U Mộng ngày thường quả cảm cơ trí, giờ phút này cũng như lọt vào sương mù, không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào. Run rẩy một hồi lâu mới nói: “Hạ thúc, mau chuẩn bị một ít lễ mọn. Chư vị đại nhân đã vất vả rồi.”

Nàng cũng biết, đối phương đã nói đến nước này, những khế đất này không thể nào trả lại được nữa.

Hạ thúc đáp một tiếng, nhanh chóng bắt tay chuẩn bị.

Khúc Chính lại giật mình sợ hãi, nói: “Hoa hội trưởng hà tất khách khí. Lần này bọn ta chỉ là làm tròn bổn phận, nào dám nhận chỗ tốt? Hoa hội trưởng nói vậy, tổn thọ bọn ta rồi.”

Những thủ vệ khác cũng vẻ mặt trắng bệch, dường như lễ mọn mà Hạ Kinh Vũ chuẩn bị chính là mãnh thú và hồng thủy, tránh không kịp.

Khúc Chính lo lắng bất an đứng tại chỗ, ra sức lau mồ hôi lạnh trên trán, thỉnh thoảng nhìn về phía hậu viện thương hội.

Một lúc lâu, hắn mới nghe thấy trong tai truyền đến một đạo thanh âm: “Được rồi, trở về đi thôi. Nói cho Lộ Thiên Phong, hắn lần này xử lý rất tốt, bổn tọa rất hài lòng.”

Khúc Chính lúc này mới như được đại xá, hướng phương hướng đó ôm quyền, khom người nói: “Đa tạ đại nhân!”

Nói xong, thân thể nhanh chóng lui ra ngoài, hướng Hoa U Mộng nói: “Tại hạ cáo từ, Hoa hội trưởng dừng bước, dừng bước!”

Vừa dứt lời, người đã nhanh như chớp chạy đi, chỉ còn thấy bóng lưng xa xa. (Chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2263 mưa linh khí

Chương 2262 nói chuyện giật gân

Chương 2261 trả lại cho các người