» Chương 1948: nghiền áp
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1948: Nghiền Áp
Phường thị náo nhiệt cực độ, vốn là người đến người đi. Cửa hàng Dương Khai thuê dù vị trí hẻo lánh, nhưng vừa xảy ra chuyện đã thu hút vô số võ giả vây xem.
Người đến sau không rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ thấy võ giả họ Tương kia thê thảm, đoán được số phận tinh thần suy sụp của hắn trong tương lai. Nhất thời, lòng họ ưu tư, cũng hướng Dương Khai trợn mắt nhìn. Họ dường như tin rằng Dương Khai thật sự là một Luyện Đan Sư tài nghệ kém cỏi nhưng dám ra ngoài gây họa cho đồng môn kém bản lĩnh hơn.
Tuy nhiên, cũng có một số người hiểu chuyện biết việc này không đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng trong Bích Vũ Tông, tình cảm giữa các đệ tử nhạt nhẽo, lại không có ai có giao tình với Dương Khai, tự nhiên sẽ không đứng ra nói giúp hắn vào lúc này, không duyên cớ chuốc lấy phiền toái.
Dương Khai sát ngôn quan sắc, biết rằng nếu chuyện này xử lý không tốt hôm nay, thì sau này hắn cũng không cần ở đây luyện đan kiếm nguyên tinh nữa. Luyện đan hay không không sao cả, chỉ sợ đối phương còn có âm mưu tiếp theo.
“Các ngươi… các ngươi có chứng cứ chứng minh vị Tương sư huynh này tẩu hỏa nhập ma là do linh đan Dương huynh luyện chế gây ra không?” Lưu Tiêm Vân cắn răng hỏi, bất quá lần này chất vấn lộ ra vẻ rất là tái nhợt vô lực.
Ninh Phi cười lạnh một tiếng: “Tương sư đệ đang ở đây, còn cần gì chứng cứ?”
Lưu Tiêm Vân nhất thời không nói gì, lo lắng nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: “Năm ngày trước, vị Tương sư huynh này cầu xin ta luyện chế là Hoàng cấp Huyết Dương Đan. Loại linh đan này có tác dụng bổ sung khí huyết lực, có lẽ liên quan đến bí thuật Tương sư huynh tu luyện. Lúc đó ta cho hắn bốn viên linh đan, xin hỏi hắn còn viên nào không? Nếu còn lại, tìm đại sư luyện đan trong tông môn nghiệm một lần là biết, linh đan của ta rốt cuộc có vấn đề hay không.”
Lưu Tiêm Vân nghe đôi mắt đẹp sáng ngời, phấn chấn nói: “Đúng vậy, nếu có còn lại linh đan, tìm người nghiệm chứng một lát không được sao?”
Ninh Phi hừ nói: “Linh đan Tương sư đệ đều đã phục dụng hết rồi, ngươi bảo ta đi đâu tìm còn lại?”
Dương Khai buông tay: “Ninh sư huynh nói như vậy, đó chính là hoàn toàn không có chứng cứ, là chỉ do vu khống rồi. Vậy thì không có cách nào rồi, thứ cho sư đệ không tiếp tục nữa. Chư vị sư huynh đi thong thả, chờ các ngươi tìm được chứng cứ rồi, đến đây lý luận với ta không muộn.”
Vừa nói, Dương Khai liền muốn xoay người tiến vào trong cửa hàng.
Đối phương đã nói rõ là đang tìm cớ gây sự, Dương Khai cũng không có nhiều tâm tư tiếp tục dây dưa với bọn họ.
“Còn muốn chạy! Ngươi đi được sao?” Ninh Phi vừa thấy thái độ này của Dương Khai, nhất thời giận tím mặt, quát lên: “Giết người đền mạng, nợ tiền trả nợ. Khiến Tương sư đệ ngươi thành bộ dáng như vậy đã nghĩ phủi tay đi sao? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?”
Dương Khai quay đầu lại, cười dài nhìn Ninh Phi, lạnh lùng nói: “Vậy Ninh sư huynh cảm thấy nên thế nào?”
“Theo ta đến trước mặt Chúc hộ pháp tiếp nhận xử phạt!” Ninh Phi quát lên.
“Chuyện cười! Ta là Biện hộ pháp môn hạ, dù có xử phạt cũng là chuyện của Biện hộ pháp, khi nào đến phiên Chúc hộ pháp xen vào rồi?”
“Gan to thật, dám bất kính với hộ pháp đại nhân! Mới nhập môn đã dám làm càn thế này, ngày sau còn ra sao? Để làm sư huynh thật tốt giáo huấn ngươi một chút, nên làm thế nào mới là một sư đệ hợp cách!”
Ninh Phi vốn là đang tìm cớ gây sự, hôm nay cuối cùng đã tìm được lý do ra tay, làm sao còn nhịn được? Đang nói chuyện đã lắc mình đi tới trước mặt Dương Khai, thân như du long, hướng Dương Khai đưa tay chộp tới.
Hư Vương Cảnh lĩnh vực uy năng phát tán, bao trùm hoàn toàn lấy Dương Khai, dường như có thể giam cầm hoàn toàn không gian quanh thân hắn, khiến vùng không gian đó trở nên sền sệt vô cùng, hành động bất tiện.
Dương Khai mi mắt co rụt lại, đồng dạng thúc dục tự thân lĩnh vực, ngăn cản đối phương lĩnh vực áp chế. Đồng thời, trên tay kim quang lóe ra, hơn mười đạo kim huyết ti hiện ra, chợt hóa thành một đạo kim huyết trường tiên, hướng Ninh Phi quất thẳng tới.
Không gian dường như cũng bị xé rách, kim huyết ti vàng chói chứa đựng khí huyết lực cuồng bạo, dường như hóa thành rắn độc dữ tợn, xen lẫn uy thế vô song, khiến người ta không dám xem thường mũi nhọn đó.
Ninh Phi sợ hết hồn.
Hắn vốn nghĩ đối phương bất quá chỉ là sư đệ Hư Vương hai tầng cảnh mới nhập môn, dựa vào trình độ Hư Vương ba tầng cảnh của mình đối phó còn không phải dễ như trở bàn tay? Nào ngờ Dương Khai thong dong vừa ra tay đã có điểm gì đó khác lạ.
Lĩnh vực của đối phương chẳng những không kém hơn mình, ngược lại còn mạnh mẽ chân thực hơn, khiến lĩnh vực áp chế của mình căn bản không có tác dụng gì.
Mà tùy tiện một kích của hắn chứa đựng cuồn cuộn sức mạnh hùng vĩ, cũng chứng tỏ nguyên lực trong cơ thể người sư đệ này mênh mông. Nếu không chênh lệch một tầng nhỏ cảnh giới, mình đối mặt hắn căn bản không thể nào có áp lực.
Kim huyết ti tiên đánh tới, cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng Ninh Phi dâng lên, hắn không hề nghĩ ngợi, vội vàng thu tay lại, búng ngón tay trước mặt, một bảo vật hình dạng tấm gương lập tức xuất hiện trước mặt hắn, tia sáng hiện ra, từ trong gương bắn ra ánh sáng huyền diệu bao trùm lên kim huyết ti tiên, đồng thời, trước người hắn tạo thành một đạo phòng ngự hình chóp.
Bùm…
Một tiếng vang nhỏ, kim huyết ti tiên đánh vào ánh sáng huyền diệu của tấm gương, lại bị một lực lượng khéo léo dời đi sang một bên, không thể làm tổn thương Ninh Phi chút nào.
Bảo kính này có thể dời đi công kích?
Nhưng nếu chỉ có vậy thôi…
Khóe miệng Dương Khai hiện ra vẻ nhe răng cười.
Kim huyết ti tiên bị dời đi chợt vặn vẹo, trong một trận biến ảo hoa cả mắt, thật sự hóa thành một con mãng xà màu vàng. Con mãng xà hai mắt đỏ ngầu, nanh lộ ra, mở ra miệng lớn như bồn máu, với tốc độ vô cùng nhanh quấn lấy thân thể Ninh Phi, trong nháy mắt đã trói buộc hắn bảy tám vòng, sau đó một ngụm cắn vào cổ hắn.
Ninh Phi một tiếng kêu sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng, Dương Khai đã lấn thân lên, cả người dường như dán vào trước mặt Ninh Phi, hữu quyền vung lên, trên nắm tay lóe lên ngũ sắc hào quang, như rơi xuống chiếc búa khổng lồ kinh thiên, hướng mặt Ninh Phi nện tới.
Ninh Phi hữu tâm phản kháng, nhưng kinh hãi phát hiện mình trước mặt Dương Khai lại không có chút nào lực lượng phản kháng. Bí thuật mãng xà màu vàng quỷ dị vô cùng kia của đối phương, cùng với lĩnh vực áp chế tinh thuần cực điểm, khiến hắn ngay cả tư cách vận dụng lực lượng cũng không có.
Rầm…
Một tiếng vang lên, Ninh Phi bị đánh bay lật mấy vòng trên không trung, nặng nề rơi xuống đất.
Toàn trường ồ lên! Mỗi người cũng trong lòng chấn động mạnh mẽ, trợn mắt há hốc mồm nhìn trận chiến nghiêng về một bên này.
Trận chiến giữa Dương Khai và Ninh Phi xảy ra nhanh, kết thúc cũng nhanh, cơ hồ chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Nhanh đến mức Lưu Tiêm Vân ngay cả cơ hội xuất thủ tương trợ cũng không có, cho tới giờ khắc này, Lưu Tiêm Vân mới bày ra tư thế công kích, cũng đang trong nháy mắt Ninh Phi bị đánh bay thì cứng ngắc tại chỗ.
Nàng lại hoàn toàn không có dư âm để nhúng tay vào!
Trái tim rung động, đôi mắt đẹp run rẩy nhìn chằm chằm vào Dương Khai, nàng kinh hãi phát hiện, so với lúc thấy Dương Khai trong tinh quang thông đạo, người đàn ông này dường như mạnh hơn không chỉ một bậc!
Nàng chưa từng nghi ngờ Dương Khai không phải là đối thủ của Ninh Phi, dù sao người đàn ông này trong tinh quang thông đạo nhưng đã khiến Doãn Nhạc Sinh ăn thiệt thòi rất nhiều.
Ninh Phi dù cũng là Hư Vương ba tầng cảnh, nhưng lực lượng trong cơ thể chắc chắn chưa hoàn toàn chuyển hóa thành nguyên lực, tự nhiên không thể sánh ngang với Doãn Nhạc Sinh.
Dương Khai có thể khiến Doãn Nhạc Sinh chịu thiệt, đánh thắng Ninh Phi tự nhiên không thành vấn đề.
Có thể nàng lại không ngờ, Dương Khai chiến thắng dễ dàng đến thế.
Đối thủ đó đâu giống như một Hư Vương ba tầng cảnh? Nói hắn là Phản Hư ba tầng cảnh sợ rằng đều có người tin tưởng.
Người đàn ông này thật sự là từ tinh vực cấp thấp tới sao? Nếu không phải gặp ở trong tinh quang thông đạo, Lưu Tiêm Vân cũng không thể tin sự thật này.
Lưu Tiêm Vân rung động, các đệ tử Bích Vũ Tông vây xem cũng đồng dạng kinh ngạc há hốc miệng.
Nhất là những vũ giả biết Dương Khai còn là một Luyện Đan Sư, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!
Phải biết rằng, Luyện Đan Sư tuy cũng tu luyện, nhưng vì dành nhiều thời gian cho thuật luyện đan, nên tu vi của Luyện Đan Sư sẽ không cao lắm so với cấp bậc thuật luyện đan của bản thân.
Dương Khai có thể luyện chế ra linh đan Hư Vương cấp, bản thân lại là võ giả Hư Vương Cảnh, đã đủ không thể tưởng tượng nổi rồi. Mà hắn lại vẫn dựa vào tu vi Hư Vương hai tầng cảnh, dễ dàng nghiền áp một sư huynh Hư Vương ba tầng cảnh!
Không tệ, cảnh tượng trước mắt, dùng hai chữ nghiền áp để hình dung thì quá thích hợp rồi.
Biểu hiện kỳ lạ của Dương Khai, quả thực làm mù mắt chó của bọn hắn!
Một đệ tử có chiến lực mạnh mẽ đến mức có thể vượt cấp nghiền áp đối thủ như thế này, lại còn tinh thông thuật luyện đan, muốn không được coi trọng cũng khó a. Các đệ tử Bích Vũ Tông vây xem nhìn Dương Khai, đã có thể đoán được, sau ngày hôm nay hắn tất nhiên sẽ nhận được tông môn chú ý, gặp phải lực mạnh bồi dưỡng. Về phần chuyện đả thương sư huynh này… Chuyện này trong Bích Vũ Tông, có tính là chuyện sao?
Đã có không ít người trong lòng suy nghĩ làm thế nào để làm tốt quan hệ với Dương Khai, đợi đến ngày hắn thăng chức nhanh chóng có thể đi theo ăn thịt ăn canh rồi.
Hai võ giả Hư Vương Cảnh khác đi cùng Ninh Phi, giờ phút này mặt mày trắng bệch.
Khi Ninh Phi và Dương Khai động thủ, bọn họ cũng giống Lưu Tiêm Vân, muốn tiến lên trợ trận. Có thể trong nháy mắt, Ninh Phi đã sưng mặt sưng mũi nằm trên mặt đất, điều này hoàn toàn khác với cảnh tượng bọn họ dự đoán.
Trong dự đoán, tự nhiên là Dương Khai bị Ninh Phi hung hăng dạy dỗ một lúc, sau đó cầu xin tha thứ, sau đó để cho bọn họ muốn làm gì thì làm…
Có thể hiện thực tàn khốc lại khiến bọn họ cơ hồ không có năng lực suy nghĩ.
Ánh mắt sắc bén của Dương Khai lướt qua, hai người không tự chủ được lùi lại một bước.
Hai người bọn họ một là Hư Vương một tầng cảnh, một là Hư Vương hai tầng cảnh, liên thủ cũng không phải là đối thủ của Ninh Phi, nào dám cùng Dương Khai đối đầu?
May mắn Dương Khai dường như cũng không có ý định tìm bọn họ phiền toái, mà là từng bước đi tới chỗ Ninh Phi, hí mắt cười nói: “Ninh sư huynh, không đánh nhau không quen biết, chúng ta bây giờ quen biết rồi, có thể thật tốt nói chuyện rồi —— về chuyện Tương sư huynh này tẩu hỏa nhập ma.”
Ninh Phi vừa nghe, nào dám tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết, vội vàng nhảy dựng lên, mạnh miệng nhưng yếu ớt quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Sư huynh nói đùa, sư đệ mới đến, nào dám đối với ngươi làm cái gì? Dạ, ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi một chút mà thôi.” Dương Khai cười vô cùng thân thiện, nhưng nụ cười kia trong mắt Ninh Phi lại uốn lượn như lệ quỷ khiến người ta sợ hãi.
Vừa nói, Dương Khai vừa nắm chặt quả đấm, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc.
Sắc mặt Ninh Phi tái nhợt, hốc mắt nơi một mảng máu bầm, một con mắt sưng thành một khe hở nhỏ, oán độc nói: “Lần này ta chấp nhận thất bại, bất quá ngươi cũng đừng được đằng chân lân đằng đầu!”
“Được đằng chân lân đằng đầu?” Ánh mắt Dương Khai run lên, “Sư huynh vô cớ bôi nhọ danh dự Luyện Đan Sư của ta, chuyện hôm nay không giải quyết, ngươi bảo ta sau này làm sao luyện đan ở đây?”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Ninh Phi cắn răng hỏi. (Chưa xong còn tiếp.)