» Chương 1990: lượng thân chế tạo
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Chương 1990: Đo Ni Đóng Giày
Đang lúc Dương Khai vì Phệ Thiên Chiến Pháp cảm thấy tiếc hận đau lòng thì trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, tuôn ra một ý niệm khiến hắn phấn chấn.
Phệ Thiên Chiến Pháp có thể thôn phệ trời đất linh vật, hóa thành thứ dùng cho mình.
Thi Thạch Khôi tộc có thiên phú thần thông là có thể thôn phệ tinh luyện các loại khoáng vật, đi bỏ tồn tinh hoa, cường đại bản thân.
Hai thứ này có những phương diện tương tự đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, Thạch Khôi không phải là huyết nhục chi thân. Luận tính thích ứng và khả năng chịu đựng, trên đời này còn có sinh linh nào có thể so sánh bọn họ cường đại hơn? Nói tới Tiểu Tiểu, ngay cả Thái Dương Chân Tinh cũng có thể thôn phệ luyện hóa, chớ đừng nói là những thứ khác.
Nếu để Thạch Khôi tộc tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp thì sẽ xảy ra tình huống gì?
Thông thường, Thạch Khôi tộc không thể tu luyện bất kỳ công pháp nào, bởi vì tuy họ có thiên phú dị bẩm và cực kỳ cường đại, nhưng thần trí quá thấp, căn bản không thể tìm hiểu được bất kỳ công pháp huyền diệu nào, càng khỏi nói đến việc tu luyện.
Tạo hóa cực kỳ công bằng, ban cho Thạch Khôi tộc thân thể cường tráng cùng lực phá hoại khổng lồ, thậm chí trưởng thành rất nhanh, nhưng lại tàn phá phần lớn linh trí của họ.
Nếu như Thạch Khôi tộc cũng có linh trí cao, vậy họ chắc chắn sẽ trở thành một chủng tộc có thể sánh ngang với Thượng Cổ Thánh Linh, hơn nữa là toàn bộ viên mãn, đây là một chuyện cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà… Dương Khai có pháp thân.
Pháp thân ban đầu do Thạch Khôi vàng chuyển hóa thành, dung hợp toàn bộ Huyền Không Đại Lục, là nơi một luồng Phân Thần của Dương Khai ký gửi. Pháp thân giống như thân thể thứ hai của Dương Khai vậy.
Thạch Khôi tộc không thể tu luyện công pháp, không có nghĩa là pháp thân không thể.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhiệt huyết trong người Dương Khai cũng bắt đầu sôi trào. Hắn chợt phát hiện, đối với Phệ Thiên Chiến Pháp, pháp thân lại có lợi thế tu luyện kỳ lạ.
Hắn vội vàng thần niệm khẽ nhúc nhích, thu hồi luồng Phân Thần ký gửi ở pháp thân, sau đó rót Phệ Thiên Chiến Pháp cùng những lĩnh ngộ trước đây của mình vào Phân Thần. Lúc này mới thân hình thoáng một cái, đi tới chỗ pháp thân.
Phân Thần lại lần nữa bắn ra, tràn vào bên trong pháp thân khổng lồ như núi.
Ngay sau đó, pháp thân bày ra một tư thế cực kỳ quái dị, bảo tướng trang nghiêm, tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp.
Lúc đầu không thấy có gì khác thường, nhưng theo thời gian trôi qua, bên trong pháp thân khổng lồ bỗng nhiên truyền đến tiếng răng rắc. Dương Khai hơi kinh hãi, cứ tưởng tu luyện xảy ra vấn đề gì, nhưng cẩn thận cảm giác tình huống bên Phân Thần một lát thì phát hiện không phải vậy.
Tiếng răng rắc cứ kéo dài, ngay sau đó, có tiếng tất tất lấy lấy truyền đến, những tảng lớn như nham thạch từ trên người pháp thân rơi xuống, khi rơi xuống đất liền hóa thành tro bụi, bay lượn xung quanh.
Hai mắt Dương Khai sáng lên, nhịn không được nhếch miệng cười.
Phệ Thiên Chiến Pháp quả nhiên không tầm thường, nó quả thực được tạo ra riêng cho Thạch Khôi tộc, là một công pháp tuyệt đỉnh.
Bởi vì những thứ rơi xuống từ pháp thân đều là tạp chất năng lượng và những vật vô dụng sau khi bị thôn phệ. Pháp thân ban đầu dung hợp toàn bộ Huyền Không Đại Lục, mấy năm nay vẫn luôn lợi dụng thiên phú thần thông của Thạch Khôi tộc để luyện hóa, nhưng tiến độ rất chậm, cho nên hình thể vẫn luôn khổng lồ vô cùng, hành động bất tiện.
Dương Khai nhiều lần chiến đấu căn bản không nghĩ tới dùng pháp thân, chính là vì nguyên nhân này.
Thân thể nó quá khổng lồ, muốn đưa nó từ Huyền Giới Châu ra ngoài cũng tốn không ít thần thức lực. Không phải bất đắc dĩ, Dương Khai sao có thể vận dụng?
Theo tiến độ trước đây, Dương Khai đoán chừng ít nhất cũng phải mười mấy hai mươi năm, pháp thân mới có thể từ từ thu nhỏ lại còn mấy chục trượng cao. Khi đó mới có thể tùy ý sử dụng pháp thân.
Nhưng khi thật sự đến lúc đó, thực lực của Dương Khai khẳng định cũng không dừng lại ở mức hiện tại. Một pháp thân có thể sánh ngang Hư Vương Tam Tầng Cảnh có thể phát huy ra bao nhiêu trợ lực?
Dương Khai vẫn luôn đau đầu vì pháp thân, nhưng khổ nỗi không có cách giải quyết, đành bỏ mặc.
Mà hôm nay, một bộ Phệ Thiên Chiến Pháp dường như có thể giải quyết vấn đề này.
Phệ Thiên Chiến Pháp, phối hợp thiên phú thần thông của Thạch Khôi tộc, khiến tốc độ luyện hóa tạp chất của pháp thân tăng vọt. Vô số tạp chất bị bỏ đi từ trên người pháp thân rơi xuống, tinh hoa được bảo tồn, thân thể bên ngoài của pháp thân tựa hồ được lọc sạch.
Có lẽ không lâu nữa, pháp thân có thể trở thành một trợ lực lớn khác trên tay Dương Khai.
Điều này vẫn chưa xong.
Điều khiến Dương Khai cảm thấy phấn chấn là pháp thân lại có được một bộ công pháp có thể tu luyện trở nên mạnh mẽ. Thạch Khôi tộc vốn không thể tu luyện, chỉ có thể thông qua thiên phú thần thông để thôn phệ khoáng vật, cường đại bản thân.
Tiểu Tiểu chính là trưởng thành theo cách đó.
Mà bây giờ, pháp thân chẳng những có được thiên phú thần thông của Thạch Khôi tộc, còn có Phệ Thiên Chiến Pháp phụ trợ. Hai thứ cùng lúc, chỉ cần vật liệu được cung cấp đầy đủ, thực lực của nó có thể trong thời gian ngắn nhận được sự tăng lên khổng lồ.
Tích tí tách…
Nơi pháp thân ở như hạ mưa thiên thạch, vô số tạp chất từ trên người hắn bong ra rơi xuống, rất nhanh liền chất đống thành một lớp dày đặc.
Có Phân Thần chủ trì pháp thân tu luyện, Dương Khai căn bản không cần tốn nhiều tâm tư để chú ý đến nó.
Cho nên Dương Khai rất nhanh liền an tâm tu luyện gần đó, dụng tâm chuyển hóa nguyên lực trong cơ thể.
Tinh quang trong cơ thể hắn hôm nay đã dùng hết, muốn thúc đẩy tốc độ chuyển hóa nguyên lực, chỉ có thể mượn Nguyên Ngưng Đan.
Tuy hiệu quả chậm hơn tinh quang một chút, nhưng Nguyên Ngưng Đan do Dương Khai luyện chế có chất lượng thượng giai, cho nên cũng coi như không tệ. Hơn nữa, không biết vì sao, tốc độ tiêu hao Nguyên Ngưng Đan của hắn lại nhanh hơn Hư Vương Cảnh bình thường không ít.
Một võ giả Hư Vương Tam Tầng Cảnh bình thường, phục dụng một viên Nguyên Ngưng Đan, đủ để duy trì ba ngày tu luyện. Nói cách khác trong ba ngày này, dược hiệu của Nguyên Ngưng Đan vẫn phát huy tác dụng.
Nhưng Dương Khai thì chỉ một ngày là xong.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể cho là do thân phận Tinh Chủ. Thân là Tinh Chủ, có lẽ tốc độ chuyển hóa nguyên lực vốn đã nhanh hơn Hư Vương Cảnh bình thường. Cho nên Nguyên Ngưng Đan tiêu hao cũng lớn.
Nhưng đây lại là chuyện đáng mừng đối với hắn. Nguyên Ngưng Đan hiện tại hắn không cần lo lắng, dùng hết lại đi luyện chế là được. Điều cấp bách nhất đối với hắn bây giờ là mau sớm chuyển hóa hoàn toàn nguyên lực, tăng lên lực chiến đấu của bản thân, đạt đến tiêu chuẩn tấn chức Đạo Nguyên Cảnh.
Thời gian thoáng cái, bảy ngày trôi qua.
Dương Khai đi ra khỏi Huyền Giới Châu.
Thần niệm hắn đảo qua, lập tức nhận thấy có người đã động chạm đến cấm chế động phủ của mình. Điều tra xa hơn một chút, Dương Khai không khỏi nhướng mày, lấy ra thân phận minh bài, đóng cửa tất cả cấm chế.
Ngoài động phủ, một nam tử ăn mặc như tiểu nhị tiệm đang lo lắng chờ đợi, trên tay cầm một chiếc la bàn truyền tin, tựa hồ đang không ngừng trao đổi gì đó với ai. Đang bồn chồn lo lắng thì bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng Dương Khai: “Vào đi.”
Tiểu nhị tiệm nghe vậy sững sờ, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng đẩy cửa vào.
“Ra mắt Dương đan sư!” Tiểu nhị tiệm vội vàng hành lễ.
“Không cần khách khí, Khang chưởng quỹ bảo ngươi đến tìm ta? Có việc gì thế?” Dương Khai nhìn hắn hỏi.
Tiểu nhị tiệm này đương nhiên là tiểu nhị của Linh Đan Phường, Dương Khai cũng đã gặp mấy lần nên nhận ra.
“Chưởng quỹ nói, bảo ngài sau khi xuất quan thì đến đan phường, hắn có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
“Khang chưởng quỹ đã về?”
Khang Tư Nhiên được Phủ Thành Chủ mời cùng đi tới Ngọc Thanh Sơn điều tra tình hình Loan Phượng hiện thân, điểm này Dương Khai biết. Bất quá nơi đó hiện tại một mảnh hắc viêm, nhất định là không điều tra được gì.
Tính toán thời gian, cũng nên trở về rồi.
“Chưởng quỹ đã về từ hôm kia rồi. Dương đan sư, nếu ngài không có việc gì, sao không cùng tiểu nhân đến đan phường gặp mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ đã thúc giục rất nhiều lần rồi.” Tiểu nhị tiệm nở một nụ cười tươi.
“Được, ta đi qua đây.” Dương Khai gật đầu.
Hắn tuy không biết Khang Tư Nhiên vì sao lại vội vã tìm mình, nhưng cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì cũng không thể bảo tiểu nhị luôn canh giữ ở cửa động phủ của mình.
Không cần thu thập gì, Dương Khai lúc này xuất ra khỏi động phủ, cùng tiểu nhị tiệm một đường chạy tới Linh Đan Phường.
Không lâu sau, vào đan phường, Khang Tư Nhiên lập tức kéo Dương Khai vào một gian mật thất.
Thấy bộ dáng thần thần bí bí của hắn, Dương Khai không khỏi nghi hoặc nói: “Khang chưởng quỹ làm gì vậy?”
Khang Tư Nhiên ha hả cười một tiếng, mở miệng nói: “Dương đan sư, có chuyện tốt đây.”
“Chuyện tốt gì?”
“Tinh Sứ đại nhân muốn ban cho chúng ta một cơ duyên, ngươi nói đây có phải là chuyện tốt không?”
“Có ý gì?” Dương Khai nhíu mày, Khang Tư Nhiên nói không rõ ràng, khiến hắn rất khó lý giải.
“Chuyện là như vậy.” Khang Tư Nhiên vừa rót trà cho Dương Khai, vừa nói: “Ba ngày sau, Tinh Sứ đại nhân sẽ mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp ở Phong Lâm Thành.”
“Ngũ Sắc Bảo Tháp?” Dương Khai càng mơ hồ hơn, “Đây là cái gì?”
Khang Tư Nhiên nhất thời há to miệng, tựa hồ hơi ngạc nhiên Dương Khai lại ngay cả Ngũ Sắc Bảo Tháp cũng chưa nghe nói qua. Bất quá nghĩ lại những dấu vết cô lậu quả văn trước đây của Dương Khai, lại rất nhanh thoải mái, vỗ vỗ đầu mình nói: “Là Khang mỗ hồ đồ rồi, chưa nói rõ ràng cho Dương đan sư. Dương đan sư chớ trách.”
Dương Khai mặt mày ngượng ngùng, biết Khang Tư Nhiên đang giữ thể diện cho mình, cũng không lên tiếng, chăm chú nhìn hắn.
“Ngũ Sắc Bảo Tháp là một kiện Đế Bảo!”
“Đế Bảo?” Dương Khai nhướng mày.
“Không tệ, hơn nữa trong số Đế Bảo, nó cũng là một tồn tại cực kỳ cao cấp.” Khang Tư Nhiên khẽ mỉm cười, tựa hồ rất hài lòng với thần sắc của Dương Khai. “Bất quá… Ngũ Sắc Bảo Tháp là một kiện Đế Bảo rất đặc thù, nó không có khả năng công kích, cũng không có khả năng phòng ngự.”
“Không thể công kích, không thể phòng ngự, vậy nó có thể làm gì? Dùng để tu luyện?” Dương Khai tuy hơi cô lậu quả văn về Tinh Giới, nhưng một số thường thức thì vẫn biết. Chức năng của bí bảo đơn giản là công kích và phòng ngự, nếu không phải cả hai thì chỉ có thể dùng để tu luyện.
“Không sai biệt lắm.” Khang Tư Nhiên ha hả cười nói, “Ngũ Sắc Bảo Tháp chỉ dùng để lịch luyện, hơn nữa, từ trước đến nay chỉ có võ giả Tinh Thần Cung mới có tư cách tiến vào trong đó lịch luyện.”
“Nghe ý của Khang chưởng quỹ… Bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp này chẳng lẽ tự thành một giới?” Dương Khai lập tức nghĩ đến khả năng này.
Khang Tư Nhiên kinh ngạc nhìn Dương Khai, vẻ mặt bội phục nói: “Dương đan sư quả nhiên tâm tư nhạy bén, suy nghĩ nhanh chóng. Không tệ, bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp này quả thật tự thành một giới, hơn nữa là một giới cực kỳ huyền diệu.” (Còn tiếp.)