» Chương 219: Chủ động tìm chết (2)
Mù Lòa Tróc Đao Nhân - Cập nhật ngày May 7, 2025
“A, thân thể có thể khôi phục,” Mộc Liễu cười lạnh nói: “Cái kia tâm lý đây? Vương Minh Tu, ta làm nữ nhân gần ba mươi năm, thời gian làm nữ nhân của ta còn nhiều hơn thời gian làm nam nhân một chút, ta còn thế nào trở về đây? Lúc trước đã nói, chờ chúng ta báo thù, ta sẽ cả đời làm nữ nhân theo bên cạnh ngươi, hiện tại thù đã báo, ngươi liền cảm thấy ta ác tâm đúng không? Ban đầu là ta thay ngươi tu luyện Cực Âm Bí Điển a, Vương Minh Tu, ngươi còn có lương tâm hay không a!”
“Dứt khoát vậy đi, Vương Minh Tu, ngươi trực tiếp giết ta đi. Ngươi còn có thể hấp thu cực âm nội đan của ta. Đến lúc đó, ngươi chẳng những không cần đối mặt thứ bất nam bất nữ ác tâm như ta, ngươi còn có thể âm dương hợp lại, không nói vô địch thiên hạ, trở thành một đời tông sư là không vấn đề gì. Vẹn toàn đôi bên a!”
Vương Minh Tu trầm mặc hồi lâu, nói: “Mộc Liễu, không phải như ngươi nghĩ.”
Mộc Liễu cười lạnh không nói.
Vương Minh Tu chậm rãi nói: “Chuyện ngươi giả chết thoát thân này, bởi vì đại hiệp Vân Châu Cố Mạch xen ngang một chân, dẫn đến chúng ta sớm chấp hành, có chỗ sơ suất, đã bị Bùi Viễn Chân phát hiện.”
Mộc Liễu sắc mặt cứng đờ, nói: “Ý gì?”
“Ta hôm nay gặp Cố Mạch,” Vương Minh Tu nói: “Trong lời hắn đều hỏi han quá trình cụ thể chi tiết việc ta giết Liễu phu nhân, hắn đang thử thăm dò ta. Hắn là người ngoại địa, không thể nào vô duyên vô cớ hoài nghi ta, chắc chắn là Bùi Viễn Chân phát hiện gì đó. Tuy nhiên, hắn dù sao cũng là lưu quan mới nhậm chức, không dám trực tiếp đắc tội ta là địa đầu xà này, cho nên lợi dụng Cố Mạch để dò xét ta.”
“Lại là Cố Mạch, lại là Cố Mạch này, hắn bị bệnh à!” Mộc Liễu biểu hiện trên mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, giận dữ nói: “Ta cùng hắn không oán không thù, vốn không quen biết, hắn làm gì cứ bám lấy ta không tha?”
Vương Minh Tu khẽ lắc đầu, nói: “Hắn là tróc đao nhân, ngươi là tội phạm truy nã.”
Mộc Liễu: “. . .”
Vương Minh Tu thở dài, nói: “Cũng trách ta lúc ấy mất trí, bị danh tiếng Cố Mạch dọa sợ, tạm thời thay đổi kế hoạch, nếu không cũng không đến mức vì quá vội vàng mà xuất hiện lỗ hổng bị Bùi Viễn Chân phát giác.”
Mộc Liễu nói: “Không trách ngươi, chỉ trách danh tiếng Cố Mạch quá dọa người, thiên hạ đệ nhất tróc đao nhân, tội phạm truy nã nào bị hắn để mắt tới đều không thể thoát thân. Hắn mới xuất đạo bao lâu? Thượng Quan Thượng, Thiên Cơ Thư Sinh đều thua dưới tay hắn, cho đến nay, quả thật chưa có tội phạm truy nã nào thoát được khỏi tay hắn. Ngươi sợ rất bình thường, ta cũng sợ!”
Vương Minh Tu nói: “Cho nên, ta mới bảo ngươi đổi lại một lần thân phận, không đổi không được. Bùi Viễn Chân có phát giác thì thôi, mấu chốt là ta hôm nay còn làm một chuyện ngu xuẩn tày trời.”
“Lúc Cố Mạch hỏi chi tiết việc ta đánh giết Liễu phu nhân, ta không thể kiềm chế hoàn toàn sự chán ghét hắn trong lòng, mở miệng chất vấn hắn có phải hoài nghi ta không? Tuy lúc đó hắn cùng Bùi Viễn Chân đều không để ta trong lòng, nhưng chắc chắn bị hắn nắm được sơ hở này, chắc chắn sẽ đến điều tra ta. Ngươi là thiếp thất mới của ta, chắc chắn sẽ vào tầm mắt của bọn họ.”
Mộc Liễu trầm giọng nói: “Nói cách khác, vở kịch giả chết lần này của chúng ta không có chút ý nghĩa nào, chẳng những không dỗ được Cố Mạch đi, ngược lại còn khiến ngươi cũng có khả năng bị bại lộ.”
Vương Minh Tu nói: “Cũng không thể nói không có chút ý nghĩa nào a. Lần này giết Đông Cảnh, ngươi đừng xuất thủ. Chỉ cần Liễu phu nhân không xuất hiện, ta sẽ không bị bại lộ, cho dù có hoài nghi, cũng không có bất cứ chứng cứ nào. Ngươi lại giả chết đổi một thân phận, sẽ không thể nào có người tra được đến ta.”
Mộc Liễu trầm mặc một hồi, nói: “Ta bây giờ đổi thế nào?”
Vương Minh Tu nói: “Ngươi tìm lúc nào đó diễn một màn kịch. Nha hoàn sát mình của Trần thị rất ghét ngươi, ngươi tìm cơ hội cho nàng hạ chút mê huyễn độc dược, dẫn dụ nàng hủy hoại khuôn mặt ngươi. Nhớ kỹ, phải làm cho rất nhiều người nhìn thấy ngươi bị hủy mặt.”
“Ta sẽ tìm một thế thân có ngoại hình tương tự ngươi, cũng hủy mặt rồi ném xuống giếng. Đến lúc đó, sẽ tuyên bố ra ngoài rằng ngươi vì bị hủy dung mà nhảy giếng tự sát.”
Mộc Liễu hỏi: “Vậy sau đó ta thế nào? Ta đổi thân phận gì sinh hoạt?”
“Chờ ta!”
Vương Minh Tu nói: “Chờ ta thu xếp mọi chuyện xong, ta cũng giả chết, rồi đưa ngươi trốn xa giang hồ, chỉ có hai chúng ta.”
Mộc Liễu nở nụ cười, rất quyến rũ, khẽ cười nói: “Ngươi là Thiên hộ bốn mươi tuổi, tiền đồ vô lượng, ngươi thật không tiếc?”
“Không tiếc.” Vương Minh Tu nói: “Vào Lục Phiến Môn, ta vốn để báo thù. Bây giờ kẻ thù chỉ còn thiếu người cuối cùng, ta có gì tiếc tiền đồ?”
Mộc Liễu nói thêm: “Nhưng gia đình hạnh phúc của ngươi thì sao? Thê tử ngươi Trần thị, tuy dáng dấp bình thường, nhưng thật sự rất hiền lành, bao năm nay vẫn luôn âm thầm ủng hộ ngươi. Hai con trai một con gái của ngươi đều rất tài giỏi, con trai cả bây giờ còn thi đỗ công danh. Gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy, ngươi cũng không tiếc bỏ đi? Cùng ta, một kẻ bất nam bất nữ, lưu lạc giang hồ?”
Vương Minh Tu gật đầu nói: “Không tiếc. Năm đó chúng ta đã nói như vậy rồi mà, không phải sao?”
“Ngươi chỉ vì áy náy với ta, cho nên mới nguyện ý thực hiện lời hứa.” Mộc Liễu nói.
Vương Minh Tu lắc đầu nói: “Ta giả chết lưu lạc giang hồ, gia đình hạnh phúc này vẫn là của ta, ta vẫn chưa mất đi. Nhưng nếu ta cứ ở lại đây, ngươi sẽ thật sự không còn gì nữa.”
Mộc Liễu khẽ cười một tiếng, nói: “Được thôi, vậy ta lại giả chết một lần. Thật mong chờ hai chúng ta cùng nhau lưu lạc giang hồ a!”
“Rất nhanh thôi.” Vương Minh Tu nói: “Tối mai, bên Thất Tuyệt Lâu sẽ động thủ ám sát lão già Đông Cảnh kia. Đến lúc đó, ta sẽ âm thầm phối hợp bọn họ, chắc chắn sẽ giết được lão già kia. Đại thù diệt tộc của chúng ta sẽ báo xong!”
Mộc Liễu nhíu mày, nói: “Ngươi không nói là Cố Mạch bây giờ đã vào Thanh Phong khách sạn sao? Sát thủ Thất Tuyệt Lâu còn có thể giết được lão già Đông Cảnh kia?”
Vương Minh Tu gật đầu nói: “Yên tâm đi, vấn đề không lớn. Giết lão già Đông Cảnh đã được sắp xếp từ sớm rồi.”
Mộc Liễu mắt đỏ hoe, nói: “Gần ba mươi năm, hơn bốn trăm oan hồn của tộc Mộc thị chúng ta, cuối cùng cũng có thể an nghỉ!”
…
Thanh Phong khách sạn, trong tiểu viện.
Cố Mạch đang ngồi trên ghế, trên bàn trước mặt đặt một thanh phi đao. Ngón trỏ và ngón giữa tay phải hắn so với kiếm chỉ, nhẹ nhàng nhấc lên, phi đao lập tức bay lên. Theo ngón tay hắn chỉ về phía trước, phi đao liền bay ra ngoài. Sau đó theo ngón tay hắn, phi đao lượn một vòng, rồi cũng lắc lư rơi xuống đất.
Cố Mạch không nản lòng, đưa tay hút một cái, phi đao liền bay về trong tay…