» Chương 2018: Trương gia

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Chương 2018: Trương Gia

Công Tôn Mộc năm đó thân phận hiển hách, cho nên ngay cả người hầu bên cạnh hắn, thực lực cũng không thấp. Sau khi Công Tôn Mộc bị đuổi đi, người hầu này đã tự mình ẩn cư tại lãnh thổ phía nam, cưới vợ sinh con, gây dựng một gia tộc cho riêng mình.

Nhưng nhiều đời truyền xuống, hậu nhân trong gia tộc tư chất tốt xấu lẫn lộn, cuối cùng không tránh khỏi suy tàn.

Cho đến mấy trăm năm trước, gia tộc này thậm chí chỉ còn lại một vị truyền nhân. Vị truyền nhân kia khi gặp phải kẻ thù truy sát đã được Khang Tư Nhiên cứu giúp. Đáng tiếc, lúc ấy người đó bị thương quá nặng, Khang Tư Nhiên căn bản không thể xoay chuyển tình thế.

Vị truyền nhân kia trước khi chết đã nói cho Khang Tư Nhiên biết bí mật truyền miệng của gia tộc.

Đó cũng là lý do Khang Tư Nhiên có được tin tức về động phủ của Công Tôn Mộc, một câu chuyện có chút ly kỳ và khúc chiết.

Tuy nhiên, Dương Khai nghe xong cũng không có gì nghi ngờ.

Thứ nhất, hắn tiếp xúc với Khang Tư Nhiên nhiều như vậy, cảm thấy tính tình Khang Tư Nhiên khá tốt, không phải kẻ gian ác, không có lý do gì để lừa gạt mình. Thứ hai, trên đời này vốn có rất nhiều chuyện cơ duyên xảo hợp, bản thân hắn cũng đã trải qua không ít lần.

Suy nghĩ một lát, Dương Khai nói: “Nếu nơi đó thật là động phủ của Công Tôn Mộc, cũng đáng để dò xét. Tuy nhiên… Khang chưởng quỹ tại sao lại tìm đến ta? Quý thương hội nhân tài đông đúc, người có thực lực cao hơn ta nhiều lắm sao? Mời những người đó đi trước nắm chắc không phải tốt hơn sao?”

Khang Tư Nhiên cười ha hả: “Dương đan sư quá lo lắng. Thương hội tổng bộ của ta quả thật nhân tài đông đúc, cường giả Đạo Nguyên Cảnh vô số. Mời bọn họ cùng đi thì xác suất thành công hoặc tính an toàn sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng nếu thật như vậy… lão hủ có thể được bao nhiêu lợi lộc? Dương đan sư phải biết rằng, đây là hành động cá nhân của ta, không phải chuyện của thương hội. Nếu thật sự để cường giả tổng bộ biết được, những thứ tốt trong đó lão hủ ngay cả nước canh cũng không uống được. Lão hủ luôn luôn tính toán, chính là tìm người có thực lực tương đương với ta cùng đi. Điểm này kính xin Dương đan sư hiểu.”

Dương Khai khẽ gật đầu nói: “Khang chưởng quỹ băn khoăn ta hiểu được.”

“Dương đan sư có thể thông cảm, quả thật là may mắn cho lão hủ. Không biết ý của Dương đan sư là…”

Dương Khai mỉm cười nói: “Nếu liên quan đến Công Tôn Mộc vị luyện đan đại sư này, ta đương nhiên cũng rất động tâm.”

Khang Tư Nhiên mừng rỡ nói: “Nếu vậy, chuyện này cứ quyết định như thế. Tuy nhiên lão hủ còn có một chuyện muốn nhờ.”

“Khang chưởng quỹ xin cứ nói!”

Khang Tư Nhiên thần sắc cung kính, hạ giọng nói: “Nếu trong động phủ đó còn sót lại Đạo Nguyên Đan, lão hủ cần ưu tiên lấy một viên!”

“Cái này không thành vấn đề.” Dương Khai không hề suy nghĩ, vui vẻ đáp ứng.

Khang Tư Nhiên ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Dương Khai lại đồng ý nhanh chóng như vậy, nét mặt không khỏi hiện ra một tia cảm kích nói: “Đa tạ Dương đan sư thành toàn. Lão hủ tự biết tư chất ngu dốt, nếu không có Đạo Nguyên Đan trợ giúp, đời này đều đừng mơ tưởng tấn chức Đạo Nguyên Cảnh. Thế nhưng Đạo Nguyên Đan loại vật này sao mà khó được? Lần này Ngũ Sắc bảo tháp mở ra, lão hủ cũng vô duyên với ba miếng Đạo Nguyên Quả kia. Nếu không phải thế, lão hủ cũng sẽ không vội vã đi dò xét chỗ động phủ kia. Tuy nhiên Dương đan sư yên tâm, bất kể bên trong có hay không Đạo Nguyên Đan, tất cả đồ vật liên quan đến luyện đan đều thuộc về Dương đan sư. Về phần những vật khác, đến lúc đó ta và ngươi hai người sẽ cùng thương nghị phân phối.”

“Tốt.” Dương Khai gật đầu, “Chúng ta lúc nào khởi hành?”

“Tạm định một tháng sau đi. Một tháng sau, lão hủ ở đan phường xin đợi Dương đan sư đại giá. Lão hủ cũng muốn trong khoảng thời gian này làm một số chuẩn bị. Ngoài ra, trong thành còn chuẩn bị tổ chức một buổi đấu giá, lão hủ muốn đi xem náo nhiệt, xem có thể có thu hoạch gì không. Không biết Dương đan sư có hứng thú cùng đi không?” Khang Tư Nhiên hỏi.

“Trong thành sắp tổ chức đấu giá?” Dương Khai ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Khang Tư Nhiên cười ha hả nói: “Lần này võ giả Phong Lâm Thành từ Ngũ Sắc bảo tháp bên trong thu được không ít thứ tốt, cho nên thành chủ đại nhân liền muốn tổ chức một buổi đấu giá, để mọi người bù đắp cho nhau. Nói không chừng tại buổi đấu giá này, lão hủ còn có thể nhìn thấy Đạo Nguyên Quả. Dương đan sư bây giờ cũng là Hư Vương tam tầng cảnh, e rằng cũng nên chuẩn bị Đạo Nguyên Đan đi?”

“Quả thật nên rồi. Buổi đấu giá này lúc nào bắt đầu, ở đâu bắt đầu?” Dương Khai hỏi.

Nửa canh giờ sau, Dương Khai từ Linh Đan Phường đi ra.

Đối với buổi đấu giá kia, Dương Khai cũng không nói chắc chắn có đi hay không, chỉ nói với Khang Tư Nhiên rằng đến lúc đó nếu có thời gian rảnh thì sẽ đi xem náo nhiệt. Khang Tư Nhiên tự nhiên không có ý kiến gì.

Ra khỏi Linh Đan Phường, hắn suy nghĩ một chút, cũng không quay về động phủ của mình, mà trực tiếp đi ra ngoài thành.

Không lớn một hồi, ra khỏi Phong Lâm Thành, Dương Khai phân biệt phương hướng, rồi ngự không bay về phía bắc.

Tại vị trí cách Phong Lâm Thành ước chừng ba mươi dặm, có một tòa trang viên. Bên trong trang viên phòng xá san sát, chiếm diện tích khá rộng, nội bộ cầu nhỏ nước chảy, hoàn cảnh thanh u, có chút Nhã Tĩnh.

Dương Khai một mình từ trên không trung rơi xuống, thần niệm quét qua một phần trang viên này, lẩm bẩm nói: “Nên chính là nơi này.”

Hắn sở dĩ đến đây, tự nhiên là bởi vì muốn thực hiện lời hứa trước đó ở Ngũ Sắc bảo tháp với tên gọi Trương Cao Hiên kia. Trương gia ở Phong Lâm Thành bên trong coi như là một gia tộc có chút danh tiếng, cho nên hắn chỉ hơi dò hỏi một chút liền biết được chỗ ở của Trương gia.

Cơ nghiệp của Trương gia không đặt ở bên trong Phong Lâm Thành, mà là ở bên ngoài Phong Lâm Thành nơi này. Dù sao bên trong Phong Lâm Thành tấc đất tấc vàng, muốn an trí một đại gia tộc người, lại tốn hao không nhỏ, nhưng ở bên ngoài xây dựng chỗ ở thì lại khác. Mặc dù nơi này thiên địa linh khí không quá nồng đậm, có thể để cho một tiểu gia tộc sử dụng vẫn không có vấn đề gì.

Dương Khai đảo mắt nhìn qua, cũng biết người của Trương gia hẳn có người hơi hiểu một chút trận pháp. Ở trong trang viên này bố trí một số pháp trận đơn sơ, tụ tập thiên địa linh khí.

Từ trong tay gia chủ Trương gia Trương Cao Hiên đoạt được một viên Đạo Nguyên Quả, Dương Khai về tình về lý đều phải đến đây xem xét một chuyến, đem di vật và lời dặn dò khác của Trương Cao Hiên mang đến.

Lúc trước không có nhiều thời gian, cho nên mới kéo dài đến hôm nay.

Đi đến cửa chính, Dương Khai đang định lên tiếng gọi, không nghĩ đột nhiên từ bên trong cửa chính kích bắn ra hai đạo lưu quang, khí thế sắc bén, thẳng đến mặt hắn.

Phía sau hai đạo lưu quang đó, hai bóng người lại chui ra, riêng mỗi người tay bấm linh quyết, hai mắt đỏ ngầu, dường như có thù hận bất cộng đái thiên với Dương Khai, một bộ muốn giết cho thống khoái.

Dương Khai hơi ngạc nhiên.

Tuy nhiên đối với công kích đó hắn cũng không coi vào đâu, dù sao tu vi hai người này thật sự không cao, một cái Phản Hư nhị tầng cảnh, một cái Phản Hư nhất tầng cảnh, dù một kích toàn lực, có thể tạo thành bao nhiêu uy hiếp cho hắn?

Cho nên hắn đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, cong một ngón tay, bắn ra phía trước.

Hai tiếng “Bành bạch” dứt khoát vang lên, hai đạo lưu quang đánh úp về phía mặt hắn liền ầm ầm nghiền nát.

Thấy tình hình này, hai người theo sát tới nét mặt ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền mặt mày hung dữ vọt lên, một bộ thấy chết không sợ chết. Hơn nữa cũng không biết vận dụng bí thuật gì, riêng mỗi người há mồm phun ra một ngụm máu, hơi thở tăng vọt.

Chân mày Dương Khai nhất thời nhíu lại, không đợi hai người này nữa tế ra bí bảo gì, tự thân Lĩnh vực Tràng thản nhiên phóng ra ngoài.

Chỉ trong thoáng chốc, hai người này tựa như gặp phải núi lớn đè lại, toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy. Nhưng mỗi người nét mặt đều phẫn nộ cực điểm, nhìn ánh mắt Dương Khai gần như muốn phóng hỏa.

“Nơi này là Trương gia?” Dương Khai duy trì uy năng của Lĩnh vực Tràng, áp chế hai người, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Hai người này đều là nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, một béo một gầy. Nghe vậy, nam tử béo một chút hừ lạnh nói: “Cần gì biết rõ còn cố hỏi? Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm!”

Nam tử gầy một chút tuy không nói chuyện, nhưng sự tàn khốc toát ra từ trong mắt hắn hiển nhiên cũng là ý này.

“Trương gia xảy ra chuyện gì?” Dương Khai cũng không phải người ngu, thấy tình hình này, sao còn không suy đoán được. Không khỏi nhíu mày.

“Ngươi người này thật dài dòng. Nếu đã đến vì Lục gia làm việc, cần gì phải làm bộ làm tịch.” Võ giả béo một chút hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường.

Võ giả gầy một chút cười lạnh nói tiếp: “Lục Bách Xuyên kia lão thất phu ra vẻ đạo mạo, mời tới người tự nhiên cũng là cùng một loại mặt hàng. Tam ca cần gì phải kỳ quái.”

Võ giả béo cười to nói: “Không tệ, là Tam ca ta ngu dốt rồi.”

Nói xong, còn hung hăng thóa nhổ nước bọt vào Dương Khai.

Dương Khai thở dài nói: “Hai vị e rằng có chút hiểu lầm. Ta không nhận ra cái gì Lục Bách Xuyên, cũng không biết Lục gia các ngươi nói là ai. Chỉ là vì các ngươi đột nhiên động thủ đánh lén, ta mới đánh trả.”

“Ngươi vừa không nhận ra Lục Bách Xuyên kia lão tặc, vì sao lại tới Trương gia ta?”

Đúng lúc này, một âm thanh trung khí mười phần bỗng nhiên từ bên trong trang viên truyền đến. Ngay sau đó, một bà lão tóc bạc trắng, tay chống một cây mộc trượng ngang với người, được một thiếu nữ tuổi thanh xuân nâng đỡ, từng bước đi ra.

Phía sau bà lão, còn có không ít người khác đi theo.

Bà lão tuổi không nhỏ, trên mặt nếp nhăn chùng sinh, lại còn có chút vết nám màu nâu. Ánh mắt như sấm tựa như điện, nhìn thẳng vào Dương Khai.

Thần niệm Dương Khai quét qua, lập tức hiểu bà lão này có tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh, hơn nữa chắc là gần đây có động thủ với người khác bị thương căn bản, cho nên Thánh Nguyên trong cơ thể có chút hỗn loạn.

Tuy nhiên càng làm hắn cảm thấy nghi ngờ chính là, những người theo sát bà lão đi ra, đúng là toàn bộ là nữ giới: trung niên phụ nhân, thiếu phụ, thiếu nữ, thậm chí còn có mấy đứa trẻ chưa lớn.

Trong số nam giới, chỉ có hai võ giả một béo một gầy lúc trước đánh lén hắn.

Dường như đàn ông trong gia tộc này trừ hai người béo gầy ra, tất cả đều chết hết.

Dương Khai vung tay lên, tản đi Lĩnh vực Tràng của mình, thả hai người đàn ông béo gầy ra.

Hai gã nam tử này cũng thức thời, dường như ý thức được chênh lệch thực lực khổng lồ giữa mình và Dương Khai, cho nên không còn dây dưa nữa, mà thân hình loáng cái đã đi tới bên cạnh bà lão, hiện ra thế hộ vệ, cảnh giác nhìn Dương Khai.

“Tại hạ Dương Khai, xin ra mắt lão phu nhân. Xin hỏi nơi này chính là Trương gia?” Dương Khai ôm quyền hành lễ.

“Không tệ, nơi này chính là Trương gia.” Bà lão cây gậy trong tay chống xuống, trầm giọng đáp.

“Là Trương gia thì tốt.” Dương Khai khẽ mỉm cười, trầm ngâm một lát nói: “Lão phu nhân, có phải các người đối với ta có hiểu lầm gì không? Sao vừa thấy ta tới đây, liền động thủ đánh lén?”

“Hiểu lầm?” Bà lão cười lạnh một tiếng, “Có phải hiểu lầm hay không, vậy thì phải xem ngươi đến đây lần này là vì ai làm việc rồi. Trước ngươi nói ngươi không nhận ra Lục Bách Xuyên kia lão tặc?”

Dương Khai lắc đầu nói: “Chưa từng nghe qua.” (Chưa xong, còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Quyển thứ nhất quật khởi Lăng Tiêu Các Chương 2892: Thủ hộ

Chương 2891: Gặp lại Trường Thanh thần thụ

Chương 2890: Thất Thải bùn