» Chương 2028 Mặc Ngọc Đỉnh
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên ngồi xuống. Chưa hàn huyên được bao lâu, đã nghe thấy tiếng chiêng trống vang lên ba hồi trong đại sảnh. Một lão giả râu tóc trắng xóa, dáng người thấp bé bỗng nhiên nhảy vọt lên đài đấu giá.
Y phục của người này vô cùng lập dị: áo quần tương đối luộm thuộm, tóc tai bù xù, có một cái mũi đỏ như củ hành vì rượu chè. Bên hông y đeo một cái hồ lô lớn màu xanh, khiến người ta thoáng nhìn qua, còn tưởng rằng là một tên ăn mày sống dựa vào nghề khất thực trên đường.
Lão giả thong dong bước lên đài, cười ha hả một tiếng, chẳng màng đến ai mà nhấc cái hồ lô lớn bên hông lên, vén nắp, ừng ực uống một ngụm rượu mạnh vào miệng.
Sau mấy tiếng ừng ực, y lại đánh một cái ợ vang dội trước mặt mọi người, mắt híp lại, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như thể sắp chết ngay lập tức mà không hề tiếc nuối…
Một luồng hơi rượu nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.
“Đây…” Dương Khai xem mà trợn mắt há mồm, con ngươi suýt rớt ra ngoài.
Hắn ở cố hương tinh vực đã tham gia vài lần đấu giá hội, nhưng những lần đó, người chủ trì hoặc lão luyện thành thục, hoặc quyến rũ xinh đẹp. Chẳng bao giờ có người chủ trì nào như lão giả trên đài cao này… quá độc đáo.
“Dương đan sư đến Phong Lâm Thành chưa lâu, e là không nhận ra hắn chăng?” Khang Tư Nhiên cười lớn một tiếng, chưa đợi Dương Khai nói chuyện đã mở miệng giải thích: “Người này chính là một trong hai đại phó thành chủ của Phong Lâm Thành. Tên cụ thể là gì không ai biết, chỉ biết là hắn tự xưng Túy Tửu Ông, và mọi người cứ gọi như vậy.”
“Người đó là một trong hai đại phó thành chủ sao? Chẳng phải là Đạo Nguyên Cảnh ư?” Dương Khai kinh ngạc cực độ.
“Không tệ, hắn là Đạo Nguyên Nhất Tầng cảnh, nhưng thực lực cụ thể thế nào thì cũng khó phán đoán. Đồn đãi rằng thực lực chân thật của hắn không kém hơn Đoạn thành chủ, có lẽ là có thể vượt cấp tác chiến.” Khang Tư Nhiên nói.
Dương Khai gật đầu, lặng lẽ cười một tiếng nói: “Để hắn chủ trì đấu giá, không thành vấn đề sao? Ta xem hắn hiện tại cũng đã say khướt rồi.”
Khang Tư Nhiên cười nói: “Ngươi đừng nhìn hắn như vậy. Túy Tửu Ông ở Phong Lâm Thành lại rất được lòng mọi người. Người này thường xuyên làm những chuyện trừ bạo giúp kẻ yếu, trọng nghĩa khinh tài, là một người tốt đó.”
Dương Khai hiểu rõ, gật đầu nói: “Nếu đúng là như vậy thì chắc cũng không có vấn đề gì rồi.”
Lúc này, Túy Tửu Ông sau khi hồi vị trọn vẹn hương vị rượu, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Y híp mắt nhỏ lướt qua khắp nơi, ôm quyền nói: “Tiểu lão nhi là ai, nói vậy ở đây tám chín phần mười cũng nhận ra. À, không nhận biết cũng không sao. Tiểu lão nhi không phải đến để tương thân với các ngươi, mà là đến chủ trì đấu giá. Cho nên các ngươi không cần nhìn chằm chằm tiểu lão nhi nhìn, cứ nhìn chằm chằm những món đồ đấu giá là được.”
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh không ít võ giả cười lớn tiếng. Dương Khai cũng cảm thấy người này rất có ý tứ, không có chút nào giá của một cường giả Đạo Nguyên Cảnh, rất là bình dị gần gũi.
“Ai, tiểu lão nhi vốn là người lười biếng, cho nên lần đấu giá này vốn không nghĩ tới. Nhưng không chịu nổi thành chủ đại nhân dùng rượu ngon dụ dỗ, thoáng cái lên kế hoạch lớn. Thành chủ đại nhân thật là dụng tâm hiểm ác, đáng ghét, đáng ghét quá à. Tóm lại, tiểu lão nhi tính tình tương đối nóng nảy. Các ngươi lát nữa tham dự đấu giá thì xin dứt khoát một chút, nếu không thì tiểu lão nhi chắc là sẽ không chờ. Ta còn muốn đi phơi nắng nữa mà.” Túy Tửu Ông vừa đi tới đi lui trên đài cao, vừa nói nhanh chóng.
Nghe y nói như thế, không ít người cũng thần sắc hơi nghiêm lại.
“Thôi được, không cần nói nhảm nhiều lời nữa rồi. Đấu giá bây giờ lại bắt đầu sao.” Túy Tửu Ông quát khẽ một tiếng, đưa tay hướng về phía sau phẩy một cái.
Từ phía sau đài cao đó, lập tức có một tỳ nữ phủ thành chủ bưng một cái khay ngọc đi lên. Trên khay ngọc đó, đặt một bình sứ trắng toát. Xem tình hình này, món đồ đấu giá đầu tiên hẳn là đan dược không nghi ngờ gì nữa.
“Thượng cổ linh đan, Thần Ngưng Đan một lọ, gồm ba viên, đấu giá cùng nhau. Giá khởi điểm ba vạn nguyên tinh, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn. Các vị xin mời.” Túy Tửu Ông nói xong, liền chờ đợi.
“Thần Ngưng Đan, đúng là Thần Ngưng Đan? Vừa lên đến đã là Thần Ngưng Đan sao? Vậy tiếp theo còn có bao nhiêu thứ tốt nữa đây?”
“Nghe nói Thần Ngưng Đan sau khi phục dụng có thể tôi luyện lực thần thức, làm cho thần thức trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không biết có thật không.”
“Đây chính là Hư Vương cấp thượng phẩm linh đan. Các luyện đan sư ở Phong Lâm Thành của chúng ta thông thường không thể luyện chế ra được.”
Vừa nghe nói là Thần Ngưng Đan, các võ giả ở đây nhất thời nhiệt tình bắt đầu. Dù sao, lực thần thức liên quan đến sự an nguy của mỗi võ giả. Lực thần thức mạnh mẽ thì bất kể là ẩn nấp chạy trốn, tìm kiếm hay đối đầu với kẻ địch, cũng sẽ có hiệu quả. Cho nên, Thần Ngưng Đan này là thứ mà bất kỳ võ giả nào cũng có thể dùng được.
“Ba vạn mốt!”
“Ba vạn hai!”
“Ba vạn năm!”
Trong đại sảnh, tiếng tăng giá liên tiếp vang lên, thậm chí trong các phòng riêng cũng có người ra tay. Không lớn một lát, bình Thần Ngưng Đan này đã đột phá mốc năm vạn nguyên tinh.
Cho đến khi có người hô lên sáu vạn nguyên tinh, mới tạm thời yên tĩnh trong chốc lát.
“Sáu vạn lần một, lần hai, lần ba! Được, bình Thần Ngưng Đan này thuộc về vị bằng hữu vừa ra giá lúc nãy. Xin hãy mang theo đủ nguyên tinh, đến hậu đài giao hàng. Tiếp theo món hàng!”
Túy Tửu Ông vốn đang đứng ở trên đài cao nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên giọng nói nhanh chóng cực độ đã quyết định xong giao dịch này. Thậm chí không để cho những người khác có cơ hội phản ứng đã trực tiếp chuyển sang món đồ đấu giá kế tiếp.
“Này…”
“Nhanh quá đi mất.”
“Đây là đấu giá hay là ép mua ép bán vậy?”
“Tiền bối Túy Tửu Ông làm việc quả nhiên ngoài ý muốn!”
Trong đại sảnh nhất thời một mảnh xôn xao, nghị luận rối rít. Có lẽ chưa có võ giả nào từng trải qua đấu giá kiểu này. Kinh nghiệm đấu giá trước đây, mỗi võ giả chủ trì đấu giá đều sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần hỏi thăm có hay không giá cao hơn, sợ rằng món đồ đấu giá sẽ không bán được giá tốt. Nhưng Túy Tửu Ông dường như căn bản không quan tâm những điều này.
Y chỉ muốn sớm sớm chủ trì xong buổi đấu giá này, sau đó đi ngủ phơi nắng…
Trong lúc nhất thời, những võ giả trước đó do dự mà không tăng giá đều tiếc nuối cực độ. Chỉ có tên gia hỏa cuối cùng ra giá sáu vạn và đắc thủ lại vẻ mặt vui vẻ từ chỗ ngồi đứng dậy, phảng phất nhặt được món hời lớn, phóng về phía hậu đài, hiển nhiên là chuẩn bị giao nộp tiền hàng rồi.
Sau khi lĩnh giáo tính nóng nảy của Túy Tửu Ông, những lần đấu giá tiếp theo, sự nhiệt tình của mỗi võ giả cũng được điều động lên. Phàm là gặp phải thứ mình muốn, không còn chút chần chờ nào nữa, hơn nữa tốc độ tăng giá cái sau nhanh hơn cái trước, sợ rằng còn chưa đến lượt mình ra giá đã bị Túy Tửu Ông quyết định giá của món đồ đấu giá rồi.
Cứ như vậy, tốc độ của buổi đấu giá lại thoáng cái trở nên cực kỳ mau lẹ. Chỉ trong chưa đầy nửa canh giờ, đã đấu giá hơn bốn mươi món đồ.
Điều này đặt ở những buổi đấu giá trước đây mà Dương Khai từng trải qua, là hoàn toàn không thể nào.
Đan dược, bí bảo, công pháp, bí thuật, lần lượt xuất hiện. Có một số là do các võ giả tự mình đưa đến buổi đấu giá, nhưng tuyệt đại đa số trong đó đều là mang ra từ bên trong Ngũ Sắc bảo tháp.
Những vật phẩm còn sót lại từ chiến trường thượng cổ này, tự nhiên là khiến không ít người tranh mua. Toàn bộ không khí buổi đấu giá hiện trường bốc lửa cực độ.
Dương Khai cũng sơ lược hiểu rõ một chút giá cả của những vật phẩm này.
Một bí bảo Đạo Nguyên cấp bình thường, cũng muốn bảy tám chục vạn nguyên tinh. Nếu là cấp bậc cao hơn một chút, hơn trăm vạn hay mấy trăm vạn đều là bình thường.
Hắn vốn nghĩ mình có trăm vạn nguyên tinh làm vốn, ít nhiều cũng có chút sức lực, nhưng bây giờ xem ra… mình vẫn còn nghèo quá.
“Đạo Nguyên cấp hạ phẩm, Hổ Bí chiến giáp, một trăm tám mươi vạn lần một, lần hai, lần ba! Vị bằng hữu ra giá xin hãy mang đủ nguyên tinh đến hậu đài giao nhận vật phẩm. Đến xem món đồ đấu giá tiếp theo…” Túy Tửu Ông nói xong, liền lại lần nữa đứng sang một bên, bất động.
Từ hậu đài kia, một tỳ nữ đi ra, trên tay cái khay ngọc đặt một món đồ đấu giá thần bí. Món đồ đó được che đậy bằng vải đỏ, khiến người ta không thấy rõ diện mạo chân thật, chỉ biết là ước chừng cao nửa thước.
Khi tỳ nữ đó đi đến gần, Túy Tửu Ông mới bỗng nhiên cười hắc hắc, thâm ý sâu sắc nhìn xuống nói: “Món đồ đấu giá này vô cùng quý giá, vốn dĩ nên làm món áp trục đấu giá. Tuy nhiên, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tiểu lão nhi, nó đã được đưa ra sớm. Nói vậy đã có không ít người đoán được đây rốt cuộc là cái gì. Vậy thì… chúng ta lại bắt đầu sao.”
Nói xong, y vén tấm vải đỏ trên cái khay ngọc lên. Nhất thời, diện mạo thật của món đồ đấu giá đã hiện ra trong tầm nhìn mọi người.
Kia rõ ràng là một cái lô đỉnh, có thể cầm gọn trong tay. Lô đỉnh có màu xanh ngọc bích, khắp nơi chạm khắc long phượng, trông cực kỳ bất phàm. Một luồng hơi thở cổ xưa, bi tráng, từ trong lô đỉnh tràn ngập ra ngoài.
Túy Tửu Ông một tay cầm lấy cái lô đỉnh này, cười hắc hắc nói: “Không biết cái phương Mặc Ngọc Đỉnh này rốt cuộc là được luyện chế từ tài liệu gì. Tiểu lão nhi cùng thành chủ đại nhân nghiên cứu nhiều ngày, cũng không cách nào phán đoán. Chỉ biết rằng nó là một cái lò luyện đan, hơn nữa là lò luyện đan Đạo Nguyên cấp trung phẩm.”
“Lò luyện đan Đạo Nguyên cấp trung phẩm!” Bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô.
Mặc dù lần đấu giá này có không ít thứ tốt xuất hiện, bí bảo càng vô số, nhưng cấp bậc từ Đạo Nguyên cấp trung phẩm trở lên thì vẫn rất hiếm hoi.
Đặc biệt, vật này lại là một cái lò luyện đan. Đặc tính của nó, tự nhiên sẽ khiến các luyện đan sư tranh mua.
Luyện đan sư đều là những tồn tại rất giàu có. Một cái lò luyện đan tốt thường thường có thể khiến các luyện đan sư khuynh gia bại sản tranh đoạt mà không tiếc. Huống chi, mỗi đại tông môn, gia tộc, lại luôn cố gắng bồi dưỡng luyện đan sư của mình. Cho nên, cái lò luyện đan Đạo Nguyên cấp trung phẩm này, chắc chắn cũng sẽ khiến họ động tâm.
Có một cái lò luyện đan tốt, luyện đan sư chẳng những có thể tăng cao tỷ lệ thành đan, ra đan của mình, hơn nữa còn có thể luyện chế ra những loại đan dược bình thường không cách nào luyện được. Như vậy, giá trị của lò luyện đan là có thể nghĩ rồi.
Ngay cả Dương Khai, người luôn không ra tay, khi nhìn thấy cái lò luyện đan này, cũng không khỏi ánh mắt nóng lên, thần niệm phóng về phía đài cao, điều tra kỹ lưỡng.
Cùng với hành động của hắn, không ít người khác cũng làm tương tự. Vô số đạo thần niệm từ các phương hướng trong đại sảnh đấu giá lao tới, hội tụ lại với nhau, trông rất náo nhiệt.
“Dương đan sư muốn cái lò luyện đan này?” Khang Tư Nhiên sát ngôn quan sắc, khẽ mỉm cười hỏi.
“Có chút ý nghĩ, bất quá…” Dương Khai cười khổ lắc đầu, “Đại khái là giành không nổi.”
Khang Tư Nhiên trầm ngâm một chút, nói: “Không giành làm sao biết giành không nổi? Như vậy đi, Dương đan sư lát nữa cứ việc ra tay. Nếu nguyên tinh không đủ lời của, Khang mỗ cho ngươi mượn là được.”
“Đến lúc đó nhìn lại sao.” Dương Khai không nói đúng sai.
Hắn tuy biết Khang Tư Nhiên lần này cũng mang theo không ít nguyên tinh tới đây, nhưng đối phương là vì tranh đoạt viên Đạo Nguyên Quả kia. Nếu vì chuyện của mình mà làm chậm trễ việc hắn đoạt Đạo Nguyên Quả, Dương Khai cũng băn khoăn.
Hắn tuy thích cái lò luyện đan đó, nhưng cũng không phải là không có không được. (chưa hết, còn tiếp.)