» Chương 2070 đút tổ ong vò vẽ
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Mạc Tiểu Thất nghe vậy, nhất thời có chút chợt hiểu ra, khinh thường nhìn Khương gia mọi người, nói:
“Các ngươi nghĩ lấy nhiều khi ít?”
Khương Lâm nét mặt già nua ngượng ngập, ho nhẹ một tiếng nói:
“Tình thế bất đắc dĩ, cô nương chớ trách!”
“Gia chủ, nói với nàng ta làm gì, cùng nhau động thủ là được. Nếu như nàng dám chống cự, thì đừng trách bọn ta vô tình.” Một trưởng lão Khương gia quát lên.
“Các ngươi mà lại quá vô sỉ rồi, ta chẳng qua là tiểu cô nương a.” Mạc Tiểu Thất vẻ mặt giận dữ khẽ kêu.
“Trên chiến trường, còn phân cái gì tiểu cô nương đại cô nương? Muốn trách, ngươi thì trách cái kia Dương Khai sao!” Khương Sở Hà tựa hồ đối với Dương Khai rất có oán niệm, loại tâm tư vặn vẹo này trút lên Mạc Tiểu Thất, khiến hắn đối với nàng không chút khách khí.
“Các ngươi thật muốn đối với ta động thủ?” Mạc Tiểu Thất thần sắc ấm ức, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Sở Hà.
“Ha hả, ngươi cho là bản thiếu gia ở đây theo ngươi nói giỡn không được?” Khương Sở Hà cười lạnh.
Nói đến đây, cổ tay hắn vừa lộn, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh Hư Vương cấp phẩm chất bí bảo trường kiếm. Thân kiếm chấn động, liền hướng Mạc Tiểu Thất đâm tới. Chỉ một thoáng, kiếm âm thanh ngâm, nguyên lực hiện, kiếm phong chỉ, kiếm hoa nhiều đóa phát động, gần như bao phủ quanh thân Mạc Tiểu Thất.
Mạc Tiểu Thất trên mặt đẹp hiện ra một tia nét mặt trêu tức. Nàng đứng yên không né tránh, mà trợn mắt nhìn Khương Sở Hà một cái, lập tức không chút hoang mang tế ra một vật, thúc dục nguyên lực trong cơ thể rót vào trong đó.
Phốc một tiếng, bí bảo kia do Mạc Tiểu Thất tế ra bỗng nhiên trở nên to lớn, trực tiếp bao phủ lấy nàng, không hở chút nào. Bí bảo này có hình dáng cầu, màu lam nhạt, mặt ngoài gợn sóng ánh sáng lăn tăn, uốn lượn một tầng màn nước trong suốt, mỏng như cánh ve. Từ vẻ ngoài mà xem, Mạc Tiểu Thất giờ phút này như bị bọc trong một quả cầu nước.
Bí bảo này không phải là thứ tầm thường, chính là Nhược Thủy Châu mà Mạc Tiểu Thất từng sử dụng ở Ngọc Thanh Sơn. Nhược Thủy Châu có thể giam cầm ngay cả ấu thể Loan Phượng, có thể thấy nó mạnh mẽ đến cỡ nào. Mạc Tiểu Thất lúc này lại linh hoạt sử dụng, biến Nhược Thủy Châu vốn dùng để giam cầm thành bí bảo phòng ngự. Hiệu quả hiển nhiên cũng không kém.
Khi bí bảo này xuất hiện, Khương Lâm mi mắt co rụt lại, khẽ quát:
“Đạo Nguyên cấp bí bảo!”
Lời vừa nói ra, ánh mắt của đông đảo trưởng lão chấp sự Khương gia trở nên cực nóng.
“Tranh…” Trường kiếm của Khương Sở Hà điểm lên màn nước. Nhưng ngoài dự tính, đòn tấn công của hắn lại không có chút tác dụng nào, chẳng qua chỉ làm lõm vào một chút tầng màn nước nhìn như dễ rách nát, sau đó lại bắn ngược trở lại. Không chỉ vậy, ngay cả lực công kích cũng toàn bộ bắn ngược về phía Khương Sở Hà.
Vị tài tuấn mới nổi này của Khương gia nhất thời không kịp phòng bị, không thể hóa giải hoàn toàn, không khỏi kêu lên một tiếng quái dị, lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, nét mặt trở nên hoảng sợ. May mắn là hắn vừa rồi không dùng toàn lực, nếu không chỉ lần này hắn đã bị thương không nhẹ.
“Tiểu nha đầu này lai lịch sợ rằng bất phàm, chư vị không cần cố kỵ rồi, tốc chiến tốc thắng!” Khương Lâm mi mắt rủ xuống, khẽ quát một tiếng.
Nếu là Hư Vương Cảnh tầm thường, làm sao vừa ra tay đã tế xuất ra một Đạo Nguyên cấp bí bảo, hơn nữa còn là bí bảo phòng ngự? Phải biết rằng, Khương gia nhiều Hư Vương Cảnh như vậy, cũng không ai có Đạo Nguyên cấp bí bảo cho riêng mình. Chỉ có những người xuất thân không hề tầm thường, có lai lịch lớn mới có thể nhận được trưởng bối ban thưởng, do đó có một hai món Đạo Nguyên cấp bí bảo trong tay.
Lúc trước khi Khương Sở Hà xuất thủ, Khương Lâm còn ít nhiều ỷ vào thân phận của mình, không muốn cùng nhau động thủ, tránh bị nói lấy lớn hiếp nhỏ. Nhưng giờ phút này xem thời cơ không ổn, hắn còn có gì mà do dự?
Một tiếng nói ra, hắn liền bấm linh quyết, một tay điểm về phía trước. Phù một tiếng nhẹ vang lên, một đạo lưu quang tự đầu ngón tay hắn kích bắn, trong nháy mắt đập mạnh vào màn nước của Nhược Thủy Châu. Cùng lúc đó, các trưởng lão chấp sự khác của Khương gia cũng rối rít động thủ.
Trong lúc nhất thời, các loại vũ kỹ bí bảo quang hoa tỏa ra, đều hướng Mạc Tiểu Thất đánh tới.
Nhưng mà…
Tất cả công kích đều vô công mà lui. Nhược Thủy Châu bao phủ Mạc Tiểu Thất chẳng qua không ngừng biến đổi hình dáng, từng đòn công kích đều được hóa giải vô hình, hơn nữa còn thần kỳ bắn ngược trở về. Nhìn thấy cảnh này, một đám võ giả Hư Vương Cảnh Khương gia sắc mặt đại biến, vội vàng tránh né.
Mạc Tiểu Thất trốn trong màn nước của Nhược Thủy Châu, nở nụ cười kéo dài, gần như có thể cạo ra một tầng sương lạnh, cắn răng khẽ kêu:
“Các ngươi lại thật sự lấy nhiều khi ít, thối không biết xấu hổ! Ta và các ngươi liều mạng!”
Tiểu Thất cô nương giống như một đứa trẻ bị bắt nạt nổi đóa, nói xong liền đưa tay sờ sờ chiếc túi nhỏ treo bên hông. Chiếc túi này phồng lên, không ai biết bên trong đựng gì. Dù người Khương gia lúc trước có phát hiện, cũng sẽ không để ý.
Nhưng giờ phút này, cảnh tượng khiến bọn họ trợn tròn mắt xuất hiện. Theo động tác của Mạc Tiểu Thất, từng con yêu thú với hình thái, hình thể khác nhau đột nhiên như thần linh hạ phàm chui ra từ trong túi vải. Xuất hiện đầu tiên là con Sư Hổ Thú lông bạc uy phong lẫm lẫm, thân dài sáu bảy trượng.
Con thú này ung dung bước vào trận, liền đại phát thần uy ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, há to miệng như chậu máu, răng nanh hoàn toàn lộ ra, khiến người Khương gia giật mình liên tục lùi lại. Thập giai đỉnh núi yêu thú thú uy rõ mồn một!
Theo đó, Phi Thiên Trốn Bức xuất hiện, Xích Hỏa Kỳ Lân xuất hiện. Rất nhanh, lại có một con Hắc Giao thân dài vài chục trượng, mọc hai sừng, phảng phất có một tia chân long chi hình dáng cũng xuất hiện.
Con Hắc Giao chiếm giữ thân thể, bao quanh Mạc Tiểu Thất, ngẩng đầu ưỡn ngực, trong miệng phun ra nuốt vào chiếc lưỡi rắn màu đỏ tươi (giống đèn tim), trông rất khó chọc. Nhưng hai con ngươi của Hắc Giao lại màu lam nhạt, vô cùng quỷ dị.
“Lam Tình Mặc Lân Giao?” Nhất thời, liền có trưởng lão Khương gia nhận ra, lớn tiếng kinh hô lên.
Đặng đặng đặng… Một đám võ giả Khương gia liên tục lùi lại vài bước. Mọi người nhìn nhau kinh sợ, nét mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào từng con yêu thú đơn độc quý hiếm vô cùng lại mạnh mẽ vô cùng!
Không đề cập đến con Phi Thiên Trốn Bức nhỏ bé, giờ phút này xuất hiện trước mặt mọi người là Sư Hổ Thú lông bạc, Xích Hỏa Kỳ Lân, Lam Tình Mặc Lân Giao… Những con này chẳng phải đều là yêu thú gần như tuyệt tích? Võ giả bình thường ở bên ngoài căn bản không thể thấy được.
Những yêu thú này sở dĩ sắp tuyệt tích, là bởi vì chúng mang trong mình huyết mạch của một số dị thú thượng cổ! Loại huyết mạch này cực kỳ khó truyền thừa, theo năm tháng trôi qua, những yêu thú mang huyết mạch dị thú thượng cổ này đời sau ngày càng ít ỏi, cuối cùng gần như sắp diệt sạch.
Trưởng lão Khương gia kia sở dĩ nhận ra Lam Tình Mặc Lân Giao, là bởi vì năm xưa cần tu luyện một loại bí thuật, cần dùng đến tinh huyết của loại Hắc Giao này, cho nên mới nhiều lần dò hỏi. Chỉ tiếc, hắn hao phí hơn mười năm công phu, cũng không tìm thấy tung tích của loại Hắc Giao này, cuối cùng không thể không từ bỏ tu luyện bí thuật kia.
Vạn không nghĩ tới, đã nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại có một con Lam Tình Mặc Lân Giao xuất hiện trước mắt mình!
Những yêu thú này, bởi vì mang trong mình huyết mạch lực của dị thú thượng cổ, cho nên mỗi con đều cực kỳ khó đối phó, thường thường có thể phát huy ra thực lực vượt qua bản thân cùng cấp. Nếu thi triển ra thiên phú thần thông truyền thừa từ viễn cổ, vượt một cấp tác chiến cũng không thành vấn đề.
Nói một cách khác, thực lực chân chính của những yêu thú trước mắt, đã được nâng lên một cấp bậc mới có thể ước lượng chính xác.
Mà dưới mắt…
“Thập giai đỉnh núi? Lại tất cả đều là Thập giai đỉnh núi?”
“Đây đều là cái gì yêu thú?”
“Ở đâu mà gặp được?”
“Tiểu nha đầu này rốt cuộc là lai lịch gì?”
Một đám võ giả Khương gia kinh hô nhìn, bàn chân đều nhanh co rút.
Vốn tưởng Mạc Tiểu Thất một mình, chỉ có tu vi Hư Vương Cảnh, hiển nhiên là điểm đột phá rất tốt, chuẩn bị bắt nàng lại để chế ngự Dương Khai. Ai ngờ thoáng cái lại chọc phải ổ ong vò vẽ!
Sắc mặt Khương Lâm càng trắng bệch không còn huyết sắc. Là gia chủ đời này của Khương gia, hắn đâu còn không đoán được gia tộc mình lần này đã chọc phải người không thể chọc?
Hắn vốn tưởng Mạc Tiểu Thất chỉ có chút lai lịch, nhưng vừa thấy đối phương phất tay triệu hồi bốn con yêu thú Thập giai đỉnh núi ra sân trợ trận, trong lòng nhất thời hiểu Mạc Tiểu Thất đâu chỉ có chút lai lịch, rõ ràng là lai lịch rất lớn! Căn bản không phải gia tộc nhỏ như Khương gia có thể chọc nổi.
Là gia chủ, hắn tự nhiên lo lắng hơn người khác. Hơn nữa, hắn nhìn chiếc túi nhỏ bên hông Mạc Tiểu Thất, mơ hồ như nhớ ra điều gì đó, nhưng lại không thể nghĩ ra cụ thể.
Ngay khi một đám người Khương gia thất thần, Mạc Tiểu Thất đã tốn thời gian nổi lên tiểu ngân nha, hầm hừ nói:
“Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Tiểu Hắc, cho ta hung hăng dạy dỗ bọn này không biết xấu hổ, bọn họ dám cùng nhau bắt nạt ta!”
Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Tiểu Hắc… Người Khương gia nghe vậy, lúc đó đều kinh ngạc, một mảnh mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Ba con yêu thú Thập giai đỉnh núi, mang trong mình huyết mạch dị thú thượng cổ quý hiếm, lại bị đặt những cái tên đơn giản và buồn cười như vậy…
Đổi lại bình thường, người Khương gia sợ rằng sẽ cười lớn. Nhưng giờ phút này, bọn họ đều muốn khóc.
Rống…
Hú hú…
Tê tê…
Ba con yêu thú dường như đã nghe hiểu mệnh lệnh của Mạc Tiểu Thất, đều phát ra tiếng kêu kỳ quái đáp lại.
Con Sư Hổ Thú lông bạc rống lên một tiếng, thân hình khổng lồ mấy trượng lúc này lại tỏ ra linh hoạt khác thường, một cú bổ nhào liền xông vào trận doanh của đám người Khương gia, giơ lên chiếc chân trước mạnh mẽ quét ngang qua. Dưới cú quét, cuồng phong đột khởi, trời đất như biến sắc.
Người Khương gia nào dám nghênh đón? Đều kêu lên quái đản né tránh.
Còn Xích Hỏa Kỳ Lân lúc này thì há to miệng, từng đoàn từng đoàn hỏa cầu nóng rực đỏ rực như cuồng phong bạo vũ bắn tới trước. Những hỏa cầu này ít nhất cũng bằng chiếc cối xay, chứa đựng lực lượng lửa cực kỳ khủng bố. Hỏa cầu oanh kích trên cao, liền làm tan chảy phần lớn mọi thứ.
Khiến người Khương gia xem mà kinh hồn bạt vía, sợ hãi không dứt, tránh xa, sợ dính phải một chút nào.
Còn Lam Tình Mặc Lân Giao lại thuận thế xuất động, bên ngoài thân bỗng nhiên tràn ngập một tầng hơi thở đen nhánh, hóa thành một đám mây đen, như gió lốc xông vào chiến trường, bao phủ ba Hư Vương Cảnh Khương gia vào trong đó. Giây lát, trong đám mây đen liền truyền đến tiếng đánh nhau lách cách và tiếng kêu tê tê.
Mạc Tiểu Thất yên ổn đứng trong màn nước của Nhược Thủy Châu, trong ngực ôm Phi Thiên Trốn Bức, chậm rãi vuốt ve bộ lông của nó, nhìn chiến trường hỗn loạn không chịu nổi, nhàn nhạt lẩm bẩm:
“Dường như không chiếm được thượng phong gì cả. Có muốn gọi Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, Tiểu Thanh, Tiểu Lục bọn họ ra nữa không?”
Người Khương gia: “…”