» Chương 2090 thỉnh cầu
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Đoạn Nguyên Sơn nghe vậy, nhất thời mắt choáng váng, nhìn Tần Ngọc nói: “Nói như vậy, trên tay ngươi cũng không có đầy đủ Huyền Vũ Thất Tiệt Trận?”
Hắn không khỏi lộ vẻ thất vọng, dù sao nếu không có loại trận pháp hiếm có như vậy, những người ở cảnh giới Đạo Nguyên căn bản không dám tự tiện xông vào nơi bị ma khí phong tỏa, trừ phi sống không chịu nổi nữa rồi.
“Có là, chỉ bất quá không giống lắm so với bản gốc.” Tần Ngọc mỉm cười nói.
“Chỉ giáo cho?” Đoạn Nguyên Sơn hỏi.
Tần Ngọc nói: “Tổ tiên Tần gia ta coi như là nhân tài không tầm thường, người ấy mặc dù chỉ học được một phần bảy trận pháp, nhưng ngày thường thường xuyên cùng sư huynh đệ trong tông luyện tập, cho nên với những phần khác mà lại cũng có ít nhiều hiểu rõ. Sau khi Huyền Vũ Tông bị diệt, tổ tiên chạy trốn tới nam lãnh thổ, hao phí nửa đời sau tinh lực, bằng vào năng lực của mình cùng kiến thức trận pháp nắm giữ, đã tu bổ lại toàn bộ Huyền Vũ Thất Tiệt Trận. Bất quá tổ tiên cũng từng nói qua, bằng khả năng của người ấy, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận được tu bổ lại chỉ là đồ kém cỏi, căn bản không thể sánh bằng bản gốc.”
“Tổ tiên Tần gia ngươi… Tu vi gì?” Đoạn Nguyên Sơn hỏi.
“Đế Tôn hai tầng cảnh!” Tần Ngọc ngạo nghễ nói.
Đoạn Nguyên Sơn nhất thời hít vào một hơi.
Cảnh giới Đế Tôn hai tầng cảnh, mặc dù đặt ở trong tông môn lớn như Huyền Vũ Tông, cũng là số ít tinh anh rồi, có lẽ còn có thể đảm nhiệm một số chức vụ quan trọng như chấp sự.
Nhưng cho dù bằng tu vi cường đại Đế Tôn hai tầng cảnh, mà lại không có cách nào khôi phục lại Huyền Vũ Thất Tiệt Trận bản gốc, có thể thấy bộ trận pháp này thâm thúy cường đại đến mức nào.
“Trận pháp mặc dù không như bản gốc, nhưng ta nghĩ để ứng phó với cục diện trước mắt hẳn là đủ rồi, hơn nữa… khá dễ dàng thực hiện. Nếu không suy xét thêm nhiều yếu tố khác, riêng là dùng để phòng thủ thì thừa sức.”
Đoạn Nguyên Sơn nghe vậy, hít sâu một hơi, nói: “Nếu như thật sự muốn làm như thế, còn cần báo cho Tần huynh mới là.”
Dù sao Tần Triều Dương mới là người quản sự của Tần gia, nếu thật sự muốn dùng đến Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, thì phải được sự đồng ý của hắn mới được. Bộ trận pháp này hẳn được coi là tài sản lớn nhất của Tần gia.
Nếu không phải bị bất đắc dĩ, ai muốn truyền bá một trận pháp như vậy?
“Đoạn thúc thúc yên tâm, ta đã dùng tín vật thông qua với lão tổ, lão tổ cũng đủ sẽ chạy tới!” Tần Ngọc nói.
Đang khi nói chuyện, nàng như có cảm giác quay đầu nhìn về một bên, mỉm cười nói: “Kia đã tới rồi.”
Từ xa, Tần Triều Dương vẻ mặt nghiêm nghị bay nhanh đến, hạ xuống trước mặt Dương Khai và Đoạn Nguyên Sơn, khẽ ôm quyền.
Đoạn Nguyên Sơn cũng không nói nhảm với hắn, nói thẳng: “Tần huynh, tình huống cụ thể ta cũng không nói nhiều, đoán chừng Ngọc Nhi đã báo cho huynh tất cả rồi. Hôm nay muốn dùng đến Huyền Vũ Thất Tiệt Trận của Tần gia huynh, không biết ý huynh thế nào?”
“Liên quan đến sự an nguy của Phong Lâm Thành, Tần gia ta tự nhiên không thể thờ ơ, chuyện này ta đồng ý.” Tần Triều Dương trầm giọng nói.
“Ồ?” Đoạn Nguyên Sơn nghe sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Tần Triều Dương lại đồng ý sảng khoái như vậy, khiến cho lời khuyên nhủ mà hắn chuẩn bị sẵn hoàn toàn mất hết tác dụng.
Hắn cùng với Tần Triều Dương đã giao tế không ít, biết đối phương tuy không phải là người hẹp hòi âm hiểm, nhưng cũng không phải dễ nói chuyện, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến tài sản lớn nhất của Tần gia.
Hắn vốn tưởng rằng Tần Triều Dương sẽ thoái thác đôi chút.
Suy nghĩ một chút, Đoạn Nguyên Sơn cười khổ nói: “Tần huynh có yêu cầu gì, cứ việc nói ra đi, nếu không quá đáng, Đoàn mỗ cùng đáp ứng chính là.”
Tần Triều Dương cười hắc hắc, nói: “Đoạn thành chủ nói khách khí làm gì, tất cả mọi người đều sống ở Phong Lâm Thành, Phong Lâm Thành gặp nạn, Tần gia ta tự nhiên nghĩa bất dung từ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác…”
“Ngươi còn nói nhảm, ta chẳng cho ngươi lợi ích gì cả.”
“Nếu thành chủ đại nhân khẩn thiết như vậy, thì lão phu cũng đành miễn cưỡng đưa ra vài yêu cầu vậy.” Tần Triều Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, bộ dạng như kỹ nữ bị ép buộc bi phẫn, Đoạn Nguyên Sơn nhìn thấy trong mắt, hận không thể một quyền đánh cho mặt hắn nở hoa.
“Sau kiếp này, lão phu yêu cầu tiếp quản tất cả sản nghiệp của Khương gia!” Tần Triều Dương sắc mặt trở nên cung kính, trầm giọng nói.
Đoạn Nguyên Sơn mắt chợt nheo lại, nói: “Tần huynh không sợ khẩu vị quá lớn, nuốt không trôi?”
Trong Phong Lâm Thành này, ngoài phủ thành chủ tượng trưng cho quyền lực và uy nghiêm cao nhất, thì trong các gia tộc, Khương gia có thế lực khổng lồ nhất, cũng là gia tộc mạnh nhất rồi.
Hôm nay người Khương gia tự làm tự chịu, cao thủ hàng đầu toàn bộ bị diệt, đều bị ma hóa thành ma nhân, sản nghiệp và tài nguyên tương ứng tự nhiên đều trở thành vật vô chủ.
Lúc này Phong Lâm Thành đang bị ma khí và ma vật vây thành, các gia chủ và lão tổ của các gia tộc khác vẫn chưa có tâm tư đi tranh giành vật di lưu của Khương gia, chỉ đang đồng tâm hiệp lực chống cự ma kiếp. Chỉ khi nào đợi chuyện này xong, chỉ sợ sẽ phải xé mặt tranh đoạt đầu rơi máu chảy rồi.
Một phần gia nghiệp lớn như vậy, cho dù ai nhận được cũng có thể trong thời gian ngắn tăng cường thế lực của mình.
Trên đời không có kẻ địch và bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Đối với sản nghiệp còn sót lại của Khương gia, phía phủ thành chủ tự nhiên cũng ngắm nghía vô cùng.
Nhưng bây giờ Tần Triều Dương một hơi muốn nuốt trọn, mặc dù Đoạn Nguyên Sơn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho Tần Triều Dương sẽ đòi hỏi quá đáng, cũng có chút không chịu nổi.
Chưa nói đến bản thân hắn cũng không quá muốn đáp ứng, hãy nói các gia tộc khác trong Phong Lâm Thành cũng sẽ không đồng ý loại yêu cầu vô lý này.
Tần Triều Dương nghe vậy, cười một tiếng nói: “Khẩu vị lớn sợ gì, chẳng phải có Đoạn thành chủ thay Tần gia ta che mưa che gió sao?”
“Ngươi ngay cả phủ thành chủ ta cũng muốn tính toán?” Đoạn Nguyên Sơn nét mặt nhất thời bi phẫn.
Tần Triều Dương ha hả cười một tiếng: “Đoạn thành chủ nói chuyện gì vậy, chỉ bất quá hôm nay Tần gia ta suy yếu, muốn mượn uy danh phủ thành chủ để ra oai thôi. Dù sao nếu không có Đoạn thành chủ, Tần gia ta cũng không nuốt nổi những tài phú kia.”
“Ngươi lão thất phu này…” Đoạn Nguyên Sơn tại chỗ mắng ngay ra.
“Nói sao vậy, thân là đứng đầu một thành, có còn một chút mỹ đức tôn lão yêu trẻ không?” Tần Triều Dương trợn mắt trắng dã, quay đầu nhìn về phía Dương Khai nói: “Dương tiểu huynh đệ, vừa rồi thành chủ đại nhân mắng ta, ngươi nghe rõ ràng rồi chứ? Lão phu rất đau lòng, giảm thọ mười năm rồi, chuyện này ta muốn tính sổ với hắn!”
“Hai vị cứ hàn huyên, ta đi trước một bước!” Dương Khai thấy vậy, vội vàng muốn bỏ chạy.
Hai người này cãi vã, hắn cũng không muốn lôi mình vào đó, hắn chẳng qua là một khách qua đường ở Phong Lâm Thành mà thôi…
“Ha ha, nói đùa nói đùa…” Tần Triều Dương một tay kéo cánh tay Dương Khai lại, nói: “Dương tiểu huynh đệ đừng vội đi, thật sự muốn kết thành Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, còn cần tiểu huynh đệ ra sức mới được!”
“Ta cũng có phần?” Dương Khai nhướng mày.
Tần Triều Dương cười nói: “Vừa rồi Ngọc Nhi hẳn cũng nói qua rồi, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này cần bảy người liên thủ thi triển, mới có thể hiển hiện oai linh của Thánh linh Huyền Vũ. Số lượng cường giả cảnh giới Đạo Nguyên ở Phong Lâm Thành ta không nhiều lắm, tiểu huynh đệ tự nhiên là có thể tính vào một người.”
Dương Khai suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, vậy thì tính ta một người.”
Hắn đối với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận kia cũng cực kỳ tò mò, nếu có thể học được loại trận pháp hiếm có này, đối với hắn chỉ có lợi ích chứ không có hại.
Thấy Dương Khai đáp ứng, Tần Triều Dương thần sắc vui vẻ, lại nhìn về phía Đoạn Nguyên Sơn, nói: “Thành chủ đại nhân, Tần mỗ bên này không thành vấn đề, chẳng qua là không biết ý của ngài thế nào?”
Đoạn Nguyên Sơn thần sắc nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Tần huynh, phủ thành chủ ta ở Phong Lâm Thành tuy là thế lực mạnh nhất, nhưng huynh cũng biết những lão già kia không dễ chọc đâu, loại chuyện khiến nhiều người tức giận thế này…”
“Thành chủ đại nhân thần thông cái thế, thực lực siêu quần, quan hệ rộng rãi, còn sợ những lão già kia sao?” Tần Triều Dương nghe vậy cười một tiếng, lắc đầu nói: “Lão phu không tin!”
Đoạn Nguyên Sơn mắt co rụt lại, quát khẽ nói: “Được, cứ theo ý ngươi nói!”
“Thoải mái.” Tần Triều Dương cười lớn một tiếng, nói: “Đã như vậy, vậy thì xin thành chủ đại nhân sắp xếp bảy người ra đi, cùng lão phu và Ngọc Nhi cùng nhau chỉ dạy phương pháp kết trận Huyền Vũ bảy đoạn đại trận.”
“Một lát sau, ta cho huynh đáp án!” Đoạn Nguyên Sơn trầm giọng nói.
Tần Triều Dương lúc này mới gật đầu, hướng Dương Khai nháy mắt ra dấu, mang theo hắn và Tần Ngọc bay nhanh rời đi.
Không lớn một lát, ba người liền quay trở lại bức tường thành trước đây Tần Triều Dương phụ trách phòng thủ.
Đến nơi đây, Tần Triều Dương bỗng nhiên nét mặt trở nên cung kính, đưa cho Dương Khai một thẻ ngọc, nói: “Dương tiểu huynh đệ, thông tin ghi trong đây, ngươi sau khi tự mình tìm hiểu xong xin lập tức phá hủy. Nếu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi Ngọc Nhi, trên cảnh giới tu vi nàng tuy kém xa ngươi, nhưng trên con đường trận pháp có lẽ nàng có thể giải thích nghi hoặc một hai.”
Dương Khai thần sắc vừa động, tiếp lấy thẻ ngọc kia, nói: “Trận pháp thuật của Tần cô nương tinh diệu, ta đã có chút lĩnh hội rồi.”
Đang khi nói chuyện, hắn đưa thần niệm chìm vào trong thẻ ngọc kia, thô sơ giản lược quét qua một phen, thần sắc khẽ biến, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Triều Dương, nói: “Tần lão tiên sinh, ngươi đây là…”
Huyền Vũ bảy đoạn đại trận là do bảy người liên thủ thi triển. Năm đó Huyền Vũ Tông đề phòng bí mật bất truyền này bị tiết lộ ra ngoài, cho nên chỉ truyền thụ cho mỗi đệ tử một phần trận pháp mà thôi, bảy người hợp lực, mới có thể diễn hóa ra đầy đủ đại trận.
Dương Khai vốn tưởng rằng Tần Triều Dương cho mình cũng sẽ là một phần bảy, nhưng giờ phút này nhìn lại, lại phát hiện trong thẻ ngọc kia ghi lại lại là phương pháp kết trận đầy đủ của Huyền Vũ Thất Tiệt Trận.
Điều này hiển nhiên không phải là trận pháp bản gốc, mà là do tổ tiên Tần gia tự mình tìm hiểu ra.
Dù là như thế, cũng là đại trận đỉnh cao rồi.
Chẳng qua là Dương Khai nghĩ không ra, Tần Triều Dương vì sao có hành động này.
Tần Triều Dương cười một tiếng nói: “Dương tiểu huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là hôm nay Phong Lâm Thành nguy cấp, nếu sống không qua kiếp này, Phong Lâm Thành xong đời, Tần gia ta mà lại nhất định diệt vong. Đến lúc đó, Huyền Vũ bảy đoạn đại trận này chỉ sợ sẽ bị mai một trong dòng sông dài của thời gian rồi. Bây giờ đem nó giao cho ngươi, có lẽ còn có thể giữ lại một phần hy vọng nhỏ. Đây dù sao cũng là đồ vật tổ tiên Tần gia ta hao phí nửa đời sau tinh lực tìm hiểu ra, lão phu cũng không nhẫn tâm để nó theo Tần gia ta mai táng.”
“Thành trì nếu như thật sự không giữ được, ta cũng chưa chắc có thể chạy thoát khỏi nơi đây.” Dương Khai trầm giọng nói.
“Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn.” Tần Triều Dương thâm ý sâu sắc cười nói, “Bằng khả năng của ngươi, hẳn sớm có thể rời khỏi Phong Lâm Thành rồi. Mặc dù ta không biết ngươi tại sao chậm chạp không đi, nhưng nếu nguyện ý ở lại cùng giữ thành trì, thì tất nhiên có nguyên nhân của mình. Lão phu giao cho ngươi vật này, chỉ có một yêu cầu.”
Dương Khai thần sắc vừa động, nói: “Yêu cầu gì?”
“Nếu như Dương tiểu huynh đệ thật sự muốn rời khỏi Phong Lâm Thành, kính xin nhất định phải mang theo Ngọc Nhi, đảm bảo cho nàng được an toàn!” Tần Triều Dương thần sắc nghiêm túc, khẩn thiết cầu xin.