» Chương 2122 nát tan

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025

Lần này, Dương Khai cùng Tần Triêu Dương đi không xa, liền nhận thấy có cường giả cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh đã tới.

Phải là những trợ thủ mà hai đệ tử Thanh Dương Thần Điện kia mời đến.

Người đến tốc độ cực nhanh, hơn nữa không chỉ một người, khoảng bốn năm người, người cầm đầu thậm chí đạt tới cấp bậc Đạo Nguyên Nhị Tầng Cảnh.

Dương Khai yên lặng chờ đợi, không tiến về phía trước nữa. Tần Triêu Dương cũng thu lại vẻ mặt, thần sắc thấp thỏm bất an.

Không lâu sau, ánh sáng chợt lóe, một đám võ giả xuất hiện trước mặt hai người.

“Đào chấp sự, chính là hai người này, tự tiện xông vào Thanh Dương Sơn Mạch của chúng ta, còn nói năng lung tung. Ta và sư huynh không địch lại, đành hổ thẹn rút lui. Ngài xem, trên tay người đó còn cầm trường kiếm của sư huynh!”

Gã sư đệ béo và sư huynh mặt xanh xao lúc trước cũng ở trong đám người này. Vừa xuất hiện, gã sư đệ béo đã khoa tay múa chân giải thích với một lão già trung niên, đồng thời chỉ vào Dương Khai.

Lão già trung niên đó khoảng năm mươi tuổi, tóc hơi bạc, vóc người không cao lớn, nhưng đôi mắt lại tinh quang lóe lên, trông rất lanh lợi.

Người này chắc là Đào chấp sự mà gã sư đệ béo nói tới.

Một võ giả cấp bậc Đạo Nguyên Nhị Tầng Cảnh ở Thanh Dương Thần Điện mới chỉ đảm nhận vị trí chấp sự, còn cao hơn có hộ pháp, trưởng lão, nghĩ rằng do những võ giả mạnh hơn đảm nhiệm.

Dương Khai thầm nghĩ.

Tiếng nói của gã sư đệ béo vừa dứt, sư huynh mặt xanh xao đã quát to: “Này cái gã quê mùa kia, mau trả lại bí bảo của đại gia đây! Nếu không, sẽ cho ngươi biết tay!”

Dương Khai nghe vậy khóe miệng giật giật.

Hắn vốn không có ý định chiếm đoạt bí bảo của đối phương. Trường kiếm này chẳng qua là một món bí bảo cấp bậc Hư Vương Cấp Thượng Phẩm mà thôi. Sở dĩ cầm trên tay là để khi gặp lại nam tử mặt xanh này sẽ trả lại cho hắn.

Nhưng đối phương vừa nói thế, khiến hắn tiến thoái lưỡng nan. Trả lại cũng không phải, không trả cũng không phải.

Trả lại thì lộ ra vẻ quá yếu đuối, không trả thì lại là khiêu khích rõ ràng… Điều này khiến Dương Khai thầm thấy hơi đau đầu, hận không thể tiến lên xé nát miệng nam tử mặt xanh kia.

“Không được vô lễ!” May mắn là Đào chấp sự kia có vẻ là một người hiểu chuyện, không hoàn toàn thiên vị tin tưởng đệ tử tông môn mình. Chắc cũng biết rõ gốc gác của hai gã sư đệ béo và sư huynh mặt xanh này, biết phong cách hành sự của bọn họ có chút khác thường.

Vừa nói chuyện, hắn nhàn nhạt liếc Dương Khai và Tần Triêu Dương một cái, trong lòng lập tức có đáp án.

Hai người Đạo Nguyên Nhất Tầng Cảnh. Tu vi tuy không tính là cao, nhưng cũng không quá thấp. So với võ giả bên ngoài mà nói, Đạo Nguyên Cảnh chắc chắn được coi là cường giả.

“Chuyện đã trải qua, bản chấp sự đã hiểu rõ phần nào. Không biết hai vị có điều gì muốn?” Đào chấp sự hỏi.

Tần Triêu Dương vội vàng ôm quyền nói: “Tần Triêu Dương, gia chủ Tần gia ở Phong Lâm Thành, ra mắt Đào chấp sự. Tôi cùng Dương huynh mạo muội đến Thanh Dương Thần Điện, không phải tới tìm chuyện gây gổ. Chỉ là vừa rồi hai đệ tử quý điện bỗng nhiên chủ động xuất thủ. Tôi cùng Dương huynh bị buộc phải phòng ngự, kính xin Đào chấp sự minh xét!”

“Phong Lâm Thành…” Đào chấp sự nghe vậy, lông mày bỗng nhiên khẽ nhíu lại, thản nhiên nói: “Gần đây, bản chấp sự dường như thường xuyên nghe thấy ba chữ Phong Lâm Thành này…”

Hai võ giả Đạo Nguyên Cảnh khác đứng bên cạnh hắn cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Đầu tiên là Thánh Linh Loan Phượng hiện thân gần Ngọc Thanh Sơn ở Phong Lâm Thành, sau đó lại là phong ấn thượng cổ cự ma bị tổn hại, ma khí bao vây thành…

Những chuyện này cũng không phải bí mật gì, người có tâm tự nhiên đều có thể tra hỏi được.

“Phong Lâm Thành chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?” Đào chấp sự hơi ngạc nhiên hỏi. Hắn cho rằng Dương Khai và Tần Triêu Dương là người đưa tin từ Phong Lâm Thành đến cầu viện.

Nghe hắn nói thế, Tần Triêu Dương liền lập tức hiểu ra, đối phương không biết ý đồ của mình, chắc là gã sư đệ béo và sư huynh mặt xanh không nói rõ nguyên nhân.

Tần Triêu Dương nói: “Cũng không phải Phong Lâm Thành gặp chuyện không may. Lần này Tần mỗ đến là vì chuyện riêng.”

“Chuyện riêng?” Đào chấp sự nghe vậy, khẽ cau mày, hỏi: “Ngươi và ai ở Thanh Dương Thần Điện này là bạn cố tri?”

“Không phải.” Tần Triêu Dương lắc đầu.

“Vậy các ngươi là muốn gia nhập Thanh Dương Thần Điện của ta?” Đào chấp sự lại hỏi.

“Cũng không phải!”

Đào chấp sự nhất thời có chút mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, gã sư đệ béo xáp lại, ghé tai Đào chấp sự, nói nhỏ một câu.

Trong mắt Đào chấp sự hàn quang chợt lóe, dừng lại ở hai người đối diện, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, miệng lưỡi lớn lối như vậy, không trách được bọn họ lại xuất thủ với các ngươi.”

Bỗng nhiên dừng lại một chút, hắn nói: “Nghĩ rằng các ngươi tu luyện đến Đạo Nguyên Cảnh không dễ, lại là lần đầu vi phạm, mỗi người tự lưu lại một cánh tay rồi đi đi!”

Tần Triêu Dương thân thể chấn động, trừng lớn con ngươi, không thể tin nổi nhìn về phía trước.

Dương Khai lại cau mày, thầm cảm thấy chuyện có chút khó làm rồi. Đào chấp sự này tuy suy nghĩ bình thường hơn một chút, nhưng phong cách hành sự lại gọn gàng dứt khoát, căn bản không cho hai người cơ hội giải thích.

Đào chấp sự thấy thần sắc hai người, khẽ cười nói: “Sao vậy? Không nỡ? Nếu không nỡ thì bản chấp sự cũng không ngại giúp các ngươi một tay!”

“Đào chấp sự!” Dương Khai mạnh kêu một tiếng.

“Ngươi còn có lời gì muốn nói?” Đào chấp sự đưa ánh mắt nhìn về phía Dương Khai.

Dương Khai khẽ cười một tiếng, nói: “Chẳng lẽ Đào chấp sự cũng vì ta cùng Tần lão ca muốn cầu kiến Ôn Điện Chủ quý điện, liền muốn chúng ta tự đoạn một cánh tay? Đây là cái đạo lý gì? Thanh Dương Thần Điện đãi khách như vậy sao? Tông môn đứng đầu Nam Vực, thật là trăm nghe không bằng một thấy!”

Hắn giọng nói châm chọc, khiến mấy người đối diện cũng trừng mắt nhìn.

Đào chấp sự lại càng cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi tự tiện xông vào Thanh Dương Sơn Mạch của ta, bản chấp sự có thể lấy mạng các ngươi. Hôm nay tha cho các ngươi khỏi chết, các ngươi nên cảm ân đeo đức lưu lại một cánh tay rồi rời đi. Nếu còn dài dòng, các ngươi cũng không cần đi nữa.”

Hắn vẻ mặt tự tin.

Cũng không kỳ lạ, hắn là Đạo Nguyên Nhị Tầng Cảnh, tu vi của Dương Khai và Tần Triêu Dương Đạo Nguyên Nhất Tầng Cảnh vừa nhìn là biết. Đào chấp sự cũng không cảm thấy bọn họ là đối thủ của mình. Huống chi, bên cạnh hắn còn có hai đồng bạn Đạo Nguyên Nhất Tầng Cảnh.

Dương Khai nói: “Chỉ vì chúng ta yêu cầu đó mà thôi sao?”

“Phải!”

“Cái này thật kỳ lạ. Tông quy quý điện có nói người ngoài không được cầu kiến Ôn Điện Chủ?”

“Tự nhiên không có, bất quá… Các ngươi lại có tư cách gì cầu kiến điện chủ đại nhân?”

Ôn Tử Sam, điện chủ Thanh Dương Thần Điện, chính là một cường giả cấp bậc Đế Tôn Tam Tầng Cảnh. Thân là nhân vật đứng trên đỉnh cao võ đạo, không phải ai muốn gặp là được. Muốn gặp ngài ấy, ít nhất cũng phải là Đế Tôn Cảnh. Hai võ giả Đạo Nguyên Nhất Tầng Cảnh Dương Khai và Tần Triêu Dương đưa ra yêu cầu như vậy, quả thực khiến người ta… không thể nhịn nổi!

Điều này giống như một tên ăn mày rách rưới đòi cầu kiến nữ hoàng quý tộc của một nước. Những hộ vệ đó tự nhiên thà giết chết tên ăn mày, cũng không để cho hắn làm ô uế đôi mắt nữ hoàng.

“Tôi cùng Tần lão ca đã ngàn dặm xa xôi đến đây, tự nhiên có nguyên nhân cầu kiến Ôn Điện Chủ.” Dương Khai trầm giọng nói, “Thế này đi, Đào chấp sự ngài đem việc này bẩm báo cho Ôn Điện Chủ. Còn việc gặp hay không, đó là chuyện của điện chủ đại nhân rồi.”

“Càn rỡ! Điện chủ đại nhân nhật lý vạn cơ, làm sao gặp được loại lũ tiểu nhân như các ngươi!” Đào chấp sự hừ lạnh một tiếng.

Dương Khai có chút hứng thú đánh giá hắn, nói: “Đào chấp sự nói vậy… Chẳng lẽ là vì ngài cũng không gặp được Ôn Điện Chủ sao?”

Nói xong, cũng không chờ hắn phủ nhận, Dương Khai vẻ mặt chợt hiểu, lẩm bẩm: “Đúng rồi, với địa vị của Đào chấp sự, muốn gặp Ôn Điện Chủ e rằng không dễ dàng như vậy. Vậy thế này đi, Đào chấp sự, ngài đi bẩm báo cho trưởng lão hoặc hộ pháp nào đó mà ngài có thể nói chuyện được, để họ chuyển cáo Ôn Điện Chủ thế nào?”

“Bản chấp sự làm việc, cần gì ngươi phải dạy!” Đào chấp sự có vẻ hơi thẹn quá hóa giận, rõ ràng là bị Dương Khai nói trúng tim đen.

Dương Khai không hề nao núng, thản nhiên nói: “Đào chấp sự, tôi cùng Tần lão ca đến đây, chẳng những có nguyên nhân cầu kiến Ôn Điện Chủ, cũng có lý do khiến ngài ấy không thể không gặp! Ngài có chắc chắn muốn đuổi chúng tôi ra khỏi Thanh Dương Sơn Mạch?”

Đào chấp sự nghe vậy, mi mắt không khỏi co rút lại.

Dương Khai cho hắn cảm giác quá trấn định, tuyệt không phải một võ giả Đạo Nguyên Nhất Tầng Cảnh có thể biểu hiện ra. Dường như điện chủ đại nhân thật sự có đón tiếp bọn họ vậy.

Nếu như bọn họ thật sự mang đến tin tức quan trọng gì cho điện chủ đại nhân, lại bị mình ngăn ở đây, hơn nữa bỏ đi, đợi đến ngày sau điện chủ đại nhân biết được, mình cũng không thoát khỏi liên quan…

Nghĩ tới đây, Đào chấp sự đè nén sự khó chịu trong lòng, mở miệng nói: “Hai người các ngươi có điều gì khiến điện chủ đại nhân không thể không gặp? Nói nghe thử, nếu thật sự như vậy, bản chấp sự tự nhiên sẽ thông báo cho các ngươi.”

Dương Khai nghe vậy, nhìn Tần Triêu Dương một cái.

Tần Triêu Dương biết việc đã đến nước này, phải lấy ra thứ gì nữa, nếu không ngay cả cổng Thanh Dương Thần Điện cũng đừng nghĩ đi vào.

Hắn tự tay từ nhẫn không gian lấy ra Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh, khẽ vận dụng một chút lực lượng, ném về phía Đào chấp sự, nói: “Chấp sự đại nhân chỉ cần chuyển giao vật này cho Ôn Điện Chủ, ngài ấy tự nhiên sẽ hiểu rõ.”

Nói lời này lúc, Tần Triêu Dương tuy giữ được vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại thầm cầu nguyện, cầu nguyện vị cao nhân năm đó gặp được không phải đang đùa với hắn. Nếu Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh này không có tác dụng, thì hôm nay hắn cùng Dương Khai e rằng thật sự lành ít dữ nhiều rồi.

“Đây là cái gì?” Đào chấp sự đưa tay đón lấy lệnh bài, đặt trên lòng bàn tay cẩn thận đánh giá.

Hai võ giả Đạo Nguyên Cảnh khác cũng xáp lại nhìn xem.

Rất nhanh, sắc mặt Đào chấp sự biến đổi, từ lúc ban đầu kinh nghi đến không hiểu, lập tức ngạc nhiên, phẫn nộ, quát lên: “Lớn mật cuồng vọng, cho rằng tùy tiện điêu khắc một khối lệnh bài bất luân bất loại là có thể lừa gạt bản chấp sự sao? Ta thấy các ngươi chưa tỉnh ngủ rồi!”

Phản ứng của Đào chấp sự hoàn toàn nằm trong dự liệu của Dương Khai.

Bất kỳ ai nhìn thấy lệnh bài kia, e rằng cũng sẽ sinh lòng hoài nghi. Khi hắn lần đầu nhìn thấy Ngọc Nữ Khất Cái Lệnh này, cũng không coi lệnh bài đó là gì, chỉ là sau khi tự mình thử nghiệm, mới biết được người chế luyện lệnh bài kia đúng là một vị cao nhân, hơn nữa là một vị cao nhân vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Một vị cao nhân như vậy không có lý do gì đi trêu đùa một võ giả Đạo Nguyên Cảnh như Tần Triêu Dương. Cho nên Dương Khai cảm thấy lệnh bài đó chắc chắn là thật, tượng trưng cho một loại thân phận và địa vị!

Vì vậy hắn tự tin cười nói: “Đào chấp sự, lệnh bài kia tuy trông hơi lạ một chút, nhưng không phải do chúng tôi tùy ý điêu khắc. Nó là do một vị tuyệt đỉnh cường giả chế tác. Ngài không hiểu không sao, tin rằng điện chủ đại nhân sẽ hiểu!”

“Tốt tốt tốt, hai tên khốn kiếp các ngươi, quả thật làm bản chấp sự nói chuyện tử tế như vậy! Không biết sau khi các ngươi bị chém đứt tứ chi, cắt da đầu còn có thể nghĩ như vậy không!” Sắc mặt Đào chấp sự bỗng nhiên dữ tợn, vừa nói vừa siết chặt tay cầm lệnh bài.

Một cảnh tượng kinh người xảy ra.

“Răng rắc…”

— Lệnh bài vỡ nát! (chưa xong còn tiếp)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4245: Đại Diễn Bất Diệt Huyết Chiếu Kinh

Chương 4244: Gặp lại Khúc Hoa Thường

Chương 4243: Huyết Yêu Thần Quân truyền thừa?