» Chương 2126 vì hắn tốt
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 7, 2025
Ôn Tử Sam nói:
“Cao trưởng lão, lời này của ngươi từ trước đến giờ cũng là nam nhân nói cho nữ nhân nghe… Hơn nữa, ở đây đặc biệt không khí cùng trong hoàn cảnh… cũng ôm có không thể cho ai biết mục đích cùng ý đồ… Nếu như lời này là do tiểu huynh đệ này nói với ngươi, bổn tọa còn có thể lý giải, có thể theo ngươi chủ động nói ra lời này… Thật giống như là lạ ở chỗ nào a!”
“Ngươi câm miệng!”
Cao Tuyết Đình khẽ kêu nói.
Một tiếng nói ra, Dương Khai chấn ở tại chỗ. Tần Triêu Dương mà lại mắt choáng váng, nét mặt quái dị nhìn Cao Tuyết Đình.
Cao Tuyết Đình mặc dù là Đế Tôn một tầng cảnh cường giả, nhưng ở Thanh Dương Thần Điện bất quá là một trưởng lão. Mà ngồi ở phía trên, Ôn Tử Sam lại là điện chủ.
Bằng thân phận trưởng lão, dám nhường điện chủ câm miệng? Chẳng phải là đại nghịch bất đạo?
Càng làm cho Dương Khai cùng Tần Triêu Dương kinh ngạc hơn là… Ôn Tử Sam thật đúng là câm miệng rồi!
Mà nhìn bốn phía, những người khác đối với màn này tựa hồ cũng là thấy quen, không nửa điểm trách cứ Cao Tuyết Đình phạm thượng, ngược lại có mấy người nhìn Ôn Tử Sam với ánh mắt khinh thường.
Dương Khai trong đầu loạn thành một đoàn.
Hắn đụng tới ý niệm đầu tiên là – ngồi ở phía trên Ôn Tử Sam là đồ giả mạo! Cho nên Cao Tuyết Đình có thể không cho hắn một chút mặt mũi, thậm chí những người khác đều có thể dùng ánh mắt nhìn gần hắn.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì rất không có khả năng. Vừa mới Ôn Tử Sam tùy tay vung lên, lực lượng trong cơ thể hắn cảm nhận rõ ràng. Người này tuyệt đối là Đế Tôn ba tầng cảnh cường giả! Mà toàn bộ Thanh Dương Thần Điện, cũng chỉ có hắn một người là Đế Tôn ba tầng cảnh. Hắn không phải Ôn Tử Sam là ai?
Dương Khai nhất thời hồ đồ, cũng cảm giác Thanh Dương Thần Điện đám cao tầng này có chút là lạ.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta sao? Ta có phải đã gặp ngươi ở đâu đó không?”
Cao Tuyết Đình quay đầu nhìn về phía Dương Khai, không buông tha hỏi.
Dương Khai trầm ngâm một chút, nói:
“Ta đến từ Phong Lâm Thành. Cao trưởng lão lần trước từng đi trước Phong Lâm Thành, giúp Tiêu Vũ Dương đại nhân mở ra Ngũ Sắc bảo tháp. Khi đó ta đã ở tràng, còn đi vào thí luyện… Có lẽ đây chính là nguyên nhân Cao trưởng lão cảm thấy quen mặt.”
“Như vậy a…”
Cao Tuyết Đình thì thầm, cảm thấy lời hắn nói có lý, gật đầu:
“Có thể là sao!”
Nói xong, liền không để ý đến hắn nữa.
Dương Khai nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu ở trường hợp này bị Cao Tuyết Đình nhận ra hắn là ma nhân giao thủ trước đây, Dương Khai đoán chắc kết quả của mình rất thê lương.
Mọi người trong đại điện yên lặng đợi chốc lát, la bàn đưa tin của Trần Thiến bỗng nhiên phát ra ý niệm ba động. Nàng tra xét một phen, ngẩng đầu nhìn Ôn Tử Sam, lắc đầu nói:
“Điện chủ, trong bảo khố của chúng ta không có Kiếp Ách Nan Quả!”
“Kia thật là khiến bổn tọa thất vọng sao…”
Ôn Tử Sam thấp giọng thì thầm.
Tần Triêu Dương cũng lộ vẻ thất vọng.
Dù sao nếu có thể nhận được Kiếp Ách Nan Quả có sẵn là tốt nhất, không nhất định phải để Dương Khai mạo hiểm tiến vào Tứ Quý Chi Địa. Nhưng hôm nay Thanh Dương Thần Điện không có vật này, không biết đám Đế Tôn cảnh này sẽ đưa ra quyết định gì.
“Nếu không có thật…”
Ôn Tử Sam mở miệng nói,
“Kia liền nhường một mình ngươi đi vào tìm đi. Về phần có thể tìm được hay không, vậy phải xem vận mệnh của ngươi rồi.”
Lời này hắn nói với Tần Triêu Dương.
Tần Triêu Dương nghe vậy mừng rỡ.
Cao Tuyết Đình khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì, nhưng Ôn Tử Sam đã lên tiếng, nàng cũng không nên chen vào.
“Đa tạ Ôn Điện Chủ.”
Tần Triêu Dương cúi chào,
“Bất quá… Tần mỗ còn có một điều thỉnh cầu!”
Ôn Tử Sam khẽ mỉm cười:
“Nói nghe một chút, nếu không quá đáng…”
Tần Triêu Dương nói:
“Tần mỗ thỉnh cầu điện chủ đại nhân có thể đem danh sách tiến vào Tứ Quý Chi Địa giao cho vị Dương huynh này!”
Khi nói chuyện, hắn chỉ xuống Dương Khai, mặt lúng túng nói:
“Nói vậy chư vị đại nhân cũng đã nhìn ra, Tần mỗ tuổi tác đã cao, tu vi mặc dù có đạo nguyên một tầng cảnh, nhưng thực lực bản thân thế nào thì Tần mỗ biết rõ ràng. Vừa rồi Cao trưởng lão cũng nói rồi, bằng bản lãnh của ta nếu đi vào, chưa chắc có mạng sống nhìn đi ra. Ta chết việc nhỏ, nhưng nếu không có được Kiếp Ách Nan Quả…”
“Ý ngươi là nói, khiến hắn đi vào là có thể sống nhìn đi ra?”
Ôn Tử Sam có chút hứng thú hỏi.
Tần Triêu Dương nói:
“Dương huynh… so với Tần mỗ lợi hại hơn.”
“Ngươi coi như có chút tự mình hiểu lấy!”
Ôn Tử Sam khẽ mỉm cười, nụ cười ôn hòa,
“Ngươi đã thỉnh cầu như vậy rồi… Kia bổn tọa đồng ý đi! Dù sao vị đại nhân kia chỉ nói cấp cho ngươi một danh sách. Về phần danh ngạch đó rốt cuộc dùng cho ai, một mình ngươi làm chủ là được!”
“Đa tạ Ôn Điện Chủ!”
Tần Triêu Dương mừng rỡ nói cám ơn.
Ôn Tử Sam quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nói:
“Bổn tọa không biết ngươi và vị lão nhân này có gì sâu xa, nhưng bổn tọa phải nhắc nhở ngươi một câu, bên trong Tứ Quý Chi Địa… có thể không an toàn. Bằng nguyên lực nồng đậm hùng hồn trong cơ thể ngươi, tuy nói cũng coi như tinh anh, nhưng tiến vào trong đó, người không phải là tinh anh sao? Cẩn thận ở bên trong ngã xuống lớn té ngã.”
Dương Khai nhếch miệng cười:
“Đang muốn đi gặp lại chư đại tông môn tinh anh đệ tử!”
“Người trẻ tuổi, trái tim cao khí thịnh!”
“Không biết trời cao đất rộng a!”
“Đạo nguyên một tầng cảnh, ở bên trong cũng chỉ có thể coi là cuối cùng đi!”
Trong điện, các Đế Tôn cảnh cường giả nhao nhao nói.
Ôn Tử Sam cười nói:
“Có khí thế kia rất tốt. Dạ, chỉ mong ngươi vào bên trong cũng có thể giữ vững đi xuống. Tốt lắm, hai người các ngươi lui ra sau. Đợi đến ngày lên đường, tự sẽ có người tới chào hỏi các ngươi.”
Nói chuyện, hắn tùy tay vung lên, Dương Khai và Tần Triêu Dương còn chưa kịp phản ứng, người đã ra ngoài đại điện.
Đứng ở ngoài nhìn nhau một cái, chậm đợi sau chốc lát, có một đạo lưu quang từ xa bắn tới. Đến gần nhìn lên, lại là Đào Minh Đào chấp sự từng gặp trước đây!
Chỉ bất quá giờ phút này Đào Minh không còn khí thế bức người như lúc trước, một đầu mồ hôi rối rít, vội vàng đến gần còn chắp tay chào hai người, nói:
“Hai vị, xin đi theo ta!”
Nói như vậy, trước dẫn đường đi. Dương Khai và Tần Triêu Dương theo sát phía sau.
Trong điện, sau khi Dương Khai và Tần Triêu Dương đi, Ôn Tử Sam quay đầu nhìn về phía một bên, nói:
“Tiểu Tuyết Đình, ngươi có phải còn muốn nói gì không?”
Cao Tuyết Đình cau mày nói:
“Điện chủ, ngươi làm như vậy khiến ta rất khó xử a.”
Ôn Tử Sam cười nói:
“Không phải là một danh sách sao, chen chúc một cái ra là được.”
Cao Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng, nói:
“Tốt, lát nữa ta sẽ truyền lệnh xuống, nói là điện chủ yêu cầu lấy ra một danh sách. Chuyện đó không liên quan đến ta!”
“Có thể!”
Ôn Tử Sam gật đầu, nói:
“Nếu có ai không phục, gọi hắn tìm đến bổn tọa lý luận!”
Hắn dứt khoát như vậy khiến Cao Tuyết Đình sửng sốt.
Trần Thiến nói:
“Nhưng thật ra, thuộc hạ cũng cảm thấy có thể không cần cho bọn hắn danh sách. Cùng lắm thì nhường các đệ tử đến bên trong khi đó, giúp tìm kiếm Kiếp Ách Nan Quả một lát. Thật sự không được, nhường Cao tỷ tỷ cần phải ở lối ra bí cảnh, đợi khi bí cảnh đóng cửa tìm những người ra tới thu mua, nói không chừng có thể có thu hoạch! Phải biết rằng, tiến vào bên trong không chỉ có Thanh Dương Thần Điện một nhà. Nói không chừng đã có người có được loại linh quả đó.”
Ôn Tử Sam nói:
“Tiểu Thiến nói tuy không tệ, nhưng… Đây là yêu cầu của vị đại nhân kia, bổn tọa thật sự không tiện cự tuyệt. Chuyện này dừng ở đây. Danh sách cho bọn hắn một cái…”
Nói tới đây, hắn cười tà tà,
“Còn có giữ được hay không, vậy xem bản lãnh của bọn hắn rồi. Nếu ngay cả danh sách cũng giữ không được, kia không đi cũng được, dù sao là chịu chết! Đến lúc đó cũng không coi là bổn tọa vi phạm ý nguyện của vị đại nhân kia!”
Nghe vậy, Cao Tuyết Đình hai mắt sáng lên, gật đầu nói:
“Thuộc hạ biết làm sao.”
Ôn Tử Sam khẽ gật đầu, thân hình thoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa. Những người khác cũng từ từ tản đi. Đợi đến cuối cùng, chỉ còn lại Trần Thiến và Cao Tuyết Đình hai người.
“Cao tỷ tỷ, ngươi muốn cho ai xuất thủ?”
Trần Thiến hỏi.
Cao Tuyết Đình suy nghĩ một chút, nói:
“Ngươi cảm thấy Tiết Nghị thế nào?”
“Tiết Nghị?”
Trần Thiến đối với người này dường như không có nhiều ấn tượng. Nghe vậy suy nghĩ một lát, mới nói:
“Nhưng hắn là đạo nguyên hai tầng cảnh. Kia họ Dương… có ứng phó được không?”
“Trong hai mươi người đó, Tiết Nghị thực lực coi như trung đẳng hơi thấp. Nếu kia họ Dương ngay cả Tiết Nghị cũng không ứng phó được, còn vào đi làm cái gì? Tứ Quý Chi Địa không phải là nơi du ngoạn, Kiếp Ách Nan Quả cũng không dễ tìm. Ta coi như là vì hắn tốt.”
“Cao tỷ tỷ nói… cũng có lý!”
Trần Thiến gật đầu, nhưng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
…
Trên một đỉnh núi cô lập, cách đại điện trước đó chừng ngàn dặm, Đào Minh đưa Dương Khai và Tần Triêu Dương đến, an trí trong một tòa cung điện trên núi, rồi một mình rời đi.
Dương Khai sơ qua điều tra, phát hiện đỉnh núi này không một bóng người. Nói cách khác, chỉ có hắn và Tần Triêu Dương ở nơi này.
Cũng thanh nhàn tự tại.
Hai người nói chuyện một lúc, đều tự tìm một gian sương phòng. Đoạn đường này đi đến lo lắng hãi hùng, Tần Triêu Dương cũng tiêu hao không nhỏ, tự nhiên muốn nhanh chóng hồi phục sức khỏe, sau đó trở về Phong Lâm Thành.
Mà Dương Khai cần tranh thủ cơ hội này luyện hóa phi hành bí bảo Phượng Di cho hắn, cùng với Đế Bảo Bách Vạn Kiếm.
Bách Vạn Kiếm đẳng cấp rất cao, không cần phải luyện hóa hoàn toàn, chỉ có thể sơ qua gia tăng liên lạc với bản thân. May mắn Dương Khai có tâm đắc tế luyện của tổ tiên Tần gia, có thể bớt đi một số đường vòng.
Thời gian không nhiều, theo lời Cao Tuyết Đình trước đây, Tứ Quý Chi Địa sẽ mở ra sau một tháng. Cộng thêm thời gian đi đường, Dương Khai đoán chừng nhiều nhất nửa tháng sau, sẽ có người đến gọi mình lên đường.
Cho nên hắn giành giật từng giây.
Vội vã năm ngày sau, Tần Triêu Dương hồi phục. Dặn dò Dương Khai một số chuyện, hắn liền cáo từ lên đường. Tình huống hiện tại, hắn tiếp tục ở lại cũng không làm nên trò trống gì. Nếu đã quyết định theo Dương Khai tiến vào Tứ Quý Chi Địa, vậy hắn tiếp tục ở cũng là lãng phí thời gian, quyết định về phủ.
Dương Khai tiễn hắn đi, toàn bộ cung điện chỉ còn lại một mình hắn.
Một ngày nọ, hắn đang bế quan trong sương phòng, bỗng nhiên cảm giác hai đạo hơi thở mạnh mẽ từ xa đến gần, nhanh chóng chạy về phía này.
Người đến không hề che giấu ý định của mình. Một người tỏa ra hơi thở đạo nguyên ba tầng cảnh, người kia là đạo nguyên hai tầng cảnh.
“Nhanh vậy sẽ phải lên đường rồi?”
Dương Khai nhướng mày, tự nói một tiếng. Hắn cho rằng Thanh Dương Thần Điện phái người đến gọi mình tập hợp. Nghĩ tới đây, hắn không còn do dự, vội vàng đứng dậy, ra khỏi sương phòng, đi tới ngoài điện chờ đợi.