» Chương 2188 Bích Huyết Chi
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
“Dạ, như vậy là có thể sẽ xuất hiện tình huống, là ta sơ sót.” Lam Huân nghe vậy, thần sắc ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mặt giãn ra cười nói: “Như vậy cũng tốt xử lý, nếu như thật sự xuất hiện tình huống như thế, vậy thì so sánh dược linh, ai lấy ra dược linh cao hơn, Dương huynh liền dùng của ai!”
“Ý kiến hay!” Trang Bất Phàm nghiêm nghị gật đầu, “Dược linh cao, dược hiệu nhất định cường đại, đúng vậy luyện đan cũng có tăng lên tỷ lệ.”
“Nếu như tất cả mọi người cảm thấy có thể, kia…” Lam Huân cười híp mắt nhìn phía mọi người, đợi chờ trả lời chắc chắn.
“Ta không có ý kiến, hợp lại vận khí nha, tất cả mọi người giống nhau!” Rốt cục, có người đầu tiên tỏ thái độ, vượt ngoài dự liệu của mọi người, người nọ chính là Vô Thường. Hắn tựa hồ đối với đề nghị này rất có hứng thú.
“Được rồi, đề nghị này ta thích, ta cũng không còn ý kiến nữa!” Hạ Sanh nhún vai một cái.
“Cứ theo công chúa điện hạ nói mà làm tốt rồi.” Trang Bất Phàm cũng mở miệng nói.
Ba người này lần lượt mở miệng nói không ý kiến, những người khác cho dù có ý kiến cũng không dám nói, huống chi, đề nghị này vẫn là Lam Huân nói ra. Lúc này phản bác chẳng phải là bác bỏ thể diện của Lam Huân sao… Công chúa điện hạ tính tình ôn hòa, nhưng Tiêu Thần lại không dễ đối phó như vậy.
Nhất thời, mọi người cách nhìn đều thống nhất, lũ lượt cho biết đề nghị của Lam Huân rất tốt, mọi người đều đồng ý.
“Đa tạ chư vị chấp thuận!” Lam Huân thấy tất cả mọi người đáp ứng, lúc này mới hé miệng cười một tiếng, nhìn về phía Dương Khai nói: “Dương huynh, bây giờ có thể nói ra ngươi rốt cuộc cần dược liệu gì.”
Một lời ra, tất cả mọi người yên lặng như tờ, đưa mắt hướng Dương Khai nhìn lại. Rất nhiều người trên mặt thậm chí hiện ra một chút mong đợi cùng thần sắc khẩn trương, dù sao đây là một cơ hội hoàn toàn dựa vào vận khí. Một khi Dương Khai báo ra dược liệu mà mình vừa lúc có được, vậy thì có rất lớn cơ hội có được một viên Thái Diệu Đan.
Đây chính là một loại linh đan cơ bản có thể trực tiếp nối thẳng Đế Uy, ai có thể không động tâm?
Thùng thùng, thùng thùng, thậm chí không ít người trong lồng ngực truyền đến tiếng tim đập kịch liệt.
Trước mắt bao người, Dương Khai từ từ giơ một bàn tay lên, cất cao giọng nói: “Ta cần một gốc Bích Huyết Chi ít nhất năm nghìn năm!”
“Bích Huyết Chi… Cũng là trân quý dược liệu.” Lam Huân nghe vậy, lông mày đen giương lên, hé miệng cười một tiếng, ngắm nhìn bốn phía nói: “Không biết vị nào có vật Dương huynh cần trên người? Nếu có thể cung cấp, chẳng khác nào đã nắm chắc một viên Thái Diệu Đan rồi đó nha. Cơ hội khó được, có thể gặp nhưng không thể cầu a!”
Trong lời nói của nàng, tựa hồ đối với Dương Khai có lòng tin rất lớn, cảm thấy chỉ cần gom đủ dược liệu, Dương Khai nhất định có thể luyện chế thành công.
Cũng không biết lòng tin của nàng từ đâu mà đến.
Lời nàng vừa dứt, không ít người lập tức lộ ra vẻ thất vọng, hiển nhiên là không có loại linh dược Bích Huyết Chi này. Mà số ít võ giả, lại đang đắm chìm tâm thần, lục lọi trong không gian giới của mình…
“Ha ha ha ha…” Đột nhiên, một tiếng cười to truyền ra.
Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bên kia một nam tử có tu vi Đạo Nguyên lưỡng trọng cảnh, chính vẻ mặt hưng phấn, khua tay múa chân cười to. Thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, hắn sắc mặt cả kinh, vội vàng thu liễm nụ cười, nét mặt trong chốc lát trở nên cực kỳ hài hước.
“Vị bằng hữu kia chẳng lẽ có phát hiện?” Lam Huân cười híp mắt nhìn người nọ.
Người nọ vội vàng từ chỗ đứng nhảy ra, ức chế sự kích động cùng phấn khởi sâu trong nội tâm, nghiêm nghị trả lời: “Nhờ hồng phúc của công chúa điện hạ, tại hạ quả thật có một gốc Bích Huyết Chi!”
“Ồ?” Lam Huân lông mày đen giương lên, cũng có chút vui vẻ nói: “Mau mời lấy ra xem.”
Người nọ hơi chần chờ một chút. Lam Huân ý hội, lập tức nói: “Ngươi yên tâm, lời ta nói ra, tất nhiên là làm đúng. Nếu như ngươi thật có dược liệu Dương huynh cần, Thái Diệu Đan luyện thành nhất định có ngươi một phần!”
“Đa tạ công chúa điện hạ!” Người nọ đang chờ lời này của Lam Huân. Sau khi nghe xong không còn chần chờ nữa, lúc này từ không gian giới của mình lấy ra một gốc linh chi dài khoảng nửa thước, toàn thân xanh biếc pha hồng, uốn lượn như máu tươi kết thành.
“Quả nhiên là Bích Huyết Chi!” Dương Khai vừa nhìn qua, liền biết đối phương không lừa dối. Vội vàng nói: “Lấy ra ta xem xem.”
Người nọ hai tay cầm Bích Huyết Chi, nhịn không được khẽ run nhè nhẹ. Hắn cầm phảng phất không phải là một gốc linh dược, mà là tiền đồ tốt đẹp của mình vậy, e sợ thất thủ rơi xuống đất vỡ nát.
Đi tới trước mặt Dương Khai, hắn còn cẩn thận đưa gốc Bích Huyết Chi này vào tay Dương Khai, lúc này mới vẻ mặt khẩn trương mong đợi đứng lại.
“Cứt chó vận a!”
“Cơ duyên bực này, vì sao không đến lượt ta?”
“Trời cao đố kỵ anh tài a! Lão tặc thiên, ta không phục!”
…
Bốn phía truyền đến những tiếng xì xào bàn tán, hoặc ghen tỵ, hoặc căm hận, hoặc hâm mộ, không ít.
Mà người nọ nghe những lời nghị luận này vào tai, cũng không khỏi có chút lâng lâng, vẻ mặt đắc ý.
“Đây là Bích Huyết Chi không sai…” Bỗng nhiên, Dương Khai cau mày nói một câu, “Nhưng niên đại của nó chưa đủ, chỉ có khoảng ba nghìn năm, kém một đoạn lớn rồi.”
“Cái gì?” Người nọ nghe vậy, sắc mặt đại biến, mở to hai mắt nhìn Dương Khai, lời nói không đầu không cuối quát lên: “Ngươi… Ngươi… Nói gì, ngươi… Ngươi nhìn lại cho rõ ràng…”
“Không cần nhìn nữa.” Dương Khai đang nói chuyện, đã trả lại gốc Bích Huyết Chi kia cho đối phương, mở miệng nói: “Bích Huyết Chi cứ qua một nghìn năm, màu sắc sẽ hơi biến đổi. Gốc ngươi lấy ra này tuy cũng coi như Bích Huyết Chi thành thục rồi, đủ để dùng luyện chế đại đa số linh dược, nhưng lại không thể dùng cho Thái Diệu Đan. Thật là xin lỗi đã làm ngươi thất vọng.”
“Không thể nào!” Người nọ thất thanh kêu lên.
Cái gọi là hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn. Vốn tưởng rằng một viên Thái Diệu Đan dễ như trở bàn tay, nhưng lại nghĩ người tính không bằng trời tính, lại ngay lúc mấu chốt này xảy ra chuyện như vậy, hắn làm sao có thể chịu đựng được?
“Ngươi nhìn kỹ lại xem!” Hắn không chịu buông tha nhìn chằm chằm Dương Khai.
Dương Khai nói: “Nếu ngươi không tin lời ta, không ngại tìm người khác xem xem. Ta nghĩ ở đây chư vị, hẳn có người cũng có thể phân biệt dược linh.”
Tiếng hắn vừa dứt, Trang Bất Phàm liền cao giọng hô: “Vị bằng hữu kia, tại hạ Vô Hoa Điện Trang Bất Phàm, đúng vậy hiểu biết về dược lý của tại hạ tuy không bằng Dương huynh, nhưng cũng ít nhiều có đọc qua. Ngươi nếu tin được Trang mỗ, không ngại để ta xem xét, thế nào?”
“Tin được tin được!” Người nọ nghe vậy, lập tức sáp đến trước mặt Trang Bất Phàm, đưa gốc Bích Huyết Chi kia cho đối phương.
So với Dương Khai hạng người vô danh này, đại danh của Trang Bất Phàm hắn tự nhiên như sấm bên tai. Lời nói của đối phương lại có tính quyền uy, cho nên hắn không chút do dự đã ký thác hy vọng vào Trang Bất Phàm, mong đợi Trang Bất Phàm có thể bác bỏ quan điểm trước đây của Dương Khai.
Ngay khi hắn đợi chờ, Trang Bất Phàm đã cẩn thận quan sát gốc Bích Huyết Chi kia một phen. Không chỉ như thế, hắn còn hít sâu một hơi dược khí của gốc linh dược này, đồng thời còn dùng móng tay lấy một chút vụn đưa vào miệng nhấm nháp.
Động tác của hắn đâu vào đấy, thành thạo cực kỳ, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu làm chuyện như vậy.
Chốc lát, Trang Bất Phàm chậm rãi lắc đầu, vừa trả lại gốc Bích Huyết Chi kia cho đối phương vừa nói: “Nghiên cứu về dược liệu của Dương huynh quả nhiên sâu sắc hơn yêu cầu của Trang mỗ. Chỉ cần xem một chút liền có thể biết dược linh của nó, Trang mỗ bội phục cực kỳ… Bằng hữu, gốc Bích Huyết Chi này của ngươi, quả thật chỉ có ba nghìn năm niên kỷ.”
“Làm… làm sao vậy?” Người nọ vẻ mặt thất lạc lẩm bẩm, đừng nói là buồn bã đến cỡ nào.
Dương Khai nói gốc Bích Huyết Chi này chỉ có ba nghìn năm dược linh, hắn còn không thể tin được, nhưng Trang Bất Phàm cũng nói như vậy, thì không phải là hắn không tin nữa.
Những võ giả trước đó đối với người này hâm mộ, ghen tỵ, căm hận, giờ phút này không khỏi sinh ra một loại tâm tình hả hê…
“Nơi này nhiều người như vậy, cũng chưa có ai có Bích Huyết Chi nữa sao?” Dương Khai quay đầu nhìn quanh, hắng giọng quát lên.
Không ai đáp lại!
Dương Khai thở dài một tiếng.
“Dương huynh, nếu như dùng gốc Bích Huyết Chi ba nghìn năm kia luyện chế…” Lam Huân cau mày nhìn hắn.
“Chỉ lãng phí mà thôi!” Dương Khai trả lời, “Công chúa điện hạ nên biết, linh đan càng trân quý, khi luyện chế nhu cầu về dược liệu càng hà khắc. Đừng nói gốc Bích Huyết Chi này dược linh sai khác hai nghìn năm, chính là mấy trăm năm, cũng không cách nào dùng làm thuốc.”
“Ai…” Lam Huân khẽ thở dài, nàng nào không biết lời Dương Khai nói, chẳng qua là ôm hy vọng may mắn hỏi thôi.
“Số phận thôi!” Hạ Sanh bỗng nhiên đắc ý nói một câu, “Bích Huyết Chi cũng không phải là linh dược phổ biến gì, ở đây có thể có một gốc là không tệ rồi. Kia còn có thể có gốc thứ hai sao? Xem ra, vẫn là phải mỗi người tự bằng thủ đoạn tranh đoạt a!”
“Thật ra…” Lam Huân vẻ mặt thật xin lỗi, bất đắc dĩ nói: “Bản thân ta có một gốc Bích Huyết Chi, hẳn là phù hợp yêu cầu của Dương huynh.”
“A?” Tiêu Thần nghe vậy kinh ngạc, nói: “Kia công chúa điện hạ ngươi vì sao không lấy ra?”
Dương Khai cũng kinh ngạc nhìn Lam Huân, trên mặt hiện lên vẻ suy tư. Rất nhanh, khóe miệng mỉm cười, ôm quyền nói: “Công chúa điện hạ cao thượng, Dương mỗ bội phục!”
Khoảnh khắc này, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Lam Huân chậm chạp không lấy ra gốc Bích Huyết Chi của mình.
Không phải là Lam Huân không nỡ…
Nàng là nữ nhi của Minh Nguyệt Đại Đế, một gốc linh dược dù trân quý đến đâu, nàng có gì mà không nỡ? Nàng không lấy ra, đại khái là muốn nhường cơ hội cho người khác, cho nên mới mấy lần xác nhận với người khác.
Nhưng cuối cùng thật sự không có cách nào nữa, nàng chỉ có thể đứng ra.
Lúc nàng đưa ra đề nghị kia, lại không nghĩ tới vật Dương Khai cần, vừa vặn mình lại có.
Những người ở đây cũng không phải kẻ ngu, nghe lời Dương Khai nói, chỉ cần suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ ngọn nguồn sự việc. Trong lúc nhất thời, cũng không khỏi nghiêm nghị kính trọng, hướng Lam Huân ném ánh mắt kính nể.
Lam Huân gương mặt ửng đỏ, làm cho nàng trông càng thêm rạng rỡ.
“Vậy thế này đi, gốc Bích Huyết Chi kia ta bằng lòng lấy ra, nhưng Thái Diệu Đan trước đó… Ta cũng không có nữa rồi.” Lam Huân mím môi đỏ mọng mở miệng nói.
“Điều này sao có thể?” Tiêu Thần là người đầu tiên nhảy ra phản đối.
“Ngươi câm miệng!” Lam Huân cau mày quát mắng hắn một câu, “Đồ của bản thân ta, ta có quyền tự xử lý!”
Tiêu Thần há miệng, thật sự không dám nói tiếp nữa, nghẹn đến sắc mặt xanh mét, vẻ mặt buồn bực.
“Công chúa điện hạ lời ấy sai rồi.” Hạ Sanh khẽ mỉm cười, nói: “Nếu chuyện trước đó, thật sự là công chúa điện hạ đạt được, kia tự nhiên nên cho ngươi. Ngươi như vậy không yêu cầu, đây chẳng phải là khiến mọi người đáng lẽ phải nhận được linh dược, đều thiếu ngươi một cái nhân tình sao – – dù sao cũng không ai biết, viên linh dược mình đạt được kia, có phải là vốn dĩ thuộc về ngươi không. Mua bán này lỗ vốn vô cùng, Hạ mỗ không làm!” (Chưa xong còn tiếp.)