» Chương 2201 không làm, không chết
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Nghe vậy, Dương Khai nét mặt buông lỏng.
Tiêu Vũ Dương nghiêm mặt nói: “Tốt dạy ngươi biết, bổn tọa chờ đợi ở chỗ này không phải là vì muốn cướp đoạt linh đan của ngươi! Chẳng qua là… Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Ngươi, với tu vi như ngươi, nếu có Thái Diệu Đan trong người, ngày sau chỉ sợ tai họa không ngừng.”
Dương Khai không ngừng gật đầu: “Hiểu, nhường Tiêu đại nhân hao tâm tổn trí rồi.”
Hắn biết Tiêu Vũ Dương ngoài miệng mặc dù nói rất dễ nghe, nhưng mục đích thực sự chính là muốn đoạt Thái Diệu Đan của hắn. Đương nhiên, dùng “đoạt” để hình dung cũng không chính xác, hắn nhất định là sẽ cho ra bồi thường nhất định.
Bất quá… Tiêu Vũ Dương nói không tồi. Nếu Dương Khai thật sự có dư thừa Thái Diệu Đan trong người, từ hôm nay trở đi cũng đừng nghĩ có ngày tốt đẹp nào. Võ giả cấp bậc Đạo Nguyên cảnh hắn không sợ, nhưng những Đế Tôn cảnh thì sao?
Đế Tôn cảnh cường giả quả thật không cần Thái Diệu Đan, nhưng Đế Tôn cảnh nào không có hậu bối đệ tử gì đó? Thái Diệu Đan loại vật này đối với họ giống nhau có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Đến lúc đó thế tất có vô số Đế Tôn cảnh văn phong mà đến, bao vây đánh hắn…
Nhưng hôm nay như vậy một lần kiểm tra, chuyện Dương Khai đã tiêu hao hết toàn bộ Thái Diệu Đan mình luyện chế đã được chứng thực, hơn nữa là do Tiêu Vũ Dương cùng năm vị Đế Tôn cảnh cường giả khác cùng nhau chứng thực.
Tin rằng ngày sau sẽ không có ai tìm đến Dương Khai gây phiền phức, ý đồ từ trên người hắn tìm kiếm Thái Diệu Đan nữa.
Từ lập trường nào đó mà nói, Dương Khai quả thật nên cảm kích Tiêu Vũ Dương.
Nói tới đây, nhẫn không gian của Dương Khai đã lưu chuyển đến tay Cao Tuyết Đình. Năm người kia đều đã điều tra xong, cũng không thể từ đó điều tra được gì, mà Cao Tuyết Đình cũng không phí sức nữa, trực tiếp đem nhẫn không gian trả lại cho Dương Khai.
Dương Khai đem chiếc nhẫn đeo lại, lúc này mới nhìn Tiêu Vũ Dương nói: “Tiêu đại nhân nếu như không có chuyện gì khác… Tiểu tử xin cáo lui trước đi rồi.”
“Ừm!” Tiêu Vũ Dương nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nói xong, lại nhìn hắn nói: “Bổn tọa có một đề nghị, không biết ngươi có nguyện ý nghe không.”
“Tiêu đại nhân có chỉ dạy, tiểu tử cảm thấy bội phần vinh hạnh!” Dương Khai vội vàng nghiêm mặt nói.
Gặp hắn nói như vậy, nét mặt Tiêu Vũ Dương cũng không khỏi bình thản rất nhiều, trầm giọng nói: “Tham nhiều nhai không nát!”
Dương Khai chân mày giương lên, lộ ra vẻ như nghĩ tới điều gì, ôm quyền nói: “Đa tạ đại nhân nhắc nhở, tiểu tử trong lòng hiểu rõ rồi.”
“Như vậy tốt nhất, ngươi lui ra đi.” Tiêu Vũ Dương khoát tay áo.
Dương Khai lúc này mới hướng phía ngoài bước đi, đi tới chỗ Thanh Dương Thần Điện chúng đệ tử tụ họp, tìm chỗ ngồi đàng hoàng.
Giờ phút này, tại vô danh sơn cốc, đông đảo võ giả thành quần kết đội, theo tông môn và gia tộc làm đơn vị, hơi làm nghỉ ngơi và hồi phục.
Bất quá nhìn nhân số, so với trước khi vào Tam Thập Tam Thiên ít nhất thiếu một phần ba còn nhiều. Những võ giả không thể xuất hiện ở đây, hiển nhiên là đã gặp phải bất trắc gì đó trong Tứ Quý Chi Địa rồi.
Trong thiên địa này, bất kỳ một chỗ bí cảnh, bất kỳ một nơi lịch luyện, đều ngoài cơ duyên nương theo lấy nguy hiểm tương ứng. Mà con đường trưởng thành của võ giả, lại từ trước đến nay đều là ở trong lúc sống hay chết bồi hồi…
Đây là vận mệnh mỗi võ giả đều cần đối mặt, là vận mệnh mỗi võ giả đều không thể lẩn tránh!
Võ giả tu luyện, cũng như sóng lớn đãi cát, một tầng tầng loại bỏ xuống tới, lưu lại đến cuối cùng mới là mạnh nhất.
Lúc Dương Khai đang nghỉ ngơi, Biện Vũ Tình và Khấu Vũ hai người tới đây nói lời từ biệt với hắn.
Bích Vũ Tông lần này chỉ có hai người họ đến Tứ Quý Chi Địa lịch luyện, bất quá vận khí cũng coi như không tệ. Mặc dù không nhận được cơ duyên và thu hoạch quá lớn, nhưng hai người cuối cùng bình yên quay trở về.
Hôm nay Tứ Quý Chi Địa sắp đóng cửa, hai người tự nhiên cũng muốn trở về Bích Vũ Tông.
Dương Khai hàn huyên với họ một lát, liền đưa mắt nhìn họ rời đi.
Hắn cũng không uổng phí tâm tư nói Biện Vũ Tình đừng kể chuyện mình bị giam ở Ô Mông Sơn, bởi vì hắn biết, Biện Vũ Tình sau khi trở về nhất định sẽ kể đầy đủ tất cả những gì đã gặp gỡ trong chuyến đi này cho Ô Mông Sơn. Đến lúc đó tin tức về mình nhất định sẽ lộ ra đến tai Ô Mông Sơn.
Đối với người này, Dương Khai có chút kiêng kỵ.
Chỉ có thể trong bóng tối quyết định chú ý, ở đây trở nên đủ cường đại trước, tuyệt đối không gặp mặt lão tiểu tử đó, miễn gặp phải hắn ám toán rồi.
Lại qua một canh giờ tả hữu, nương theo lấy trong thiên địa một trận vù vù, cửa vào quang môn ở vô danh sơn cốc thong dong biến mất, Tứ Quý Chi Địa này coi như là hoàn toàn đóng cửa rồi. Lần tiếp theo mở ra cũng không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào.
Đến lúc này, chuyến đi Tứ Quý Chi Địa coi như là hoàn toàn kết thúc. Lục tục có không ít tông môn và gia tộc võ giả rời đi. Bên kia Cao Tuyết Đình nói với Tiêu Vũ Dương một tiếng sau, cũng tế xuất ra lâu thuyền, chở Thanh Dương Thần Điện chúng đệ tử trở về.
Thanh Dương Thần Điện lần này tổn thất không lớn, trừ Dương Khai là ngoại nhân, lúc đến họ có mười chín đệ tử, mà lúc quay về chỉ thiếu bốn người mà thôi.
Tổn thất như vậy coi như là trong phạm vi chấp nhận được của Cao Tuyết Đình, so với những tông môn khác đã nhỏ hơn rất nhiều.
Bất quá rốt cuộc là đã có người chết, trên đường trở về, chúng đệ tử cảm xúc cũng không cao lắm, chẳng qua là yên lặng ngồi xuống nghỉ ngơi, củng cố thu hoạch của bản thân trong Tứ Quý Chi Địa.
Khoảnh khắc đó, bên tai Dương Khai bỗng nhiên truyền đến tiếng Cao Tuyết Đình gọi, hắn vội vàng mở mắt, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy vị Cao trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện đang quay lưng về phía mình, đứng trên bong thuyền, tóc dài tung bay, tay áo bồng bềnh, như đang thiếu nhìn phong cảnh phương xa. Bóng lưng duyên dáng cùng cảnh sắc thiên địa thêm vào, tạo nên một bức tranh đẹp đẽ.
Dương Khai không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy hướng nàng bước đi.
Đợi khi đứng lại cách Cao Tuyết Đình không xa, Dương Khai ôm quyền nói: “Cao trưởng lão có gì phân phó?”
Cao Tuyết Đình không trả lời, chẳng qua là dằng dặc nói: “Tiêu đại nhân trước đây nói cho ngươi lời của, ngươi hiểu?”
Dương Khai khẽ trầm ngâm rồi, nói: “Ý tứ của Tiêu đại nhân, đại khái là để ta lựa chọn một trong hai con đường: võ đạo và đan đạo.”
“Không tệ!” Cao Tuyết Đình khẽ gật đầu, dung nhan tuyệt mỹ lúc này lại quay về phía hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Khai, khẽ mở môi son nói: “Ngươi ở cả võ đạo và đan đạo đều có tư chất cực kỳ bất phàm. Chờ thời gian, nhất định có thể ở hai lĩnh vực này đạt được thành tựu to lớn, có lẽ có thể đạt đến độ cao ta không thể với tới. Nhưng… Tinh lực của con người là có hạn. Ngươi khi lựa chọn võ đạo phải vứt bỏ đan đạo, ngược lại cũng thế. Ngươi không thể cùng lúc dồn tinh lực vào cả hai lĩnh vực này. Tiêu đại nhân coi như là một phen khổ tâm.”
“Tiểu tử hiểu.” Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
“Ngươi hiểu là tốt rồi… Ta không có chuyện gì khác nữa.”
“Vậy tiểu tử xin cáo lui.” Dương Khai hơi khẽ khom người.
Hắn rất bất ngờ khi Cao Tuyết Đình gọi hắn tới đây lại chỉ nói với hắn những điều này.
Bất quá bởi vậy, hắn cũng hơi có cảm xúc. Bản thân không phải là đệ tử của Thanh Dương Thần Điện, nhưng Cao Tuyết Đình coi như là có chút để ý đến mình. Nếu không, nàng căn bản không thể nào và cũng không cần thiết nói chuyện với mình như vậy.
Dương Khai vừa mới quay người, liền chợt nghe phía sau truyền đến một câu: “Thái Diệu Đan đó… Quả thật không còn sao?”
Dương Khai vội vàng quay đầu, nhưng đập vào mắt chỉ thấy Cao Tuyết Đình quay lưng về phía mình, vẫn không nhúc nhích, như thể câu nói đó không phải do nàng nói ra.
Hắn đứng tại chỗ cau mày suy nghĩ một lát, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói gì, chỉ có thể trở lại vị trí của mình, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống.
Nữ nhân này, không lẽ nhìn ra điều gì sao? Trực giác của phụ nữ quả nhiên rất đáng sợ… Dương Khai trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
Dằng dặc mấy ngày trôi qua…
Một ngày kia, tại Thanh Dương Sơn Mạch, một chiếc lâu thuyền tinh mỹ bay qua. Đông đảo Đạo Nguyên cảnh đứng trên lâu thuyền lúc này lại từ nỗi buồn thương mất đi đồng bạn dần bình tĩnh lại, tất cả đều đứng lên, ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc phía dưới.
“Oa ha ha ha… Ta Hạ Sanh trở về rồi!” Hạ Sanh hai tay chống nạnh, thật giống như sợ người khác không biết vậy, cất tiếng cười to. Thanh âm theo lâu thuyền đi tới, lăn lăn từ phía trên sơn mạch xẹt qua.
Các đệ tử Thanh Dương Thần Điện đang hoạt động phía dưới bị kinh động vội vàng ngẩng đầu chú ý.
“Ngươi dám thành thục một chút?” Tiêu Bạch Y lạnh lùng nhìn hắn, một bộ dạng khinh thường.
“Tiểu Bạch, về nhà phải vui mừng chứ. Nào, cùng sư huynh gọi…” Hạ Sanh vừa nói chuyện, đi tới bên cạnh Tiêu Bạch Y ôm vai hắn.
“Ai muốn cùng ngươi gọi…” Tiêu Bạch Y gân xanh trên trán nổi lên.
“Mất thể diện quá!” Mộ Dung Hiểu Hiểu mặt đỏ bừng.
“Hừ!” Tiêu Bạch Y hừ lạnh một tiếng, liếc xéo nhìn Hạ Sanh nói: “Ngươi nhìn đại sư huynh tông môn người ta đi, nhìn Vô Thường và La Nguyên bọn họ, mọi người lãnh khốc đến mức không có một mảnh vụn. Để cho các sư đệ sư muội phía dưới cảm thấy bội phần đáng tin và an toàn. Còn ngươi thì sao, cả ngày không có chính đàng hoàng, cứ như vậy còn có thể làm đại sư huynh?”
“Thì ra ngươi yêu cầu một sư huynh lãnh khốc sao?” Lúc này, Hạ Sanh bỗng nhiên trở nên nét mặt nghiêm túc, ánh mắt tách ra hàn quang. Nét mặt cợt nhả trong khoảnh khắc biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một bộ dáng coi trời bằng vung, lên trời xuống đất duy ngã độc tôn.
Khoảnh khắc này, khí chất của Hạ Sanh đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Sư huynh nhà người ta làm được, bản sư huynh… Tự nhiên cũng có thể!” Hắn nghiêm trang trầm giọng nói.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng nhìn ngây người, cái miệng nhỏ nhắn vòng thành hình tròn, tay nhỏ bé che ở phía trên, đôi mắt đẹp run rẩy.
“Có cảm giác rất đáng tin, rất an toàn không…” Hạ Sanh dừng lại nhìn nàng, dùng giọng nói hùng hồn trầm thấp hỏi: “Có nhớ không phấn đấu quên mình, vứt bỏ hết thảy đầu nhập vào lồng ngực rộng lớn, cánh tay bền chắc của sư huynh này?”
Mộ Dung Hiểu Hiểu mím môi đỏ mọng, sợ hãi nói: “Sát khí của sư huynh… Tiết ra ngoài rồi…”
“Đừng làm loạn!” Cao Tuyết Đình liếc Hạ Sanh một cái, thản nhiên nói: “Thượng lương bất chính, hạ lương nghiêng! Thiếu học điện chủ chúng ta đi, cẩn thận sau này tìm không được nữ nhân.”
“Có sao?” Hạ Sanh nhất thời như bị sét đánh, cả người nhận lấy đả kích khổng lồ. Chăm chú suy nghĩ một chút, trán toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng vậy… Các tông chủ điện chủ khác đều thê thiếp một đoàn, trái ôm phải ấp, hưởng hết tề nhân chi phúc. Còn điện chủ chúng ta nhưng lại là lão quang côn a…”
Mặt hắn trắng bệch, tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ. Vừa nói chuyện, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Cao Tuyết Đình nói: “Cao trưởng lão, điện chủ hắn đáng thương như vậy, ngươi cũng chưa từng nghĩ tới… A, lại tới?”
Hắn nói còn chưa xong, Cao Tuyết Đình liền bỗng nhiên ống tay áo phất một cái, trực tiếp ném hắn xuống lâu thuyền. Tiếng kêu thảm thiết kéo dài, gặp phải thật xa bị bỏ rơi rồi.
“Không làm, không chết!” Tiêu Bạch Y không một chút đồng tình, ngược lại lạnh như băng hừ một tiếng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng lo lắng xoay người nhìn một cái, vốn còn định thay Hạ Sanh cầu tình gì đó, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Cao Tuyết Đình, liền bị làm cho sợ đến nuốt lời vào. (chưa xong còn tiếp.)