» Chương 2242 luyện hóa Nô Trùng Trạc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
“Phệ hồn côn trùng chuyện, vãn bối tự có chừng mực.”
Dương Khai nghiêm mặt nói.
“Như thế cho giỏi.”
Ôn Tử Sam nhìn hắn, nói:
“Xem ngươi lại không giống như là người làm càn, nếu có cái gì cần nói, cứ việc theo bổn tọa nói.”
“Đa tạ Ôn Điện Chủ.”
Kế tiếp hai canh giờ, Ôn Tử Sam vừa kể vừa hỏi han chi tiết rất nhiều chuyện xảy ra ở Thần Du Kính trong thế giới. Dương Khai cũng là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, không có quá nhiều giấu diếm.
Hai canh giờ sau, Dương Khai mới từ trong đại điện đi ra.
Cao Tuyết Đình tựa hồ vẫn luôn đứng ở bên ngoài. Gặp hắn đi ra, nàng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
“Điện chủ truyền âm nói, ngươi cần một gian mật thất?”
Dương Khai gật đầu nói:
“Đúng vậy.”
Trước khi ra khỏi chỗ Ôn Tử Sam, Dương Khai quả thật đã đề cập yêu cầu này với hắn, bởi vì hắn muốn luyện hóa Nô Trùng Trạc, cho nên cần một gian mật thất an toàn.
Chuyện nhỏ này Ôn Tử Sam tự nhiên là một lời đáp ứng, nói thẳng khiến hắn đi ra tìm Cao Tuyết Đình là được.
“Đi theo ta.”
Cao Tuyết Đình vừa nói, xoay người liền bay ra ngoài.
Dương Khai theo sát phía sau.
Sau nửa canh giờ, một tòa núi không cao không thấp, Cao Tuyết Đình rơi xuống. Ngọn núi này trong toàn bộ Thanh Dương Sơn Mạch không coi là hùng vĩ kỳ tuấn, trông bình thường, chỉ có điều ngọn núi này hiển nhiên đã được gia trì bởi trận pháp nào đó, cho nên thiên địa linh khí hơn hẳn những nơi khác.
Mà trên núi cũng không có dấu vết kiến trúc, mơ hồ có thể thấy được trên núi có những bụi trúc tía lớn, tím ý dạt dào, hoàn cảnh cũng cực kỳ ưu nhã.
Cao Tuyết Đình trực tiếp dẫn Dương Khai đi tới một hang động ở giữa sườn núi, hai tay kết ấn mở cấm chế, nói:
“Ngọn núi trúc tía này là nơi ta ở. Ta ngày thường ở trong một hang động trên đỉnh. Nếu ngươi có chuyện gì, cứ việc lên tiếng gọi, ta một lát là có thể chạy tới.”
Nghe nàng nói thế, Dương Khai có chút thụ sủng nhược kinh, ôm quyền nói:
“Đa tạ Cao trưởng lão.”
Hắn vốn chỉ muốn tìm Ôn Tử Sam tùy tiện xin một mật thất yên tĩnh an toàn, không ngờ Cao Tuyết Đình lại dẫn hắn tới đỉnh núi trúc tía nơi mình ở, hơn nữa còn an bài ở trong động phủ gần đó.
Điều này hiển nhiên có ý chiếu cố hắn.
Cao Tuyết Đình nhàn nhạt gật đầu, ném cho Dương Khai một khối lệnh bài cấm chế, nói:
“Tự mình vào đi.”
Dương Khai tiếp lấy lệnh bài, thần niệm quét qua, lại lần nữa nói cám ơn sau mới xông vào trong động phủ.
Nhìn quanh, động phủ không lớn không nhỏ, có vài gian mật thất có thể sử dụng. Mặc dù đã lâu không có ai ở, nhưng sạch sẽ như mới, nghĩ đến động phủ này chắc là nơi ở trước kia của Cao Tuyết Đình, không biết vì sao lại đổi một cái.
Gần đó có cường giả như Cao Tuyết Đình trấn giữ, Dương Khai tự nhiên an tâm vô cùng. Như vậy, khi luyện hóa Nô Trùng Trạc, hắn không cần có gì phải lo lắng nữa.
Thời gian cấp bách, Dương Khai không dám trì hoãn. Hắn đầu tiên quen thuộc lệnh bài cấm chế, sau đó mở toàn bộ cấm chế trong động phủ. Lúc này mới đi tới một gian mật thất khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh tâm thần.
Luyện hóa đế bảo không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Bởi vì đế bảo khác với bí bảo thông thường, mỗi kiện đế bảo đều bao hàm đế ý và đế vận. Khi luyện hóa, nếu tu vi không đủ, rất có khả năng sẽ bị đế bảo phản phệ.
Cho nên, võ giả tu vi chưa đầy khi luyện hóa đế bảo cũng cần điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất.
Dằng dặc ba ngày sau, Dương Khai cảm giác tinh khí thần của mình đã đạt đến đỉnh cao. Lúc này mới khẽ hít một hơi, từ trong Huyền Giới Châu lấy ra Nô Trùng Trạc đã quên lãng từ lâu.
Kể từ khi hắn nhận được Nô Trùng Trạc này tới nay, cũng chưa có thật tốt nghiên cứu qua, mà lại chưa từng nghĩ tới đi luyện hóa.
Chẳng qua là hai lần gặp nạn, vật này từng phát huy kỳ hiệu thôi.
Một lần là năm đó cùng Tuyết Nguyệt ở Thất Lạc Chi Địa gặp một đám bướm kỳ dị, Nô Trùng Trạc đã khiến chúng kinh sợ mà lui. Lần khác là ở dưới băng cốc Bích Vũ Tông gặp mẫu thể yêu trùng. Lúc đó nếu không có Nô Trùng Trạc dùng uy trấn áp mẫu thể yêu trùng, Dương Khai khẳng định không cách nào thu phục nó.
Hai lần kỳ hiệu đều cứu mạng Dương Khai, Nô Trùng Trạc kể công rất lớn.
Hôm nay tu vi của hắn mặc dù chỉ có đạo nguyên một tầng cảnh, nhưng thần thức miễn cưỡng đã chạm đến đế cảnh. Luyện hóa Nô Trùng Trạc này nên không thành vấn đề.
Nghĩ vậy, hắn đặt đế bảo lớn bằng lòng bàn tay, hình dáng như vòng tay ở lòng bàn tay, chắp tay hành lễ, bao phủ, thần niệm cùng nguyên lực đồng thời thúc dục, rót vào trong.
Không có phản ứng chút nào, Nô Trạc Trạc giống như một khúc gỗ, không tiếp nhận bất kỳ lực lượng nào của hắn.
Dương Khai cũng không gấp gáp, đây chẳng qua là trong dự liệu mà thôi.
Hắn từ từ buông thả lực lượng, không ngừng đánh sâu vào Nô Trùng Trạc, cho đến khi trên kiện đế bảo này mở ra một lỗ hổng, khắc lên dấu vết của mình.
…
Vạn Thánh ngọn núi, vài chục dặm dưới, có một mật thất dưới đất tối đen. Lúc này, trong mật thất này, Vưu Bà Bà như điên như cuồng, tuy bị lực lượng vô hình giam cầm toàn bộ tu vi, lại vẫn chửi ầm lên không ngừng.
“Ôn Tử Sam ngươi cái này tiểu súc sinh, tiểu hỗn đản, ngươi không chết tử tế được, lão thân coi như là hóa thành lệ quỷ cũng tuyệt không tha ngươi!”
Nàng tựa hồ đã chửi bới một lúc lâu rồi, ngay cả giọng cũng khàn đi rất nhiều, khiến giọng vốn khó nghe lại càng khó nghe hơn.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong không gian tối đen này.
“Bà bà, ngươi mắng tới mắng lui vẫn là mấy câu đó, thật không có gì mới lạ, nghe ta tai cũng nổi kén rồi.”
Tiếng mắng của Vưu Bà Bà đột nhiên dừng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh, nàng liền phát điên mà gào lên:
“Ôn Tử Sam!”
“Ha hả!”
Ôn Điện Chủ khẽ mỉm cười, vỗ tay. Trong không gian bỗng nhiên có thêm chút ánh sáng. Trong ánh sáng tối tăm, Vưu Bà Bà tóc tai bù xù, giống như ác quỷ, trông cực kỳ đáng sợ.
Ôn Tử Sam nhưng lại xem như không thấy, mà thân thiện nhìn Vưu Bà Bà nói:
“Bà bà, mắng mệt rồi, nghỉ ngơi chút được không? Ta cho ngươi mang theo chút gì ăn, nhuận cổ họng!”
Đang nói chuyện, hắn lại thật sự từ trong không gian giới của mình lấy ra một ít linh quả ngon miệng, mùi thơm ngào ngạt. Cổ tay khẽ dùng lực, những linh quả đó liền bay đến trước mặt Vưu Bà Bà.
Người sau hung hăng nhìn chằm chằm hắn, trong hai tròng mắt đầy tơ máu và cừu hận vô tận.
Thật sự cần nhuận cổ họng, Vưu Bà Bà sau khi trầm mặc một lúc liền đưa tay bưng lấy linh quả, ăn ngụm lớn.
Tuy nhiên, trong quá trình ăn, đôi mắt độc ác kia vẫn không rời Ôn Tử Sam, miệng nhấm nháp à tức bẹp vang, nhìn tư thế, nàng ăn hình như không phải là linh quả, mà là huyết nhục của Ôn Tử Sam vậy.
Trước sau chỉ một khắc đồng hồ, những linh quả đó đã bị Vưu Bà Bà ăn sạch.
“Tiểu hỗn đản lại không có hạ độc trong trái cây?”
Vưu Bà Bà lau khóe miệng, vẻ mặt châm chọc nhìn Ôn Tử Sam nói.
Ôn Điện Chủ vẻ mặt bị thương, oan khuất nói:
“Bà bà ta và ngươi quen biết cũng mấy trăm năm rồi, sao còn ác ý phỏng đoán ta như vậy?”
“Hừ! Chính là quen biết mấy trăm năm, lão thân mới có thể nhìn thấu lòng gan tỳ phổi thận của ngươi!”
Vưu Bà Bà lạnh giọng nhìn nói.
Ôn Tử Sam cười khổ một tiếng:
“Nhìn bộ dáng, bà bà ngươi đối với ta vẫn còn có rất lớn ngăn cách a.”
“Ngăn cách?”
Vưu Bà Bà cười lạnh không ngừng:
“Ngươi nói thật đơn giản, lão thân đối với ngươi đâu chỉ có ngăn cách? Quả thực hận không được uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi, gặm xương cốt của ngươi!”
“Đã nhìn ra.”
Ôn Tử Sam vẻ mặt không biết làm sao:
“Đừng nói vậy thấm người…”
Vưu Bà Bà bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, châm chọc nói:
“Kia Dương tiểu tử hôm nay thế nào?”
Ôn Tử Sam vẻ mặt ngạc nhiên nhìn nàng, nói:
“Bà bà ngươi hôm nay chính mình cũng khó bảo toàn, lại còn có tâm tư đi quan tâm người khác? Bản thân ta không có nhìn ra ngươi có hảo tâm như vậy a.”
“Biết rõ còn cố hỏi!”
Giọng Vưu Bà Bà nâng cao không ít:
“Tiểu tử kia sợ là đã bị ngươi giết rồi?”
“Ta giết hắn làm chi.”
Ôn Tử Sam bĩu môi nói.
“Tự nhiên là vì Ôn Thần Liên!”
Vưu Bà Bà nói:
“Ngươi nếu là có thể nhận được Ôn Thần Liên…”
“Được Ôn Thần Liên thì thế nào?”
Lúc này, Ôn Tử Sam không đợi nàng nói xong, liền trực tiếp cắt đứt nàng, nói:
“Ta đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, xa hơn nữa, chính là Đại Đế. Ngươi cho là loại cảnh giới đó, chỉ dựa vào Ôn Thần Liên mới có thể đạt được? Vẫn là nói, ngươi cảm thấy ta nên đoạt Ôn Thần Liên của hắn, đi làm chuyện giống như ngươi.”
Vưu Bà Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Ôn Tử Sam, nói:
“Nhìn bộ dáng ngươi cùng Dương tiểu tử nói qua rồi, cũng biết lão thân cần Ôn Thần Liên làm gì.”
Ôn Tử Sam gật đầu, thẳng thắn nói:
“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ta không thể không nói, ý nghĩ này của bà bà ngươi rất tốt. Ôn Thần Liên là thiên địa chí bảo, quả thật đủ để chịu tải kính hồn của Thần Du Kính. Ngươi nếu dựa vào nó để cầu, thật sự có nhiều khả năng luyện hóa phương thế giới kia!”
“Hừ!”
“Nhưng mà bà bà…”
Ôn Tử Sam thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc xuống, lời nói thấm thía:
“Ngươi có nghĩ tới không, cho dù ngươi được Ôn Thần Liên, kính hồn nếu không đáp ứng ngươi, ngươi làm sao luyện hóa?”
“Kính hồn làm sao sẽ không đáp lại ta?”
Vưu Bà Bà hét rầm lên:
“Lão thân trấn thủ Thần Du Kính hai nghìn năm, hiểu rõ về nó hơn bất kỳ ai trong các ngươi. Chỉ cần cho lão thân được Ôn Thần Liên, lão thân có mười phần nắm chắc đem kính hồn dung hợp trong đó.”
“Ngươi xác định?”
Ôn Tử Sam thâm ý sâu sắc nhìn nàng:
“Ngươi xác định chuyện có đơn giản như vậy?”
Hắn khẽ hít một hơi, giọng nói đột nhiên trở nên bén nhọn:
“Vẫn là nói, bà bà ngươi chẳng qua là lừa mình dối người thôi! Đây chẳng qua là một loại chấp niệm muốn đánh bại ta đang quấy phá?”
Vưu Bà Bà bỗng nhiên cứng đờ.
Ôn Tử Sam tiếp tục nói:
“Bà bà ngươi có biết, vì sao hai nghìn năm trước ngươi chính là Đế Tôn nhất tầng cảnh tu vi, hai nghìn năm sau ngươi vẫn là Đế Tôn nhất tầng cảnh? Hai nghìn năm qua, ngươi đang làm gì? Trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy gì?”
Sắc mặt Vưu Bà Bà từ từ biến đổi, đôi mắt đầy cừu hận và tơ máu lại từ từ trở nên mờ mịt, trống rỗng, rồi hỗn loạn.
Lời nói này của Ôn Tử Sam, tựa hồ đã chạm đến thứ gì đó luôn chôn sâu trong đáy lòng nàng.
“Ngươi biết rất rõ ràng, mặc dù chiếm được Ôn Thần Liên, cũng không nhất định có thể thu phục được kính hồn.”
Ôn Tử Sam khẽ thở dài.
“Ngươi thúi lắm!”
Vưu Bà Bà mắng to lên.
“Vậy ta hỏi ngươi, nếu thật có thể đơn giản như vậy thu phục kính hồn, kia Đại Đế mang đi Dương tiểu tử vì sao không đi làm? Hắn nên có năng lực như thế.”
Lời vừa nói ra, Vưu Bà Bà nhất thời kinh ngạc, không phản bác được.