» Chương 2246 Phá Thiên Nhất Kích
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Trong lúc nhất thời, Dương Khai cũng có chút do dự, không biết nên nhân cơ hội gia nhập Thanh Dương Thần Điện, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, hay tiếp tục chỉ lo thân mình, tự do tự tại.
“Ngươi cứ về cẩn thận suy nghĩ mấy ngày đi, nghĩ thông suốt rồi thì cho ta câu trả lời chắc chắn.” Cao Tuyết Đình tựa hồ nhìn ra hắn gặp khó khăn, không hề bức bách, mà chủ động lui một bước.
Dương Khai nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đa tạ Cao trưởng lão, vậy còn chuyện Vô Tương Huyền Thảo…”
“Giá cả không đổi, cứ ghi sổ trước, ta đã cho người mang ngàn gốc tới cho ngươi rồi.” Cao Tuyết Đình thản nhiên nói, “Ngươi chừng nào trở thành đệ tử thần điện, món nợ này chẳng thấm tháp gì.”
“Tốt… sao.” Dương Khai khóe miệng giật giật, nghĩ thầm Thanh Dương Thần Điện quả nhiên rất coi trọng mình, còn muốn dùng cách này để giữ chân mình.
Tiếp theo là một khoảng trầm mặc dài.
Một lúc sau, Cao Tuyết Đình mới lần nữa mở đôi mắt đẹp, nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, người đưa Vô Tương Huyền Thảo đang ở bên ngoài, ngươi tự mình nói chuyện với hắn là được.”
“Đa tạ Cao trưởng lão!” Dương Khai nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Đi tới ngoài động phủ, Dương Khai quả nhiên nhìn thấy một nam tử trung niên đang chờ đợi.
Nam tử này nhìn chừng bốn mươi tuổi, tu vi chỉ ở Đạo Nguyên nhất tầng cảnh. Tu vi này đặt ở nơi khác, có thể rất tốt, ví dụ như ở Phong Lâm Thành, lão tổ các đại gia tộc cũng chỉ đến trình độ này.
Nhưng ở Thanh Dương Thần Điện, lại hơi không đủ nhìn, hiển nhiên là do vấn đề tư chất.
Chuyến này từ Phong Lâm Thành đi ra, Dương Khai đã chứng kiến quá nhiều nhân tài mới xuất hiện, thanh niên tuấn ngạn, tầm mắt và kinh nghiệm cũng rộng hơn rất nhiều so với trước đây.
Nam tử trung niên kia vừa thấy Dương Khai từ động phủ của Cao Tuyết Đình đi ra, vội vàng tươi cười, từ xa ôm quyền nói: “Tại hạ phụng mệnh Trần trưởng lão đặc biệt đưa tới ngàn gốc Vô Tương Huyền Thảo. Không biết các hạ có phải Dương Khai Dương huynh không?”
“Chính là!” Dương Khai gật đầu.
Nam tử kia hai mắt sáng lên, không ngừng khen ngợi: “Đã sớm nghe danh Dương huynh, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Thế nào? Ta ở Thanh Dương Thần Điện rất nổi danh sao?” Dương Khai sờ sờ mũi.
Nam tử trung niên cười nói: “Dương huynh chắc là mấy ngày nay luôn bế quan khổ tu, cho nên chưa từng nghe tin đồn bên ngoài. Danh tiếng Dương huynh đâu chỉ rộng rãi ở Thanh Dương Thần Điện, e rằng toàn bộ Nam Vực đều đã truyền khắp rồi.”
“Có chuyện này sao?” Dương Khai sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sâu thẳm nội tâm bỗng nhiên có cảm giác không ổn.
Đối phương lại không hề ý thức được sự khác thường của Dương Khai, tiếp tục nịnh hót nói: “Dương huynh ở Tứ Quý Chi Địa, luyện chế Thái Diệu Bảo Đan lay động Vô Thường của Thiên Vũ Thánh Địa, chuyện này đã sớm chấn động thiên hạ. Dương huynh hôm nay coi như là người nổi danh lừng lẫy rồi…”
Hắn vừa nói vừa nói mới phát hiện sắc mặt Dương Khai khó coi, chợt ý thức được vấn đề, cười ngượng ngùng, dừng lại việc nịnh hót, ho khan nói: “Dương huynh, đây là Vô Tương Huyền Thảo Trần trưởng lão sai ta đưa tới. Ngươi có muốn kiểm kê không?”
“Không cần.” Dương Khai nặng tay nhận lấy nhẫn không gian đối phương đưa tới, ôm quyền nói cảm ơn một câu rồi xoay người cáo từ.
Tuy nói sau những chuyện gây ra ở Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai cũng đã dự liệu được, cảm thấy một số bí mật của mình e rằng không thể che giấu được nữa, nhưng tin tức truyền bá nhanh và rộng như vậy, hắn vẫn chưa từng nghĩ tới.
Đúng là như vậy thì hắn phải suy nghĩ kỹ lại đề nghị của Cao Tuyết Đình, xem có nên gia nhập Thanh Dương Thần Điện hay không.
Có Thanh Dương Thần Điện làm ô dù, sau này chắc chắn có thể tránh đi rất nhiều phiền phức, nếu không sau này đi lại Tinh Giới, không khéo sẽ bị nhòm ngó.
Những võ giả ở Tứ Quý Chi Địa kia, nhất định biết Thái Diệu Đan đã không còn, nhưng Thái Diệu Đan thứ này dính dáng quá nhiều, nói không chừng vẫn có một vài kẻ không tin tà, muốn tới tìm Dương Khai đòi Thái Diệu Đan gì đó…
Hắn càng nghĩ càng thấy phiền não, trở lại động phủ ở sườn núi Tử Trúc Phong sau, tâm tư mới dần ổn định.
Hôm nay phiền não những thứ này căn bản vô dụng, nếu quả thật xuất hiện tình huống như vậy, đó cũng là người khác lo lắng hão, không liên quan gì đến hắn.
Hơn nữa, hắn cũng không phải là dễ trêu, tuy nói sau khi trải qua một phen rèn luyện trong thế giới Thần Du Kính, tu vi thân thể không tăng trưởng, nhưng thần niệm lại tiến bộ rất nhiều. Võ giả bình thường muốn đối phó hắn thật sự không phải là chuyện dễ dàng.
Trừ phi có Đế Tôn cảnh xuất thủ.
Có thể coi như là Đế Tôn nhất tầng cảnh, hắn đánh không lại chẳng lẽ còn chạy không thoát sao?
Nghĩ đến đây, hắn tâm thần rộng mở sáng sủa, một cỗ khí khái ngạo nghễ tự nhiên nảy sinh, toàn thân tràn đầy sự tự tin khó tả, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy ra Nô Trùng Trạc, đem ngàn gốc Vô Tương Huyền Thảo thu vào vòng tay, bỏ vào trong vò rượu nơi Côn Trùng Phệ Hồn cư ngụ.
Kỳ Trùng Kinh nói, Vô Tương Huyền Thảo là dược liệu tốt nhất xúc tiến quá trình tiến hóa của Côn Trùng Phệ Hồn, bởi vì dược khí của Vô Tương Huyền Thảo có tác dụng kích thích rất lớn đối với Côn Trùng Phệ Hồn, hơn nữa dược hiệu loại linh thảo này còn có thể giúp Côn Trùng Phệ Hồn trưởng thành.
Chỉ thoáng cái, chỉ nghe trong vò rượu truyền đến từng đợt tiếng răng rắc điên cuồng, làm như có một luồng khí thế hào hùng truyền đến.
Dương Khai nghe một lúc, liền không để ý tới nữa.
Côn Trùng Phệ Hồn tiến hóa, hắn đã không thể nhúng tay, kết quả cuối cùng sẽ ra sao, cũng chỉ có thể để thời gian chứng minh.
Hắn thu hồi thần niệm, lại lấy ra một vật, đặt trên tay cẩn thận nhìn ngắm.
Đây đương nhiên là một món Đế bảo khác của Trùng Đế, Trảm Hồn Đao!
Trước khi tiến vào thế giới Thần Du Kính, hắn chưa từng nghĩ tới, Trảm Hồn Đao lại là một món thần hồn Đế bảo. Nếu không mang theo vào Thần Du Kính, Dương Khai e rằng phải mất rất lâu mới có thể phát hiện ra.
Nếu như hắn chỉ là một loại Đế bảo bình thường, Dương Khai còn không có tâm tư đi luyện hóa hắn.
Hôm nay thủ đoạn đối địch của hắn rất nhiều, chưa kể đến các loại thần thông không gian tự mình lĩnh ngộ ra, riêng Đế bảo trong tay cũng đã có Tịch Diệt Lôi Châu và Bách Vạn Kiếm khác nhau rồi. Đương nhiên, Bách Vạn Kiếm thứ này sau khi trở về Phong Lâm Thành vẫn phải trả lại cho Tần gia.
Bất quá ham nhiều tóm lại là nhai không nát, Dương Khai trước kia không đi luyện hóa Trảm Hồn Đao, thứ nhất là lo ngại này, thứ hai cũng là thực lực chưa đủ.
Nhưng nếu như hắn là thần hồn Đế bảo, vậy lại khác. Dương Khai có cần thiết luyện hóa hắn.
Cho nên hắn đã sớm hạ quyết tâm, sau khi xử lý xong chuyện Côn Trùng Phệ Hồn, liền bắt đầu luyện hóa Trảm Hồn Đao.
Hắn vốn tưởng rằng luyện hóa một món Đế bảo như vậy, nhất định phải tốn không ít công phu và tinh lực, dù sao luyện chế Nô Trùng Trạc như vậy cũng hao phí hắn cả một tháng thời gian, chưa nói đến Trảm Hồn Đao chủ về sát phạt lực.
Có thể trên thực tế, luyện hóa Trảm Hồn Đao lại so với luyện hóa Nô Trùng Trạc còn nhẹ nhàng hơn.
Trước sau chưa đến nửa tháng công phu, Dương Khai đã phá khai cấm chế của Trảm Hồn Đao, xóa đi dấu vết của Trùng Đế, ngược lại để lại ấn ký thần hồn của mình bên trong…
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tình huống này xảy ra có lẽ có hai nguyên nhân. Một là thần niệm của mình đủ cường đại, rút ngắn thời gian luyện hóa. Hai là trong thế giới Thần Du Kính, hắn đã từng cùng linh thể thần hồn của mình dung hợp, hơn nữa cùng nhau đối địch, kinh nghiệm này tăng cường liên lạc tâm thần giữa hắn và Trảm Hồn Đao, cho nên mới chỉ tốn nửa tháng thời gian mà luyện hóa thành công.
Bất quá… Giống như tất cả bí bảo, luyện hóa thành công sau cũng không nhất định là có thể phát huy ra toàn bộ uy lực rồi. Muốn phát huy ra tất cả uy năng của bí bảo, nhất định là một quá trình tiến hành theo chất lượng.
Dương Khai đem Trảm Hồn Đao an trí ở thức hải bên trong, linh thể thần hồn hiển lộ, không tiếc hao phí tâm lực thần lực khổng lồ, bằng bí pháp tế luyện.
Bí pháp này, là hắn học được từ Thiên Diễn.
Trong hai ngày cuối cùng ở thế giới Thần Du, Dương Khai đã thỉnh giáo tiền bối Thiên Diễn rất nhiều điều.
Người ta dù sao cũng là Đại Đế, mặc dù nói không có thân thể, nhưng đã đến trình độ này, chỉ điểm một chút Dương Khai chẳng phải là vô cùng đơn giản sao?
Kinh nghiệm tu luyện thần hồn, bí pháp, Thiên Diễn cũng không hề keo kiệt, truyền thụ cho Dương Khai không ít kiến thức khiến hắn được lợi ích suốt đời.
Bất quá về mặt bí thuật, Dương Khai chỉ học được một loại từ Thiên Diễn.
Thiên Diễn đã nói, bí thuật thứ này, quý ở tinh không quý ở nhiều. Nếu như dùng tốt, dù chỉ là một loại cũng có thể vô địch thiên hạ. Nếu dùng không tốt, học nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Đại đạo ba nghìn, trăm sông đổ về một biển, vũ kỹ công pháp tất cả cũng là đạo lý giống nhau.
Cho nên hắn cũng chỉ truyền thụ cho Dương Khai một loại bí thuật.
Loại bí thuật này tên là: Phá Thiên Nhất Kích!
Trong ngày thường, bằng pháp môn đặc thù tế luyện nuôi dưỡng vũ khí của mình, đợi đến lúc cần dùng, chiêu kích đầu tiên sẽ đem toàn bộ uy năng tích trữ được trong thời gian bình thường ân cần săn sóc bộc phát ra, thường thường có thể phát huy hiệu quả một kích giết chết, giải quyết dứt khoát.
Thiên Diễn không có thần hồn bí bảo, cho nên hắn dùng bí thuật này ân cần săn sóc, là vũ khí tự mình dùng lực lượng thần hồn ngưng luyện ra.
Hơn nữa, đây là chuyện mấy vạn năm trước rồi, là hắn ở cảnh giới Đế Tôn tự mình lĩnh ngộ ra bí thuật.
Hôm nay Thiên Diễn, đã không cần loại bí thuật này nữa. Bản thân hắn là Đại Đế, nắm trong tay quy tắc thiên địa, dưới thiên hạ không ai là đối thủ của hắn, còn cần bí thuật làm cái gì?
Vừa lúc lấy ra dạy cho Dương Khai.
Phá Thiên Nhất Kích mặc dù chỉ có hiệu quả ở kích đầu tiên khi tế ra thần hồn bí bảo, những đòn tấn công sau chỉ có thể phát huy ra uy năng nguyên bản của bí bảo, nhưng Trảm Hồn Đao bản thân là Đế bảo. Cho dù Dương Khai không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của nó, bằng thực lực hiện tại của hắn, nếu quả thật bức ra bảo vật này, e rằng cũng không có nhiều người có thể tiếp được.
Lại thêm phụ trợ bằng bí thuật Phá Thiên Nhất Kích, một kích dưới, cảnh giới Đế Tôn đoán chừng cũng phải lui bước.
Đây cũng là một đòn sát thủ bảo vệ tính mạng và liều mạng, Dương Khai tự nhiên hết sức đi tế luyện.
Trong thức hải, linh thể thần hồn của Dương Khai hiển lộ, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, nước biển trong thức hải cuồn cuộn, hội tụ thành sóng, một lần lại một lần hướng Trảm Hồn Đao cọ rửa.
Mỗi một lần cọ rửa, nương theo pháp quyết biến ảo của Dương Khai, trên Trảm Hồn Đao tựa hồ cũng khẽ hiện lên quang hoa, mơ hồ, uy năng của nó tăng cường một chút, mặc dù ít có thể phát hiện, nhưng cứ thế mãi, uy năng nhất định có thể làm người xem thế là đủ rồi.
Nhất kích xuất đao lại nhất định có thể đập đá phá trời!
Thỉnh thoảng, Dương Khai còn há mồm phun ra khí thần hồn tinh thuần, thổi lên Trảm Hồn Đao, tẩy rửa lực lượng của nó.
Thời gian ngày một trôi qua, Dương Khai cần phải ở trong động phủ trên Tử Trúc Phong, một mực bằng bí thuật Phá Thiên Nhất Kích tế luyện Trảm Hồn Đao.
Bất quá hắn cũng dành thời gian đi Tiểu Huyền Giới xem Hoa Thanh Ti và Trương Nhược Tích.
Từ lần trước hắn đưa viên Thái Diệu Đan cuối cùng cho Hoa Thanh Ti, nữ nhân này liền không khách khí phục dụng. Hơn nữa thái độ đối với Dương Khai cũng thay đổi một trăm tám mươi độ, tuy nói chưa đến mức nói gì nghe nấy, nhưng sau đó không còn bài xích như xưa, khi chung đụng với Dương Khai, cũng nhiều ấm áp mềm mại hơn. (chưa xong còn tiếp)