» Chương 2299: không thể ra tay
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Khâu Vũ lại nhìn không được, đưa tay kéo Lạc Băng một chút, nói:
– Băng muội muội, chớ hồ nháo, thành chủ đại nhân hôm nay nên vì ngày mai buổi lễ phí sức, chỉ sợ không gặp được đâu.
– Ta không có càn quấy, ta chỉ muốn mua những đồ này!
Lạc Băng quật cường nói.
Dương Khai lắc đầu, đưa tay cầm lấy những dược liệu kia, bỏ vào giới không gian của mình, sau đó đưa số lượng nguyên tinh tương ứng cho chưởng quỹ, xoay người đi ra ngoài. Hắn lười dây dưa gì với hai người này nữa.
– Ngươi đừng đi a!
Lạc Băng không chịu buông tha kêu lên, nhưng không có hiệu quả gì. Thấy Dương Khai sắp rời đi, nàng vội vàng kéo Khâu Vũ, nài nỉ nói:
– Vũ ca ca, ngươi giúp ta ngăn cản hắn đi, ta hôm nay nhất định phải mua được những dược liệu kia.
– Thôi đi!
Khâu Vũ trong mắt lóe lên tia không kiên nhẫn. Phải chiều theo cô tiểu nha đầu không rành thế sự này càn quấy, hắn cũng sắp đến cực hạn chịu đựng rồi. Không biết sao thực lực Thiên Hạc Thành hôm nay phi thường, Thiên Chiếu Cung cố ý muốn gần gũi quan hệ, cho nên mỗi lần đến Thiên Hạc Thành, hắn đều đi cùng bên cạnh Lạc Băng.
– Nếu để thành chủ đại nhân biết thì không tốt lắm.
– Có gì mà không tốt, ở Thiên Hạc Thành này, bổn tiểu thư muốn nhờ ai thì nhờ, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.
Lạc Băng một bộ vênh váo hất hàm sai khiến.
– Huống chi, hắn chẳng phải đang ở cùng Thiên Diệp Tông sao, vừa hay hỏi hắn vào thành có âm mưu gì không.
– Ai!
Khâu Vũ bất lực thở dài, thấy nàng bướng bỉnh như vậy, chỉ đành kiên trì đồng ý. Hơn nữa, hắn cũng rất muốn biết Dương Khai rốt cuộc có quan hệ gì với Thiên Diệp Tông. Trong Thiên Diệp Tông không có người nào tên Dương Khai, điểm này hắn rất rõ ràng, nhưng trước đó ở cửa thành, Diệp Thiến Hàm lại nói hắn là người của Thiên Diệp Tông. Điều này khiến Khâu Vũ không khỏi có chút cảnh giác. Nghĩ đến đây, hắn gật đầu nói:
– Được rồi, nhưng nếu thành chủ đại nhân hỏi chuyện này…
– Ta tuyệt không nhắc tới ngươi, Vũ ca ca tốt nhất rồi.
Lạc Băng lộ ra bộ dáng vui vẻ.
Khâu Vũ sắc mặt nghiêm lại, khẽ quát:
– Nhị lão, làm phiền rồi!
Cũng không biết hắn nói chuyện với ai.
Lạc Băng cười hì hì đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Khai, mong hắn bị bắt lại, ảo tưởng cảnh hắn bị nàng tra tấn một phen, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ngoan ngoãn dâng hai tay những dược liệu kia. Nhưng nhìn một hồi, nàng không cười nổi nữa, bởi vì Dương Khai thản nhiên đi ra khỏi cửa hàng, sau đó quay người lại và hòa vào đám đông, ngay sau đó không thấy bóng dáng.
– Hắn… hắn chạy rồi!
Lạc Băng lay tay Khâu Vũ, nhắc nhở.
Khâu Vũ cũng vẻ mặt kinh ngạc, hướng hư không hét lớn:
– Nhị lão, chuyện gì xảy ra?
Lời hắn vừa dứt, bóng người bên cạnh đột nhiên lóe lên. Hai vị lão giả cảnh giới Đạo Nguyên tam tầng trước đó cùng hắn đến ở cửa thành đồng loạt hiện thân, chỉ có điều hai người giờ phút này đều toát mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt có chút trắng bệch, bộ dáng lòng vẫn còn sợ hãi.
– Các ngươi vì sao không ra tay?
Khâu Vũ thần sắc giận dữ, ngấm ngầm cảm giác mình trước mặt Lạc Băng đã mất thể diện, tâm tình rất không tốt.
Hai lão giả nhìn nhau, một người nói:
– Công tử minh giám, không phải là không ra tay, mà là không thể ra tay!
– Chuyện gì xảy ra?
Khâu Vũ sắc mặt trầm xuống.
Lão giả nói:
– Lão hủ cũng không nói lên được, vừa rồi ta hai người đang muốn xuất thủ, nhưng không biết từ đâu sinh ra một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thật giống như… thật giống như…
Hắn vừa nói vừa lộ ra nét mặt sợ hãi.
Một lão giả khác tiếp lời:
– Thật giống như nếu thật sự xuất thủ, ta hai người lập tức sẽ nằm xuống!
– Nói giỡn sao?
Khâu Vũ hơi há to miệng, nhìn chằm chằm hai lão giả, bộ dáng không thể tin được.
Lão giả vừa mở miệng nói:
– Công tử, ta hai người theo đuổi ngươi nhiều năm, mệnh lệnh của công tử chưa từng cự tuyệt, nhưng lần này… chuyện có kỳ quặc.
– Không tệ, kính xin công tử thứ tội.
Lão giả còn lại tiếp lời.
Khâu Vũ nhìn bọn họ hồi lâu, lúc này mới giọng chát chúa nói:
– Ý của các ngươi là nói, tiểu tử kia giả heo ăn thịt hổ… có thể là cường giả Đế Tôn cảnh?
Lời vừa nói ra, Khâu Vũ nhịn không được nuốt nước miếng, sau lưng toát ra một mảnh mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng thất kinh.
Nhị lão đều là cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, dù tuổi tác đã cao, nhưng công lực càng tinh thuần hùng hậu, có thể trong nháy mắt chế trụ bọn họ, khiến họ sinh lòng sợ hãi không dám động thủ mà không để lại chút dấu vết nào, trừ Đế Tôn cảnh ra thì không còn khả năng nào khác.
Nghĩ đến mình lại trêu chọc một cường giả cấp bậc Đế Tôn cảnh, Khâu Vũ nhịn không được một trận chột dạ, hai chân run run, đều có chút đứng không vững rồi.
– Không không không…
Lão giả vừa mở miệng nói lắc đầu.
– Tiểu tử kia tuổi không lớn lắm, không thể nào là cường giả Đế Tôn cảnh, hơn nữa lão phu hai người cẩn thận dùng thần niệm quét nhìn qua hắn, đúng là tu vi Đạo Nguyên nhị tầng cảnh không thể nghi ngờ.
– Vậy đó chính là có Đế Tôn cảnh đang ngầm bảo vệ hắn?
Khâu Vũ lại lần nữa kinh ngạc.
– Cũng không phải! Cái loại cảm giác đó cũng không phải đến từ cường giả Đế Tôn cảnh…
Một lão giả khác lắc đầu.
Khâu Vũ nuốt nước miếng nói:
– Có phải nhị lão cảm giác sai rồi không?
Lão giả vừa nói chuyện nói:
– Công tử không tin chúng ta?
– Cũng không phải như thế.
Khâu Vũ nghe vậy vội vàng khoát tay.
– Chẳng qua là… chuyện này chung quy giải thích sao? Chẳng lẽ nói tiểu tử kia có thể nhẹ nhàng thắng được nhị lão không được?
Lão giả cười lạnh nói:
– Với tu vi của hắn tuổi, muốn thắng được lão phu hai người, còn sớm một trăm năm.
Lạc Băng ở một bên nghe như lọt vào sương mù, giờ phút này chen miệng nói:
– Các ngươi đang nói gì a, người đó đã chạy mất rồi, hai lão này thật là quá vô dụng, thiệt thòi Vũ ca ca còn đối với các ngươi tốt.
Khâu Vũ sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, nhìn Lạc Băng nói:
– Câm miệng!
Lạc Băng sợ hết hồn, từ nàng biết Khâu Vũ đến giờ, chưa từng thấy đối phương đối xử với mình như vậy, càng không thấy phát ra lửa giận lớn như thế. Hơn nữa vừa rồi chịu ủy khuất, nhất thời có chút chịu không nổi, điên cuồng nói:
– Ngươi mắng ta? Ngươi dám mắng ta!
Khâu Vũ hừ lạnh nói:
– Nhị lão đối với ta như trưởng bối, chịu không được ngươi đến nhục nhã!
Lạc Băng vành mắt đỏ lên, nước mắt như chuỗi hạt ngọc đứt dây rơi xuống, cắn răng đứng nguyên chỗ oán hận nhìn chằm chằm Khâu Vũ, sau đó nhào tới dùng đôi bàn tay trắng ngần loạn đập, miệng kêu lên:
– Ta hận ngươi, ta hận ngươi, Vũ ca ca xấu nhất rồi, ta hận ngươi chết đi được!
Đánh một trận, nàng trực tiếp quay đầu chạy ra ngoài cửa hàng, trong nháy mắt vọt vào dòng người, không thấy bóng dáng.
– Công tử, còn không mau đuổi theo!
Một trong hai lão giả thấy vậy, sắc mặt hơi đổi nói.
Khâu Vũ hừ lạnh nói:
– Tiểu nha đầu gặp phải hư hỏng rồi, sẽ để chính nàng đi tỉnh lại một chút là tốt rồi.
– Nhưng là, nếu Lạc cô nương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
Lão giả bộ dáng lo lắng.
Khâu Vũ thờ ơ nói:
– Nàng là nữ nhi của thành chủ đại nhân, ở Thiên Hạc Thành này, ai dám làm gì nàng? Chỉ sợ bây giờ cũng đã chạy về phủ thành chủ rồi, tính cách của nàng ta hiểu rõ, không cần lo lắng quá nhiều.
Thấy nói như vậy, hai lão giả cũng không nên nói thêm gì nữa.
– Cũng là tên tiểu tử kia… đáng giá chú ý nhiều hơn.
Khâu Vũ mặt sắc mặt ngưng trọng.
– Tiểu tử này nói không chừng có chút bí mật, ta rất muốn biết hắn rốt cuộc là lai lịch gì.
– Công tử yên tâm, ta đây đi điều tra một phen.
Một lão giả ôm quyền nói, thân hình thoáng cái biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Hạc Thành, trên đường phố, một thiếu nữ khóc nức nở, bộ dáng đau lòng muốn chết, trong đám đông xô đẩy lung tung, chọc cho tiếng mắng liên tục.
Lạc Băng quả thực đau lòng thấu. Không nói trước gặp phải một nam tử không giải thích được ghét bỏ chán ghét, ở trong cửa hàng thì bị nhục nhã một phen, ngay sau đó lại bị Khâu Vũ, người nàng xem là bạn tốt nhất, mắng một trận.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị ủy khuất như vậy. Nhất thời chỉ cảm thấy buồn từ trái tim đến, nước mắt không sao ngừng lại được, khóc đến mắt sưng đỏ.
Nàng vừa khóc vừa chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, tựa hồ mong chờ nhìn thấy gì, nhưng thủy chung không thấy ai đến đuổi theo mình, thoáng cái càng đau lòng hơn, chỉ cảm giác mình là người bi thảm nhất trên đời này, không ai có thể đáng thương hơn mình nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy đầu sỏ gây nên tất cả đều là tên thanh niên vẻ mặt tiện đó. Nếu không phải hắn không nhường dược liệu cho mình, mình cũng không đến nỗi xuống đài không được, hơn nữa chưa đến nỗi gặp phải Khâu Vũ trách mắng.
Nghĩ đến đây, nàng trong lòng mắng Dương Khai máu chó xối đầu, ngấm ngầm thề lần sau gặp lại người này nhất định phải cho hắn biết tay.
Cũng không biết khóc chạy bao lâu, đợi đến khi Lạc Băng lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình lạc đường.
Tuy nói nàng là con gái thành chủ Thiên Hạc Thành, từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nhưng ngày xưa nàng ra ngoài lần nào cũng là tiền hô hậu ủng, hộ vệ mở đường, cho nên nàng căn bản không cần trông nom quá nhiều, chỉ cần mình vui vẻ là tốt rồi. Đi dạo xong sẽ có người dẫn nàng về nhà.
Và mảnh đất nàng thường đi không khỏi là khu vực phồn hoa nhất Thiên Hạc Thành.
Nhưng giờ phút này, nàng lại phát hiện bốn phía một mảnh tiêu điều, ngã tư đường nhỏ hẹp, không khí khó nghe, xung quanh đều là hơi thở làm người ta buồn nôn, hai bên ngã tư đường lại có rất nhiều người tàn tật bày quầy hành khất.
Hơn nữa có một tên ăn mày bộ dáng lôi thôi, cả người dơ bẩn đang ở dưới ánh sáng mặt trời bắt chấy, bắt được một con liền ném vào miệng cắn xuống, giòn tan, ăn có két có vị…
Lạc Băng vội vàng quay đầu đi, một trận buồn nôn, đồng thời lại trong lòng tự hỏi mình: đây là Thiên Hạc Thành rực rỡ như gấm hoa sao? Mình sẽ không phải chạy trước chạy trước, chạy đến một thành nhỏ không biết tên sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Băng vẻ mặt sợ hãi.
Nếu là như thế, nàng khẳng định tìm không được đường về nhà. Tâm tình vừa bình phục lại lần nữa rơi xuống đáy cốc, kinh hoàng nước mắt lại chảy ra.
Đúng lúc này, nàng chợt thấy phía trước hai người đàn ông đi qua, mà như người chết đuối vớ được cọc rơm cứu mạng vậy, nàng lau nước mắt vội vàng chạy tới, duyên dáng kêu to:
– Hai người các ngươi chờ một chút.
Hai người đàn ông nghe vậy, không khỏi dừng bước, quay lại hướng Lạc Băng nhìn tới.
Quét mắt nhìn, hai người đều là nhãn châu lộ tinh quang.
Lạc Băng vốn sinh ra dung mạo không tầm thường, tư thái thướt tha, quanh năm sống an nhàn sung sướng làm cho nàng có một loại khí chất cấp trên trời sinh. Giờ phút này dù khóc lê hoa đái vũ, nhưng lại thêm một phần cảm giác ta thấy yêu tiếc.
Cũng khó trách hai người này nhìn không chớp mắt, ngấm ngầm nuốt nước miếng. Trong ngày thường, khu vực Thiên Hạc Thành này, phàm là cô gái có chút thân phận có chút dáng điệu cũng sẽ không đến đây. Nhưng hôm nay, lại đột nhiên đến một vị thần nữ, hai người nào có lý do không động tâm?