» Chương 2305 ta không đồng ý

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Trong nội đường, Lạc Tân nắm tay cô dâu, khẽ mỉm cười, xoay người bước vào.

Lúc này, trên bàn tiệc bên trái của Dương Khai, một lão già tóc hoa râm bỗng nhiên đứng dậy, mỉm cười tiến về phía hai người, dừng lại trước mặt họ. Tiếng nhạc hòa tấu lắng xuống, chiêng trống im bặt, không khí nhất thời trở nên trang nghiêm.

Lão già mỉm cười nói: “Được chứng kiến hôn lễ này của Thành chủ đại nhân, lão hủ vô cùng vinh hạnh.” Ngừng một chút, ông ta tiếp lời: “Nhân ngày tốt cảnh đẹp này, hai vị ưa thích kết thành lương duyên, kết tóc se tơ, trăm năm hòa hợp, vợ chồng ân ái, cử án tề mi. Hai vị có đồng ý chăng?”

Lạc Tân cười đáp: “Ta đồng ý!”

Lão già gật đầu, chuyển sang hỏi cô dâu: “Còn nàng?”

Thân thể mềm mại của cô dâu khẽ run, một giọng nói dễ nghe vang lên từ dưới mũ phượng: “Ta…”

Lời vừa dứt, Dương Khai bỗng nhiên biến sắc, cảm giác bất an trong lòng càng dữ dội. Hắn cảm thấy, mình nên rất quen thuộc với giọng nói này mới phải!

Chưa kịp nghe rõ giọng nói ấy rốt cuộc là của ai, chợt nghe từ nơi nào đó trong nội đường, một người run giọng hét lên: “Ta không đồng ý!”

Một tiếng hét khiến cả hội trường kinh ngạc. Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, không biết là kẻ to gan lớn mật nào, dám trước mặt vô số cường giả khiến Thành chủ đại nhân mất mặt.

Lạc Tân càng giận dữ, quay đầu về phía đó quát: “Kẻ nào to gan như vậy!”

Sắc mặt hắn dữ tợn gần như vặn vẹo. Hôm nay là ngày đại điển nạp thiếp của hắn, đang lúc vui mừng, lại không ngờ bị phá hỏng vào thời khắc mấu chốt này, trong lòng không khỏi nảy sinh sát cơ nồng đậm. Ánh mắt hắn hàn quang bốn phía, cẩn thận dò xét vị trí phát ra âm thanh, miệng lạnh lùng nói: “Sao? Có gan phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa, không có gan đứng ra thừa nhận?”

Bên cạnh lập tức có tân khách quát lên: “Biết điều một chút thì đứng ra xin lỗi Thành chủ đại nhân, có lẽ còn có thể giữ được mạng, nếu dám ương ngạnh, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!”

Lạc Tân nói: “Hôm nay là ngày vui của bổn tọa, bổn tọa không muốn tổn thương tính mạng người, ngươi biết điều một chút đứng ra, bổn tọa sẽ không làm khó dễ ngươi!”

Dứt lời, từ đám đông nơi đó, bỗng nhiên đứng lên một người. Người đó toàn thân bị hắc bào bao phủ, không nhìn rõ hình dáng, nhưng nhìn vóc dáng, hiển nhiên là nữ tử.

“Bắt lấy!” Lạc Tân thấy người này đứng lên, liền mạnh mẽ vung tay.

Hưu hưu hưu, lập tức có mấy võ giả phủ thành chủ lao về phía người đó. Nàng kia đứng đó, dường như tuyệt nhiên không kinh hoàng. Thấy những người kia sắp xông đến bắt mình, nàng bỗng nhiên vén tấm khăn đen trên đầu, lộ ra dung nhan. Dưới ánh mắt mọi người, tất cả đều đột nhiên trợn tròn mắt, há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi.

“A?”

“Này…”

“Đại tiểu thư?”

Mấy võ giả phủ thành chủ đang lao về phía cô gái vốn hung hăng, chuẩn bị bắt giữ nàng rồi đưa đến nơi bí mật trừng phạt một phen. Nhưng vừa nhìn thấy dung mạo nàng, tất cả đều biến sắc, giữa không trung thu chiêu, lúng túng rơi xuống đất, nhất thời toàn bộ đờ đẫn. Bởi vì họ phát hiện, người phá hỏng đại điển nạp thiếp vào thời khắc mấu chốt này không phải ai khác, mà chính là Đại tiểu thư phủ thành chủ – Lạc Băng!

Khâu Vũ bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Băng, không hiểu sao Lạc Băng lại vẫn ở trong nội đường này, hơn nữa còn phá hỏng buổi lễ của Thành chủ đại nhân. Hắn hôm qua mới chia tay với Lạc Băng, lúc đó Lạc Băng vẫn tốt. Hắn không thể hiểu nổi chỉ sau một đêm, vì sao Lạc Băng lại làm ra chuyện như vậy.

Nhất thời, trong nội đường im lặng như tờ, tất cả mọi người với vẻ mặt kỳ quái nhìn Lạc Băng, không biết nàng đang muốn làm gì.

“Băng nhi!” Lạc Tân cũng run người, trừng mắt nhìn Lạc Băng: “Con sao lại…”

Lời còn chưa dứt, hắn dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, trầm giọng nói: “Ai khi dễ con?” Hắn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái bảo bối, hiển nhiên là đã khóc rất lâu, hơn nữa giọng nói khàn khàn, cho nên vừa rồi hắn không kịp nhận ra giọng nói của Lạc Băng. Hắn bản năng cho rằng có người đã khi dễ Lạc Băng.

Khâu Vũ ở một bên lén lút nuốt nước bọt, sợ Lạc Băng nói ra tên mình. Hắn cho rằng Lạc Băng như vậy toàn bộ là do mình.

“Không ai khi dễ con.” Lạc Băng mấp máy môi đỏ mọng.

“Thật không ai?” Lạc Tân nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Thật không có.” Lạc Băng lắc đầu, trầm mặc một lát nói: “Phụ thân, nữ nhi muốn cầu người một chuyện.”

Lạc Tân thở dài nói: “Có chuyện gì lát nữa rồi nói, con về phòng trước nghỉ ngơi đi.” Trong lòng hắn một trận căm tức, trách cứ Lạc Băng sao lại không biết điều như vậy, trước mặt đông đảo khách khứa làm tổn hại uy nghiêm và thể diện của mình. Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành đại điển nạp thiếp này, sau đó hỏi rõ Lạc Băng rốt cuộc là chuyện gì.

Không ngờ, Lạc Băng lại không có ý nghe lời, chỉ lắc đầu nói: “Không được, con bây giờ phải cầu người chuyện này, nếu muộn nữa thì không kịp rồi.”

“Băng nhi!” Lạc Tân tức giận, trầm giọng quát khẽ.

Lạc Băng bản năng run lên, dường như có chút sợ hãi, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng, vẫn nhìn cha mình, đầy vẻ khẩn cầu. Lạc Tân nhìn dáng vẻ nàng, lập tức biết mình chắc chắn không thể lay chuyển được nàng, chỉ có thể thở dài một tiếng, quay sang các tân khách cười nói: “Chư vị chê cười rồi, tiểu nữ bị bổn tọa chiều quá hóa hư, cho nên có chút ngang bướng, hy vọng không làm mất hứng thú của chư vị.”

Mọi người nghe vậy, cũng không khỏi sắc mặt buông lỏng, thầm nghĩ đã sớm nghe nói Lạc Băng được Thành chủ đại nhân sủng ái, không ngờ lại được chiều đến mức này, lại dám ở trên đại điển nạp thiếp ngang bướng như vậy.

Họ đều tỏ ý không sao, vẻ mặt tỏ vẻ thực sự suy nghĩ cho Lạc Tân.

Lạc Tân lúc này mới nhìn Lạc Băng nói: “Nói đi, muốn cầu phụ thân chuyện gì, lại chọn lúc này… Nếu là quá khó xử lý, xem phụ thân quay đầu lại làm sao thu thập con!” Lời nói hắn tuy uy hiếp, nhưng trên mặt lại treo nụ cười, hiển nhiên không thật sự như vậy, mà là một loại biểu hiện của sự chiều chuộng.

Các tân khách đều bật cười thân thiện, khen ngợi tình thương của Thành chủ đại nhân như núi vân vân.

Lạc Băng cắn cắn môi đỏ mọng, đưa ngón tay chỉ vào người bên cạnh Lạc Tân, nói: “Nữ nhi muốn cầu phụ thân, thả nàng đi!”

Lời vừa dứt, không khí vui vẻ vừa được khôi phục trong nội đường lại một lần nữa chìm vào sự im lặng kỳ lạ. Không ít tân khách há hốc miệng, dường như không thể tin vào tai mình, còn một số người khác lại biết chuyện hôm nay e rằng có chút khó khăn rồi, nhất thời đều có chút thấp thỏm bất an, âm thầm dò xét sắc mặt Lạc Tân.

Chỉ thấy nụ cười trên mặt Lạc Tân nhất thời cứng đờ, từ từ thu lại, sắc mặt âm trầm gần như có thể cạo ra một lớp sương lạnh, trong mắt từ từ tràn đầy phẫn nộ.

Một lúc lâu, Lạc Tân mới nói: “Băng nhi con xuống dưới nghỉ ngơi đi, con đại khái là quá mệt mỏi!”

Hắn vốn nghĩ con gái mình vừa rồi phản đối cuộc hôn sự này là nhân cơ hội uy hiếp mình, yêu cầu mình đáp ứng nàng điều kiện gì khó xử. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bây giờ xem ra chuyện căn bản không phải như vậy, Lạc Băng thật sự phản đối cuộc hôn sự này.

Lạc Tân làm sao có thể đáp ứng? Mặc dù hắn có sủng ái Lạc Băng đến đâu, cũng sẽ không trước mắt bao người thả cô dâu đi. Thật sự là như vậy, hắn còn mặt mũi nào tồn tại? Uy nghiêm ở đâu? Sau này chỉ sợ cũng không cách nào tiếp tục trông coi Thiên Hạc Thành, trở thành Thành chủ nơi đây nữa.

“Phụ thân người đáp ứng con đi!” Lạc Băng cầu khẩn.

“Ngang ngược!” Lạc Tân giận quát một tiếng, tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lạc Băng, nói: “Xem ra là phụ thân trước kia quá mức sủng nịch con, cho nên con không biết phân tấc, cút cho ta về phòng, không có ta cho phép không được bước ra khỏi cửa phòng một bước!”

“Phụ thân…” Lạc Băng khóc nức nở, “Người ta cũng không phải là tự nguyện, người vì sao phải làm người khác khó chịu như vậy, người thả nàng đi có được không?”

“Hí…”

Từng đợt tiếng hít vào khí lạnh vang lên. Tuy nói mọi người trong lòng đều biết, những tiểu thiếp này của Lạc Tân hầu như không có ai là tự nguyện gả cho hắn, nhưng chuyện như vậy giả vờ trong bụng là được, ai cũng sẽ không đi vạch trần. Cần phải là lấy ra nói trước công chúng, thì mùi vị lại không giống trước nữa.

Hết lần này đến lần khác nói ra lời này lại còn là Lạc Băng!

Toàn bộ võ giả trong nội đường, sau khi nghe lời nói ấy đều cảm giác trái tim mình đập mạnh một cái, trong bóng tối sâu xa có một loại cảm giác kỳ quái rằng cuồng phong bạo vũ sắp xảy ra, khiến người ta lo sợ bất an.

“Người thả nàng ra, nữ nhi sau này luôn luôn đi theo phụ thân bên cạnh, hiếu kính người, nghe lời người, nữ nhi sau này không bao giờ gây họa nữa, sau này nhất định sẽ biết điều.” Lạc Băng vẫn khóc lóc cầu xin.

Sắc mặt Lạc Tân gần như vặn vẹo bắt đầu, xanh lét vô cùng, quát mắng nói: “Con đang ở hồ ngôn loạn ngữ những gì!”

Lạc Băng nói: “Con không có hồ ngôn loạn ngữ, con biết nàng là ai, con cũng biết nàng tại sao phải gả cho người, người để nàng đi sao.”

Lạc Tân giận dữ nói: “Các ngươi còn nhìn làm gì, tiểu thư bị bệnh điên rồi, còn không mau cho ta đưa nàng đi chăm sóc cẩn thận!”

Nghe được lệnh của hắn, mấy võ giả phủ thành chủ vốn không biết làm sao mới lại lần nữa hành động bắt đầu, lũ lượt xông về phía Lạc Băng. Song ngay lúc này, một người vẫn ngồi cạnh Lạc Băng bỗng nhiên đứng dậy, một tay bóp cổ Lạc Băng, lộ ra một con ngươi trắng bệch nhìn quanh mọi người, lạnh lùng nói: “Ai dám tới đây, ta bóp chết nàng!”

Mấy võ giả phủ thành chủ xông tới sợ hãi tột độ, lại một lần nữa từ giữa không trung ngã xuống, một trận luống cuống tay chân. Những tân khách khác đến chúc mừng đều lại lần nữa trợn tròn mắt, vạn không ngờ đại điển hôm nay lại như thế sóng gió ngầm cuồn cuộn, biến đổi bất ngờ.

“Là hắn!” Dương Khai nhướng mày, nhìn gã tráng hán một mắt tóc xõa đang kẹp chặt Lạc Băng, trên mặt hiện lên một tia như nghĩ ra điều gì. Hắn còn nhớ rõ, hôm qua ở tửu lâu, đã gặp gã tráng hán này. Người này dường như tên là Sài Hổ, lúc đó cũng chính vì hắn cùng với một nhóm người khác xảy ra xung đột tranh đấu, mình mới sớm rời đi tửu lâu.

Không ngờ, gã tên Sài Hổ này lại trà trộn vào trong đại điển, lại còn dám trước mắt bao người kẹp chặt Đại tiểu thư phủ thành chủ.

Bất quá… Người này chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, cho dù có Lạc Băng trong tay, chỉ sợ cũng là vận mệnh khó lo.

Nghĩ đến đây, hắn lại nhìn về phía cô dâu vẫn đứng bên cạnh Lạc Tân. Từ khi nhìn thấy cô dâu này, hắn đã có một loại cảm giác kỳ quái, và lúc này nhìn lại, lại thấy thân thể mềm mại của cô dâu run rẩy, dường như đang giãy dụa điều gì đó. (chưa hết còn tiếp)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5167: Nguy cơ sớm tối

Chương 5166: Xác rùa đen

Chương 306: Tề tụ