» Chương 2321: cọp rụng răng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2321: Cọp rụng răng

Dương Khai khẽ mỉm cười, nói: “Đạo lý ai cũng hiểu, nhưng thật có thể làm được lại chẳng mấy người.”

Thạch Thương Anh nhìn hắn, nói: “Lão phu xem ngươi rất tốt, ngươi nếu có thể nói ra lời ấy, tất nhiên cũng là biết chuyện hiểu lý lẽ. Đã như vậy, lão phu cứ việc nói thẳng… Thiên Diệp Tông không hoan nghênh các ngươi, chư vị từ đâu tới đây liền theo đi đâu đi.”

“Thạch Phó tông chủ!” Diệp Hận nhịn không được lạnh lùng quát một tiếng, nét mặt đầy tức giận.

Dương Khai là Diệp Thiến Hàm rất vất vả mới mời tới, yêu cầu chữa trị vượt giới không gian pháp trận kia. Nếu thật thành công, Thiên Diệp Tông chắc chắn một khi trở mình, không còn phải sống lay lắt như trước. Đây là đại sự liên quan đến tương lai tông môn, nếu không phải thế, hắn sao đích thân ra nghênh đón Dương Khai và nhóm người. Có thể khiến hắn không ngờ tới là Thạch Thương Anh lại yêu cầu phá hỏng chuyện tốt này, khiến hắn sao có thể không tức giận.

Diệp Thiến Hàm cũng là khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống, nhìn Thạch Thương Anh nói: “Sư thúc, Dương thiếu gia là bằng hữu con mời tới, xin người đối với bọn họ khách khí một chút.”

Thạch Thương Anh cười lạnh một tiếng: “Bằng hữu chân chính lão phu tự nhiên tiếp khách khí, còn kẻ có thể mang đến mầm tai vạ cho tông môn, lão phu không hy vọng thấy. Để bọn họ đi.”

Diệp Thiến Hàm khẽ kêu nói: “Không thể nào! Sư thúc mau xin lỗi Dương thiếu gia.”

“Càn rỡ!” Thạch Thương Anh giận tím mặt, nhìn chằm chằm Diệp Hận nói: “Tông chủ đại nhân, đây là nữ nhi tốt ngươi dạy dỗ sao? Lại vô tôn ti như thế, đối với sư thúc cũng hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì!”

Diệp Hận trầm mặt nói: “Thiến Hàm xưa nay dịu dàng thiện lương, nếu nàng tức giận, tất nhiên có nguyên nhân của nàng.”

“Ngươi… Các ngươi…” Thạch Thương Anh râu mép run run, một bộ tức hổn hển.

“Xem bộ dáng… Bản thiếu gia xuất hiện, khiến quý tông xuất hiện một số thanh âm không hài hòa a.” Dương Khai sờ sờ mũi, mỉm cười nói.

“Tiểu tử ít ở đây nói mát.” Thạch Thương Anh khẽ quát một tiếng, vẻ mặt khó chịu nhìn về phía Dương Khai.

Dương Khai cười nói: “Lão tiên sinh tuổi đã cao, đừng dễ dàng như vậy tức giận, nóng giận hại đến thân thể.”

“Ít đóng kịch mèo khóc chuột giả dối từ bi, ngươi nếu thật là bằng hữu của Diệp nha đầu, nên thế nàng suy nghĩ, mau rời Thiên Diệp Tông mới là chính đạo.” Thạch Thương Anh dường như quyết tâm phải đuổi Dương Khai đi, không một chút che giấu ý nghĩ của mình, ba câu không rời chuyện kia.

Dương Khai cười tủm tỉm nói: “Đều nói bảo người đừng tức giận rồi, mấy ngày trước có một lão gia tên Kha Thiên ở trước mặt ta mà lại như vậy tức giận, sau đó… Hắn đã chết!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Thạch Thương Anh đột nhiên thay đổi, cảnh giác lùi lại mấy bước, kinh hãi nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Lời của Dương Khai tuy ít nhưng đầy hàm ý, cũng không có ý uy hiếp, nhưng nghe vào tai Thạch Thương Anh lại khiến hắn sởn gai ốc, một thân mồ hôi lạnh làm ướt áo. Ngay cả Diệp Hận cũng sắc mặt đột nhiên thay đổi, dường như sợ Dương Khai ở đây động thủ.

Bọn họ đều đã nhận được tin tức Dương Khai giết không ít người trong thành chủ phủ, trong đó có Kha Thiên của Thiên Cực Điện. Vốn không thể tin, nhưng giờ nghe hắn chính miệng nói ra, không tin cũng phải tin.

Dương Khai cười lạnh nói: “Theo lý niệm ‘người mạnh là vua, thực lực là vua’ của lão tiên sinh lúc trước, bản thiếu gia mạnh hơn ngươi, vậy ngươi ở trước mặt bản thiếu gia nên an phận chút. Nếu không… Bản thiếu gia không ngại để ngươi biết sự chênh lệch giữa hai ta.”

Xích Nguyệt nghe vậy, nhất thời ở bên cạnh quạt gió thổi lửa nói: “Dương tiểu tử là cây đại thụ, lão thất phu ngươi có muốn dựa vào một chút không? Đừng bỏ lỡ cơ hội lần này, ngày sau hối hận cũng không kịp.”

Quỷ Tổ khặc khặc cười một tiếng, nói: “Nếu ngươi có cháu gái nữ nhi gì, tất cả cũng có thể cùng nhau gả cho Dương thiếu gia làm thiếp, đừng ở trong phúc mà không biết phúc a.”

Ngải Âu cùng Xích Nguyệt lập tức nhìn chằm chằm hắn, cùng kêu lên nói: “Đại ca ngươi còn muốn ngày sau có người dưỡng lão chăm sóc thân nhân lúc lâm chung không?”

Quỷ Tổ vẻ mặt mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói: “Làm như ta chưa nói.”

Lời nói của mấy người kẹp dao găm, một trận châm chọc, khiến khuôn mặt già nua của Thạch Thương Anh lúc xanh lúc đỏ, cả người nguyên lực kích động, rất có tư thế lập tức muốn xuất thủ. Có thể nghĩ đến ngay cả Kha Thiên cũng chết trong tay Dương Khai, thực lực chân chính của thanh niên này căn bản không thể dùng tu vi để đánh giá, trong lòng hoảng sợ không dám tùy tiện xuất thủ, lòng nghẹn uất muốn hộc máu, chỉ có thể cắn răng, hướng Diệp Hận phẫn nộ quát: “Tông chủ, ngươi cứ trơ mắt nhìn mấy ngoại nhân này nhục nhã phó tông chủ bổn tông sao?”

Diệp Hận trầm giọng nói: “Thạch huynh, nếu ngươi thật sự vì tông môn suy nghĩ, lúc đó hãy thu tay lại. Dương thiếu gia là bằng hữu Thiến Hàm mời tới, là khách nhân của bổn tông, bổn tông không có đạo đãi khách này!”

“Ngươi…” Thạch Thương Anh giận nhìn chằm chằm Diệp Hận, đè nén khí huyết đang cuộn trào trong lòng, quát lên nói: “Nếu tông chủ đại nhân xem một tấm lòng tốt của lão phu là lòng lang dạ thú, vậy thì thỉnh tông chủ tự giải quyết cho tốt!”

Dứt lời, hắn quay người, phất tay áo rời đi, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Thấy Thạch Thương Anh thật sự cứ vậy đi, Diệp Thiến Hàm mới không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, hơi áy náy nhìn Dương Khai nói: “Dương thiếu gia…”

Lời vừa ra khỏi miệng liền bỗng nhiên dừng lại, kinh sợ tràn đầy rồi song mắt, bởi vì lúc này, Dương Khai đang lạnh băng nhìn nàng, một bộ cực kỳ khó chịu.

“Diệp cô nương, cho một lời giải thích, nếu không thể khiến bản thiếu gia hài lòng, bản thiếu gia liền dẹp đường hồi phủ, thứ cho không phụng bồi nữa!” Dương Khai lạnh lùng nói.

Hắn cũng là một bụng căm tức.

Vốn là bởi vì Diệp Thiến Hàm khổ sở dây dưa, mới không thể không đáp ứng nàng đến Thiên Diệp Tông một chuyến, thế bọn họ chữa trị vượt giới không gian pháp trận kia. Cũng không nghĩ chưa vào tông môn mà bị phó tông chủ ra oai phủ đầu. Mặc dù kết quả không thiệt thòi gì, cũng không tổn hại chút mặt mũi nào, nhưng Dương Khai vẫn khó chịu.

Nếu không phải vì chuyến này cơ duyên xảo hợp tìm được Xích Nguyệt và nhóm người, coi như Diệp Thiến Hàm có công, Dương Khai căn bản sẽ không nói dài dòng với bọn họ. Bằng thái độ và giọng điệu vừa rồi của Thạch Thương Anh, hắn đã sớm trực tiếp động thủ giết người.

Mà bên kia, Diệp Thiến Hàm cùng Diệp Hận nghe đến lời Dương Khai nói đều sắc mặt đại biến, Diệp Thiến Hàm sợ hãi nói: “Dương thiếu gia bớt giận, sư thúc hắn từ trước đến giờ cùng phụ thân không hợp, cho nên mới vậy…”

Diệp Hận vỗ vỗ vai Diệp Thiến Hàm, cắt đứt lời nàng, nhìn Dương Khai thở dài nói: “Dương thiếu gia tức giận như thế, Diệp mỗ có thể hiểu, là Diệp mỗ chiêu đãi không chu toàn, khiến Dương thiếu gia ủy khuất rồi. Diệp mỗ ở đây xin lỗi Dương thiếu gia và chư vị, trông Dương thiếu gia có thể cho bổn tông thêm một lần cơ hội.”

Đang khi nói chuyện, hắn cúi người thật sâu, thái độ thành khẩn vô cùng.

Dương Khai khẽ cau mày, cảm nhận được thành ý của hắn, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan không ít, thản nhiên nói: “Diệp tiền bối không cần như thế, chỉ là ta tò mò, một phó tông chủ như thế nào dám ở trước mặt tông chủ như vậy nghênh ngang sai khiến.”

Diệp Hận cười khổ một tiếng: “Con cọp rụng răng… Còn có người sợ sao?”

“Phụ thân…” Diệp Thiến Hàm trong hốc mắt chứa đựng nước mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Diệp Hận cười nhìn nàng một cái, nói: “Sinh lão bệnh tử, người thường tình, cần gì như thế.” Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía Dương Khai, nói: “Ta Thiên Diệp Tông lấy Khôi Lỗi Chi Thuật lập nghiệp, năm đó danh chấn Nam Vực, có thể tử tôn bất hiếu, truyền thừa không còn, dần dần suy yếu. Diệp mỗ không tài cán gì, trông coi Thiên Diệp Tông đến nay, không thể lãnh đạo tông môn hưng thịnh, trong tông khó tránh khỏi có chút tạp âm. Thạch Phó tông chủ bọn họ cảm thấy nên bỏ Khôi Lỗi Chi Thuật, thay công pháp và bí thuật khác, như thế mới có thể trọng chấn uy danh Thiên Diệp Tông. Chỉ là Khôi Lỗi đạo là tổ tông truyền xuống, Diệp mỗ sao dám vứt bỏ? Nếu như thế, chẳng phải là bất hiếu bất nghĩa bất tín, đến dưới cửu tuyền cũng không mặt mũi gặp tổ tông.”

Xích Nguyệt như có điều suy nghĩ nói: “Tông chủ phó tông chủ lý niệm bất đồng, này làm sao phát triển tông môn?”

Diệp Hận cười khổ không ngừng: “Đúng là như thế, hôm nay Thiên Diệp Tông đã chia làm hai phe phái, một phe thủ cựu, một phe đổi mới, tuy không thủy hỏa bất dung, nhưng cũng hơi có xung đột.”

“Hơn nữa ngươi tuổi tác đã cao, cho nên hắn mới có thể không giữ thể diện ngươi? Thậm chí cố ý muốn áp chế uy vọng của ngươi?” Ngải Âu cũng dần hiểu rõ.

“Khiến chư vị chê cười.” Diệp Hận nét mặt u ám.

Đỗ Hiến và những người khác đứng ở một bên, sắc mặt xanh mét, nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên cũng không vui.

Diệp Thiến Hàm lau nước mắt nói: “Dương thiếu gia, chuyện vừa rồi không phải là ý của phụ thân, ngươi ngàn vạn đừng tức giận.”

Diệp Hận nói: “Mặc dù không phải ý của Diệp mỗ, nhưng Diệp mỗ dù sao cũng là tông chủ Thiên Diệp Tông, khó khăn tạm biệt tội. Dương thiếu gia nếu thật sự không muốn giúp Thiên Diệp Tông, Diệp mỗ cũng không bắt buộc, chỉ thật sự hy vọng Dương thiếu gia đại lượng, có thể cho bổn tông một lần cơ hội.”

Dương Khai nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thạch Phó tông chủ mặc dù khiến người chán ghét, nhưng lời hắn nói không sai, ta trêu chọc không ít người, chẳng lẽ Diệp tông chủ không sợ rước họa vào thân?”

Diệp Hận nói: “Ngay cả không có Dương thiếu gia, bổn tông trong mắt những người đó cũng là cái đinh, sớm tối cũng sẽ đao kiếm cùng hướng. Huống chi, nhiều người như vậy trong phủ thành chủ nhìn thấy Dương thiếu gia cùng tiểu nữ cùng nhau, Dương thiếu gia ngay cả bây giờ rời đi, Thiên Diệp Tông cũng không cách nào không đếm xỉa đến rồi.”

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Diệp tông chủ nhìn xa trông rộng hơn Thạch Phó tông chủ không ít.”

Diệp Hận nói: “Thạch Phó tông chủ cho rằng cho các ngươi chủ động lùi bước sẽ được bình an vô sự, chỉ có thể nói ý nghĩ của hắn quá ngây thơ thôi.”

Dương Khai nói: “Nếu ngay cả ta cũng vô năng ra sức thì sao?”

Diệp Hận trầm ngâm một lát, nói: “Thì dã mệnh dã, hết thảy thuận theo tự nhiên, không bắt buộc. Ít nhất sau trăm tuổi ở dưới cửu tuyền gặp chư vị tổ tông, có thể thản nhiên nói cho bọn hắn biết, Diệp mỗ đã cố gắng qua!”

“Đã cố gắng qua, vậy bản thiếu gia cũng cố gắng thử một lần.” Dương Khai gật đầu nói.

Diệp Thiến Hàm nghe vậy vui vẻ, duyên dáng gọi to nói: “Dương thiếu gia ngươi muốn ở lại sao?”

Diệp Hận cười ha ha: “Nha đầu ngốc, còn hỏi gì nữa?” Vừa nói, nghiêng người nhượng xuất một con đường, nói: “Dương thiếu gia cùng chư vị thỉnh.”

Dương Khai cũng không còn tiếp tục nghênh ngang như trước, mà là khách khí nói: “Diệp tông chủ cũng thỉnh.”

Diệp Hận do dự một chút, vẫn cùng Dương Khai một đường hướng Thiên Diệp Tông bên trong đi tới.

Dọc đường đi qua, Quỷ Tổ và những người khác tò mò đánh giá bốn phía, trong mắt không ngừng lóe lên thần sắc kinh ngạc.

Bọn họ tuy đã tới Tinh Giới hai ba năm, nhưng cho tới nay đều hoạt động gần Thiên Hạc Thành. Đây coi là lần đầu tiên bọn họ tiến vào một tông môn.

Thiên Diệp Tông tuy suy tàn, nhưng trước đây rất lâu cũng là tông môn hàng đầu Nam Vực, nội tình còn sót lại căn bản không phải những tông môn nhỏ có thể sánh được. Kiến trúc cổ xưa thê lương, đường nhỏ trùng điệp quanh co, dường như có thể xuyên qua thời không, liên kết cổ kim, khiến người ta cảm nhận được nhiều điều đặc sắc của mấy vạn năm trước. (Chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 117: Hù chạy…

Chương 4786: Tiểu Nguyên giới cơ mật

Chương 4785: Tạm thời thử một lần