» Chương 2363: Mở ra phong ấn
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương hai nghìn ba trăm sáu mươi ba: Mở ra phong ấn
Trên hải đảo, thân hình Diêu Xương Quân khẽ động, biến mất tại chỗ, rồi xuất hiện ngay trước mặt Dương Khai đang bay ngược, như thể dính chặt vào không rời.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lơ đãng vươn tay chộp lấy Dương Khai: “Sớm một chút phối hợp lão phu thì có lẽ còn giữ được tính mạng!”
Ngụ ý, lúc này Dương Khai cầu xin cũng đã muộn.
Bị Dương Khai đánh lén một lần, hắn đã ghi hận trong lòng, coi đó là sỉ nhục lớn, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
“Khinh người quá đáng đã định trước không có kết cục tốt, đây là ngươi ép ta!” Dương Khai cắn răng hét lên, đối mặt với cú vồ của Diêu Xương Quân lại không né tránh, hai tay ngược lại kết một ấn quyết cực kỳ cổ quái.
Ấn quyết vừa hiện, cái cảm giác khiến Diêu Xương Quân kinh hồn táng đảm lại xuất hiện, sắc mặt hắn đột biến, không dám chút chần chờ, động tác tay đột nhiên nhanh hơn, lập tức giữ chặt xương bả vai Dương Khai.
Đúng lúc này, thần thái Dương Khai chợt bình tĩnh lại, mắt lạnh lẽo, từng chữ nói: “Thương Huyền Chi Ấn, giải!”
“Thương Huyền Chi Ấn? Thứ quỷ gì?” Diêu Xương Quân vẻ mặt mơ màng, căn bản không hiểu Dương Khai đang nói gì, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn đại biến, cả người như bị sét đánh, tròng mắt trừng tròn xoe, như ban ngày thấy ma, vừa hú lên quái dị vừa nhanh chóng lùi lại.
Ầm…
Một tiếng bạo hưởng truyền ra, một khí tức khó diễn tả nổi đột nhiên bùng lên từ đan điền Dương Khai, khí tức đó tràn đầy cảm giác cực kỳ âm u tà ác, phảng phất những mặt trái tàn bạo nhất, hung ác nhất trong cuộc sống tụ lại một chỗ, cường như Diêu Xương Quân cũng không khỏi hai mắt thất thần, cả người run rẩy.
Khí tức đen kịt như thể thực chất tràn ngập ra, lập tức bao bọc lấy Dương Khai, khí tức đó như có sinh mạng riêng, không ngừng chảy xuôi trên người Dương Khai, trên da thịt hắn tụ lại từng đạo áo văn huyền diệu lại thâm sâu.
Khí tức cả người Dương Khai, tiếp tục tăng vọt.
Thiên địa run rẩy, hoàn vũ đổ nát, Càn Khôn điên đảo, tự có thể hủy thiên diệt địa vậy uy thế bắn tung tóe hư không, bính hướng tứ cực.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Dương Khai đã không thấy bóng dáng, nhìn lại, tại chỗ chỉ còn lại một bóng người đen kịt, đen nhánh kia dường như có thể thôn phệ vạn vật, ngay cả tia sáng cũng không thể xuyên thấu mảy may, duy chỉ có một đôi con ngươi đỏ ngầu, tràn đầy ý giết chóc máu tanh.
“Ma, ma khí!” Hàm răng trên dưới của Diêu Xương Quân đều đang run rẩy, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi mình, bất khả tư nghị nhìn màn này trước mắt, với kiến thức từng trải của hắn tự nhiên liếc mắt đã nhìn ra thứ quanh quẩn bên cạnh Dương Khai chính là ma khí, nhưng lại không phải thứ ma khí thông thường, mà chính là ma khí thượng cổ tinh khiết nhất!
“Làm sao có thể?” Diêu Xương Quân quả thực không thể tin được mắt mình, đời này hắn, dĩ nhiên thấy được ma khí thượng cổ, hơn nữa còn xuất hiện ở một võ giả Đạo Nguyên ba tầng cảnh.
Ma khí thượng cổ có đặc tính ăn mòn và đồng hóa vô cùng, nếu như hắn là Đế Tôn ba tầng cảnh mà bị ma khí thượng cổ bao phủ như vậy, tuyệt đối cũng sẽ trong thời gian ngắn nhất mất lý trí, trở thành ma vật.
Dương Khai làm sao có thể giữ được thanh tỉnh? Giữ lại thứ ma khí kinh khủng như vậy trong cơ thể mình?
Liên tưởng tới câu nói trước đó của Dương Khai, Diêu Xương Quân giật mình tỉnh giấc – – tiểu tử này không biết dùng phương pháp gì, đem ma khí phong ấn trong cơ thể mình, khi cần đối địch liền có thể mở phong ấn.
Nhưng vì thế, muốn lần thứ hai phong ấn ma khí thì càng khó khăn, hắn không sợ chính mình thực sự bị ma khí thôn phệ thần trí, trở thành ma vật? Trách không được tiểu tử này trước đây lặp đi lặp lại dặn mình chớ ép hắn, hóa ra hắn thật sự có thực lực đấu một trận với mình, tuy có chút đầu cơ trục lợi, nhưng cũng có bản lĩnh nói lời cứng rắn đó.
Trong lòng Diêu Xương Quân áo não muốn chết, nếu sớm biết như vậy, hắn nói gì cũng sẽ không ép vội vàng quá mức, hiện tại tiểu tử này ma khí tràn thân, cũng không biết có còn lý trí hay không, na mênh mông ma năng, uy áp khiến người sợ hãi, khiến Diêu Xương Quân căn bản không có ý định giao chiến.
Cẩn thận đánh giá hai tròng mắt Dương Khai, phát hiện na con ngươi tuy đỏ đậm như máu, nhưng dường như còn có một tia lý trí đang giãy dụa, Diêu Xương Quân vội hỏi: “Tiểu huynh đệ chậm đã, lão phu có lời muốn nói!”
Dương Khai nghe vậy, nhàn nhạt liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngươi nói gì ta đều cho rằng ngươi đang đánh rắm!”
Diêu Xương Quân chán nản!
Nếu lúc trước Dương Khai dám nói chuyện như vậy với hắn, hắn tuyệt đối đã vả cho một cái, nhưng bây giờ Dương Khai đã có tư bản nói lời này.
Hắn trong thâm tâm một trận khổ sở, nhận thức được nguồn gốc của sự bất an trong lòng trước đó, sắc mặt biến đổi không ngừng.
“Lực lượng dường như mạnh hơn một chút a…” Dương Khai nắm chặt hai tay, hơi cảm thụ trạng thái hiện tại của mình, không vui mà lại lo, bởi vì lần này mở phong ấn màu vàng bạc của cây thương, giải phóng na ma khí cự ma thượng cổ trong cơ thể, hắn cảm giác thực lực của mình so với lần ma hóa trước mạnh hơn nhiều.
Đây không phải do thực lực của mình tăng lên, mà là do độ phù hợp giữa ma khí và cơ thể mình cao hơn.
Lần trước hắn bất quá tu vi Đạo Nguyên một tầng cảnh, khi ma hóa đã đại chiến một trận với tam đại Đế Tôn một tầng cảnh, kết quả an toàn thoát thân, lần này ma hóa còn sâu hơn lần trước.
Điều này khiến Dương Khai mơ hồ có chút lo lắng, bởi vì sau khi ma hóa thực lực đề thăng càng lớn, lúc phong ấn càng khó khăn, một khi không thể triệt để phong ấn, vậy hắn sẽ thực sự trở thành ma vật, đánh mất thần trí, vạn kiếp bất phục.
Diêu Xương Quân không biết Dương Khai đang lo lắng điều này, nghe hắn nói lực lượng mạnh hơn, còn tưởng rằng tiểu tử này đang khoe mẽ, nhất thời cả giận nói: “Tiểu tử, oan gia nên giải không nên kết, ta ngươi hai người gặp rủi ro đến tận đây, hà tất đánh đánh giết giết, tìm kiếm lối ra không tốt hơn sao? Huống chi, tình trạng của ngươi bây giờ tuy mạnh mẽ, nhưng muốn giết lão phu nhưng cũng chưa chắc làm được, lão phu cũng không phải bù nhìn.”
Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, hừ nói: “Nếu là Đế Tôn ba tầng cảnh chân chính, bản thiếu quả thực giết không được, nhưng một mình ngươi thần hồn bị thương tàn phế, cũng dám ở trước mặt ta chít chít méo mó?”
“Tàn, tàn phế?” Diêu Xương Quân tròng mắt đều lồi ra, thẹn quá hóa giận đến cực điểm, từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện như thế với hắn.
Dương Khai nói: “Bản thiếu thời gian không còn nhiều, trong vòng ba chiêu lấy mạng chó của ngươi!”
“Cuồng vọng! Lão phu liền xem ngươi làm sao ba chiêu lấy tính mạng của ta!” Diêu Xương Quân tức giận run rẩy, cảm giác mình thực sự bị coi thường, trong lòng cũng dâng lên một ngạo khí, thầm hạ quyết tâm nhất định phải cho tiểu tử này nếm mùi đau khổ, cho hắn biết lão cẩu cũng có mấy viên răng.
Ý niệm này vừa chuyển xong, đối diện Dương Khai đột nhiên thần sắc nhất ngưng, trong miệng từng chữ nhẹ nhàng nói: “Hắc Đồng Luyện Ngục, Ám Hắc Vô Giới!”
Dứt lời, toàn bộ thiên địa thoáng cái trở nên đen kịt không gì sánh được, cũng không còn chút ánh sáng nào, mặc cho Diêu Xương Quân làm sao vận chuyển thị lực, cũng không thể nhìn thấy mảy may, cứ như thể mình đột nhiên bị mù, không chỉ mù, ngay cả cảm giác nhạy bén của Đế Tôn ba tầng cảnh cũng bị áp chế đến cực hạn vào giờ khắc này.
Mình không thể vô duyên vô cớ bị mù, thiên địa cũng không thể không có dấu hiệu biến thành đen, giải thích duy nhất là Dương Khai đã thi triển thủ đoạn nghịch thiên nào đó.
Liên tưởng tới quầng sáng đen kịt kỳ dị trước mắt Dương Khai, Diêu Xương Quân la thất thanh: “Đồng thuật!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền đổ mồ hôi lạnh, bởi vì hắn phát hiện giọng nói của mình không truyền ra được nửa điểm, thế giới mình đang ở dường như đã tước đoạt tất cả cảm giác, không thể nói, không thể nhìn, khiến hắn có một loại sợ hãi rơi vào vực sâu luyện ngục, vĩnh viễn không cuối cùng.
Trên đỉnh đầu dường như có thứ gì đó, Diêu Xương Quân dưới sự kinh hãi ngẩng đầu nhìn lại, khi thấy rõ vật kia, cả người đột nhiên cứng đờ.
Trên bầu trời đen nhánh vô biên, một con mắt thật to vắt ngang trên hư không, không chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Na mắt, phảng phất mắt của trời, na đồng, phảng phất đồng của đất, dưới cặp mắt vĩ đại đó, Diêu Xương Quân đột nhiên sinh ra cảm giác nhỏ bé, thoáng cái nản lòng thoái chí, cảm thấy mình khổ tu vô số năm căn bản không có chút ý nghĩa nào, kết quả cũng chỉ là một đống xương khô.
Ý niệm này vừa xuất hiện, khí thế cả người Diêu Xương Quân đều uể oải xuống, một loại tử khí khó diễn tả nổi quanh quẩn trên người hắn.
Đúng lúc này, một đạo lưu quang đột nhiên bắn nhanh từ na cự đồng, na lưu quang hình dáng chính là một thanh trường đao.
Đế Bảo, Trảm Hồn Đao!
Trảm Hồn Đao sau khi bị Dương Khai luyện hóa đã có thể tùy ý điều khiển, tuy nói với tu vi bình thường của Dương Khai không thể thi triển ra toàn bộ uy lực của Trảm Hồn Đao, nhưng lúc này Dương Khai ở trạng thái ma hóa tu vi không kém chút nào Đế Tôn ba tầng cảnh, uy lực của một kích Trảm Hồn Đao lớn dọa người.
Huống chi, để giết chết Diêu Xương Quân trong thời gian ngắn, Dương Khai còn vận dụng bí thuật Xé Trời Nhất Kích.
Xé Trời Nhất Kích là bí thuật thần hồn, chính là hắn học được từ Thiên Diễn ở thế giới Kính Tiên, bình thường lúc không có chuyện gì làm có thể dùng thần hồn ôn dưỡng tế luyện Trảm Hồn Đao, một khi đối địch, kích thứ nhất của Trảm Hồn Đao liền có thể phát huy ra lực bộc phát mạnh nhất.
Tuy nhiên, cũng chỉ giới hạn trong kích thứ nhất.
Đế Bảo phối bí thuật, dù Diêu Xương Quân ở trạng thái hoàn hảo không tổn hao gì cũng chưa chắc có thể đỡ được, huống chi hắn vốn đã thần hồn bị thương?
Một đao này hung hăng bổ vào trong óc Diêu Xương Quân, với thế hủy diệt ở thức hải của hắn xé rách ra một lỗ lớn.
Thức hải của Diêu Xương Quân vốn đã bị thương không nhẹ, lúc này bị Dương Khai một kích bổ trúng, càng họa vô đơn chí, thức hải của Đế Tôn ba tầng cảnh lại mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.
Đau đớn kịch liệt truyền đến, Diêu Xương Quân lúc này mới từ sự tuyệt vọng kia hoàn hồn, hắn đau đớn tê tâm liệt phế kêu la, một cây trường mâu ngũ sắc đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, na trường mâu quang mang lấp lánh, tản mát ra năng lượng ba động của Đế Bảo, uy năng kinh người.
Diêu Xương Quân tu vi Đế Tôn ba tầng cảnh, có một kiện Đế Bảo chẳng có gì lạ, nếu không có đó mới là chuyện kỳ lạ.
Hắn đau đớn là lúc, điên cuồng rót Đế Nguyên vào na trường mâu ngũ sắc, trường mâu ong minh không ngừng, đột nhiên trên tay hắn khẽ run lên, biến mất.
Sau một khắc, cự đồng vắt ngang giữa thiên địa bị trường mâu xuyên thủng, bóng tối phong tỏa thiên địa thoáng cái vỡ nát.
Dưới sự chống cự ngoan cường của Diêu Xương Quân, lại bộc phát ra lực lượng cực kỳ kinh khủng, phá tan bí thuật Ám Hắc Vô Giới, bí thuật này là bí thuật độc hữu của na tộc cự ma thượng cổ, không phải do Dương Khai tu luyện được, chỉ khi hắn ma hóa mới có thể thi triển.
Bầu trời lúc đó bị trường mâu ngũ sắc xé rách ra một vết nứt, thật lâu không liền lại.
“Tiểu tử ngươi dám làm ta bị thương, lão phu muốn ngươi chết!” Diêu Xương Quân gầm lên giận dữ, nhưng thức hải sắp vỡ nát, cả người hắn không ngừng run rẩy, da mặt co quắp, Đế Nguyên cả người cực kỳ không ổn định.