» Chương 2379 : Ngươi mặc kệ?
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2319: Ngươi Mặc Kệ?
“Ngươi muốn tìm đại sư luyện khí, hôm nay là không có cơ hội.” Đồng tử hừ nói: “Bất quá may mắn là ngươi đụng phải bản đồng tử, ngươi nếu không phải chú ý, không ngại đem tài liệu lấy ra nữa, ta giúp ngươi luyện!”
“Ngươi cũng là luyện khí sư?” Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn.
Đồng tử ngẩng đầu ưỡn ngực, hất tung mái tóc, tỏ vẻ tiêu sái không kềm chế được, kiêu ngạo nói: “Chính là luyện khí có gì khó khăn? Bản đồng tử thiên phú dị bẩm, lại đang đại sư môn hạ hiểu biết thấm lâu như vậy, giúp ngươi nhất định là không có vấn đề, bất quá đây thù lao mà. . .”
Dương Khai bĩu môi, quay người đi thẳng.
Đồng tử này tu vi mới bất quá Phản Hư cảnh, dù thật là một luyện khí sư thì có thể cao minh đi nơi nào? Hắn tìm Tang Đức đại sư là để chữa trị bộ Tịnh Linh trận cao cấp, chữa trị còn khó hơn luyện chế, hắn khẳng định đồng tử này không có bản lĩnh đó.
“Ngươi đừng đi a, xem thường người khác? Nói cho ngươi biết, bản đồng tử thế nhưng một Thánh cấp luyện khí sư, bỏ qua thôn này đã có thể không có tiệm này, ngươi nghìn vạn lần đừng hối hận!” Đồng tử ở phía sau giậm chân nói, tựa hồ cảm thấy bị Dương Khai sỉ nhục sâu sắc.
…
Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai mỗi ngày đều tới Tang Đức đại sư một chuyến, theo như lời đồng tử nói, tháng này đại sư đã mở cửa hai lần, còn lại một cơ hội cuối cùng, nhưng không biết thời gian cụ thể, cho nên Dương Khai chỉ có thể trông chờ vận may.
Đáng tiếc mấy ngày trôi qua, Dương Khai vẫn chưa có được gì.
Nhưng trong mấy ngày này, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đã nắm được kha khá tình hình Thông Thiên thành, đối với phong thổ nơi này cũng hiểu biết không ít.
Tính toán tháng này cũng còn lại không bao nhiêu ngày, Dương Khai sợ rằng mình một ngày nào đó đi chậm sẽ bỏ lỡ thời gian đại sư mở cửa, hay hoặc là không chen vào trong mười người danh ngạch, đơn giản cũng không đi lang thang nữa, mà là đi thẳng tới trước nơi ở của đại sư, ngồi xổm chờ.
Hắn vốn cho rằng mình tới đủ sớm, nhất định sẽ chiếm được một vị trí tốt, nhưng khi tới nơi Dương Khai mới biết mình đã lầm.
Trước nơi ở của Tang Đức đại sư, đã có không ít võ giả đang xếp hàng chờ.
Dương Khai nhìn ngẩn ngơ.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn liền biết những người này chắc chắn cũng cùng suy nghĩ với mình, nghĩ rằng tháng này còn lại không nhiều, nhưng đại sư còn một lần cuối cùng mở cửa cơ hội, cho nên liền sớm tới đây chờ.
Hắn tỉ mỉ đếm, phát hiện những người này tổng cộng có chín người, nói cách khác, tính cả lời của mình, đó chính là mười người đủ.
Lập tức, hắn không nói nhiều, lặng lẽ đi tới cuối hàng đứng thẳng.
Đồng tử quét rác kia dường như có vẻ hơi khùng điên, nhìn thấy nhiều người như vậy liền ra sức quảng bá bản thân, khoe khoang bản lĩnh của mình, muốn những võ giả này giao tài liệu cho hắn, để hắn luyện khí.
Nhưng những võ giả ở đây rõ ràng đều biết bản lĩnh của đồng tử này, một thùng nước đầy không rung, nửa thùng nước lắc lư, mọi người đối mặt với lời lải nhải của đồng tử không nói một lời, mặc cho hắn nói ba hoa chích choè cũng không phản ứng.
Đồng tử tựa hồ hơi tức giận.
Dương Khai khẽ cười nói: “Ngươi có thời gian ở chỗ này mà lắm chuyện, không bằng ngoan ngoãn đi tìm tài liệu luyện tập, nhìn ngươi dáng vẻ theo đại sư thời gian cũng không ngắn, đại sư lẽ nào không dạy qua ngươi mọi việc đều phải từng bước một, phải tránh hảo cao vụ viễn sao?”
Đồng tử lẩm bẩm: “Phải ngươi nói nhiều, ngược lại đứng ngay ngắn!”
Nhưng bị Dương Khai giáo huấn như vậy, hắn cũng ngượng ngùng tiếp tục dây dưa với những võ giả này, quay người lại vào trong phòng, đóng cửa lớn, tỏ vẻ không quan tâm.
Những võ giả tới đây cũng đều muốn gặp Tang Đức đại sư khi ngài mở cửa, xin ngài luyện khí, mọi người không quen biết nhau, cho nên cũng không ai nói chuyện phiếm, chờ đợi nhàm chán liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, đả tọa vận công.
Trước cửa đại sư, chưa ai dám tùy tiện làm càn, tự nhiên không sợ bị ai đó không biết điều gây phiền phức.
Mà theo thời gian trôi qua, người tới đây càng ngày càng nhiều.
Tuy nhiên, những võ giả tới sau nhìn thấy đã có mười người ở đây chờ, đại đa số đều thất vọng lắc đầu, quay người rời đi, bọn họ biết quy tắc của Tang Đức đại sư, tự nhiên hiểu rõ mình dù ở lại chờ cũng không làm được gì, chỉ có thể chờ đợi một lần cơ hội khác.
Nhưng cũng có người đã sớm chuẩn bị, lấy ra Nguyên tinh muốn mua vị trí của mười người bao gồm cả Dương Khai, nhưng hiếm khi thành công, chỉ có hai người giao dịch vui vẻ.
Những người muốn dùng Nguyên tinh mua vị trí tự nhiên cũng tìm tới hắn, nhưng Dương Khai há là người thiếu Nguyên tinh? Tự nhiên là lắc đầu cự tuyệt.
Đợi đủ hai ngày, cửa lớn phía trước đột nhiên mở ra, đồng tử kia ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Tháng này lần thứ ba luyện khí hiện tại bắt đầu, xin mười vị bằng hữu đứng đầu hàng tùy ta tiến đến!”
Mọi người nghe vậy đại hỉ, đều đứng dậy. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đại sư lần thứ ba mở cửa, những người này đều nghĩ rằng thật đáng giá, bởi vì Tang Đức đại sư hiếm khi luyện khí, mặc dù thu phí hơi đắt, nhưng tài nghệ của người quả thực tinh xảo, chỉ cần đưa ra yêu cầu, đại sư đều có thể thỏa mãn.
“Ha ha ha, tới sớm không bằng tới khéo a!” Một tiếng cười to đột nhiên truyền đến, ngay sau đó một bóng người từ phía sau bắn tới, cực kỳ bá đạo xông vào đám người, chiếm lấy một vị trí, khí thế cường đại cuồn cuộn nổi lên cuồng phong khiến tất cả mọi người nhíu mày, lộ vẻ không vui.
Nhưng khi kiểm tra tu vi của người đó, những bực dọc cũng đều biến thành kiêng kỵ.
Bởi vì người tới này, rõ ràng là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường giả.
Trong số mười người đang chờ ở đây, ngoại trừ Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh ra, chỉ có một thiếu phụ ăn mặc nữ tử là tu vi này, những người khác đều là Đạo Nguyên nhất, nhị tầng cảnh, tự nhiên không dám mở miệng đắc tội hắn.
Người này mặc một bộ trường bào màu tím, cực kỳ nổi bật, ngày thường ngược lại cũng khí vũ hiên ngang, nhưng ánh mắt nhìn quanh lại có một loại cảm giác ưu việt nồng nặc, dường như trong thiên hạ này sẽ không có ai lọt vào mắt hắn.
Hắn kiêu ngạo chiếm lấy một vị trí sau khi, vốn có xếp hạng cuối cùng Dương Khai không giải thích được tựu biến thành người thứ mười một.
Tang Đức đại sư một lần mở cửa chỉ có mười người danh ngạch, đứng ở vị trí thứ mười một, chẳng phải là nói mình ngay cả tư cách đi vào cũng không có, chờ đợi mấy ngày vô ích?
Dương Khai nhất thời không vui, nhìn đồng tử kia nói: “Tiểu đồng tử, việc này ngươi mặc kệ?”
“Cái gì cái gì, ta cái gì đều không phát hiện.” Đồng tử ngẩng đầu, tròng mắt đều lật tới đỉnh đầu.
Mấy ngày trước Dương Khai gõ đầu hắn một cái, hiển nhiên vẫn còn để hắn ghi hận. Thấy vị trí cuối cùng của Dương Khai bị người chen mất, hắn đang thầm vui sướng, sao lại giúp Dương Khai đứng ra.
Dương Khai sắc mặt trầm xuống, nói: “Mắt ngươi mù a, người này chen ngang ngươi không thấy được?”
Đồng tử tức giận nói: “Mắt ta tốt lắm, mắt ngươi mới mù.”
Dương Khai cười lạnh nói: “Ở trước cửa đại sư mà bá đạo như vậy, còn có một chút đạo lý nào để giảng?”
“Đạo lý?” Võ giả chiếm vị trí kia nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Bản tọa ở nơi này chính là đạo lý, ngươi muốn cùng ta giảng đạo lý? Vậy ta đây hãy cùng ngươi giảng đạo lý được rồi, ngươi nói ta chen ngang, ai thấy được? Ai thấy được có thể đứng ra nói lớn tiếng với ta, ta Dư Nhạc Bình lập tức nhường lại vị trí này!”
Đang khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn quanh, chín người còn lại đều im lặng, không nói một lời, dường như cực kỳ kiêng kỵ cái tên Dư Nhạc Bình này.
“Ta thấy được!” Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn.
Dư Nhạc Bình hừ lạnh một tiếng: “Chính mình tới chậm cũng không cần cố ý tìm chuyện, còn dám nói xấu bản tọa có tin ta đào ngươi tròng mắt?”
“Ngươi thử xem.” Dương Khai giận dữ phản tiếu, cái tên Dư Nhạc Bình này quả thực quá không biết xấu hổ, rõ ràng là hắn tới chậm trực tiếp chen ngang, hiện tại ngược lại vừa ăn cướp vừa la làng, Dương Khai còn chưa thấy qua người mặt dày như vậy.
“Tiểu tử muốn chết!” Dư Nhạc Bình hiển nhiên cũng là một người nóng nảy, căn bản không nghĩ tới Dương Khai dám ở chuyện này lải nhải với hắn, trong lòng tức giận giậm chân, trực tiếp đổi tay thành chộp hướng Dương Khai.
Công kích chưa tới, kình phong đã đập vào mặt, khí thế lăng nhân.
Nhìn thế này, dường như là thật muốn đào tròng mắt của Dương Khai, căn bản không chút lưu tình.
Mấy người thực lực yếu hơn bị khí thế của hắn đẩy lùi, sắc mặt đại biến, đều lùi ra.
Dương Khai đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà là lạnh lùng nhìn đồng tử kia nói: “Ở trước cửa đại sư động thủ, ngươi cũng không quản?”
Đồng tử hừ nói: “Chuyện của chính các ngươi, tự mình giải quyết.”
“Có lời này của ngươi là tốt rồi!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ngẩng mắt nhìn về phía Dư Nhạc Bình.
Vốn có khí thế hung hăng Dư Nhạc Bình bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên cảm thấy một cảm giác cực kỳ tệ, cả người đều toát ra hàn khí, nhưng hắn lại nghĩ mình thế nhưng Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ở toàn bộ Thông Thiên đảo này ngoại trừ vài vị đại nhân có thể khiến hắn kiêng kỵ ra, còn có ai là đối thủ của hắn?
Cho nên chỉ hơi do dự, chiêu thức trở nên ác liệt hơn.
Dương Khai giơ tay lên, một quyền đánh ra về phía trước, nguyên lực bàng bạc như núi lửa yên lặng đột nhiên bộc phát, uy năng mạnh khiến tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc.
Ba…
Bàn tay to của Dư Nhạc Bình chộp vào nắm đấm của Dương Khai, lộ vẻ cười nhăn nhở, đang muốn bóp nát tay của Dương Khai thì kinh hãi phát hiện một lực lượng như sóng thần ập tới, lực lượng này mạnh đến nỗi, với tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh của hắn lại vô lực chống đỡ, hộ thân nguyên lực giống như tuyết tan dưới nắng gắt, nhanh chóng hòa tan, tiếp theo lùi lại.
Lực lượng đó theo lòng bàn tay, một đường trùng kích lên cánh tay, đi qua nơi nào, quần áo nứt toác, huyết nhục bắn tung tóe, gân cốt lìa khỏi.
Ầm…
Khí thế hung hăng Dư Nhạc Bình thì dường như bị một ngọn núi lớn đụng phải, nhanh như tia chớp bay ra ngoài, trực tiếp đập vào góc tường.
Oa…
Một búng máu tươi phun ra, khí thế kiêu ngạo của Dư Nhạc Bình đột nhiên suy sụp, sắc mặt tái nhợt không còn máu.
“Tay của ta!” Khoảnh khắc tiếp theo, hắn gào thét thê lương, nhìn lại, cánh tay đấm vào Dương Khai kia đúng là nứt ra từng khúc, máu chảy đầm đìa, khớp xương trắng hếu lòi ra ngoài huyết nhục, trông thấy mà giật mình.
Đồng tử kia trong nháy mắt ngây ra, chín người còn lại cũng sợ hãi, nhìn ánh mắt của Dương Khai tràn đầy hoảng sợ.
Dương Khai trước khi động thủ trông có vẻ vô hại, còn muốn đồng tử chủ trì công đạo cho hắn, nhưng không ngờ khi động thủ lại hung tàn ngoan lệ như vậy, chỉ một quyền đã phế bỏ một cánh tay của Đạo Nguyên tam tầng cảnh Dư Nhạc Bình, mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Người này… Sẽ không phải là một vị đại nhân Đế Tôn cảnh nào che giấu tu vi tới giả heo ăn hổ sao?
Mỗi người trong lòng đều hiện lên ý nghĩ này, đồng tử kia càng nhất thời mồ hôi lạnh nhỏ giọt.