» Chương 2411 : Dạ tham Băng Tâm Cốc

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Mặc dù chẳng biết Băng Vân vì sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện cũ năm xưa, nhưng Dương Khai nghĩ nàng tất có thâm ý riêng, nên cũng không cắt đứt, lẳng lặng nghe.

“Sau lại ta tu luyện thành công, ở Bắc Vực sáng lập Băng Tâm Cốc, thu một ít đệ tử. Băng Tâm Cốc cũng từ từ lớn mạnh, đạt đến quy mô ngày hôm nay. Thế nhưng, ân cứu mạng của ta thủy chung không quên. Ba ngàn năm trước, ta rời khỏi Băng Tâm Cốc, phát thệ dù đi khắp toàn bộ Tinh Giới cũng phải tìm được hắn, báo đáp ân tình năm đó. Ít nhất, cũng muốn mặt đối mặt nói với hắn một tiếng cám ơn!” Băng Vân mỉm cười. “Chúng ta tu luyện giả, khi giọt nước ân tình cũng lấy suối nguồn tương báo, huống chi còn là ân cứu mạng.”

“Chỉ tiếc, ta còn chưa kịp tìm hiểu nhiều hơn, tựu không cẩn thận rơi vào Tịch Hư bí cảnh. Tại nơi đó, ta ngẩn ngơ suốt ba ngàn năm, thẳng đến khi gặp ngươi mới thoát khốn.”

Dương Khai nghe nàng nói như vậy, mới biết Băng Vân thực sự bị nhốt trong Tịch Hư bí cảnh suốt ba ngàn năm. Minh bạch điều này, Dương Khai càng thêm kinh ngạc. Ở Tịch Hư bí cảnh, Băng Vân không thể đề thăng tu vi. Nói cách khác, ba ngàn năm trước nàng đã là một vị Đế Tôn Tam Tầng Cảnh cường giả. Nếu không gặp tai ương này, trong ba ngàn năm đó, nàng chưa chắc không thể nhìn trộm đến trình độ Đại Đế.

“Tìm được vị cao nhân kia là tâm nguyện cả đời của ta, sở dĩ mặc kệ hắn ở nơi nào, ta đều sẽ vẫn tìm xuống, thẳng đến khi tìm được hắn mới thôi!” Băng Vân thần sắc kiên nghị nói.

Dương Khai nghe vậy nói: “Băng Tâm Cốc…”

Băng Vân mỉm cười: “Băng Tâm Cốc tuy là ta tự mình khai sáng, nhưng ta không thể nào vẫn bảo vệ nó mãi. Các đệ tử nếu có bản lĩnh có thể để nó tiếp tục kéo dài và lớn mạnh tất nhiên là tốt nhất. Nếu các đệ tử vô năng, cũng chỉ có thể mặc cho nó suy yếu đi xuống. Trong thiên hạ này, không có tông môn không ngã, không có thế gia thường thịnh, giống như sinh tử luân hồi của con người, chỉ là thiên đạo tuần hoàn mà thôi.”

Dương Khai đồng ý nói: “Tiền bối nói có lý.”

Băng Vân lại nói: “Năm đó khi ta rời khỏi Băng Tâm Cốc, trong lòng ít nhiều vẫn còn chút không yên tâm, sở dĩ trước khi đi đã để lại một vật trong tông môn. Đó là một bí bảo ta luyện hóa bằng bí thuật. Ta nói cho mấy người đệ tử, nếu tông môn gặp đại nạn, khi vô lực ứng phó, có thể thông qua bí bảo gửi tin cho ta. Ta sẽ cố gắng hết sức để trở về kịp thời.”

Đang khi nói chuyện, Băng Vân u u từ không gian giới lấy ra một khối ngọc bài, hiện ra trong lòng bàn tay và nói: “Ngay vừa rồi, ta cảm ứng được bí bảo chấn động!”

Dương Khai định nhãn nhìn lại, phát hiện trên ngọc bài lóe ra nhàn nhạt quang hoa, khi ẩn khi hiện, giống như đom đóm.

Hắn biến sắc, nói: “Băng Tâm Cốc có tai họa diệt môn?”

Băng Vân lắc đầu nói: “Ta không rõ lắm, bất quá Băng Luân thành bỗng nhiên xuất hiện nhiều Đế Tôn cảnh như vậy vốn là cực kỳ bất thường, rất có khả năng liên quan đến kiếp nạn lần này của tông môn!”

“Tiền bối kia muốn ta làm thế nào?” Dương Khai nhìn nàng hỏi. Băng Vân nói nhiều như vậy, lại lấy ra ngọc bài này, hiển nhiên là muốn hắn giúp đỡ điều gì đó.

Băng Vân nói: “Ta còn cần tiếp tục an dưỡng hai ba ngày, không thể rời đi nơi này. Ta muốn mời ngươi đi xem Băng Tâm Cốc, âm thầm xem trong cốc rốt cuộc xảy ra biến cố gì.”

Dương Khai không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Cái này không thành vấn đề. Tiền bối nếu đã mở miệng, ta đi xem là được. Chỉ là quý tông là một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, không phải dễ dàng tiến vào sao? Nếu không cẩn thận chạm phải cấm chế trận pháp gì đó, với thực lực bây giờ của vãn bối…”

Thực sự là nếu chạm phải cấm chế trận pháp, Dương Khai tất yếu bị xem là chuột chạy qua đường, mọi người đều muốn đuổi đánh. Băng Tâm Cốc dù không có Băng Vân, Đế Tôn cảnh cũng sẽ không quá ít. Đến lúc đó hắn song quyền nan địch tứ thủ, chưa chắc có thể chạy thoát.

“Cái này ngươi không cần lo lắng. Cầm tấm lệnh bài của ta đi, không có cấm chế trận pháp nào có thể ngăn được ngươi.” Đang khi nói chuyện, Băng Vân lại lấy ra một tấm lệnh bài khác. Tấm lệnh bài kia trắng muốt hoàn mỹ, tựa như được tạo hình từ khối ngọc đẹp nhất thiên hạ, không có chút tỳ vết nào. Trên lệnh bài, khắc một chữ vân rất lớn, chắc là tục danh của Băng Vân.

Dương Khai đưa tay tiếp nhận.

Băng Vân đem khối ngọc bài khác đang tỏa sáng cũng giao cho Dương Khai, nói: “Ngươi đeo cái này vào, có thể thông qua nó cảm ứng vị trí bí bảo ta để lại. Năm đó khi đi, ta đã đặt bí bảo ở cấm địa trong Băng Tâm Cốc. Hôm nay nó vẫn ở nơi đó.”

“Ta nhớ rồi.” Dương Khai chính sắc gật đầu, đem hai khối ngọc bài đều nhét vào không gian giới.

“Cái này ngươi cũng cầm lấy!” Băng Vân bỗng nhiên lại trịnh trọng đưa qua một quả viên châu.

Dương Khai mắt sáng lên, khẽ hô nói: “Đế Tuyệt Đan!”

Viên châu đó hắn quá quen thuộc, rõ ràng là Đế Tuyệt Đan. Trước đây, hắn ở Tứ Quý Chi Địa đã nhận được một quả Đế Tuyệt Đan của Năm Tháng Đại Đế, kết quả ở tiểu bí cảnh Thiên Diệp Tông đã dùng hết. Dưới một chiêu, lực lượng năm tháng tràn ngập, khiến thi khôi cấp bậc Đế Tôn Tam Tầng Cảnh ngã rạp, bản thân hắn lại mượn lực lượng năm tháng tấn chức đến trình độ Đạo Nguyên Tam Tầng Cảnh.

Đế Tuyệt Đan phong ấn toàn lực một kích của Đế Tôn cảnh cường giả. Hơn nữa, không phải ai cũng có thể cô đọng được. Chỉ có cường giả từ Đế Tôn Nhị Tầng Cảnh trở lên, tiêu hao to lớn tinh lực và thời gian, mới có thể cô đọng.

Vật như vậy thường là công cụ bảo mệnh mà cường giả Đế Tôn cảnh ban tặng cho vãn bối. Mỗi vị Đế Tôn cảnh cũng không cô đọng nhiều lắm, cả đời chỉ cô đọng ba viên là cực hạn. Việc cô đọng cũng ảnh hưởng đến căn cơ bản thân.

Dương Khai không ngờ Băng Vân ra tay lại rộng rãi như vậy, trực tiếp cho hắn một quả Đế Tuyệt Đan phòng thân.

Băng Vân nói: “Đây là viên ta ngưng luyện ra lúc vừa tấn chức Đế Tôn Tam Tầng Cảnh. Bên trong phong ấn một chiêu bí thuật của ta. Dùng cẩn thận!”

Dương Khai hớn hở tiếp nhận, trịnh trọng bảo quản, đứng dậy nói: “Việc này không nên chậm trễ, vậy vãn bối xin phép xuất phát ngay bây giờ.”

“Ngươi vạn sự cẩn thận. Nếu thực sự bị người phát hiện tung tích, cứ lấy lệnh bài của ta ra, những tiểu nha đầu đó không dám động đến ngươi.” Băng Vân dặn dò.

Dương Khai cười hắc hắc, nói: “Có lời này của tiền bối, ta yên tâm rồi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trong Băng Tâm Cốc không có đệ tử nam, Băng Vân đã định ra quy củ, trong cốc chỉ tuyển nhận đệ tử nữ. Quy củ này giống hệt Băng Tâm Cốc trên Xích Lan Tinh. Năm đó khi Dương Khai đến Băng Tâm Cốc trên Xích Lan Tinh, cũng chưa từng phát hiện tung tích đàn ông. Trong tông môn toàn bộ là nữ nhân, yến sấu hoàn phì, xuân lan thu cúc. Bất kỳ người đàn ông nào đến Băng Tâm Cốc, chỉ sợ đều phải nhìn hoa cả mắt.

Vốn dĩ, việc này không nên do Dương Khai đứng ra tìm hiểu. Chỉ là trong số mấy đệ tử ngồi xuống của Băng Vân, người có thực lực cao nhất là Phạm Hinh cũng chỉ mới Đạo Nguyên Nhị Tầng Cảnh. Thực lực chân chính so với Dương Khai còn kém xa vạn dặm. Sở dĩ, Băng Vân bất đắc dĩ mới nhờ Dương Khai giúp đỡ việc này.

Điểm này Dương Khai cũng hiểu rõ. Hơn nữa, Băng Vân không chỉ giao lệnh bài kia cho mình sử dụng, còn ban cho mình một quả Đế Tuyệt Đan. Có thể thấy nàng coi trọng việc này đến mức nào. Có hai lớp bảo hộ này, Dương Khai nghĩ dù là lẻn vào Băng Tâm Cốc điều tra tình hình, cũng sẽ không quá nguy hiểm.

Băng Luân thành cách Băng Tâm Cốc không quá xa. Bay trực tiếp một giờ là có thể đến. Dù sao Băng Luân thành vốn là một trạm trung chuyển cho Băng Tâm Cốc giao lưu và vật tư qua lại với ngoại giới. Nếu cách tông môn quá xa sẽ mất đi ý nghĩa này.

Dương Khai không chào hỏi ai khác, một mình rời khỏi Băng Luân thành, chậm rãi bay về phía Băng Tâm Cốc.

Đến khi trời tối đen, Dương Khai mới đến khu vực rìa Băng Tâm Cốc.

Toàn bộ Băng Tâm Cốc nằm trong một sơn cốc rộng lớn, bốn bề là núi, địa thế dễ thủ khó công. Hơn nữa, cảnh vật tươi đẹp, linh khí nồng đậm. Nhìn ra, năm đó Băng Vân đã bỏ ra không ít tâm sức khi chọn địa điểm xây dựng tổng đà Băng Tâm Cốc. Nơi này nhất định có địa mạch cực tốt, nếu không linh khí không thể nồng đậm như vậy.

Muốn đi vào Băng Tâm Cốc, chỉ có thể đi qua một hành lang dài đến nghìn trượng ở cửa cốc. Hành lang này hai bên và ở đầu cuối, đều có đệ tử nữ của Băng Tâm Cốc gác. Những người không có nhiệm vụ căn bản không thể nào vào trong đó.

Dương Khai đương nhiên không thể đi qua cửa cốc một cách quang minh chính đại. Chuyến này của hắn chủ yếu là tìm được đệ tử có liên lạc với Băng Vân, hỏi nàng một chút về chuyện gì đang xảy ra ở Băng Tâm Cốc.

Hắn ở khu vực ngoại vi Băng Tâm Cốc chạy dò xét một vòng, lúc này mới thẳng đến một hướng đi.

Không lâu sau, Dương Khai dừng lại, thần niệm quét về phía trước.

Tại nơi phía trước, một tầng cấm chế vô hình ngăn chặn lối đi, hiển nhiên là trận pháp phòng thủ và cảnh giới của Băng Tâm Cốc. Một khi có người ngoài chạm vào, toàn bộ Băng Tâm Cốc nhất định sẽ cảnh giác. Đến lúc đó, Dương Khai có chắp cánh cũng không thể bay.

Dương Khai không hành động tùy tiện, mà ẩn mình trong bóng tối, tĩnh lặng khoảng một giờ. Sau khi xác định khu vực gần đây rất ít người, không có đệ tử Băng Tâm Cốc đi lại, lúc này mới lấy ra lệnh bài Băng Vân giao cho hắn, khẽ lắc về phía cấm chế.

Một đạo huyền quang từ lệnh bài bắn ra. Sau một khắc, cấm chế liền vô thanh vô tức nứt ra một vết.

Dương Khai không chần chờ, lắc mình tựu vào trong đó. Dưới sự luân chuyển của không gian lực lượng, cả người như bóng ma ẩn vào một chỗ tối, đồng thời thi triển hư vô bí thuật, thu liễm khí tức của bản thân.

Dễ dàng như vậy đã đột nhập vào Băng Tâm Cốc. Xem ra lệnh bài Băng Vân cấp cho hắn thực sự có thể bỏ qua tất cả cấm chế và trận pháp trong cốc. Lần này thành công khiến Dương Khai yên tâm hơn rất nhiều.

Hắn lại lấy ra khối ngọc bài khác, cảm ứng vị trí bí bảo, rón rén đi về hướng đó.

Càng đi sâu vào trong, khí tức võ giả càng nhiều. Những võ giả này hiển nhiên đều là đệ tử Băng Tâm Cốc. Băng Tâm Cốc có thể trở thành một trong những tông môn đứng đầu Bắc Vực, số lượng đệ tử chắc chắn không ít. Bất quá, những đệ tử mà Dương Khai gặp phải, thực lực không quá mạnh mẽ, mạnh nhất cũng chỉ là Đạo Nguyên cảnh. Với thực lực và bí thuật ẩn nấp của hắn, căn bản không ngu sẽ bị phát hiện.

Sau nửa canh giờ, Dương Khai vòng qua một dãy nhà, đang định tiếp tục đi sâu vào trong thì bỗng nhiên dừng hình, biểu tình cổ quái.

Bởi vì hắn lại nghe thấy giọng nói đàn ông ở đây.

Thanh âm kia phát ra từ một dãy nhà bên cạnh. Hơn nữa, dường như không chỉ có một người, rõ ràng là hai người đàn ông đang trao đổi điều gì đó.

Trong Băng Tâm Cốc sao có thể có đàn ông? Dương Khai vẻ mặt kinh ngạc. Đây là một tông môn toàn nữ tử, đàn ông thường không được phép bước vào.

Sẽ không phải là đệ tử Băng Tâm Cốc nào đó không chịu nổi cô đơn, lén lút nuôi dã đàn ông ở đây sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Khai lại càng kinh sợ. Việc này nếu là thật, danh dự Băng Tâm Cốc đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2957: Thánh thụ che chở, hoàng tộc

Chương 2956: Vừa đến chi, thì lại đánh chi

Chương 2955: Cẩu vấn đề