» Chương 2417: Đến cắn ta đi

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương Hai ngàn bốn trăm mười bảy: Đến cắn ta à

“Chớ bị bọn họ lừa, Tử Vũ nàng nguyên âm khí không mất, vẫn là thuần khiết thân!” Diêu Trác bỗng nhiên nhẹ giọng nói vào tai Phong Khê.

Phong Khê nghe vậy, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một đạo quang mang kỳ lạ, quét một lượt trên người Tử Vũ, xác định Diêu Trác nói không sai, Tử Vũ quả thực nguyên âm chưa mất, vẫn là một xử nữ. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không sao tiêu tan, bởi vì giờ khắc này Tử Vũ vẫn thẳng đến năm ngón tay đặt lên lòng bàn tay Dương Khai, thật lâu không chia lìa.

Tràng diện này đối với bất kỳ nam nhân nào cũng là vũ nhục cực lớn, huống chi hắn lại là Thiếu tông chủ Vấn Tình tông.

Thiếu tông chủ tông môn lấy tình nhập đạo coi trọng nữ nhân, vậy mà lại thân cận với nam nhân khác như vậy, đây không chỉ là vấn đề cá nhân của Phong Khê, lan truyền ra ngoài đối với danh dự tông môn cũng là đòn đả kích rất lớn.

“Tiểu tử ngươi là người phương nào, lại dám cùng ta Vấn Tình tông đối nghịch, sẽ không sợ chết sao?” Diêu Trác lạnh lùng nhìn Dương Khai, sát khí trong lòng cuồn cuộn. Hắn biết chuyện hôm nay nếu không xử lý tốt, không chỉ tổn hại danh dự tông môn, Phong Khê trong lòng rất có khả năng còn sản sinh tâm ma. Phương pháp xử lý tốt nhất tự nhiên là để Phong Khê ra tay giết Dương Khai, nhưng nơi đây dù sao cũng là Băng Tâm Cốc, trước khi sự tình còn chưa rõ ràng, hắn cũng không tiện bao biện làm thay.

Một đám cường giả Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc cũng tò mò nhìn Dương Khai, nói đi cũng phải nói lại, các nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc Dương Khai là ai. Trong cốc bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân như thế, hơn nữa lại thân mật với Tử Vũ như vậy, ngay cả sư phụ của Tử Vũ, Đại cốc chủ Băng Tâm Cốc là An Nhược Vân cũng có chút không hiểu rõ tình hình.

Nàng chưa từng nghe Tử Vũ nói về người nam nhân trước mắt này.

“Ta chỉ là tới mang Vũ sư muội đi, tại sao lại là địch với ngươi Vấn Tình tông? Lời nói của tiền bối có phần tùy tiện rồi chăng? Nói chuyện phải có lương tâm chứ.” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, tiếp lời: “Hơn nữa nơi đây là Băng Tâm Cốc, cùng ngươi Vấn Tình tông lại có liên quan gì đâu?”

“Vũ sư muội cũng là ngươi có thể gọi?” Phong Khê giận dữ.

Dương Khai ánh mắt hơi ngưng, lạnh nhạt nói: “Ta gọi thế nào liên quan gì tới ngươi, ngươi sủa loạn cái gì?”

Phong Khê một bụng lửa giận sôi sục bốc lên, nhìn Diêu Trác một cái, thản nhiên nói: “Sư thúc, ta muốn giết hắn!”

Từ khi xuất thân tới nay, hắn còn chưa từng chịu ủy khuất lớn như vậy. Nữ nhân hắn coi trọng lại chủ động nắm tay nam nhân khác, làm bẩn danh dự của hắn, tên nam nhân này lại còn càn rỡ như thế. Không giết hắn làm sao giải mối hận trong lòng!

Dương Khai cười nhạt không ngừng: “Muốn giết ta? Người muốn giết ta rất nhiều, nhưng bọn họ đều đã chết hết!”

“Tiểu bối càn rỡ!” Diêu Trác sắc mặt trầm xuống, đôi mắt bắn ra lửa giận, lạnh lùng một cái, khí thế Đế Tôn cảnh thoáng cái đã cuồn cuộn hướng Dương Khai.

Một đám cường giả Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc cũng vô cùng kinh ngạc. Dương Khai một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh ngay trước mặt các nàng mà nói năng càn rỡ như vậy, các nàng cũng rất kinh ngạc, không biết Dương Khai là tu luyện tới ngu si, hay là thật không biết trời cao đất rộng, người không biết sợ là vô vị.

Dương Khai đứng tại chỗ, nặng nề hừ một tiếng, tựa hồ bị khí thế của Diêu Trác ép tới có chút không thở nổi, hít mũi một cái nói: “Xin lỗi, ta tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, không quá biết nói năng.”

Chúng nữ nghe vậy, đều là mày liễu nhíu lại. Nghĩ thầm Dương Khai hóa ra cũng biết sợ à. Lúc trước vậy mà không coi ai ra gì, còn tưởng rằng hắn thực sự có ngông nghênh, nhưng bị khí thế của Diêu Trác ép một cái, lập tức đã héo xuống dưới. Nhìn vậy, tiểu tử này cũng không phải là người đáng tin cậy để giao phó. Nếu như Dương Khai thật sự có thể kiên cường đến cùng, nói không chừng còn khiến người khác nhìn bằng con mắt khác, nhưng nhanh như vậy đã thỏa hiệp, hiển nhiên cũng là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.

Trong đám người truyền tới vài tiếng thở dài, tựa hồ đang cảm thấy tiếc nuối cho Tử Vũ.

Tìm một người nam nhân như vậy, cũng không biết Tử Vũ có phải vì tình mà không nhìn rõ bản chất của hắn hay không. So với Phong Khê, người này quả thực kém xa vạn dặm. Phong Khê ít nhất còn là Thiếu tông chủ Vấn Tình tông, địa vị không thể so với người bình thường như vậy. Tử Vũ gả đi, thì sau này tu vi dù không tiến thêm, cả đời này cũng sẽ không phải chịu khổ gì, có thể an an ổn ổn sống tiếp, tương lai chưa chắc sẽ không hạnh phúc.

Còn nếu thật sự đi theo người như Dương Khai, tiền đồ gian nan.

Dương Khai nhàn nhạt nhìn Diêu Trác và Phong Khê, lạnh lùng cười, tiếp lời: “Ta người này nói chuyện có chút không thuận tai, nếu vừa rồi có chỗ nào đắc tội… Các ngươi mẹ nó đến cắn ta à!”

Một lời ra, toàn trường ồ lên.

Một đám cường giả Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc mỗi người đều trợn tròn mắt đẹp, thất thần nhìn Dương Khai, vẻ mặt không thể tin được, phảng phất đang tự hỏi mình vừa nghe thấy gì. Còn Phong Khê và Diêu Trác càng sắc mặt trầm xuống, lửa giận ngút trời.

Diêu Trác quay mặt lại, nhìn về phía Tôn Vân Tú, quát nhỏ: “Đại trưởng lão, nếu Khê Nhi ra tay giết hắn, chư vị không có ý kiến gì chứ?”

Hắn không đi trưng cầu ý kiến của Đại cốc chủ An Nhược Vân, mà trực tiếp hỏi Tôn Vân Tú, hiển nhiên cũng biết tính cách An Nhược Vân mềm yếu, lúc này hỏi nàng cũng vô dụng.

Còn sở dĩ để Phong Khê ra tay, càng là vì hắn suy nghĩ. Bộ dáng Dương Khai và Tử Vũ như vậy, vô hình đã khiến Phong Khê trong lòng sản sinh tâm ma, chỉ có để Phong Khê tự tay chém giết Dương Khai, tâm ma này mới có thể tiêu trừ, sẽ không ảnh hưởng đến tu luyện sau này của hắn. Vấn Tình Vô Thượng Công của Vấn Tình tông lấy tình nhập đạo, lúc tu luyện cần dốc hết chân tình, còn cần khiến đối tượng động tình.

Nghe Diêu Trác hỏi như vậy, Tôn Vân Tú mặt cười hơi trầm xuống, hừ lạnh nói: “Đây là Băng Tâm Cốc của ta, muốn giết muốn thả cũng là chuyện của Băng Tâm Cốc ta, Phó tông chủ và Thiếu tông chủ sẽ không cần nhúng tay!”

Nàng lạnh lùng nói một câu, khiến Dương Khai cực kỳ kinh ngạc.

Bởi vì hắn trước đó đoán rằng Tôn Vân Tú này chắc là một thành viên có khuynh hướng Vấn Tình tông, chắc là lực lượng trung kiên đồng ý để Tử Vũ gả vào Vấn Tình tông. Một người như vậy, theo lẽ thường chỉ biết quỵ lụy Vấn Tình tông, tuyệt đối sẽ không phản bác, nhưng trên thực tế Tôn Vân Tú lại chút nào không cho Diêu Trác mặt mũi, đó là tình huống gì?

Tôn Vân Tú tuy rằng không nể mặt Diêu Trác, nhưng đối với Dương Khai cũng không có cảm tình gì, nghĩ rằng một loạt chuyện phiền phức này đều do Dương Khai gây ra, khi quay đầu lại, trên mặt sát khí quanh quẩn.

Nàng đang định mở miệng nói gì đó, An Nhược Vân bỗng nhiên nói: “Thanh niên nhân, ngươi vừa nói là phụng mệnh đến đưa Vũ nhi đi, là phụng mệnh lệnh của ai?”

Nàng hỏi câu này cũng không có thâm ý gì lớn, chỉ là nàng hiểu rõ thái độ làm người của Tôn Vân Tú, biết rằng nếu mình không ngắt lời, Nhị sư muội của mình nhất định phải động thủ với Dương Khai.

Với tu vi Đế Tôn nhị tầng cảnh thật sự muốn ra tay hạ sát thủ, Dương Khai tuyệt đối vô lực chống đối.

Mặc kệ Dương Khai là phụng mệnh lệnh của ai, hay là thật sự cùng Tử Vũ tình đầu ý hợp, đến đây đưa nàng bỏ trốn, đều là điều An Nhược Vân mong muốn thấy. Tử Vũ là đệ tử của nàng, từ nhỏ nàng đã dạy nàng tu luyện, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng làm sao đồng ý mối hôn sự này, lại lén lút thả Tử Vũ đi? Đáng tiếc tạo hóa trêu người, Tử Vũ cuối cùng vẫn bị bắt trở về.

Đối với An Nhược Vân, Dương Khai vẫn tương đối tôn kính. Nữ nhân này ít nhất cũng là sư phụ của Tử Vũ, lại là Đại cốc chủ Băng Tâm Cốc. Chỉ là nhìn dáng vẻ của nàng, dường như tính cách cực kỳ ôn nhu mềm yếu. Người như vậy kỳ thực cũng không thích hợp chưởng quản một tông môn.

Người chưởng đà chân chính cần làm được thiết diện vô tư, thiết huyết vô tình, thủ đoạn cường ngạnh, mà An Nhược Vân không nghi ngờ gì là không có bất kỳ điểm nào phù hợp yêu cầu này. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến Băng Tâm Cốc bị Vấn Tình tông ức hiếp đến cùng mà cũng không có lực phản kháng.

Dương Khai liền ôm quyền, nói: “Hồi An tiền bối, tiểu tử chính là phụng mệnh lệnh của Băng Vân tiền bối, đến đưa Vũ sư muội ly khai nơi đây!”

“Cái gì?”

“Tiểu tử ngươi vừa nói cái gì?”

Một đám cường giả Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc toàn bộ thần tình kích động đứng dậy, đều la thất thanh, hơn mười đôi mắt đẹp trong nháy mắt tất cả đều dừng hình ảnh trên người Dương Khai, nhẹ nhàng run rẩy. Tôn Vân Tú càng thân thể mềm mại nhoáng lên, thoáng cái xuất hiện trước mặt Dương Khai, vươn bàn tay nắm lấy vai Dương Khai, cắn răng ngà rung giọng nói: “Tiểu tử, lời ngươi vừa nói… lặp lại lần nữa!”

“Ngươi làm đau ta!” Dương Khai liếc nhìn vị trí bả vai của mình, lạnh giọng nói. Nhìn vẻ mặt của hắn cực kỳ đạm mạc, cũng không có chút ý tứ đau đớn nào.

Tôn Vân Tú thần tình giận dữ, tựa hồ là muốn phát hỏa, nhưng cũng không biết nghĩ tới điều gì, lại ngạnh sinh sinh đè nén lửa giận xuống, hít sâu một hơi buông lỏng tay Dương Khai, rồi chủ động lùi lại vài bước, có chút mong đợi lại có chút căng thẳng nhìn Dương Khai.

Các cường giả Đế Tôn cảnh khác của Băng Tâm Cốc cũng không khác gì.

Dương Khai ngước nhìn bốn phía, cất cao giọng nói: “Ta phụng mệnh Băng Vân tiền bối đến chỗ này, mang Vũ sư muội ly khai!”

“Sư phụ…” An Nhược Vân lúc này cuối cùng cũng xác định mình nghe không sai, Dương Khai vừa rồi thật sự nói ra hai chữ Băng Vân. Hai chữ thần thánh này đã quanh quẩn trong lòng nàng ba ngàn năm. Ba ngàn năm qua, nàng không giờ phút nào không nhớ lại cảnh tượng sư phụ cầm tay dạy mình tu luyện năm đó. Khi đó nàng vô ưu vô lo, dựa lưng vào cây đại thụ sư phụ này, chỉ cần an tâm tu luyện là được.

Nhưng thời gian cực nhanh, cảnh còn người mất. Băng Tâm Cốc vẫn là Băng Tâm Cốc đó, nhưng sư phụ nàng lại vẫn bặt vô âm tín.

Không chỉ ngoại giới suy đoán sư phụ đã ngã xuống, ngay cả trong tông môn rất nhiều sư tỷ sư muội đều lặng lẽ chấp nhận sự thật này.

Thế nhưng giờ khắc này, nàng vậy mà từ miệng Dương Khai nghe được tin tức của sư phụ. An Nhược Vân chỉ cảm thấy ngực khí huyết một trận cuồn cuộn, khàn giọng nói: “Sư phụ… Người hôm nay khỏe?”

Một đôi mắt đẹp nhìn về phía Dương Khai, tràn đầy ý chờ đợi, hiển nhiên đều muốn biết đáp án này.

Dương Khai cười lạnh một tiếng, nói: “Băng Vân tiền bối biết các ngươi muốn đẩy đệ tử ưu tú nhất tông môn vào hố lửa, cho nên tâm trạng thật không tốt!”

Chúng nữ nghe vậy, tất cả đều biểu tình buồn bã, vẻ mặt hổ thẹn, không thể nhìn thẳng vào Dương Khai nữa, đều quay mặt sang một bên.

“Không thể nào, không thể nào!” Tôn Vân Tú bỗng nhiên la lên như phát rồ, vành mắt đều đỏ, trợn tròn mắt đẹp, tựa muốn ăn thịt người vậy mà nhìn Dương Khai, từng bước ép sát về phía hắn, cắn răng nói: “Sư phụ nàng nếu thật còn sống, vì sao không tự mình nói chuyện với chúng ta, lại hết lần này tới lần khác phái một mình ngươi nam tử đến Băng Tâm Cốc! Tiểu tử ngươi dám nói dối, thật coi Bổn cung không giết được ngươi sao!”

“Nhị sư thúc, đây là thật, Dương sư huynh hắn thật sự là sư tổ phái tới.” Tử Vũ thấy nàng bộ dáng hung thần ác sát, vội vàng lắc mình che trước mặt Dương Khai.

Thấy một màn như vậy, Phong Khê ở bên kia tâm nát đầy đất.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2565: Cho hết tai họa

Chương 2564: Nam giết, nữ trảo

Chương 2563: Lão tam