» Chương 2422: Ngoạn mục
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2422: Ngoạn mục
“Nếu Vấn Tình tông sẽ không dễ dàng buông tha, nói cách khác, chẳng phải là Băng Tâm Cốc nói không giữ lời?”
“Nghe nói Phó tông chủ và Thiếu tông chủ của Vấn Tình tông đều đang ở trong Băng Tâm Cốc, lúc này sao không thấy bóng dáng?”
“Gió thổi mưa giông trước cơn bão a, vùng bắc vực này… Sợ rằng sắp đổi thời tiết rồi.”
“Chu huynh lời ấy nói đùa rồi, Băng Tâm Cốc tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng làm sao có thể cùng Vấn Tình tông chống lại? Toàn bộ bắc vực đều biết, tông môn hàng đầu như Băng Tâm Cốc này đã có tiếng mà không có miếng. Vấn Tình tông thật sự muốn truy cứu, Băng Tâm Cốc nhất định không thể chống đối!”
“Ta nghe nói lúc đại hỉ, Tông chủ Vấn Tình tông Phong Huyền đại nhân sẽ đích thân đến Băng Tâm Cốc, tính toán thời gian cũng chính là ngày mai! Hắn nếu biết Băng Tâm Cốc bên này cự tuyệt việc hôn nhân…”
Bảy tám vị Đế Tôn cảnh xôn xao bàn tán, đều có chút không hiểu rõ tình hình. Mọi người chỉ biết một điều rằng Băng Tâm Cốc lần này gặp phiền phức lớn rồi. Cũng không biết đám nữ nhân này lấy đâu ra lá gan, dám vào lúc mấu chốt này hủy hôn, đây không phải là làm trò trước mặt toàn bộ bắc vực, tát vào mặt Vấn Tình tông sao? Phong Huyền làm sao có thể từ bỏ ý định?
“Hộ Viễn huynh, chúng ta có muốn đi khuyên nhủ Cốc chủ An và các nàng không? Ta nhớ phu nhân của huynh xuất thân từ Băng Tâm Cốc, Băng Tâm Cốc thật sự xảy ra chuyện, Hóa Nhất Tông của huynh cũng không thể đứng ngoài được.”
Hộ Viễn nghe vậy, sắc mặt hơi biến, trầm ngâm một lát, vội vàng bay về phía An Nhược Vân và những người khác, xem ra là muốn đi khuyên bảo.
Các Đế Tôn cảnh khác nhìn nhau một phen, cũng vội vàng đi theo.
Mặc dù họ chỉ đến chúc mừng, nhưng sự tình phát triển đến mức này, họ cũng rất muốn biết Băng Tâm Cốc rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, lại có lá gan cùng Vấn Tình tông hủy hôn.
Một lát sau, một đám người đi đến trước một quán trọ trong Băng Luân thành. Chỉ thấy trước quán trọ, An Nhược Vân và những người khác đang lặng lẽ đứng đó, hơn mười vị Đế Tôn cảnh thần tình trang nghiêm, không nói một lời, chỉ nhìn về một hướng khác, biểu cảm thành kính lại kích động.
Trong phạm vi trăm trượng quanh đó, không có người nào, tất cả những người không liên quan đều lùi rất xa, hướng về phía này chú mục quan sát.
Hộ Viễn bay đến, cấp tốc tiến lên, đang định mở miệng nói, thì thấy An Nhược Vân cúi người xuống, đột nhiên quỳ xuống.
Theo sau động tác của nàng, đông đảo Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc cũng đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Mắt Hộ Viễn suýt lồi ra, nhất thời sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn, không hiểu An Nhược Vân và những người khác đang làm trò gì.
Các cường giả khác liên tiếp chạy tới đây cũng đều há hốc mồm, nội tâm chấn động tột đỉnh.
“Hộ… Hộ huynh, đây là thế nào… Thế sự?” Có người tiến đến bên cạnh Hộ Viễn, thấp giọng hỏi.
Hộ Viễn cũng không hiểu, nghe vậy không ngừng lắc đầu: “Không biết, lúc ta tới đây, các nàng đã như vậy rồi.”
“Bên trong quán trọ rốt cuộc ở ẩn vị thần thánh nào, có thể khiến Cốc chủ An và Trưởng lão Tôn các nàng đi đại lễ như vậy?”
Trong đám người Băng Tâm Cốc này, An Nhược Vân và Tôn Vân Tú đều là tu vi Đế Tôn hai tầng cảnh. Ngoại trừ một đệ tử Đạo Nguyên ba tầng cảnh, những người khác cũng đều là Đế Tôn một tầng cảnh. Một lực lượng như vậy có thể nói là khủng bố.
Thế nhưng các nàng lại quỳ trên đường cái, trước cửa quán trọ, ban ngày ban mặt, trước mắt bao người mà không chút ngần ngại, ngược lại còn tỏ vẻ đương nhiên.
An Nhược Vân là Đại cốc chủ của Băng Tâm Cốc, Tôn Vân Tú là Đại trưởng lão của Băng Tâm Cốc. Mỗi lời nói cử chỉ của hai người đều đại diện cho mặt mũi của Băng Tâm Cốc. Lúc này các nàng lại không ngần ngại quỳ ở đây, không nói một lời, điều đó nói rõ trong quán trọ này có người có thể khiến các nàng thần phục như vậy.
Hộ Viễn biến sắc, như nghĩ tới điều gì, khẽ hô nói: “Chẳng lẽ nói…”
Lời hắn còn chưa dứt, nhưng sắc mặt cũng kích động tột đỉnh.
“Hộ huynh có ý gì?” Có người không hiểu, khẩn cấp hỏi.
Một người trong đó như có điều suy nghĩ nói: “Trong thiên hạ này, dù là Thập Đại Đế tôn đích thân lâm đây, cũng không đủ để Cốc chủ An và các nàng đi đại lễ như vậy. Người có thể khiến các nàng cam tâm tình nguyện làm ra chuyện như thế, chỉ có một người!”
“Tổ sư Băng Tâm Cốc, Băng Vân tiền bối?” Một tiếng thét kinh hãi truyền đến.
“Chẳng lẽ nói, Băng Vân tiền bối ở trong quán trọ này?”
“Không phải nói Băng Vân tiền bối từ lâu đã qua đời sao? Đã ba ngàn năm không có tin tức của nàng rồi.”
“Không có tin tức cũng không đại biểu qua đời. Nói không chừng Băng Vân tiền bối vẫn ẩn cư ở đâu đó, lại nói không chừng vẫn bị nhốt ở đâu đó. Băng Vân tiền bối năm đó mất tích lúc đang ở Đế Tôn ba tầng cảnh, người có tu vi như nàng làm sao có thể đơn giản chết đi?”
Băng Vân thân là khai phái tổ sư của Băng Tâm Cốc, mặc dù đã mất tích ba ngàn năm, nhưng đại danh vẫn như sấm bên tai. Khi đột nhiên đoán được Băng Vân sẽ ở trong quán trọ, mọi người không khỏi biểu tình khác nhau. Trong đám người này, có người thân cận Băng Tâm Cốc, có người thân cận Vấn Tình tông. Lúc này tự nhiên tâm tình bất đồng.
“Vào thời điểm mấu chốt này, Băng Vân tiền bối đột nhiên xuất hiện, mà ngày mai Tông chủ Phong Huyền cũng đến đây. Hai đại cường giả này nếu chạm mặt…” Có người nói rồi cả người rùng mình một cái, hơi không dám nói tiếp nữa.
Nếu trong tình huống bình thường, Băng Vân cùng Phong Huyền chạm mặt ngược lại cũng không có gì. Hai người đều là người đứng đầu tông môn hàng đầu của bắc vực, từ lâu đã không biết có bao nhiêu lần giao tiếp. Thế nhưng vừa rồi An Nhược Vân mới nói rằng hôn sự của hai tông đã hủy bỏ. Phong Huyền một khi đến, nhất định phải đòi một công đạo cho con trai mình.
Chẳng trách An Nhược Vân và những người khác dám hủy hôn. Hóa ra là Băng Vân đã trở về.
Chỉ là không biết vì sao, An Nhược Vân và các nàng đều quỳ trước quán trọ, lại không thấy Băng Vân xuất hiện. Mọi người cũng không dám tùy tiện thả thần niệm điều tra, đều đang nóng ruột chờ đợi tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, trước cửa quán trọ nhỏ bé này, hội tụ gần hai mươi vị cường giả Đế Tôn cảnh, thật ngoạn mục.
Dương Khai đứng trước cửa quán trọ, cũng vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn cũng không nghĩ tới đám Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc đi tới đây lại đột nhiên làm ra một màn như vậy. Kết quả là bị vô số người vây xem như khỉ.
Phạm Hinh và những người khác nghe tin từ quán trọ đi ra, liếc nhìn An Nhược Vân và những người khác, lúc này mới tiến đến trước mặt Dương Khai, nghi ngờ nói: “Dương sư huynh, các nàng là ai, sao đều quỳ ở đây?”
Khóe miệng Dương Khai giật một cái, nói: “Những người này đều là sư tỷ của các ngươi.”
“Sư tỷ?” Phạm Hinh ngẩn ra, ngay sau đó bàn tay nhỏ bé che miệng đỏ mọng, duyên dáng hô lên: “Các nàng là Băng Tâm Cốc…”
Dương Khai gật đầu.
Phạm Hinh lúc này mới vội vàng dẫn theo mấy người sư muội đi ra phía trước, chỉnh đốn trang phục thi lễ nói: “Phạm Hinh bái kiến chư vị sư tỷ!”
“Ngươi là…” An Nhược Vân kinh ngạc nhìn nàng.
“Sư muội Phạm Hinh, là sư tôn nhận đệ tử ở trong Bí cảnh Tịch Hư. Các nàng cũng đều giống nhau.” Phạm Hinh vừa nói, vừa chỉ mấy người nữ tử phía sau mình.
Mấy người nữ tử tu vi kém nàng, vừa thấy nhiều Đế Tôn cảnh như vậy đều quỳ trước mặt mình, ai cũng lúng túng không nói nên lời. Dù sao đối với các nàng mà nói, Đế Tôn cảnh quả thực tương đương với truyền thuyết, nhưng bây giờ các nàng lại phải cùng những Đế Tôn cảnh này xưng hô tỷ muội. Sự kinh hỉ quá lớn khiến đầu óc các nàng choáng váng, đầy mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Các ngươi là đệ tử sư tôn nhận lấy?” Mắt An Nhược Vân sáng ngời.
Phạm Hinh mỉm cười, thôi động huyền công của bản thân, khí chất cả người thoáng cái trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Tôn Vân Tú vuốt cằm nói: “Đúng là công pháp chính thống của Băng Tâm Cốc!”
Nghe nàng vừa nói như vậy, mắt chúng nữ nhìn Phạm Hinh chờ người đều trở nên nhu hòa.
“Tốt tốt tốt.” An Nhược Vân dịu dàng cười, “Sư phụ cuối cùng cũng lại thu đệ tử rồi. Những năm nay cũng nhờ các ngươi ở bên cạnh sư tôn chăm sóc. Bọn ta những người làm sư tỷ này cảm ơn các ngươi.”
Phạm Hinh lắc đầu nói: “Là sư tôn chứa chấp chúng ta, chúng ta không thể giúp gì cho sư tôn. Đúng là chư vị sư tỷ, các ngươi tại sao lại quỳ ở đây, mau đứng dậy đi.”
Trưởng Tôn Oánh mỉm cười, nói: “Chúng ta đã làm sai chuyện, đây là hình phạt xứng đáng. Sư muội không cần để ý.”
An Nhược Vân nói: “Sư muội ngươi vừa nói Bí cảnh Tịch Hư, chẳng lẽ nói sư tôn nàng những năm gần đây vẫn đợi ở trong Bí cảnh Tịch Hư sao?”
Nghe giọng nói của nàng, chắc là không biết sự tồn tại của Bí cảnh Tịch Hư. Điều này cũng khó trách, phàm là người bị nhốt ở bên trong, từ trước đến nay chưa từng có người thoát ra. Đối với toàn bộ Tinh Giới mà nói, Bí cảnh Tịch Hư quá xa lạ.
“Đúng vậy, chúng ta đều bị nhốt trong Bí cảnh Tịch Hư. Mấy ngày trước mới thật vất vả thoát khốn.” Phạm Hinh vuốt cằm nói.
“Sư phụ bị thương, cũng liên quan đến Bí cảnh Tịch Hư?” An Nhược Vân khẩn trương hỏi.
Phạm Hinh nói: “Trong Bí cảnh Tịch Hư có người tên Xích Nhật, tu vi tương đương với sư tôn. Lúc đó sư tôn muốn đi, nhưng Xích Nhật không cho phép, cho nên hai người liền đại chiến…”
Một đám Đế Tôn cảnh của Băng Tâm Cốc, quỳ trước cửa quán trọ lắng nghe Phạm Hinh giảng thuật. Nghe đến những đoạn mạo hiểm càng như đang ở trong cảnh, thần tình khẩn trương. Dương Khai vừa nhìn liền biết các nàng nhất định có chuyện nói không hết. An Nhược Vân và những người khác khẳng định muốn biết những năm gần đây Băng Vân sống thế nào, thân thể ra sao.
Cho nên hắn trực tiếp quay trở về phòng mình, bắt đầu kiểm kê nhẫn của Phong Khê và Diêu Trác.
Lần này hắn bất đắc dĩ sử dụng một viên Đế Tuyệt Đan, nhưng lại có được hai chiếc nhẫn không gian, ngược lại cũng không tính là bị thiệt. Hơn nữa trong hai chiếc nhẫn này có vô số thứ tốt. Sau một hồi thanh toán, Dương Khai phát hiện mình không chỉ không lỗ, ngược lại còn kiếm đầy bồn đầy bát.
Điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối là, thiếu đi một viên Đế Tuyệt Đan, sau này sẽ thiếu đi một đòn sát thủ.
Đồ đạc trong nhẫn không gian của Diêu Trác và Phong Khê quá nhiều, Dương Khai mất cả một ngày mới kiểm kê xong. Chỉ riêng Nguyên Tinh cũng có hơn trăm triệu. Trong đó đủ các loại Nguyên Tinh trung phẩm và thượng phẩm. Nếu đổi thành Nguyên Tinh hạ phẩm, ít nhất cũng có ba bốn tỷ số. Đây còn chưa tính giá trị của những Thiên tài địa bảo khác.
Vấn Tình tông thật nhiều thứ khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Dương Khai vốn dĩ coi như là giàu có. Hôm nay có được số tài phú lớn như vậy, tài lực cá nhân có thể nói là khủng bố. Nhớ lại trước đây lúc mới tới Tinh Giới, cùng Lưu Tiêm Vân vì Nguyên Tinh mà bôn ba lo lắng. Những ngày như vậy dường như đã là mấy đời rồi.
Tâm trạng rất tốt, Dương Khai đem một số khoáng vật quý hiếm đều ném vào Tiểu Huyền Giới, để Pháp Thân thôn phệ luyện hóa.
Từ lần trước Pháp Thân thi triển Phệ Thiên Chiến Pháp luyện hóa một Đế Tôn cảnh, khí tức của nó mơ hồ đạt đến một cực điểm, dường như chỉ thiếu một bước nữa là có thể đột phá đến Đế Tôn cảnh.
Không chỉ Pháp Thân hiện tại, Hoa Thanh Ti cũng như vậy. Ngay cả Lưu Viêm, tu luyện trong Tiểu Huyền Giới cũng tiến triển cực nhanh, tiến bộ thần tốc.
Người duy nhất tu vi kém một chút là Trương Nhược Tích. Hiện tại cũng đã là trình độ Đạo Nguyên một tầng cảnh. Với thể chất đặc biệt đó, chỉ cần có đủ thiên địa linh khí, tu vi của nàng sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp.