» Chương 2426:Bản thiếu nhát như chuột

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2426: Bản thiếu nhát như chuột

Băng Vân mi mắt co rụt lại, hỏi: “Trường mệnh đăng của nàng còn đó chứ?”

An Nhược Vân đáp: “Còn. Vì vậy Tam sư muội vẫn sống, chỉ là không biết đang ở đâu.”

“Vậy thì tốt.” Băng Vân thở dài một hơi.

An Nhược Vân lại nói: “Ngũ sư muội nàng… thăng cấp Đế Tôn cảnh thất bại, bỏ mình.”

Băng Vân nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run lên, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, than thở: “Thời vận, mệnh số thôi. Tiểu Ngũ tính cách quá mức cấp tiến, ta sớm biết tiền đồ của nàng sẽ không quá mức bằng phẳng.”

An Nhược Vân mắt đỏ nói: “Là ta cái này tố sư tỷ đã không chăm sóc tốt cho nàng.”

Băng Vân lắc đầu nói: “Không liên quan gì tới ngươi. Còn Tiểu Cửu thì sao? Nàng… sống hay chết?”

An Nhược Vân trả lời: “Cửu sư muội đang bế quan trong cốc, đã mười năm rồi. Nàng nói lần này không thăng cấp Đế Tôn cảnh tuyệt đối không xuất quan.”

“Tốt.” Băng Vân mỉm cười. Nàng đi ba ngàn năm, trong số chín đệ tử đã thu, có bảy người đã thăng cấp đến Đế Tôn cảnh. Trong đó An Nhược Vân và Tôn Vân Tú không phụ kỳ vọng của nàng, đạt tới trình độ Đế Tôn cảnh hai tầng. Một người bỏ mạng trong thiên địa lễ rửa tội, chỉ còn lại người cuối cùng nhỏ tuổi nhất Tiểu Cửu đang bế quan.

Kết quả như vậy, nàng vẫn có thể chấp nhận. Tố sư phụ làm được đến trình độ này, ở Tinh Giới cũng coi như độc nhất vô nhị. Ai có thể thu nhận nhiều đệ tử thăng cấp đến Đế Tôn cảnh như vậy? Thật không biết rốt cuộc là lối dạy dỗ của nàng tốt, hay là Băng Tâm Cốc dưỡng nhân.

“Băng Vân, chuyện phiếm chờ ngày sau hẵng nói đi.” Bên kia, Phong Huyền cao giọng giục một câu, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn.

Băng Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn hắn nói: “Bổn cung ly khai ba ngàn năm, Phong tông chủ đối với Băng Tâm Cốc của ta thế nhưng chiếu cố có giai a.”

Giọng nói của nàng ẩn chứa nồng đậm ý châm chọc, hiển nhiên là đang tức giận Vấn Tình tông cư nhiên thừa dịp mình không có ở đây khi dễ tông môn của mình, bức bách các nàng gả đệ tử ưu tú nhất đi.

Phong Huyền thản nhiên nói: “Ta ngươi hai nhà đều là Bắc Vực đứng đầu tông môn, tự nhiên cường cường liên thủ! Bản tọa không cảm thấy có gì không thích hợp, Băng Vân ngươi vì sao lại nhìn không ra?”

“Là Bổn cung nhìn không ra, hay là Phong tông chủ khinh người quá đáng?” Băng Vân kiều quát một tiếng, “Ngươi đường đường là bậc tiền bối, cậy già lên mặt khi dễ mấy người tiểu nha đầu, rất có cảm giác thành tựu?”

Phong Huyền nhướng mày, nói: “Băng Vân ngươi vẫn như vậy miệng lưỡi bén nhọn, bản tọa không chấp nhặt với ngươi! Hôm nay bản tọa tới đây, chỉ có hai chuyện. Một là để khuyển tử và Tử Vũ cô nương thuận lợi thành thân, hai là muốn lấy lại Bích Huyết Kỳ Lân kia! Băng Vân, ngươi nếu còn niệm tình xưa nghĩa cũ, xin hãy thành toàn một chút!”

Băng Vân lạnh lùng cười, dựng thẳng ngón tay ngọc, trầm giọng nói: “Bổn cung cũng muốn nói rõ với ngươi. Một, Tử Vũ là đệ tử của Băng Tâm Cốc ta, tuyệt đối sẽ không gả cho nhi tử phế vật của ngươi. Các ngươi sớm dẹp ý niệm này đi. Hai, chuyện Bích Huyết Kỳ Lân ta không xen vào. Ngươi có bản lĩnh thì cướp, không bản lĩnh thì sớm cút khỏi Băng Luân thành, miễn cho ở trước mặt Bắc Vực quần hùng mất mặt, ngày sau không tốt ra ngoài!”

Thái độ mạnh mẽ như vậy của Băng Vân, khiến Phong Huyền lấy làm kinh hãi.

Bên kia Hộ Viễn đám người càng kinh hãi không ngớt, mơ hồ cảm giác một khí tức cực kỳ đè nén bao phủ trên người, khiến bọn họ áp lực như núi.

Hai đại cường giả này nhìn lớn có vẻ không một lời hợp sẽ vung tay. Một khi bọn họ thực sự đánh nhau, Băng Luân thành này nhất định là không còn. Nhóm người mình có thể toàn thân trở ra hay không cũng không biết. Bọn họ đã đang suy nghĩ có nên thừa dịp hiện tại nhanh chóng rời đi hay không, miễn cho làm con cá chậu bị vạ lây.

Phong Huyền trầm mặc hồi lâu, mới nhếch miệng cười, châm chọc nói: “Tiểu tử này sẽ không phải là tư sinh tử của ngươi đó chứ, lại khiến ngươi che chở hắn như vậy!”

Một lời ra, An Nhược Vân đám người đồng loạt đổi sắc mặt. Phong Huyền thân là cường giả có thân phận có địa vị, lại trước mặt nhiều người như vậy làm bại hoại danh tiếng của Băng Vân, đơn giản là bụng dạ khó lường.

Trong thoáng chốc, chúng nữ Băng Tâm Cốc đều phẫn nộ, nghiến răng, căm tức nhìn Phong Huyền, như hận không thể xông tới cắn chết hắn.

Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Băng Vân nghe xong lời này lại không có nửa điểm tức giận. Ngược lại, nàng thâm ý sâu sắc nhìn Dương Khai một cái, thản nhiên nói: “Bổn cung nếu có được hậu duệ như vậy, thì cuộc đời này cũng không hối tiếc.”

Phong Huyền nhất thời há hốc mồm.

An Nhược Vân đám người cũng há to miệng, kinh ngạc nhìn sư phụ của mình.

Một trong lòng cuồng hô không ngớt: Đây coi là có ý gì? Đây là ngầm thừa nhận hay là thế nào? Chàng thanh niên này chẳng lẽ thực sự là tư sinh tử của Băng Vân sao? Nếu không, vì sao nàng chẳng những không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn nói ra những lời này.

Trong nhất thời, mọi người nhìn Dương Khai ánh mắt đều trở nên có chút khác thường, như nhìn một người đã bị đóng dấu Băng Tâm Cốc.

Dương Khai không khỏi xoa xoa mồ hôi trên trán, vẻ mặt đau khổ nói với Băng Vân: “Tiền bối, người nói như vậy, khó tránh khỏi gây hiểu lầm đó.”

Băng Vân hé miệng cười, nói: “Tùy tiện nói thôi, đừng để trong lòng.”

Nàng không cố ý muốn chiếm tiện nghi của Dương Khai, chỉ là nàng biết Phong Huyền cố ý làm vậy để gây khó chịu cho mình, muốn làm rối loạn tâm cảnh của mình, cho nên mới biểu hiện không mặn không nhạt.

“Xem ra, tiểu tử này cùng ngươi quả nhiên sâu xa thâm hậu!” Phong Huyền lập tức ý thức được mối quan hệ giữa Dương Khai và Băng Vân có chút không bình thường. Nếu không, Băng Vân kiên quyết sẽ không để ý đến danh tiếng của mình mà nói ra lời như vậy.

“Tuy nhiên cho dù hắn thật là tư sinh tử của ngươi, Bích Huyết Kỳ Lân kia hôm nay cũng phải giao ra đây! Nếu không, đừng trách bản tọa lòng dạ độc ác!” Phong Huyền lệ quát một tiếng, đột nhiên bước ra một bước.

Khắp thiên địa, đều ở dưới bước chân của hắn ầm ầm chấn động, như muốn thần phục.

Không duyên cớ vô cớ, bầu trời Băng Luân thành phảng phất đè xuống một ngọn núi lớn, khiến lòng buồn bực thở hổn hển.

Dương Khai sắc mặt hơi trắng nhợt, giơ cao Bích Huyết Kỳ Lân kia, hừ lạnh nói: “Bản thiếu nhát như chuột, Phong Huyền đại nhân cũng không nên làm ta sợ. Nếu không, bản thiếu căng thẳng, trên tay không có nặng nhẹ làm hỏng thứ này thì không hay.”

Mọi người nghe vậy, đều nhìn nhau không nói gì, thầm nghĩ tiểu tử này thực sự dám trợn mắt nói mò. Nếu ngươi nhát như chuột, thì trên đời này sẽ không có người gan lớn.

Dương Khai đang nói chuyện, nguyên lực âm thầm thôi động, trên Bích Huyết Kỳ Lân kia lại truyền đến tiếng răng rắc nhỏ nhẹ.

Phong Khê thấy tình hình này, tròng mắt giật giật, kinh hô: “Cha, hắn thật sự muốn làm hỏng Bích Huyết Kỳ Lân!”

“Dừng tay!” Phong Huyền cũng lệ quát một tiếng, “Ngươi dám làm hỏng nó, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

Dương Khai kêu lên: “Ai nha nha, đều nói bản thiếu nhát như chuột, đại nhân vì sao vẫn như thế làm ta sợ, ta thực sự sợ chết!”

Vừa nói, hắn lực đạo trên tay lại gia tăng một phần, tiếng răng rắc càng lúc càng dày đặc.

Phong Huyền hô hấp bị kìm hãm, sắc mặt tái xanh vô cùng.

Bích Huyết Kỳ Lân này kỳ thực không phải là bảo vật quý trọng gì. Nó chỉ là biểu tượng thân phận của thiếu tông chủ phu nhân Vấn Tình tông, bởi vì mỗi đời thiếu tông chủ Vấn Tình tông đều có rất nhiều thê thiếp. Chỉ người cầm trong tay Bích Huyết Kỳ Lân mới là thiếu tông chủ phu nhân thật sự, thay thiếu tông chủ quản lý hậu cung, để thiếu tông chủ có thể yên tâm tu luyện, không đến mức bị ảnh hưởng bởi chuyện nữ nhân tranh giành tình nhân.

Một vật có ý nghĩa tượng trưng như vậy nếu bị hủy đi trước mắt bao người, thì không khác gì hung hăng đánh vào mặt Vấn Tình tông.

Gặp cứng không được, Phong Huyền cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, thu liễm khí thế của mình, sắc mặt khó coi nói: “Tiểu tử, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Dương Khai hừ lạnh nói: “Điều kiện ta từ lâu đã đưa ra, Phong Huyền đại nhân hà tất biết rõ còn hỏi?”

“Mười ức trung phẩm nguyên tinh ngươi cũng dám muốn!” Phong Huyền giận dữ nói, tuy rằng mười ức nguyên tinh đối với Vấn Tình tông mà nói chẳng là gì, nhưng cứ thế không duyên cớ vô cớ đưa cho Dương Khai, vẫn khiến Phong Huyền cảm thấy rất khó chịu.

Dương Khai hí mắt nói: “Vậy đại nhân nghĩ có thể ra bao nhiêu?”

“Tối đa một ức. Tiểu tử không nên được một tấc lại muốn tiến một thước!” Phong Huyền hừ nói.

“Được. Một ức thì một ức, bản thiếu cũng là người rất dễ nói chuyện.” Dương Khai nhếch miệng cười.

Phản ứng này khiến tất cả mọi người rùng mình. Không ngờ Dương Khai thực sự cứ như vậy đồng ý rồi. Dù sao hắn vừa rồi ra giá trên trời lại tỏ ra vô pháp vô thiên, tất cả mọi người cho rằng hắn nhất định sẽ hung hăng tống tiền Vấn Tình tông mười ức nguyên tinh. Dựa vào sự coi trọng của Phong Huyền đối với Bích Huyết Kỳ Lân, chỉ cần Dương Khai kiên trì, mười ức nguyên tinh nhất định có thể cầm tới tay. Nhưng không ngờ hắn thậm chí không mặc cả mà cứ vậy thỏa hiệp.

Chắc là sợ rồi sao? Thanh niên làm việc luôn luôn nhiệt huyết, đợi đến khi tỉnh táo lại sẽ sợ hãi.

Tuy nhiên, một Đạo Nguyên ba tầng cảnh dám từ trên tay tông chủ Vấn Tình tông tống tiền một ức nguyên tinh, không biết có phải là chưa từng có người tới hay không, nhưng tuyệt đối là chưa từng có ai.

“Băng Vân tiền bối, làm phiền ngươi ra tay một chút.” Dương Khai đột nhiên quay đầu nhìn Băng Vân nói.

Băng Vân không biết hắn lại muốn làm gì, hồ nghi nói: “Làm cái gì!”

Dương Khai cầm Bích Huyết Kỳ Lân trên tay, quay nó lại làm dấu một chút, nói: “Phong Huyền đại nhân chỉ nguyện ý ra một phần mười giá, vậy đương nhiên ta cũng chỉ có thể lấy một phần mười cùng hắn giao dịch. Tiền bối ngươi ra tay chặt xuống một phần mười thứ này. Chúng ta làm ăn, từ trước đến nay công bằng công chính, đồng tẩu vô khi, không chiếm tiện nghi người khác, cũng sẽ không để người khác chiếm tiện nghi!”

Băng Vân nghe xong trong lòng âm thầm buồn cười. Ý tưởng thiếu đạo đức này cũng chỉ có Dương Khai mới nghĩ ra được. Lén lút trừng hắn một cái, cổ tay vừa lộn, một thanh trường kiếm trắng noãn như tuyết xuất hiện trong lòng bàn tay, ra vẻ thật sự muốn chặt xuống một phần mười.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Phong Huyền, lạnh lùng cười nói: “Đại nhân, không biết kết quả này ngươi thỏa mãn hay không hài lòng!”

Phong Huyền tức thiếu chút nữa thổ huyết. Còn chưa đợi hắn nói gì, Dương Khai lại nói: “Đại nhân nếu có thể ra năm ức, ta liền để Băng Vân tiền bối chặt xuống một nửa. Bao nhiêu nguyên tinh bao nhiêu hàng, chỉ nhìn đại nhân có ra nổi giá tiền hay không. Ta thế nhưng rất công đạo. Ngươi bây giờ… muốn bao nhiêu?”

Phong Huyền ngực một khí huyết quay cuồng, thiếu chút nữa không thở nổi.

Hắn nghĩ cả đời này cũng chưa bao giờ tức giận nhiều như vậy. Và tất cả điều này, đều nhờ ơn chàng thanh niên kia!

Hộ Viễn đám người cũng âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ chàng thanh niên này cũng thật là ngoan a. Cắn chặt mười ức nguyên tinh không chịu nhả. Nếu thật sự bị chặt xuống một phần mười hoặc một nửa, Bích Huyết Kỳ Lân còn có ý nghĩa tồn tại sao?

Chỉ là… đắc tội Vấn Tình tông đến mức này, sau này còn có đường sống sao? Trừ phi hắn thực sự là tư sinh tử của Băng Vân!

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2562: Tới bắt ta nha

Chương 2561: Tê Lôi

Chương 2560: Huyết Môn biến hóa