» Chương 2436: Tách ra
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương thứ hai nghìn bốn trăm ba mươi sáu: Tách Ra
Nghĩ tới đây, Dương Khai không chuẩn bị ngăn cản. Có lẽ để Hoa Thanh Ti một mình hành động, nàng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Hơn nữa, thực lực của Hoa Thanh Ti không tầm thường, trên tay nàng còn có một món Đế Bảo ngũ sắc trường mâu. Món Đế Bảo này là bảo vật của cường giả như Diêu Xương Quân, sớm đã được nàng luyện hóa, uy năng vô cùng. Một võ giả bình thường hẳn không phải là đối thủ của nàng.
Khuyết điểm hiện tại của Hoa Thanh Ti chẳng qua là một quả Tinh Ấn! Không có Tinh Ấn, nàng không cách nào cảm ứng vị trí Bổn Nguyên, chỉ có thể vô định đi tìm.
“Cái này ngươi mang theo,” Dương Khai đưa tay, đưa cho nàng một chiếc nhẫn không gian.
Hoa Thanh Ti nhận lấy, thần niệm lướt qua bên trong, nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Nhiều nguyên tinh vậy!”
Chiếc nhẫn này không có vật dụng khác, cơ bản toàn bộ là nguyên tinh, dù không đếm kỹ, nhưng ít nhất cũng có hai ba trăm triệu, trong đó không thiếu nguyên tinh thượng phẩm. Ngoài nguyên tinh, còn có một số loại linh đan do Dương Khai tự mình luyện chế.
“Ngươi nếu thật sự có thể đột phá ở đây, tấn thăng Đế Tôn cảnh, nguyên tinh là vật thiết yếu. Thiên địa linh khí của Toái Tinh Hải rất mỏng manh, những thứ này ngươi đừng từ chối,” Dương Khai nghiêm nghị nói.
Hoa Thanh Ti nắm chiếc nhẫn không gian, nhẹ nhàng gật đầu, cảm động nói: “Dương thiếu, cám ơn ngươi. Ngươi là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.”
Tuy nói ban đầu nàng bị Dương Khai ép buộc đi theo bên cạnh, còn bị giam trong Tiểu Huyền Giới, nhưng mấy năm qua, Dương Khai chưa từng làm điều gì bất lợi cho nàng. Không những thế, nàng còn từ Dương Khai nhận được một viên đan dược mà người ngoài cầu còn không được, đặt nền tảng vững chắc cho việc tấn thăng Đế Tôn sau này. Hơn nữa, nàng còn có được một món Đế Bảo ngũ sắc trường mâu từ Dương Khai.
Hôm nay Dương Khai lại cho nàng hai ba trăm triệu nguyên tinh. Thử hỏi thiên hạ này, ai có thể đối xử tốt với nàng như vậy, có thể cho nàng nhiều thứ tốt như vậy? Dù là viên đan quý giá hay ngũ sắc trường mâu, đều là bảo vật có thể khiến vô số cường giả tranh giành. Ngay cả sư phụ của nàng ở Tinh Thần Cung cũng không làm được như vậy.
Hoa Thanh Ti thật sự cảm động. Ngày sau nếu thật sự có thể tấn thăng Đế Tôn, người nàng cần cảm ơn nhất chính là Dương Khai. Trước đây nàng nhắc đến cơ duyên, trong lòng tự hỏi gặp được Dương Khai sao không phải là một tạo hóa lớn trong cuộc đời nàng, một đại cơ duyên ư?
“Hoa tỷ khách khí,” Dương Khai khẽ mỉm cười, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Ngươi đừng nhúc nhích!”
Đang nói chuyện, đột nhiên hắn đưa một tay về phía trán Hoa Thanh Ti điểm tới.
Hoa Thanh Ti tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng không hề phòng bị, thẳng tắp đứng đó.
Khoảnh khắc, ngón tay Dương Khai điểm vào trán nàng. Giây tiếp theo, thân thể mềm mại của Hoa Thanh Ti run lên. Đột nhiên có một loại cảm giác như gông cùm vô hình bị giải trừ, cả người vô cùng nhẹ nhõm.
Nàng ngay lập tức hiểu Dương Khai đã làm gì. Hắn lại giải trừ lạc ấn thần hồn đặt trong đầu nàng!
Năm đó nàng bị Dương Khai giam trong Tiểu Huyền Giới, bị buộc mở rộng ý thức, để Dương Khai hạ lạc ấn thần hồn. Từ đó về sau, nàng không cách nào phản kháng Dương Khai nữa, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
Nhưng hôm nay, Dương Khai lại chủ động giải trừ lạc ấn đó!
Nói cách khác, bây giờ nàng đã tự do, không còn bị Dương Khai ràng buộc.
“Dương thiếu ngươi…” Mỹ mâu của Hoa Thanh Ti khẽ run, không dám tin nhìn hắn.
Dương Khai mỉm cười nói: “Đã muốn đi đột phá Đế Tôn, tự nhiên không thể có chút quấy rầy.”
Hoa Thanh Ti mím môi đỏ mọng, đột nhiên đưa tay chỉ bầu trời nói: “Dương thiếu ngươi yên tâm, kiếp này kiếp này Hoa tỷ sẽ không tiết lộ nửa điểm bí mật liên quan tới ngươi. Nếu vi phạm lời thề này, sẽ khiến Hoa tỷ tẩu hỏa nhập ma mà chết!”
Nàng biết quá nhiều bí mật của Dương Khai, dù là Huyền Giới Châu hay các loại lá bài tẩy của Dương Khai, hoặc cây Bất Tử Thụ và Thương Thụ trồng trong vườn thuốc. Một khi tiết lộ ra ngoài, Dương Khai ngày sau nhất định không cách nào đặt chân trong Tinh Giới. Dù đi tới đâu cũng sẽ bị người vây công.
Nàng chủ động lập lời thề tâm ma này là để Dương Khai không cần lo lắng nàng sẽ tiết lộ bí mật.
Dương Khai cười nói: “Không tin lời ngươi sẽ không giải trừ lạc ấn cho ngươi. Hoa tỷ ngươi đi đi, một đường cẩn thận!”
Hoa Thanh Ti gật đầu, hỏi: “Nếu Toái Tinh Hải đóng lại, ta nên đi đâu tìm ngươi?”
“Nếu muốn tìm ta, đi Thiên Diệp tông. Sẽ có một ngày ta sẽ đến Thiên Diệp tông.”
Xích Tiêu và Ngả Âu cùng những người khác đều ở Thiên Diệp tông, cho nên dù thế nào Dương Khai cũng sẽ quay lại đó.
“Được, vậy ta sẽ đến đó chờ ngươi.” Hoa Thanh Ti gật đầu, lại tiến lên nói vài câu với Lưu Viêm và Trương Nhược Tích, lúc này thân thể mềm mại mới hướng về phía tinh không bay đi, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Nhìn phương hướng nàng rời đi, Dương Khai khẽ thở dài.
Mấy năm qua, Hoa Thanh Ti đã giúp hắn không ít chuyện. Hắn năm đó nhốt Hoa Thanh Ti cũng không có ác ý gì, chỉ là vì nàng đã thấy một số bí mật của hắn mà thôi. Hắn vốn định chờ mình tấn thăng Đế Tôn cảnh rồi mới trả lại tự do cho nàng, hôm nay chỉ là nói trước một chút.
Sau thời gian dài chung sống, Dương Khai cảm thấy nhân phẩm của Hoa Thanh Ti vẫn đáng tin. Cho nên dù Hoa Thanh Ti không lập lời thề tâm ma kia, hắn cũng sẽ không lo lắng gì.
“Tiên sinh…” Một tiếng gọi yếu ớt từ bên cạnh truyền đến. Dương Khai cảm thấy có người kéo ống tay áo mình, nghiêng đầu nhìn lại, đang thấy Trương Nhược Tích nhìn mình với vẻ mặt kỳ lạ.
Hắn nghi ngờ nói: “Sao vậy?”
“Tiên sinh ta… ta…” Trương Nhược Tích ấp úng, chữ ‘ta’ nói nửa ngày cũng không nói hết.
Dương Khai cau mày nói: “Ngươi sẽ không cũng muốn một mình hành động chứ?”
Hắn thấy vẻ mặt Trương Nhược Tích dường như đang muốn thử, cho nên mới đột nhiên có suy đoán này. Điều hắn không ngờ là Trương Nhược Tích lại gật đầu.
Dương Khai kinh ngạc: “Ngươi chắc chắn?”
Trương Nhược Tích khẽ cắn môi đỏ mọng, hít sâu một hơi, dường như lấy hết dũng khí, nói: “Từ khi rời khỏi Trương gia, Nhược Tích vẫn luôn tu luyện dưới sự che chở của tiên sinh. Mặc dù cũng coi là có thành tựu, nhưng lão tổ đã từng nói, nếu đóa hoa chưa trải qua mưa dông thử thách thì chưa chính thức trưởng thành. Nếu ta không muốn mãi liên lụy tiên sinh, ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn… cho nên… ta muốn thử một chút.”
Dương Khai nghiêm túc nói: “Ngươi có biết nơi này nguy hiểm cỡ nào không?”
Trương Nhược Tích chần chờ một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai lại nói: “Vậy ngươi có biết, những người vào đây đều là loại người nào không? Ngươi trời sinh hiền lành, tính tình đơn thuần, chưa từng thấy cảnh ngươi ngu ta gạt trong cuộc sống. Ngươi chắc chắn mình có thể sống sót ở đây không?”
“Nhược Tích sẽ cố gắng!”
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng, dường như lần đầu tiên biết được một mặt khác của Trương Nhược Tích. Thiếu nữ nhìn có vẻ nhu nhược này dường như cũng có lúc mạnh mẽ.
“Chủ nhân, ta đi cùng nàng,” Lưu Viêm đột nhiên xen vào nói, “Ta ở cùng Nhược Tích, giữa chúng ta cũng có thể nương tựa nhau. Hơn nữa ta còn có Tiểu Bạch, ở đây sẽ không có nguy hiểm gì.”
Dương Khai nghiêng đầu nhìn Lưu Viêm một cái, thấy nàng gật đầu với mình, lúc này mới hỏi: “Lưu Viêm đi cùng ngươi, có vấn đề gì không?”
Trương Nhược Tích vui vẻ nói: “Có Lưu Viêm tỷ tỷ làm bạn, tất nhiên là tốt nhất rồi!”
Dương Khai ra vẻ buồn bã, nói: “Cánh đã cứng cáp, vậy thì bay đi.”
Ban đầu hắn mang Trương Nhược Tích theo bên mình, tiểu nha đầu này mới chỉ là Phản Hư tầng một mà thôi. Nhưng những năm qua, nàng đã trưởng thành đến tầng Đạo Nguyên cảnh.
Chuyện này nếu để người của Trương gia biết, không chừng sẽ mừng rỡ đến mức nào. Trương gia đã nhiều năm không có cường giả tầng Đạo Nguyên cảnh. Hiện tại, lão tổ Trương gia mạnh nhất cũng chỉ là Hư Vương tầng hai. Chút thực lực này cơ bản không đáng kể.
Nếu để Trương Nhược Tích một mình hành động, Dương Khai thật sự có chút không yên tâm. Nàng đại khái cũng là nhất thời bốc đồng, cho nên mới muốn giống Hoa Thanh Ti. Nhưng nàng dù sao cũng chỉ có Đạo Nguyên tầng một. Dù có chút huyết mạch đặc thù, tu vi đặt ở đây cũng không cao, lại không có kinh nghiệm chiến đấu. Thật sự gặp nguy hiểm e rằng căn bản không cách nào hóa giải.
Nhưng nếu Lưu Viêm đi cùng nàng, thì không có vấn đề gì.
Chưa nói tới Lưu Viêm có Tiểu Bạch, một con khôi lỗi Thiên cấp. Chỉ nói thực lực của bản thân Lưu Viêm trong Đạo Nguyên cảnh cũng là hàng đầu. Huống chi trên tay nàng còn có một viên Tịch Diệt Lôi Châu. Còn Trương Nhược Tích tuy thực lực thấp hơn một chút, nhưng có Phượng Thải Hà Y Đế Bảo hộ thân.
Chỉ cần hai người cẩn thận một chút, hẳn cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Nghe Dương Khai nói như vậy, Trương Nhược Tích vội vàng khoát tay nói: “Tiên sinh ngươi hiểu lầm, Nhược Tích không phải ý này.”
Lưu Viêm: “Đừng để ý, chủ nhân thuận miệng nói thôi.”
Dương Khai đưa cho Lưu Viêm một chiếc nhẫn không gian, nói: “Những thứ này các ngươi mang theo, giống như Hoa tỷ vậy. Ngày sau nếu Toái Tinh Hải đóng lại, chúng ta không thể ở cùng nhau, đến Thiên Diệp tông chờ ta.”
Lưu Viêm nhận lấy chiếc nhẫn không gian, gật đầu nói: “Ta nhớ rồi.”
“Đi đi,” Dương Khai phất phất tay.
Trương Nhược Tích mím môi đỏ mọng, đột nhiên đi tới trước mặt Dương Khai quỳ xuống, nằm rạp trên đất nói: “Đại ân của tiên sinh, Nhược Tích mãi ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên ơn. Tiên sinh một mình ngươi cũng nhất định phải bình an vô sự. Nhược Tích sau này sẽ thật tốt hiếu kính ngươi.”
“Đứng lên đi, cũng không phải sinh ly tử biệt, ngày sau còn sẽ gặp lại,” Dương Khai khom lưng đỡ nàng dậy.
“Đi thôi,” Lưu Viêm nói một tiếng, kéo tay nhỏ của Trương Nhược Tích, nguyên lực thúc giục, liền dẫn nàng hướng về phía tinh không bay đi.
Chỉ một lúc sau, bóng dáng hai nàng cũng không thấy nữa.
“Vậy là đi hết sạch rồi à?” Dương Khai đứng tại chỗ lẩm bẩm, không khỏi có chút buồn bã.
Mấy năm nay hắn tuy luôn một mình, nhưng vì trong Tiểu Huyền Giới vẫn còn chút hơi ấm, cho nên cũng không thấy quá cô đơn. Lần này Hoa Thanh Ti, Lưu Viêm và Trương Nhược Tích đi hết, cũng khiến hắn cảm thấy hơi không quen, luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Bất quá hắn cũng biết, mọi người tụ tập ở một chỗ tuy an toàn, nhưng thu hoạch cũng ít.
Hiện nay Luyện Tinh Quyết đã truyền thụ cho các nàng rồi, các nàng phân tán hành động như vậy, thu hoạch chắc chắn sẽ lớn hơn rất nhiều. Có lẽ, các nàng muốn rời đi cũng có một phần nguyên nhân này, không muốn liên lụy mình, chia sẻ lợi ích của mình.
Đang lúc Dương Khai buồn bã, hắn đột nhiên nhận được Pháp Thân đang gọi mình.
Hắn vội vàng phá vỡ bình phong của Huyền Giới Châu, liên lạc với Pháp Thân: “Ngươi sẽ không cũng muốn một mình hành động chứ?”
Tuy nói linh trí của Pháp Thân là do một luồng phân thần của hắn biến thành, nhưng cùng với việc thực lực của Pháp Thân không ngừng tăng lên, và việc luồng phân thần kia hòa hợp với Pháp Thân, hiện tại Pháp Thân đã được coi là một loại tồn tại đặc biệt khác, không thể hoàn toàn coi là phân thân của Dương Khai. Nó có suy nghĩ của riêng mình, có ý tưởng của riêng mình. Đương nhiên, nếu hai người nguyện ý, tâm thần vẫn có thể tương thông, không cần trao đổi cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì.
—
DỊCH THẾ CHO ĐỠ BUỒN THÔI À.