» Chương 2450: Ta đẹp trai như vậy

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 250: Ta đẹp trai như vậy

“Phệ Thiên Đại Đế năm đó để vĩnh sinh, cũng từng đi tìm kiếm Bất Lão Thụ. Hắn thậm chí phá vỡ thông đạo giữa các mặt, đi qua vô số hạ vị tinh vực. Mỗi lần hắn đến một tinh vực, sẽ có vô số tu luyện ngôi sao bị hắn thôn phệ, sinh linh đồ thán. Cũng chính bởi nguyên nhân này, hắn mới chọc cho thần nhân cộng phẫn, người người oán trách.” Tề Hải lo lắng nói, “Bất quá đáng tiếc là, dù là Phệ Thiên Đại Đế, cũng vô pháp tìm được bóng dáng Bất Lão Thụ.”

Dương Khai nghe xong giật mình.

Hắn có thể xác định Phệ Thiên Đại Đế không đi qua Hằng La Tinh Vực. Nếu đi qua nơi đó, chưa chắc đã không tìm được Bất Lão Thụ, nhưng đến đó chắc chắn sẽ mang đến tai nạn không thể xóa nhòa cho Hằng La Tinh Vực.

Tề Hải nói tiếp: “Không tìm được Bất Lão Thụ, Phệ Thiên Đại Đế chỉ có thể tính kế cách khác. Thế nhân đồn rằng chư vị Đại Đế vây quét Phệ Thiên Đại Đế ở Toái Tinh Hải là vì hành động của hắn thiên địa không dung. Kỳ thực đó chỉ là một phần nguyên nhân.”

Dương Khai khẽ động thần sắc, hỏi: “Còn có nguyên nhân gì khác?”

“Còn một nguyên nhân lớn nhất, hắn muốn ra tay với một vị Đại Đế khác, cướp đoạt bảo vật của vị Đại Đế đó!”

Dương Khai nghe vậy, tâm tư quay nhanh, thoáng chốc như nhớ ra điều gì đó, kinh hô: “Chẳng lẽ là…”

Tề Hải khẽ gật đầu: “Không sai, chính là như Dương huynh nghĩ. Đại Đế giữa nhau nếu không có thù hằn không đội trời chung, căn bản không thể ra tay. Nhưng cách làm của Phệ Thiên Đại Đế không nghi ngờ đã chạm đến nghịch lân và giới hạn của tất cả Đại Đế. Nếu ngay cả chuyện như vậy bọn họ cũng không để ý, thì tiếp theo kẻ xui xẻo chưa chắc sẽ không phải là bản thân. Vì vậy họ liên thủ với nhau, tuyên chiến với Phệ Thiên Đại Đế. Trận chiến đó long trời lở đất, hoàn vũ vỡ nát. Đây cũng chính là Toái Tinh Hải sau này!”

“Mà thứ Phệ Thiên Đại Đế muốn cướp đoạt, chính là Phượng Hoàng Chân Hỏa của Viêm Vũ Đại Đế!” Tề Hải thần tình nghiêm nghị, “Phượng Hoàng Chân Hỏa là truyền thừa của Hỏa Phượng. Hỏa Phượng sẽ chết, nhưng Phượng Hoàng Chi Hỏa vĩnh viễn không tắt, thậm chí còn có nghịch thiên thần thông niết bàn chuyển kiếp. Vì vậy Phượng Hoàng Chân Hỏa còn được gọi là niết bàn chân hỏa, đứng đầu trong các thiên địa dị hỏa. Phệ Thiên Đại Đế muốn có được Phượng Hoàng Chân Hỏa, từ đó tìm hiểu huyền bí vĩnh sinh. Nếu thật để Phệ Thiên Đại Đế đắc thủ, vậy hắn thật có khả năng toại nguyện.”

“Trong trận chiến đó, Viêm Vũ Đại Đế, người bị Phệ Thiên Đại Đế tập trung chiếu cố, là người đầu tiên ngã xuống. Phượng Hoàng Chân Hỏa cũng bị đánh văng ra. Để không cho Phệ Thiên Đại Đế có được Phượng Hoàng Chân Hỏa, Nguyên Đỉnh Đại Đế mới phải vận dụng Sơn Hà Chung của mình, trấn áp nó. Đây là hành động bất đắc dĩ. Mất Sơn Hà Chung, thực lực của Nguyên Đỉnh Đại Đế suy giảm mạnh, cũng theo gót Viêm Vũ Đại Đế. Nhưng Sơn Hà Chung và Phượng Hoàng Chân Hỏa bị trấn áp lại bị một vị Đại Đế khác cất đi trong hỗn chiến. Từ đó bặt vô âm tín!”

“Bao năm qua, vô số võ giả tiến vào Toái Tinh Hải, muốn tìm kiếm bảo vật do các Đại Đế để lại, nhưng ít ai biết rằng Phượng Hoàng Chân Hỏa đã bị trấn áp dưới Sơn Hà Chung.”

Nghe Tề Hải nói một hồi, Dương Khai lập tức hiểu tại sao hắn lại lén lút ở lại. Hắn không khỏi nhếch miệng cười, nói: “Tề Hải huynh biết cũng thật nhiều nha.”

Tề Hải nói: “Tề mỗ cũng vì một số nguyên nhân đặc biệt khác, mới luôn lưu ý tin tức về Phượng Hoàng Chân Hỏa, càng thử tra duyệt vô số điển tịch.”

“Nguyên nhân đặc biệt khác?” Dương Khai nhướng mày.

Tề Hải liền ôm quyền nói: “Thực không dám giấu, nội tử của Tề mỗ hai mươi năm trước bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh. Tề mỗ tuy rằng tìm mọi cách để kéo dài mạng sống cho nàng, mặc dù miễn cưỡng giữ được tính mạng nhưng không phải kế lâu dài. Muốn cứu nàng, trên đời này ngoài Bất Tử Nguyên Dịch trên Bất Lão Thụ ra, chỉ có Phượng Hoàng Chân Hỏa.”

Dương Khai sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh nói: “Tề Hải huynh đây là muốn tìm ta đòi Phượng Hoàng Chân Hỏa? Nếu là thế, thì Dương mỗ có thể xem lầm người rồi. Vừa trò chuyện với ngươi rất vui vẻ, nhưng không nghĩ Tề huynh vẫn ôm ý định này. Xin cáo từ!”

“Dương huynh hiểu lầm.” Tề Hải vội vàng xua tay, “Có thể nghe ta nói thêm một lời không?”

Dương Khai lạnh mắt nhìn hắn, nói: “Ta với ngươi không thân không quen, tại sao phải quản chuyện của ngươi.”

Tề Hải vã mồ hôi trán, nói: “Nếu Dương huynh nguyện ý giúp ta chuyện này, thì Tề mỗ nguyện ý trả bất kỳ giá nào. Chỉ cần Dương huynh mở miệng, Tề mỗ nhất định sẽ làm thỏa đáng cho ngươi.”

“Mặc dù muốn ngươi chết?” Dương Khai nhếch miệng, lộ ra nụ cười tà ác.

Tề Hải sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh thì hào sảng cười: “Nếu Dương huynh thật sự cứu nội tử của ta, Tề mỗ sẽ tự sát trước mặt ngươi.”

Dương Khai hơi động dung, khóe miệng giật giật nói: “Người điên!”

Tề Hải lộ ra nụ cười, nói: “Không biết Dương huynh đời này có thể gặp được nữ tử có thể sinh tử gắn bó, bất ly bất khí? Nếu gặp được, thì tất nhiên có thể hiểu tâm tình của Tề mỗ.”

Trước mắt Dương Khai bỗng nhiên hiện lên vài đạo thân ảnh xinh đẹp, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Hắn đang suy nghĩ, nếu như mấy người kia gặp chuyện như vậy, bản thân sẽ làm thế nào? Đột nhiên, hắn có chút hiểu tâm tình của Tề Hải.

“Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng Phượng Hoàng Chân Hỏa ta không thể đưa cho ngươi.” Dương Khai lắc đầu. Phượng Hoàng Chân Hỏa thật sự quá trân quý, hắn giữ nó cho Lưu Viêm, không thể vì một câu nói của Tề Hải mà giao cho hắn.

Trời biết Tề Hải nói thật hay giả? Dù là thật, mình và hắn cũng không có giao tình gì.

Tề Hải nói: “Dương huynh thực sự hiểu lầm, ta không muốn Phượng Hoàng Chân Hỏa của ngươi.”

Dương Khai cau mày nói: “Vậy ngươi muốn gì?”

Tề Hải trả lời: “Ta chỉ muốn, nếu Dương huynh tiện đường, có thể đi cùng ta một chuyến không? Ngươi chỉ cần vận dụng một chút niết bàn thần thông của Phượng Hoàng Chân Hỏa, là đủ để cứu nội tử, đối với ngươi không có nửa điểm tổn thất.”

“Chỉ như vậy?” Dương Khai ngạc nhiên nói.

“Chỉ như vậy!” Tề Hải nghiêm sắc mặt gật đầu.

Dương Khai trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: “Phu nhân nhà ngươi, rốt cuộc bị thương gì? Vì sao nhất định phải có Phượng Hoàng Chân Hỏa mới có thể cứu mạng?”

Tề Hải thần sắc buồn bã, nói: “Cùng với nói là bị thương, không bằng nói là trúng một loại hàn độc. Ở ngoại biên giới Đông Vực của chúng ta, là một mảnh diện tích Man Hoang Cổ Địa. Man Hoang Cổ Địa kia ít ai đặt chân, vì vậy cơ duyên và nguy hiểm cùng tồn tại. Rất nhiều cường giả ở Đông Vực đều thích đi Man Hoang Cổ Địa đó thám hiểm lịch lãm. Nội tử hai mươi năm trước một mình đi Man Hoang Cổ Địa, một tháng sau trọng thương trở về, từ đó hôn mê bất tỉnh. Sau khi các đan sư của Tề Gia Bảo chẩn đoán, độc mà nội tử trúng chính là Thiên Sương Địa Lâm!”

“Thiên Sương Địa Lâm!” Dương Khai nghe vậy biến sắc, thất thanh nói: “Thập đại tuyệt độc?”

Tề Hải ngạc nhiên nhìn Dương Khai nói: “Dương huynh biết Đạo Thiên Sương Địa Lâm?”

Dương Khai khẽ gật đầu: “Nghe qua.”

Tề Hải cười khổ nói: “Dương huynh đã nghe nói, lại một hơi nói toạc ra nó là một trong thập đại tuyệt độc, vậy dĩ nhiên biết người trúng loại độc chất này cơ bản không có thuốc nào chữa được.”

“Quả thực như vậy!” Dương Khai than nhẹ một tiếng. Thập đại tuyệt độc, trúng độc khó giải, cơ bản cũng là chờ chết, trừ phi gặp phải một số thiên địa chí bảo, tỷ như Bất Lão Thụ như vậy tồn tại.

“Bất quá có niết bàn thần thông của Phượng Hoàng Chân Hỏa đã có khả năng mang đến một đường sinh cơ cho nội tử.” Tề Hải ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, nói: “Lần này ta tiến vào Toái Tinh Hải, mục đích chủ yếu nhất chính là tìm kiếm Phượng Hoàng Chân Hỏa. Vốn muốn mang nó về Tề Gia Bảo, thế nhưng… Nhìn chuyện vừa rồi Tề mỗ mới biết mình nghĩ quá đơn giản. Với thực lực hiện tại của ta đừng nói là thu phục Phượng Hoàng Chân Hỏa, ngay cả tới gần cũng không thể.”

Lúc trước cảnh Dương Khai trong cơ thể kim thánh long bản nguyên lực bạo phát, tranh đấu với Phượng Hoàng Chân Hỏa, Tề Hải tự nhiên cũng nhìn thấy, cuộc tranh đấu khủng khiếp đó khiến hắn toàn thân run rẩy.

“Tề huynh coi trọng ta rồi, ta cũng không thu phục, chỉ là tạm thời trấn áp nó mà thôi.” Dương Khai thản nhiên giải thích.

“Trấn áp…” Tề Hải rầm nuốt nước miếng một cái. Lời này nghe còn khó tin hơn việc Dương Khai đã thu phục Phượng Hoàng Chân Hỏa. Vẻ mặt bội phục lẩm bẩm nói: “Dương huynh thật là thần nhân.”

Dương Khai cau mày nói: “Tuy rằng tình cảm của Tề huynh với chị dâu/chị nhà khiến thiên địa động lòng, nhưng xin thứ cho Dương mỗ bất lực.”

Tề Hải sắc mặt buồn bã, cũng biết chuyện này không thể cưỡng cầu. Dương Khai hiện tại căn bản chưa luyện hóa thu phục Phượng Hoàng Chân Hỏa, thì dù muốn giúp cũng không giúp được. Nói thật, muốn cứu phu nhân của hắn, Dương Khai phải luyện hóa Phượng Hoàng Chân Hỏa đến tâm ý hợp nhất. Bằng không một khi tế xuất Phượng Hoàng Chân Hỏa, đừng nói cứu người, chỉ sợ trong khoảnh khắc sẽ đốt người thành tro bụi.

“Kia… Kia đợi Dương huynh ngày khác luyện hóa chân hỏa, có thể đi xem qua Tề Gia Bảo ở Đông Vực không?” Tề Hải vẻ mặt khẩn cầu nhìn Dương Khai, tha thiết nói: “Hiện tại nội tử chỉ có cách này mới có thể sống mạng. Dương huynh yên tâm, việc Tề mỗ đã chứng kiến trước đây tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, bằng không nhất định gặp thiên lôi đánh xuống.”

“Tề Gia Bảo ở Đông Vực?” Dương Khai nhướng mày.

“Đúng vậy.”

“Đông Vực, ta có lẽ sẽ đi xem qua.” Dương Khai gật đầu. Lần này dù có thể dò hỏi tin tức của Nho Nhỏ từ Doãn Nhạc Sinh hay không, hắn cũng phải đi một chuyến Đông Vực, bởi vì Nho Nhỏ rất có khả năng lưu lạc ở Đông Vực.

“Quả thực?” Tề Hải nghe vậy đại hỉ, có chút luống cuống nói: “Thật là quá tốt. Được rồi, Dương huynh nếu đi Đông Vực, chỉ cần hỏi thăm Man Hoang Cổ Địa, Tề Gia Bảo của ta ngay gần Man Hoang Cổ Địa.”

“Đến lúc đó rồi nói.” Dương Khai không đáp ứng ngay. Chuyện này thực sự không dễ đưa ra lời hứa, bằng không đến lúc đó hắn không thực hiện được ước định, không khéo sẽ khiến Tề Hải ghi hận.

Tề Hải hiển nhiên cũng hiểu điểm này, nhưng hiện tại quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay Dương Khai, hắn cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể từ không gian giới lấy ra một quả truyền tin châu, cẩn thận đưa cho Dương Khai nói: “Dương huynh, đây là truyền tin châu của Tề mỗ, ngày khác có thể dùng đến.”

Dương Khai tiếp nhận, tiện tay ném vào không gian giới, liền ôm quyền nói: “Vậy chúng ta lúc đó sau này từ biệt.”

Tề Hải sắc mặt phức tạp.

Chưa chờ Dương Khai rời đi nơi này, Tề Hải bỗng nhiên lại nói: “Dương huynh chờ một chút!”

“Thế nào?” Dương Khai quay đầu lại nhìn hắn.

Tề Hải nghiêm mặt nói: “Dương huynh là muốn đuổi theo Sơn Hà Chung kia?”

Dương Khai nhếch miệng cười, nói: “Bảo vật của Đại Đế, há có thể bỏ qua? Tổng nên đi thử một lần.”

Tề Hải nói: “Sơn Hà Chung của Nguyên Đỉnh Đại Đế, uy năng vô cùng, muốn thu phục nó, cảnh giới Đạo Nguyên cơ bản không ai có thể thành công, trừ phi có được khí linh tán thành, để nó chủ động chọn chủ.”

Dương Khai nghe vậy, lắc đầu, phong thái phiêu dật nói: “Ta đẹp trai như vậy, nó hẳn là nhìn trúng.”

Tề Hải vẻ mặt hắc tuyến. (Chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2563: Lão tam

Chương 2562: Tới bắt ta nha

Chương 2561: Tê Lôi