» Chương 2460: Giao dịch

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2460: Giao dịch

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười nói: “Đầu ta không hỏng, ngược lại rất tỉnh táo. Bởi vì ta biết, muốn rời khỏi nơi đây, lực lượng của Dương huynh chắc chắn không thể thiếu.”

Dương Khai nhướng mày, cười hắc hắc nói: “Ý của Doãn huynh ta hiểu được, thế nhưng… ngươi dựa vào cái gì nghĩ ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài?”

Doãn Nhạc Sinh trầm giọng nói: “Ngươi không phải vẫn muốn dò xét tin tức về con rối kia sao? Con rối đó đối với ngươi rất quan trọng phải không?”

Nghe hắn nhắc tới Tiểu Tiểu, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, quát khẽ: “Nó ở đâu!”

Doãn Nhạc Sinh ha hả cười, khí định thần nhàn nói: “Quả nhiên Dương huynh rất coi trọng nó. Nếu Dương huynh có nhu cầu, ta cũng vậy. Chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào?”

Dương Khai cắn răng. Mặc dù hận không thể tiến lên đánh cho Doãn Nhạc Sinh một trận, sau đó ép hỏi hắn tung tích của Tiểu Tiểu, nhưng lúc này cậy mạnh cũng không giải quyết được vấn đề. Doãn Nhạc Sinh chỉ cần không nói cho hắn tin tức của Tiểu Tiểu, Dương Khai cũng không có cách nào. Hơn nữa, dù hắn nói, Dương Khai cũng không thể xác định hắn nói thật hay giả.

So với giết Doãn Nhạc Sinh, Dương Khai càng muốn biết tin tức của Tiểu Tiểu. Trầm ngâm một lúc, hắn vuốt cằm nói: “Giao dịch thế nào? Nói nghe xem.”

Doãn Nhạc Sinh nói: “Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi quỷ quái này, ta sẽ nói cho ngươi tung tích của con rối kia một cách chân thật.”

Dương Khai cười lạnh nói: “Sao ta biết ngươi nói là sự thật? Nói không chừng ngươi căn bản không biết vị trí của Tiểu Tiểu.”

“Ta biết!” Doãn Nhạc Sinh thần sắc nghiêm lại, “Không ngại nói cho ngươi biết, con rối của ngươi năm đó quả thực cùng ta cùng nhau rơi vào Đông Vực, chỉ là với thực lực lúc đó của ta căn bản không thể thu phục nó, cho nên liền vẫn theo sau nó, muốn tìm cơ hội tốt, đáng tiếc vẫn không thành công. Ngày nay nó đi nơi nào, dưới trời này cũng chỉ có một mình ta biết được, sẽ không có người thứ hai. Dương huynh ngươi tốt nhất nghĩ rõ ràng, là ở đây cùng ta liều chết đánh một trận, lưỡng bại câu thương, hay là công bằng giao dịch, theo nhu cầu.”

Dương Khai mặt lạnh, nói: “Nói cho ta biết trước, ta lập tức đưa ngươi rời đi, bảo đảm không ra tay với ngươi!”

Doãn Nhạc Sinh ha hả cười, nói: “Ngươi coi ta là trẻ lên ba à?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Dương Khai không kiên nhẫn quát khẽ.

Hai người ngươi một lời ta một câu tranh chấp không ngớt, ba người khác đều nhìn ngạc nhiên liên tục. Bất quá bọn hắn tuy rằng không biết Dương Khai cùng Doãn Nhạc Sinh rốt cuộc đang tranh chấp điều gì, nhưng cũng ít nhiều nghe được một điểm manh mối.

Trường Hạo đột nhiên nói: “Doãn huynh, hắn có thể dẫn chúng ta rời đi nơi này sao?”

Doãn Nhạc Sinh nhìn hắn một cái, nói: “Nếu như hắn cũng không thể, vậy thì không ai có thể.”

“Dựa vào cái gì?” Trường Hạo kinh vấn, “Nơi đây là khe hở hư không, không phá vỡ bình chướng không gian, căn bản không có cách nào rời đi. Những người trước chúng ta nhiều như vậy liên thủ cũng không thể thành công, hắn dựa vào cái gì một mình có thể làm được?”

Doãn Nhạc Sinh nhíu mày, nói: “Bởi vì vị Dương Khai Dương huynh này tinh thông lực lượng không gian.”

“Tinh thông lực lượng không gian?” Trường Hạo nghe vậy vừa mừng vừa sợ, ánh mắt sáng quắc địa nhìn Dương Khai, phảng phất nhìn thấy hy vọng sống sót.

Hai người khác cũng là vô cùng kích động, âm thầm liếm môi.

“Bản thiếu tinh thông lực lượng không gian, liên quan gì đến các ngươi!” Dương Khai trừng ba người kia một cái, một bụng khó chịu.

Trường Hạo cười theo kiểm, nói: “Ha hả, Dương huynh, chúng ta coi như là không đánh nhau thì không quen biết. Hôm nay nơi đây cũng chỉ có mấy người chúng ta còn sống. Nếu ngươi thật có thể rời đi, liền mang chúng ta cũng cùng nhau ra ngoài thế nào? Yên tâm, ngày sau chúng ta đều sẽ có hậu báo!”

“Đúng vậy đúng vậy, ơn của Dương huynh chúng ta khắc cốt ghi tâm, ngày khác nhất định có sở báo!”

“Dương huynh, thêm bạn thêm đường. Ngày khác ngươi như đến Tây Vực của ta, cháu ta nhất định đảo tỷ nghênh đón!”

Hai người kia cũng theo Trường Hạo hô lên, vẻ mặt khẩn cầu địa nhìn Dương Khai.

“Cút đi!” Dương Khai không kiên nhẫn khẽ quát một tiếng.

Trường Hạo nghe vậy, thần tình dần dần lạnh xuống, nhìn Dương Khai nói: “Dương Khai, ngươi cũng đừng quá không biết điều. Ngươi tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng chúng ta bốn người liên thủ ngươi có thể có nắm chắc đối địch sao? Đừng ép chúng ta ra tay với ngươi!”

Dương Khai hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước bốn mươi người các ngươi bản thiếu còn không sợ, hiện tại chỉ còn lại có bốn cái, có thể làm gì ta? Muốn chết thì cứ thử xem.”

Sắc mặt Trường Hạo cứng đờ, nhưng cũng biết Dương Khai nói là sự thật. Lúc trước bốn mươi người còn không thể làm gì Dương Khai, hiện tại dù là bốn người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể hạ được hắn. Huống chi, nghe đồn võ giả tinh thông lực lượng không gian là khó đối phó nhất. Người như thế dù đánh không lại, chạy trốn nhưng lại là tiêu chuẩn hàng đầu.

Dương Khai không thèm để ý đến Trường Hạo và hai người khác nữa, quay đầu hướng Doãn Nhạc Sinh nhìn lại, sâm thanh nói: “Ngươi nếu muốn cùng ta làm giao dịch, vậy đưa ra một lời giải thích để song phương đều tin phục. Bằng không hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, cùng lắm thì tự ta đi Đông Vực từ từ tìm.”

Sắc mặt Doãn Nhạc Sinh trầm xuống, nói: “Dương huynh tự tin như vậy có thể giết được ta sao?”

Dương Khai bĩu môi nói: “Trong hoàn cảnh này, ta chỉ cần động tay là có thể cho ngươi chết không có chỗ chôn. Ngươi nói ta có giết được ngươi không?”

Đang khi nói chuyện, Dương Khai tùy tay vung lên, một dòng chảy hư không tối tăm đột nhiên như đã nhận lệnh, thoáng cái quay đi ra, giống như một con sông dài, hướng Doãn Nhạc Sinh đánh tới.

Doãn Nhạc Sinh sợ hãi, vội vã tách ra một bên.

Đợi một lần nữa đứng vững thân hình, sắc mặt tái xanh vô cùng.

Hắn vốn cho là mình có đòn sát thủ, căn bản không cần quá e ngại Dương Khai, nhưng bây giờ xem ra, hoàn cảnh đặc biệt ở đây không những không khiến Dương Khai bó tay bó chân, ngược lại vô hình tăng thêm thực lực của hắn. Nếu thật sự động thủ ở đây, phần thắng của mình không tới hai thành a!

Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, chậm trễ sẽ sinh biến!

Nghĩ đến đây, Doãn Nhạc Sinh trầm giọng nói: “Dương huynh nhìn cái này!”

Đang khi nói chuyện, hắn tiện tay ném đi, ném một vật cho Dương Khai.

Dương Khai cũng không sợ hắn giở trò, thân thủ nhận lấy, thần niệm quét qua, kinh ngạc nói: “Ồ? Thần hồn chi khế?”

Doãn Nhạc Sinh nhướng mày nói: “Dương huynh nhận được vật này vậy là tốt làm.”

Thần hồn chi khế, chính là đồ chơi nhỏ do Cung chủ U Hồn cung ở Đông Vực – U Hồn Đại Đế – năm đó rảnh rỗi buồn chán làm ra. Nói trắng ra thì tương đương với một tờ khế ước. Người ký kết khế ước lấy thần hồn của mình thề. Bất quá vì trong Thần hồn chi khế có một loại lực lượng kỳ lạ, cho nên hai bên thề đều không thể vi phạm nội dung khế ước. Một khi vi phạm, ắt gặp nổi khổ bị phệ hồn.

Thần hồn chi khế ở những nơi khác cực kỳ khó được, Dương Khai năm đó cũng đã thấy qua, cho nên mới nhận được, biết sự uy nghiêm của thứ này. Chỉ cần hai bên ký kết khế ước lấy thần hồn của mình thề, lúc khế ước có hiệu lực thì không thể vi phạm được nữa, trừ phi muốn tự mình chết.

Bởi vì Thần hồn chi khế do U Hồn Đại Đế nghiên cứu ra, mà U Hồn cung của U Hồn Đại Đế lại ở Đông Vực, cho nên Doãn Nhạc Sinh là đệ tử Tông môn Hoàng Tuyền ở Đông Vực có một tờ Thần hồn chi khế trên tay, ngược lại cũng là chuyện bình thường.

“Như vậy đủ để thể hiện thành ý của ta chưa?” Doãn Nhạc Sinh thần tình nghiêm túc nhìn Dương Khai.

Dương Khai vuốt cằm nói: “Nếu đã có Thần hồn chi khế, đó là đương nhiên không có vấn đề gì.”

Doãn Nhạc Sinh nói: “Được, ngươi đưa ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nói cho ngươi tung tích của con rối kia.”

Dương Khai trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”

Trường Hạo vội la lên: “Doãn huynh, cũng mang theo ta đi, Thánh địa Phạm Thiên của ta cùng Tông môn Hoàng Tuyền của ngươi coi như là tông môn minh hữu, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được a.”

Doãn Nhạc Sinh nhíu mày, liếc nhìn Dương Khai.

Dương Khai hừ nói: “Mệnh của Trường Hạo đã có người định ra rồi, hắn phải chết ở đây!”

Trường Hạo trợn tròn mắt, giận nói: “Ai? Ai muốn mạng của ta!”

Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn, hừ nói: “Ngươi bỏ lại ai, ai liền muốn mạng của ngươi!”

Trường Hạo ngẩn ngơ, thất thần nói: “Trường Hiền?” Ngay sau đó hắn phẫn nộ quát: “Làm càn! Ta là sư huynh, hắn lại muốn người khác tới giết ta! Quả thực vô sỉ!”

Dương Khai chậm rãi lắc đầu, không thèm để ý đến hắn, mà nhìn Doãn Nhạc Sinh nói: “Doãn huynh, lập lời thề đi!”

“Được!” Doãn Nhạc Sinh gật đầu, chợt lấy thần hồn của mình lập lời thề. Nếu Dương Khai nguyện ý đưa hắn an toàn rời khỏi nơi này, hắn phải báo cho Dương Khai tung tích của Tiểu Tiểu.

Ngay sau đó, Dương Khai cũng lấy thần hồn thề.

Lúc lực lượng thần hồn dâng trào, Thần hồn chi khế đột nhiên phát sáng rực rỡ, tách làm hai, hóa thành hai đạo lưu quang, đều dũng mãnh vào thân thể Dương Khai và Doãn Nhạc Sinh, khiến hai người đều khẽ hừ một tiếng. Trong minh minh, cảm giác có một tầng gông xiềng ràng buộc lấy mình.

Hai người đều biết, đây là Thần hồn chi khế phát huy tác dụng.

“Tiểu Tiểu ở đâu?” Dương Khai nheo mắt nhìn Doãn Nhạc Sinh.

Doãn Nhạc Sinh mỉm cười, môi nhúc nhích, truyền âm một câu.

Thần sắc Dương Khai biến đổi, sợ hãi nói: “Sao lại ở chỗ đó?”

Doãn Nhạc Sinh kinh ngạc nói: “Ồ? Dương huynh lại biết nơi đó sao?”

Dương Khai mặt trầm xuống nói: “Mới cách đây không lâu mới nghe người ta nhắc tới. Ngươi xác định nó đi nơi đó sao?”

Doãn Nhạc Sinh nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao? Lúc đầu tiên ta cũng không biết đó là nơi nào, nhưng sau này ở Đông Vực sinh sống một thời gian, mới biết được nơi đó nguy hiểm. May là lúc đó ta chưa cùng đi vào, bằng không hôm nay sợ cũng không gặp được Dương huynh.”

Dương Khai xanh mặt, hơn cả việc không biết tung tích của Tiểu Tiểu, bây giờ lại càng thêm lo lắng.

Doãn Nhạc Sinh và mình đã lập Thần hồn chi thề, rất có Thần hồn chi khế ràng buộc, cho nên không thể nói dối. Thế nhưng nếu Tiểu Tiểu đi đến nơi đó, tuyệt đối là dữ nhiều lành ít a.

Sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.

Doãn Nhạc Sinh cũng mỉm cười đầy mặt, nói: “Được rồi, Dương huynh muốn biết, Doãn mỗ đã thành thật nói cho biết. Bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa đi?”

Dương Khai khó chịu liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới đột nhiên đưa tay, hướng chỗ hư không gần đó cắm tới.

Doãn Nhạc Sinh không chớp mắt nhìn. Đợi thấy một vết nứt không gian thật sự bị Dương Khai xé mở, sắc mặt vừa kinh vừa vui, trầm giọng nói: “Dương huynh quả nhiên rất cao. Ngày khác nếu tấn chức Đế Tôn, chắc chắn là Lý Vô Y thứ hai a.”

“Mau cút!” Dương Khai hừ lạnh nói.

Doãn Nhạc Sinh cười lớn một tiếng: “Vậy Doãn mỗ cáo từ, mong chúng ta còn có cơ hội gặp lại!”

“Ngày gặp lại, đó là lúc ngươi phải nhận lấy cái chết!” Dương Khai cắn răng nói.

Doãn Nhạc Sinh không để ý, thân hình thoắt một cái, hướng vết nứt không gian kia phóng đi, trong nháy mắt liền vọt tới đối diện.

Mà Trường Hạo cùng những người khác thấy vậy, cũng không thể đợi được nữa mà theo sát phía sau, cùng thi triển thần thông muốn thoát khỏi nơi này.

Dương Khai mắt lạnh nhìn bọn họ, cũng không đi ngăn cản.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 4303: Thượng bất chính hạ tắc loạn

Chương 4302: Xin mời tiên sinh thu lưu

Chương 4301: Cố nhân gặp nhau