» Chương 2472: Thâm nhập
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Tiêu Bạch Y bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: “Ở ngay trước mặt ta đùa giỡn sư muội bản môn, ngươi cho ta là người điếc, hay là người mù?”
Dương Khai cười híp mắt quay đầu lại, nói: “Tiểu Bạch, đã lâu không gặp.”
Tiêu Bạch Y mặt tối sầm, nói: “Ta nói, ta là Tiêu Bạch Y, Tiêu! Bạch! Y! Không gọi Tiểu Bạch!” Trán hắn gân xanh nổi lên, hiển nhiên cực kỳ căm tức cái tên “Tiểu Bạch” này.
Dừng một chút, hắn trầm mặt nói: “Nghe nói ngươi cũng là Thần Điện đệ tử, tuy nói ngươi nhập môn hơi muộn, nhưng Võ Đạo Chi Lộ, thông tình đạt lý. Nếu như ngươi không muốn xưng hô tên đầy đủ của ta, cũng có thể gọi một tiếng Tiêu sư đệ. Ta không muốn nghe lại hai chữ ‘Tiểu Bạch’!”
“Ta biết rồi, Tiểu Bạch sư đệ!” Dương Khai nhếch miệng cười.
Tiêu Bạch Y nhất thời tức giận đến mặt trắng bệch.
Mộ Dung Hiểu Hiểu ở bên cạnh hé miệng cười trộm, nói: “Dương sư huynh, ngươi là nhìn thấy chúng ta đưa tin mới chạy tới tương trợ sao?”
“Đưa tin?” Dương Khai nhướng mày, nghi ngờ nhìn nàng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu ngạc nhiên nói: “Dương sư huynh không thấy được?”
Dương Khai nói: “Ta không có châu đưa tin hay la bàn đưa tin của các ngươi, làm sao có thể thấy…”
Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới một vật, vội vã từ trong nhẫn không gian lấy vật kia ra ngoài.
Đây là một khối lệnh bài màu vàng óng, chính là Thanh Dương kim lệnh mà Cao Tuyết Đình giao cho hắn ở Phong Lâm Thành. Người giữ Thanh Dương kim lệnh này chính là đệ tử tinh anh của Thanh Dương Thần Điện. Phóng tầm mắt toàn bộ Thanh Dương Thần Điện, số đệ tử nắm giữ loại lệnh bài này cũng không nhiều.
Chỉ là Dương Khai khi có được Thanh Dương kim lệnh này, vẫn chưa từng dùng qua, cũng không có cơ hội sử dụng.
Thần niệm hắn thăm dò vào bên trong, giờ mới hiểu được Mộ Dung Hiểu Hiểu nói là có ý gì.
Thanh Dương kim lệnh này lại có công hiệu la bàn đưa tin, có thể giúp các đệ tử liên lạc lẫn nhau. Bởi vì giờ khắc này trong lệnh bài kia lưu lại một đạo tin tức, chính là tin tức cầu viện mà Mộ Dung Hiểu Hiểu phát ra trước đó không lâu.
Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy thần thái của hắn, liền biết hắn là lần đầu biết loại chuyện này, hé miệng cười nói: “Dương sư huynh sau này phải thường xuyên kiểm tra tin tức trong kim lệnh này, bởi vì nói không chừng lúc nào sẽ gặp phải tin tức do đồng môn sư đệ sư muội lưu lại.”
“Ta nhớ kỹ rồi.” Dương Khai gật đầu, đem Thanh Dương kim lệnh thu vào.
Hắn mặc dù không kịp thời phát hiện tin tức của Mộ Dung Hiểu Hiểu, nhưng coi như là trời đất xui khiến đến đây, cứu nàng và Tiêu Bạch Y một trận.
“Hạ Sanh đâu, sao không thấy hắn?” Dương Khai nhìn thoáng qua bốn phía, nghi ngờ hỏi.
Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu nếu đã cùng nhau đến đây, theo lý Hạ Sanh cũng phải ở đây, chỉ là nơi đây không có bóng dáng Hạ Sanh, không biết hắn đi đâu.
Tiêu Bạch Y nói: “Đại sư huynh hai tháng trước đã cùng chúng ta ra đi, nói là muốn tìm địa phương chuẩn bị đột phá.”
Dương Khai nhíu mày, nói: “Ồ? Hạ Sanh muốn tấn chức Đế Tôn?”
Mộ Dung Hiểu Hiểu vẻ mặt lo lắng nói: “Ừm, tu vi của đại sư huynh đã sớm đạt đến Đạo Nguyên Cảnh đỉnh phong, chỉ là thiếu một cơ duyên. Lần này đến Toái Tinh Hải cuối cùng đã xúc động khí cơ, cho nên liền vội vàng đi chuẩn bị.”
“Vậy các ngươi sao không theo?” Dương Khai cau mày nói.
Hạ Sanh nếu muốn đột phá Đế Tôn Cảnh, khẳng định cần có người ở bên cạnh thủ hộ, nếu không một khi gặp phải tấn công sẽ không kịp phản kháng.
Tiêu Bạch Y than thở: “Hắn không cho. Chúng ta cũng lén lút truy lùng hắn mấy ngày, lại bị hắn dùng ve sầu thoát xác mà bỏ rơi.”
“Bị bỏ rơi…” Dương Khai mặt sạm lại, nhưng nghĩ đến tính cách của Hạ Sanh, việc này cũng có thể xảy ra.
Xem ra, Hạ Sanh đối với việc đột phá Đế Tôn Cảnh cũng không có nhiều nắm chắc. Nếu quả thật có niềm tin rất lớn, hắn không đến mức một mình lén lút đi chuẩn bị, còn bỏ rơi sư đệ sư muội của mình.
Chính vì không nắm chắc, lo lắng cho mình sẽ vẫn lạc trong quá trình thiên địa tẩy lễ, cho nên mới không muốn Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu theo cùng, tránh để bọn họ sau khi chứng kiến mà tâm sinh bóng ma.
Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng là Đạo Nguyên Cảnh tầng ba. Nếu thật vì Hạ Sanh mà tâm sinh bóng ma đối với việc tấn chức, sau này rất có thể vĩnh viễn không thể đột phá.
Dương Khai nghĩ tới điểm này, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu không nghi ngờ gì cũng nghĩ đến, cho nên hai người đều sắc mặt lo nghĩ, trong lòng bất an.
Thấy vậy, Dương Khai vội vã an ủi: “Nội tình của Hạ Sanh hùng hồn, tấn chức sẽ không có vấn đề gì lớn. Đoạn đường này ta đi qua, đã gặp phải có người tấn chức thành công. Những người khác làm được, Hạ Sanh tự nhiên cũng được. Các ngươi không cần quá lo lắng.”
“Chỉ hy vọng như thế đi.” Tiêu Bạch Y cũng biết lúc này không còn cách nào khác, chỉ có thể cầu khẩn Hạ Sanh được trời giúp.
“Dương sư huynh, ngươi tới nơi này là muốn tìm địa phương luyện hóa Bổn Nguyên sao?” Mộ Dung Hiểu Hiểu mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, ta cũng là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, thấy tình huống khác thường liền đến xem thử.”
Mộ Dung Hiểu Hiểu mỉm cười nói: “Nơi này chính là Bổn Nguyên Hải đại danh đỉnh đỉnh. Tìm được nơi này, không cần phải đi nơi khác tìm kiếm Bổn Nguyên nữa rồi. Dương sư huynh ngươi cứ ở lại cùng Tiêu sư huynh hấp thu Bổn Nguyên đi, vị trí này vừa vặn đủ cho hai người.”
“Vậy còn ngươi?” Dương Khai hỏi.
Hòn đảo nhỏ này không lớn, quả thực chỉ đủ hai người ở chỗ này. Dương Khai nếu ở lại, Mộ Dung Hiểu Hiểu liền không có vị trí.
Mộ Dung Hiểu Hiểu dịu dàng cười, nói: “Ta ở bên cạnh cho các ngươi hộ pháp được rồi.”
Tiêu Bạch Y nói: “Thuận tiện ba người thay phiên, vừa lúc có một người ở bên cạnh chiếu cố, tránh bị người khác đánh lén.”
Dương Khai suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Vẫn chưa được. Cơ duyên như thế khó tìm, hai người các ngươi ở chỗ này hảo hảo luyện hóa hấp thu đi. Ta tới địa phương khác tìm xem. Nếu có tên gia hỏa nào có mắt không tròng đến gây phiền toái, nhớ kỹ đưa tin cho ta, ta sẽ chạy tới ngay.”
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: “Thế nhưng ở đây đã không còn vị trí trống rồi, cho nên mới có rất nhiều người muốn cướp đoạt chỗ.”
“Không có chỗ trống rồi hả?” Dương Khai nghe nói sắc mặt tối sầm.
Tiêu Bạch Y cũng nói: “Căn bản là đã không có. Chúng ta cũng tìm rất lâu mới tìm được khối chỗ đặt chân này, còn chưa đứng vững đã bị những người đó theo dõi. Ngươi tìm thêm cũng là vô ích, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn.
Mộ Dung Hiểu Hiểu cắn môi đỏ mọng nói: “Trừ phi Dương sư huynh có Đế Tôn Cảnh tu vi.”
“Tại sao muốn có Đế Tôn Cảnh tu vi?” Dương Khai biểu tình kỳ quái.
Tiêu Bạch Y giải thích: “Bổn Nguyên Hải, càng vào sâu, Bổn Nguyên Chi Lực càng nồng đậm, càng dễ hấp thu luyện hóa. Cho nên càng vào trong, võ giả tu vi càng cao. Ngươi đoạn đường này lẽ nào không phát hiện sao? Ở sát biên giới võ giả tu vi đều không cao lắm.”
Dương Khai nghe vậy, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thấy quả thực như hắn nói. Nhưng vẫn kỳ quái nói: “Cùng với Đế Tôn Cảnh có quan hệ gì?”
Tiêu Bạch Y nói: “Bởi vì tại nơi sâu nhất, nơi Bổn Nguyên Chi Lực dày đặc nhất, có mấy Đế Tôn Cảnh chiếm đoạt một khối địa phương rất lớn. Không phải người của Đế Tôn Cảnh không được lại gần. Rất nhiều người không cẩn thận xông tới đó, đều bị bọn họ giết đi.”
“Thật là bá đạo!” Dương Khai nghe nói sầm mặt lại.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: “Nơi đó mặc dù có rất nhiều chỗ đặt chân, hơn nữa Bổn Nguyên Chi Lực tương đối càng dày đặc, nhưng không ai dám đi qua. Dương sư huynh ngươi cũng tuyệt đối không nên đến bên kia đi, bằng không nhất định nguy hiểm đến tính mạng.”
“Ta nhớ kỹ.” Dương Khai gật đầu, cũng không giải thích nhiều với nàng.
Vừa tấn thăng Đế Tôn Cảnh, hắn thật sự không sợ. Ngay cả Phong Huyền hồn hàng cũng bị hắn giết chết, những Đế Tôn Cảnh mới tấn thăng trong Toái Tinh Hải làm sao có thể khiến hắn khiếp đảm.
“Bất quá ta vẫn muốn đi tìm. Thật sự tìm không được…” Dương Khai trầm ngâm một chút, nhếch miệng lộ ra một nụ cười âm hiểm, nói: “Ta có thể chém giết một người thôi.”
Mộ Dung Hiểu Hiểu và Tiêu Bạch Y nghe mà toát mồ hôi lạnh. Nhưng nghĩ lại thực lực Dương Khai vừa thể hiện, thật cũng không quá lo lắng.
Thực lực của Dương Khai, có lẽ đã vượt qua tầng thứ Đạo Nguyên Cảnh này, bằng không hắn không thể một quyền đánh tan lão giả mặt dài của Điểm Tinh Tông.
“Làm việc theo bản tâm là được!” Tiêu Bạch Y thấy khuyên can không được, cũng chỉ có thể dặn dò một tiếng.
“Các ngươi cũng phải cẩn thận. Phàm là có chút động tĩnh gì, nhớ kỹ đưa tin cho ta.” Dương Khai nói một tiếng, lúc này mới hướng hai người ôm quyền, quay người lại, hướng Bổn Nguyên Hải chỗ sâu nhất bay đi.
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu đều im lặng không nói. Lâu sau, Tiêu Bạch Y mới nói: “Mau luyện hóa đi, đừng bỏ lỡ cơ duyên lần này.”
Mộ Dung Hiểu Hiểu gật đầu, hai người chợt khoanh chân ngồi xuống.
Đang chạy như bay, Dương Khai đem Thanh Dương kim lệnh của mình từ không gian giới lấy ra ngoài, cất sát người.
Cứ như vậy, hắn có thể kịp thời cảm ứng được ba động đưa tin. Trước vẫn để trong nhẫn không gian, căn bản không thể phát hiện tin tức của người bên ngoài.
Một đường đi về phía trước, Bổn Nguyên Chi Lực càng ngày càng nồng đậm.
Dương Khai cũng không biết bay bao xa. Hắn chỉ biết là đoạn đường này, trước còn có thể nhìn thấy không ít Đạo Nguyên Cảnh ngồi xếp bằng trên những hòn đảo nhỏ phía dưới, luyện hóa hấp thu Bổn Nguyên Chi Lực.
Thế nhưng một lát sau, lại không còn nhìn thấy bóng người nữa. Mặc dù phía dưới vẫn còn những hòn đảo nhỏ trống, cũng không thấy có người chiếm giữ. Nhưng trên những hòn đảo trống này, có một chút thi thể nằm rải rác với trạng thái cực kỳ thê thảm, tựa hồ là lời cảnh cáo dành cho người đến sau.
Dương Khai hiểu được, đây chính là kiệt tác của mấy vị Đế Tôn Cảnh chiếm giữ vị trí tốt nhất kia. Làm như vậy tuy rằng máu tanh, lại cực kỳ hữu hiệu. Bởi vì những người chết đều là võ giả Đạo Nguyên Cảnh hàng đầu của Tinh Giới, ngay cả bọn họ còn bị phơi thây ở đây, người đến sau nhất định phải cân nhắc năng lực của mình.
Đổi lại người khác, thấy cảnh tượng như thế chỉ sợ sẽ lập tức quay đầu bỏ đi. Thế nhưng Dương Khai lại làm như không thấy, ù ù tiếp tục hướng về phía trước, căn bản không có ý định ẩn dấu.
Một lát sau, một Đế ý bỗng nhiên từ phía dưới nơi nào đó bao trùm tới. Đế ý này tuy rằng không tính là quá tinh khiết, cũng không dâng trào, nhưng dù sao cũng là Đế ý, thông hợp với Thiên Đạo Chí Lý. Thân thể đang phi hành của Dương Khai quả thực hơi dừng lại một chút, hô hấp cũng có chút khó chịu.
“Đạo Nguyên Cảnh bụi bặm chồng chất cũng dám tới nơi này, xem bộ dáng là không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào à.” Một thanh âm trầm thấp vang lên, chợt từ một chỗ dưới Bổn Nguyên Hải, một cái bàn tay máu đỏ khổng lồ lăng không hướng Dương Khai chụp tới.
Cái tát này không chỉ thật lớn vô cùng, hơn nữa tản ra một mùi máu tươi cực kỳ nồng đậm, cứ như do tiên huyết hội tụ mà thành, khiến người nghe mà muốn ói, khí thế hung mãnh.