» Chương 2480 : Huyết Linh Bình
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Ô Mông Xuyên bỗng nhiên sinh ra một cảm giác cực kỳ bất an, cảm giác này khiến lồng ngực hắn đập mạnh. Chẳng hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác thời gian trôi chậm đi, phảng phất chính mình đang bị áp chế, tất cả mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng. Chỉ có động tác của Dương Khai là nhanh như chớp giật.
Một ấn pháp rực rỡ bỗng nhiên thành hình. Dương Khai vung tay về phía hắn, khẽ quát: “Tuế Nguyệt Như Toa!”
Ô Mông Xuyên quá sợ hãi, theo bản năng cảm nhận được khí tức nguy hiểm đang ập tới, cố gắng né tránh nhưng hoàn toàn không thể cử động. Ngay cả tư duy dường như cũng đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.
Phệ Thiên Chiến Pháp càng không thể phát huy tác dụng gì.
Ấn pháp rực rỡ bay thẳng đến chỗ Ô Mông Xuyên.
Ngay thời khắc mấu chốt này, Ô Mông Xuyên bỗng nhiên cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết. Y xoay cổ tay, trên tay xuất hiện một cái bình màu đỏ máu. Cái bình trông không lớn, ước chừng cao một thước, nhưng vừa xuất hiện đã tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Ánh sáng đỏ rực đột nhiên từ trong bình phóng ra, tia sáng đặc như thực chất, không chỉ mùi máu tươi gay mũi mà còn chảy xuôi, hóa thành mũi nhọn ánh sáng đỏ sẫm bao trùm về phía trước.
Nhìn khắp nơi, cảnh tượng giống như một biển máu đỏ ngầu bỗng chốc trải rộng, lấp đầy một khoảng hư không rộng lớn.
Ầm ầm ầm…
Ấn pháp Tuế Nguyệt Như Toa đánh vào trong biển máu, nhấc lên sóng gió ngập trời. Chỉ đánh tới mức biển máu không ngừng cuộn trào, Ô Mông Xuyên càng rên rỉ không ngớt, lảo đảo lùi về phía sau.
Mặc dù đã tế xuất bí bảo quỷ dị này, hắn vẫn không tránh khỏi bị thần thông của Tuế Nguyệt Đại Đế đánh trúng, dung nhan nhanh chóng già nua. Trông như bị thương không nhẹ, nhưng ánh mắt của hắn lại trấn định lại, không còn vẻ kinh hoàng lúc trước.
Nghiến răng trừng mắt nhìn Dương Khai, Ô Mông Xuyên khẽ quát: “Không ngờ, ngươi lại còn có thần thông như thế!”
Dương Khai không ngừng nhíu mày, liên tục quan sát xung quanh.
Từ lúc Ô Mông Xuyên tế xuất cái bình màu đỏ máu cho đến bây giờ, trước sau không quá ba hơi thở công phu, nhưng hiện tại, hoàn cảnh mà bản thân đang ở lại đột nhiên xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Xung quanh đây tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, biển máu bên dưới không ngừng cuồn cuộn, bốc lên bong bóng. Mơ hồ còn có tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra từ đó.
Mà không gian xung quanh, dường như cũng bị biển máu này cô lập lại rồi. Mặc dù Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, nhưng cũng không thể dò xét ra phạm vi của biển máu, dường như nơi đây bỗng chốc trở thành một tiểu thiên địa tương tự Huyền Giới Châu, hoàn toàn cắt đứt với ngoại giới.
Đây là thứ quỷ gì? Dương Khai nghi ngờ trong lòng. Điều duy nhất có thể khẳng định, cái bình màu đỏ máu kia là một món Đế Bảo!
Hơn nữa, có thể là Đế Bảo do Phệ Thiên Đại Đế để lại, dù sao Ô Mông Xuyên vẫn chưa đạt đến Đế Tôn cảnh, không thể có Đế Bảo của chính mình.
Nếu thật là Đế Bảo của Phệ Thiên Đại Đế, vậy e rằng phiền phức rất lớn. Dương Khai nhất thời mặt mày trầm như nước.
“Tiểu tử, đây rốt cuộc là thần thông gì, lại hoàn toàn khác với pháp tắc không gian của ngươi vừa rồi!” Ô Mông Xuyên lần thứ hai quát lên.
Dương Khai lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hừ nói: “Người sắp chết, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Ô Mông Xuyên sửng sốt, chợt cười ha hả: “Tiểu tử khẩu khí không nhỏ, bất quá có thể khiến Bổn Tọa vận dụng Huyết Linh Bình, ngươi cũng đủ làm kiêu ngạo rồi!”
“Huyết Linh Bình!” Dương Khai nhíu mày, biết đây là tên của Đế Bảo.
“Không sai!” Ô Mông Xuyên đắc ý nói: “Đây chính là Đế Bảo do Tổ Tiên để lại, chỉ có huyết mạch Ô gia của ta mới có thể vận dụng, người bên ngoài căn bản không thể điều khiển. Tuy nói Huyết Linh Bình không phải tác phẩm đỉnh cao của Tổ Tiên, nhưng đối phó với tiểu tử ngươi đã đủ rồi.”
Thứ này quả nhiên là Đế Bảo mà Phệ Thiên Đại Đế lưu lại cho hậu nhân! Dương Khai chấn động trong lòng.
Ô Mông Xuyên lại nói: “Trong Huyết Linh Bình của Bổn Tọa, dù ngươi tinh thông lực lượng không gian cũng đừng mơ tưởng chạy thoát. Hôm nay ngươi muốn sao đầu nhập vào Bổn Tọa, bằng không sẽ chết ở chỗ này!”
Dương Khai cười lạnh nói: “Ngươi cứ lo cho bản thân mình trước đi. Trúng Tuế Nguyệt Thần Thông của Bản Thiếu, ngươi còn có thể sống bao lâu?”
Ấn pháp Tuế Nguyệt Như Toa tuy rằng không đạt được hiệu quả như dự kiến, nhưng ít nhiều cũng khiến Ô Mông Xuyên bị thương. Khuôn mặt dần già nua chính là bằng chứng tốt nhất, mà Tuế Nguyệt Chi Lực đã thâm nhập vào trong cơ thể hắn không thể dễ dàng hóa giải được. Tuế Nguyệt Chi Lực sẽ không ngừng ăn mòn sinh cơ của Ô Mông Xuyên, cuối cùng khiến hắn chết già.
“Chỉ là bí thuật, có thể làm khó dễ được ta?” Ô Mông Xuyên hừ lạnh một tiếng, vẫy tay. Số huyết thủy bên dưới hắn như vạn dòng chảy đổ về biển cả, dũng mãnh vọt tới trên người hắn. Theo những huyết thủy đó dũng mãnh tiến vào, dung nhan già nua của Ô Mông Xuyên lại nhanh chóng khôi phục lại sự tươi sáng, cũng không còn bị Tuế Nguyệt Chi Lực ăn mòn.
Nhưng Dương Khai lại nhạy bén nhận thấy, Ô Mông Xuyên nhíu mày, lộ ra một tia vẻ khiếp sợ.
Mà dung nhan vừa khôi phục của hắn, lại nhanh chóng biến chất trở lại.
“Đây là lực lượng gì!” Ô Mông Xuyên cuối cùng cũng biến sắc, kinh hãi hỏi.
Cách hắn lợi dụng huyết thủy khôi phục sinh cơ chỉ là trị ngọn không trị gốc. Trừ phi hắn vẫn hấp thu huyết thủy ở đây, nếu không sớm muộn cũng có lúc chết đi. Nhận thức được điểm này, Ô Mông Xuyên cuối cùng cũng sợ hãi.
Dương Khai cười ha hả, châm chọc nói: “Ngươi không phải có thể thôn phệ vạn vật sao? Tự mình nuốt chửng cảm thụ một chút chẳng phải sẽ biết?”
“Tiểu tử muốn chết! Vốn định giữ tính mạng của ngươi làm việc cho ta, hôm nay xem ra không thể không giết ngươi rồi!” Ô Mông Xuyên giận dữ, vung tay lên. Biển máu bỗng nhiên cuồn cuộn, thoáng cái từ trong biển máu vọt ra một con huyết long. Con huyết long này trông rất sống động, trừng mắt to bằng gian phòng, nhe nanh múa vuốt, cực kỳ kinh người nhào tới cắn Dương Khai.
Ngoài dự liệu của Ô Mông Xuyên, đối mặt với một đòn hung mãnh như vậy, Dương Khai lại chỉ đứng yên tại chỗ, khẽ cười nhạt.
Tiểu tử này giở trò quỷ gì? Ô Mông Xuyên trong lòng kinh nghi bất định, không biết Dương Khai đang tính toán gì. Để tránh ngoài ý muốn, hắn bỗng nhiên lại ra tay, trong biển máu lại đột nhiên bắn nhanh ra vài con huyết long, bốn phương tám hướng vây quanh Dương Khai.
Dương Khai hừ nói: “Ô Mông Xuyên, thực lực của ngươi cũng ngoài dự liệu của Bản Thiếu, bất quá có thể buộc ta vận dụng món bảo vật này, ngươi cũng đủ làm kiêu ngạo rồi!”
Hắn lại đem lời Ô Mông Xuyên vừa nói trả lại cho hắn.
Ô Mông Xuyên giận không thể nuốt: “Tiểu tử lại ngông cuồng như vậy! Trong Huyết Linh Bình của Bổn Tọa, ngươi còn có thể nhảy ra bọt sóng gì? Chi bằng chịu chết đi!”
Dương Khai thản nhiên nói: “Người phải chết là ngươi!”
Nói xong, hắn đưa tay, tế ra Sơn Hà Chung, phát động Nguyên Lực, thôi động Thần Thức, rót vào trong chung.
Sơn Hà Chung nhanh chóng lớn lên, những đồ văn phức tạp trên thân chung bỗng chốc sống lại, trông rất sống động, không ngừng chạy. Một khí tức man hoang ầm ầm tràn ngập.
“Đây là…” Ô Mông Xuyên mạnh mẽ trợn trừng mắt, hoảng sợ nhìn Sơn Hà Đỉnh. Dưới sự khiếp sợ, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Thân là hậu nhân của Phệ Thiên Đại Đế, hắn đối với tất cả mọi thứ trong Toái Tinh Hải và những chuyện đã từng xảy ra tự nhiên để tâm hơn những người khác. Hắn biết vị Đại Đế nào đã vẫn lạc ở đây, đều để lại bảo vật dạng gì.
Cho nên Sơn Hà Chung vừa xuất hiện, hắn đã nhận ra ngay.
“Điều đó không thể nào!” Ô Mông Xuyên lớn tiếng kêu lên.
Vô luận thế nào hắn cũng không thể tin được, Dương Khai lại có thể thu phục Sơn Hà Chung.
Đây chính là Đế Bảo bản mệnh của Nguyên Đỉnh Đại Đế! Là di vật Hồng Hoang mà Nguyên Đỉnh Đại Đế năm đó mang ra từ Man Hoang cổ địa.
Thế nhưng, Sơn Hà Chung không phải đã trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa, trốn vào hư không rồi sao? Tại sao lại xuất hiện trong tay Dương Khai?
Sơn Hà Chung ở chỗ này, Phượng Hoàng Chân Hỏa lại ở đâu?
Nếu đây là Sơn Hà Chung thật, vậy tính mạng của mình hôm nay đáng lo ngại rồi!
Cạch…
Một tiếng chuông du dương bỗng nhiên vang lên, sóng xung kích mắt thường có thể nhìn thấy khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Trong âm ba xen lẫn lực lượng đủ để hủy thiên diệt địa, đủ để trấn áp tất cả.
Mấy con huyết long đang nhào tới cắn Dương Khai thoáng cái liền sụp đổ, một lần nữa hóa thành huyết thủy, nhỏ xuống phía dưới.
Mà Ô Mông Xuyên càng cả người chấn động, nhịn không được lùi lại mấy bước. Sau khi đứng vững, máu tươi đã rịn ra từ trong tai và mũi.
Đây là Sơn Hà Chung thật!
Ô Mông Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa như tuyết, tâm thần chấn động dưới không ngờ đã không thể thấy vật, ý thức ong ong vang vọng.
Tự mình đã hứng chịu một đòn trấn kích của Sơn Hà Chung, hắn đã không còn nghi ngờ.
Mà sau khi Sơn Hà Chung xuất hiện, Ô Mông Xuyên càng cả người cứng đờ, bị một luồng lực lượng vô hình trấn áp tại chỗ. Thậm chí cả biển máu vốn đang cuồn cuộn không ngừng, cũng đều thoáng cái bình tĩnh lại, không còn nổi lên một chút rung động nào.
Sơn Hà Chung, tiếng chuông vang trấn sơn hà, Đế vận chuyển càn khôn.
Nếu nói Phệ Thiên Chiến Pháp là không gì không thôn phệ, thì Sơn Hà Chung là không gì không trấn, vạn vật trên thế gian này, nó đều có thể trấn áp.
“Phốc…” Ô Mông Xuyên cuối cùng không chịu nổi, một ngụm máu tươi phun ra, thần sắc thoáng cái già nua đi rất nhiều.
Dương Khai lạnh lùng nói: “Ô Mông Xuyên, hôm nay nơi đây, chính là chỗ chôn thây của ngươi. Chi bằng chịu chết đi!”
Hắn quát to lúc ấy, mạnh mẽ vung tay xuống. Sơn Hà Chung nhất thời nhanh chóng rơi xuống phía dưới, ầm ầm rơi vào trong biển máu, không thấy bóng dáng.
Nhưng khoảnh khắc sau, toàn bộ biển máu lại sôi trào, đồng thời, bốn phương tám hướng lại truyền tới tiếng răng rắc răng rắc giòn giã.
Ô Mông Xuyên quá sợ hãi, quát lên: “Dừng tay! Mau dừng tay, ngươi sẽ phá hủy Huyết Linh Bình của Bổn Tọa!”
Vùng không gian này, khi hắn tế xuất Huyết Linh Bình thì đã bị phong tỏa rồi. Hôm nay Sơn Hà Chung trấn áp xuống, Huyết Linh Bình căn bản không thể chống đỡ. Tiếp tục nữa, Đế Bảo di lưu của Phệ Thiên Đại Đế này chắc chắn sẽ hư hao.
Dương Khai cười nhạt không ngớt: “Mạng đều sắp không còn, còn rảnh rỗi để ý cái bình!”
Nếu Huyết Linh Bình có thể để hắn sử dụng, Dương Khai còn không đến mức quyết tuyệt như vậy. Dù sao đây là bảo vật do Phệ Thiên Đại Đế để lại, giá trị không thể đo lường. Nhưng Ô Mông Xuyên trước đó đã nói, thứ này chỉ có người huyết mạch Ô gia của hắn mới có thể điều khiển. Dương Khai thì có được cũng vô dụng.
Cho nên hắn ra tay không chút lưu tình nào.
Răng rắc răng rắc…
Càng nhiều tiếng vỡ vụn hơn truyền ra.
Ô Mông Xuyên mặt mày trắng bệch, hét lớn: “Mau dừng tay, chuyện gì cũng từ từ.”
Dương Khai lạnh lùng nói: “Nói nửa câu không hợp ý nữa!”
Ầm…
Động tĩnh truyền ra, biển máu tràn đầy thiên địa thoáng cái bị phá tan, lực lượng phong tỏa xung quanh cũng đột nhiên biến mất không thấy.