» Chương 2488: Muốn chết cũng không có thể như vậy a
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Người bị Mạc Tiểu Thất gọi là lão già lừa đảo, duy nhất chỉ có một.
Năm đó, ở trong Phong Lâm Thành, lão già đó đã lừa gạt nguyên tinh của nàng.
Lão đầu này năm đó quanh năm lẫn lộn ở chợ đêm Phong Lâm Thành, sở trường lừa gạt đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Một lần Tinh Thần cung Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, lão già lừa đảo này cũng đi vào, chào hàng không ít võ giả loại đan dược mà hắn gọi là Tổ Truyền Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan!
Dương Khai là Đế cấp luyện đan sư, từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua loại đan dược gọi là Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan này.
Sau này Dương Khai cũng đã có vài lần giao tiếp với lão già lừa đảo này, lần gần nhất là ở Phong Lâm thành bị Ma khí bao vây, lão già lừa đảo này từ Sâm Mộc thành gần đó chạy đến cầu viện.
Lão già này khiến Dương Khai cảm thấy rất kỳ lạ, khắp nơi đều toát ra một vẻ quỷ dị.
Dương Khai vẫn cảm thấy trên người hắn che giấu bí mật gì đó, nhưng lão già này đến vô ảnh đi vô tung, rất có phong thái thần long thấy đầu không thấy đuôi, khiến Dương Khai muốn tìm hiểu hư thực cũng không được.
Theo thời gian trôi qua, Dương Khai cũng dần dần quên hắn đi.
Không ngờ, ở Bổn Nguyên Hải lại lần thứ thấy.
Chỉ có điều lần này hình tượng của lão già lừa đảo khác xưa rất nhiều, trước kia hắn quần áo rách rưới, tóc khô vàng, miệng há ra để lộ hàm răng vàng ghê tởm, đúng là một tên ăn mày.
Thế nhưng hôm nay lão già này quần áo sáng sủa, tóc cũng được chải chuốt tử tế, mặc một bộ trường bào màu xanh, trông có vẻ mặt mũi hiền lành, ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn toát ra một vẻ tiên phong đạo cốt.
Dương Khai thiếu chút nữa trợn lồi mắt ra.
Hắn không thể ngờ, một người trước sau biến hóa lại lớn như vậy, cũng không biết mấy năm nay lão già lừa đảo này đã phát tài ở đâu, lại trở nên hồng hào như vậy.
Càng làm cho Dương Khai kinh sợ là, lão già lừa đảo này không ngờ có tu vi Đạo Nguyên Cảnh tầng ba, tương đương với bản thân hắn khi mới xuất quan.
Phát hiện này khiến Dương Khai quả thực không thể tin được.
Ở Phong Lâm thành, lão già này mới chỉ là Hư Vương Cảnh mà thôi, sao thời gian ngắn ngủi không thấy, lại đã có tu vi cường đại như vậy? Hắn tư chất có thể nghịch thiên đến mức đó sao? Nếu thật như thế, tại sao đến già mới đột nhiên bộc phát? Nếu như hắn tư chất thật sự lợi hại như vậy, từ lúc còn trẻ nên đã bộc lộ ra rồi.
Dương Khai nghĩ mãi không ra, càng cảm thấy lão già này kỳ quái.
Nghĩ một chút, Dương Khai đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, ý thức được một vấn đề mà mình đã bỏ sót.
Lúc trước hắn điều tra xung quanh, không hiểu sao lại không phát hiện ra thân ảnh của hắn, mãi đến khi Mạc Tiểu Thất nhắc nhở hắn mới nhận ra. Có lẽ nói, hắn đã nhìn thấy rồi, nhưng không nhận ra đó là người quen của mình.
Tình huống này xảy ra trên người mình, khiến Dương Khai thật sự không thể tin được.
Ngay lúc Dương Khai nghi thần nghi quỷ, không biết lão già lừa đảo này rốt cuộc là thần thánh phương nào, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: “Lại là ngươi tiểu tử này!”
Dương Khai quay đầu lại, phát hiện Lương Khâu đến từ Bách Man Sơn Tây Vực đang trừng mắt nhìn mình, cười lạnh nói: “Đại Biểu Ca của ngươi đâu? Không có đi cùng ngươi sao?”
“Đại Biểu Ca có việc đi trước!” Dương Khai thuận miệng đáp: “Ngươi tìm hắn có việc?”
Lương Khâu hừ lạnh nói: “Lão tử tìm hắn không có việc gì, thế nhưng ngươi có việc rồi!”
Dương Khai ngạc nhiên nói: “Ta có thể có chuyện gì?”
Lương Khâu nói: “Tiểu tử chớ có cho rằng tự mình có chút bản lĩnh có thể không coi ai ra gì, lúc trước Bản Thiếu nóng lòng luyện hóa hấp thu Bổn Nguyên, không muốn chấp nhặt với ngươi, hôm nay ngươi lại dám xuất hiện ở đây, vậy đừng trách Bản Thiếu đối với ngươi không khách khí!”
Đang nói chuyện, hắn run thương, nhắm thẳng vào Dương Khai, Thương ý ầm ầm tràn ngập ra.
Dương Khai cười nhạt trong lòng, biết người này không tìm được người thích hợp xuất thủ, chỉ có thể tìm hắn một trái hồng mềm mà bóp, để giết gà dọa khỉ.
Hắn không tỏ ra sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nhìn Lương Khâu nói: “Ngươi cầm thương chỉ vào ta có ý tứ gì, đây là muốn ra tay với ta?”
Lương Khâu giận dữ nói: “Tiểu tử biết rõ còn hỏi, Bản Thiếu niệm ngươi tư chất không tầm thường, tu hành không dễ, cho ngươi một cơ hội, hiện tại mang theo mấy nữ nhân bạn của ngươi cút khỏi đây, bằng không lát nữa sẽ mất mặt, sau đó cả đời cũng đừng nghĩ ngẩng đầu trước mấy mỹ nhân này.”
Khi hắn quát tháo, trong lòng cũng thầm oán không ngớt, bởi vì Dương Khai lúc này bên cạnh yến sút hoàn mập, lại tụ tập nhiều mỹ nhân, hơn nữa ngay cả một nữ oa oa bảy, tám tuổi cũng có, thật là khiến người ta… ghen tị!
“Ngươi nghĩ ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều khi ít? Hừ, Bản Thiếu cũng không sợ ngươi, ngươi có gan cứ đánh tới, xem lát nữa ai sẽ là người mất mặt!” Dương Khai đối diện với uy thế của Lương Khâu, hiên ngang lẫm liệt quát: “Muốn Bản Thiếu đi, mơ đi cưng, chúng ta võ giả, thà chết đứng, cũng không thể quỳ mà sống!”
“Được, vị tiểu huynh đệ này nói rất hay, chúng ta ủng hộ ngươi!”
“Tiểu huynh đệ đừng sợ hắn, hắn nếu dám ra tay với ngươi, chúng ta liền lên liều mạng với ngươi!”
“Đúng vậy, chúng ta đều là hậu phương của ngươi, tuyệt đối đừng sợ hắn!”
Đám võ giả bị đánh đuổi ở đằng xa bảy miệng tám lời kêu lên, không biết là đang ồn ào hay là thật sự cổ vũ cho Dương Khai, nhưng phỏng chừng là loại trước nhiều hơn, bất kể Dương Khai có xuất thân gì, có bản lĩnh gì hay không, hắn bây giờ dám phản kháng hung hăng của Lương Khâu, tự nhiên làm cho người ta phấn chấn, cực kỳ khích lệ nhân khí.
Còn về việc Dương Khai sau cùng sống hay chết, thì đó không phải là chuyện bọn họ quan tâm.
Mặt Lương Khâu âm trầm, tức đến méo mũi, trước mắt bao người hơi có chút mất mặt, phẫn nộ quát: “Được, ngươi đã có cốt khí như vậy, Bản Thiếu sẽ thành toàn cho ngươi!”
Trường thương của hắn rung lên, bạo khởi một vầng sáng, thân thể khóa lại trong ánh sáng, như tia chớp lao tới vị trí của Dương Khai, xuyên thủng hư không, như từ Tuyên Cổ Hồng Hoang xuyên qua mà đến.
Bên kia sắc mặt Hạ Sinh hơi đổi một chút, hắn bây giờ đã tấn chức Đế Tôn, tự nhiên có thể cảm nhận được sự hung mãnh của chiêu này của Lương Khâu, đó là bản thân hắn, cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm có thể đỡ được.
Huống chi chỉ có Đạo Nguyên Cảnh Dương Khai? Hơn nữa bên cạnh Dương Khai còn có mấy bạn gái, dưới một kích này, Dương Khai không chết cũng bị thương a.
Trong điện quang hỏa thạch, hắn liền muốn xuất thủ cứu giúp.
Nhưng còn không chờ hắn động thủ, bên kia Dương Khai không ngờ lắc người, không lùi mà tiến tới nghênh đón Lương Khâu.
Khoảng cách của hai người nhanh chóng rút ngắn, Lương Khâu đang hùng hổ lao tới trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, không biết Dương Khai đây là làm cái trò gì.
“Dương đại ca!” Mạc Tiểu Thất lại càng sợ hãi, vội vàng kêu lên: “Đừng lỗ mãng a!”
Giương Nhược Tích càng sắc mặt trắng nhợt, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Lưu Viêm khoát tay đỡ lấy nàng, thần tình lạnh nhạt.
Chỉ có nàng, đối với Dương Khai tràn đầy lòng tin, không cảm thấy Dương Khai kém hơn so với Đế Tôn Cảnh, Dương Khai nếu dám tiến lên như vậy, nhất định là có dựa vào.
Mắt thấy Dương Khai và Lương Khâu sắp va chạm, Mạc Tiểu Thất nhất thời tê tâm liệt phế kêu lên: “Ngươi dám làm tổn thương Dương đại ca của ta, ta liền gọi cha tàn sát cả nhà trên dưới Bách Man Sơn của ngươi!”
Mạc Tiểu Thất vốn luôn dịu ngoan, trong cơ thể đột nhiên tuôn ra một lệ khí khó có thể tưởng tượng, trên da thịt lộ ra ngoài, cũng trong nháy mắt phủ đầy thú văn, trông cuồng dã đến cực điểm.
Lương Khâu cười ha hả, nói: “Từ đâu ra tiểu tiểu nha đầu, chưa đủ lông đủ cánh lại dám… hùng hồn như vậy! Bản Thiếu hôm nay sẽ giết Dương đại ca của ngươi thì sao?”
Thân thể hắn là đệ tử đứng đầu Bách Man Sơn Tây Vực, tự phụ rất cao, trong cùng thế hệ, hiếm có người có thể lọt vào mắt hắn, lời uy hiếp của Mạc Tiểu Thất đối với hắn giống như gió thoảng bên tai, căn bản không đáng kể, không chỉ không khiến hắn kiêng kỵ, ngược lại ra tay càng quyết tuyệt hơn.
Trên mũi thương, quang mang sáng rực, sát khí đằng đằng.
Dương Khai phẫn nộ quát: “Ăn ta Bá Vương Quyền!”
Đang nói chuyện, hắn hung hăng tung quyền, hướng về trường thương của Lương Khâu đập tới.
“Hí… Tiểu tử này điên rồi sao?”
“Dám lấy huyết nhục chi khu đối kháng Bí Bảo trường thương của Lương Khâu? Cái này là muốn chết a.”
“Xong đời xong đời, cái này sợ rằng ngay cả một chút cặn cũng không còn.”
“Thương cảm a, tự nhận có chút bản lĩnh liền ngông cuồng như vậy, kết cục đã định trước bi thảm, sư đệ, ngươi phải ghi nhớ, sau này hành tẩu Tinh Giới, tuyệt đối không thể giống người này, chúng ta nam tử hán đại trượng phu, phải co được dãn được.”
“Sư huynh nói đúng lắm, sư đệ ghi nhớ.”
Lúc trước những võ giả hô to ủng hộ Dương Khai, là hậu phương vững chắc của hắn, chẳng những không có bất kỳ viện thủ nào, vẫn ở nguyên chỗ cảm thán, cho rằng Dương Khai chắc chắn chết rồi, không chỉ bọn họ nghĩ như vậy, ngay cả những Đế Tôn Cảnh cũng cho rằng Dương Khai lành ít dữ nhiều, dù sao huyết nhục chi khu lợi hại hơn nữa, thì làm sao có thể chính diện đối kháng với Bí Bảo?
Cây trường thương của Lương Khâu đó là Bí Bảo Đạo Nguyên cấp thượng phẩm, phong nhuệ vô cùng, phối hợp với tu vi cường đại Đế Tôn Cảnh của hắn, một thương xuống, đó là một ngọn núi cũng có thể nổ nát, huống chi thân thể của Dương Khai.
Hạ Sinh căng thẳng, nhưng hắn căn bản không có cơ hội cứu viện, bởi vì tốc độ của Dương Khai và Lương Khâu quá nhanh, căn bản không đợi được hắn xuất thủ.
“Không biết mùi vị!” Hạo Tự hừ lạnh một tiếng, chuyển ánh mắt sang chỗ khác, đối với một kẻ sắp chết, hắn cũng lười quan tâm gì.
Ngược lại trạng thái bất thường của Mạc Tiểu Thất bên kia, khiến hắn không khỏi hơi nheo mắt lại, một cảm giác bất an đột nhiên tuôn ra.
“Tiểu tử ngươi… Muốn chết cũng không thể như vậy a!” Lương Khâu kinh ngạc nhìn phương hướng của Dương Khai, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, mặc dù hắn bị lời nói của Mạc Tiểu Thất kích thích thật sự muốn hạ sát thủ với Dương Khai, nhưng mắt thấy Dương Khai一副 kiên quyết mà nhưng đích tư thế, vẫn nhịn không được thu lại một chút lực đạo.
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, quang mang sáng chói, đồng thời nuốt chửng Dương Khai và Lương Khâu, khiến người ta không thấy rõ tình huống bên trong.
Vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng Lương Khâu đột nhiên tròng mắt trợn trừng, trường thương mãnh liệt run lên, kéo ra nhiều đóa Thương Hoa, chợt bao trùm phạm vi lớn phía trước.
Rầm rầm rầm…
Khắp bầu trời quyền ảnh cũng bạo phát ra, cùng vô số Thương Hoa va chạm vào một khối.
“Đệt!” Lương Khâu tức giận mắng một tiếng, sắc mặt thoáng chốc ngưng trọng, liều mạng thúc đẩy Nguyên Lực của bản thân, nhưng vẫn cảm thấy một lực lượng khổng lồ từ phía trước kéo tới, đúng là nhịn không được lui lại vài chục trượng.
Một bóng người khác đã đồng thời cấp tốc lui về phía sau.
Đợi cho bụi bặm lắng xuống, tất cả mọi người trong hư không đều trợn to mắt.
Cảnh tượng Dương Khai bị oanh thành bã vụn trong tưởng tượng của bọn họ không hề xuất hiện, bởi vì lúc này Dương Khai vẫn bình yên vô sự, ngoại trừ trong nắm đấm một mảnh máu thịt lẫn lộn ra, không còn thương thế nào khác.
Mà tổn thương trên nắm tay hắn, lại cũng trong thời gian cực ngắn khôi phục như ban đầu!