» Chương 2518: Cao Tuyết Đình có khó khăn
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 8
Chương 2518: Cao Tuyết Đình có khó khăn
Thanh niên cười hắc hắc, nói: “Vị đại nhân này đừng nghiêm túc như vậy mà, vừa rồi ta bất quá thuận miệng nói một chút, cũng không phải thật sự mắng ngươi. Được rồi, ta hiện tại muốn vào tiệm này mua một ít đồ vật, có thể làm phiền các ngươi nhường một chút được không?”
Câu nói qua quýt bình thường này không biết có ma lực gì, sau khi chần chờ một chút, gã đội trưởng vệ binh kia lại thật sự nghiêng người né sang, thả một nam một nữ kia đi vào trong cửa hàng.
Các vệ binh khác của phủ thành chủ đều biểu tình cổ quái đánh giá thống lĩnh của mình. Có ý định hỏi nhưng lại không dám lỗ mãng, mỗi người đều đầy bụng nghi hoặc.
“Làm cái gì vậy?” Từ quán trà cách đó không xa, gã phụ trách theo dõi Thanh Dương Các có tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhảy cao ba thước, vội vàng phóng xuất thần niệm chất vấn gã đội trưởng vệ binh kia: “Ngươi bị làm sao vậy?”
“Cổ đại nhân!” Nghe được người truyền âm, gã đội trưởng vệ binh vội vàng thần sắc nghiêm nghị.
“Không phải ta đã dặn ngươi không được cho phép bất kỳ ai đi vào sao? Ngươi dám làm trái mệnh lệnh của bản tọa? Quả thật là to gan lớn mật!”
“Ta thả người đi vào?” Gã đội trưởng vệ binh nghe vậy giật mình. Tuy nhiên, rất nhanh, hắn liền nhớ lại việc mình vừa làm, trong khoảnh khắc trán hắn toát đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt nói: “Sao ta lại thả người đi vào…?”
Vừa rồi không biết chuyện gì xảy ra, tuy đầu óc tỉnh táo, nhưng hắn không có cách nào chống cự được người thanh niên kia, ngoan ngoãn tự mình nhường đường, để cho người thanh niên kia đi thẳng vào trong Thanh Dương Các.
Nếu không có vị Cổ đại nhân này truyền âm, có lẽ hắn sẽ không bao giờ nhớ ra.
“Thần hồn công kích!” Vị Cổ đại nhân kia vừa nhìn thấy sắc mặt của gã thống lĩnh này, liền biết hắn chắc chắn đã trúng thần hồn bí thuật, dẫn đến thân bất do kỷ.
“Cổ đại nhân, vậy làm sao bây giờ? Có cần thuộc hạ dẫn người vào bắt tên đó ra không?” Gã đội trưởng vệ binh nhỏ giọng hỏi.
“Không vội. Người này có vẻ rất lợi hại. Hơn nữa không biết hắn đến đây làm gì, có lẽ thật sự chỉ đến mua đồ. Cứ theo dõi trước đã.” Cổ đại nhân trả lời.
“Vâng!”
Trong cửa hàng, Dương Khai và Trương Nhược Tích nhìn quanh, phát hiện cửa hàng này thực sự rất nhỏ, hơn nữa hàng hóa bên trong cũng không nhiều. Bày biện lộn xộn, giá trị cũng không cao.
Gần quầy hàng, có hai tiểu nhị đang ngồi. Tu vi thấp. Lúc này đều mặt mày ủ dột, vẻ mặt như cha mẹ qua đời, thỉnh thoảng lại liếc mắt ra ngoài nhìn đám vệ binh, miệng vô thức lẩm bẩm: “Hết rồi, hết rồi. Lần này xong rồi. Chưởng quỹ không biết gây chuyện gì, lần này xong đời rồi.”
Thần kinh của hai tiểu nhị này dường như căng thẳng cực độ. Khi Dương Khai và Trương Nhược Tích đi vào, bọn họ lại không hề phát hiện ra.
Dương Khai liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không để ý đến họ, mà ngẩng đầu quan sát phía sau cửa hàng, đi thẳng về phía hậu viện.
Xuyên qua một hành lang, tới một vườn hoa nhỏ. Trước căn nhà giữa, Dương Khai dừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Ai vậy?” Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng một cô gái. Nghe rất mệt mỏi tiều tụy, dường như nhiều ngày không được nghỉ ngơi.
Dương Khai trầm giọng nói: “Mua đồ.”
Nữ tử bên trong trầm mặc một chút, nói tiếp: “Gần đây cửa hàng có chút phiền phức, tạm thời không bán hàng. Mời khách quan về cho.”
Dương Khai không khỏi nhướng mày, nói: “Bản thiếu gia ngàn dặm xa xôi từ Nam Vực đến đây, chỉ muốn mua thứ gì đó, ngươi lại bảo ta về?”
“Nam Vực…?” Bên trong tức khắc truyền đến một tiếng khẽ kêu. Ngay sau đó, một trận gió cuốn qua. Cửa phòng “cọt kẹt” một tiếng mở ra, một thiếu phụ mặt mày tiều tụy đột nhiên xuất hiện trước mắt Dương Khai.
Thiếu phụ này nhìn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một thân quần áo tề chỉnh. Dung mạo tuy không xuất chúng, nhưng cũng rất ưa nhìn.
Tuy nhiên, có lẽ gần đây nàng gặp phải biến cố gì, do đó hai mắt nàng hơi đỏ lên, hốc mắt sâu trũng. Nhưng đôi mắt đẹp này lại rất sáng, sáng quắc nhìn Dương Khai, dường như muốn nhìn ra điều gì đó từ người hắn.
“Ngươi… thật sự đến từ Nam Vực?” Thiếu phụ khẩn trương hỏi.
Dương Khai gật đầu, nói: “Không sai.”
Hắn vừa nhìn đã nhận ra thiếu phụ này chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhị tầng cảnh, hơn nữa khí tức hơi phù phiếm. Với tu vi Đạo Nguyên nhị tầng cảnh, nàng tuyệt đối không phát huy được thực lực vốn có.
Cũng không biết là do nàng tu luyện không chăm chỉ, hay là do tu luyện sai đường.
“Có gì chứng minh không?” Thiếu phụ vẫn không yên tâm hỏi.
Dương Khai mỉm cười, đưa tay lấy ra Thanh Dương kim lệnh của mình, khẽ đưa trước mặt nàng.
Đôi mắt đẹp của thiếu phụ đột nhiên sáng rực, chút đề phòng thoáng cái biến mất. Dường như nhìn thấy người thân, thần sắc khẩn trương lập tức dịu xuống, nghiêng người nói: “Vào nói chuyện.”
Dương Khai gật đầu, mang theo Trương Nhược Tích chen vào trong phòng.
Thiếu phụ vẫn chưa yên tâm, nhìn ra ngoài một chút, xác định không có ai ẩn nấp ở gần đó, lúc này mới đóng cửa phòng, hai tay huy động, liên tục đánh ra nhiều lớp cấm chế.
Đợi nàng làm xong, Dương Khai mới vẻ mặt âm trầm nhìn nàng, nói: “Ngươi gặp phải phiền toái gì, lại như lâm đại địch như vậy? Còn đám người vây quanh cửa tiệm kia là tình huống gì?”
Thiếu phụ cũng không trả lời ngay câu hỏi của Dương Khai, mà trịnh trọng theo không gian giới của mình lấy ra một khối lệnh bài, hai tay nâng lên giao cho Dương Khai.
Lệnh bài kia trông giống hệt Thanh Dương kim lệnh của Dương Khai, chỉ khác là lệnh bài của Dương Khai là màu vàng, còn lệnh bài của nàng là màu đồng, tượng trưng cho thân phận địa vị khác nhau.
Dương Khai tuy đối với đẳng cấp lệnh bài của đệ tử Thanh Dương Thần Điện không quá hiểu rõ, nhưng lúc này cũng có thể đoán được một chút. Màu vàng chắc là đẳng cấp cao nhất, phía dưới hẳn còn có màu bạc, sau mới là màu đồng. Giữa hai người cách nhau hai cấp bậc.
“Thật vui được biết vị sư huynh này. Đệ tử Lục Văn, bái sư với Trần Thiến Trần trưởng lão.”
Dương Khai nhíu mày. Trần Thiến, hắn biết. Là một trong những trưởng lão của Thanh Dương Thần Điện, tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, chủ yếu phụ trách quản lý hậu cần và vật tư của toàn bộ Thanh Dương Thần Điện. Dương Khai cũng từng giao thiệp vài lần với nàng, nhưng vị Trần trưởng lão này luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng, khó giao tiếp.
“Sư huynh là Hạ Sanh sư huynh?” Lục Văn tò mò nhìn Dương Khai hỏi.
Khóe miệng Dương Khai cong lên, hừ nói: “Hạ Sanh có thể đẹp trai bằng ta sao?”
Lục Văn nghe vậy, biểu tình có chút cổ quái, dường như không ngờ vị sư huynh này lại tự kỷ như vậy. Mặt đỏ lên, nói: “Vậy chẳng lẽ là Tiêu Bạch Y Tiêu sư huynh?”
Mặt Dương Khai đen lại, nói: “Ta không phải Hạ Sanh, cũng không phải Tiêu Bạch Y. Ta là Dương Khai.”
“Dương sư huynh…?” Lục Văn nhíu mày, dường như đối với cái tên này rất xa lạ.
Dương Khai nói: “Ngươi đã là đệ tử Thanh Dương Thần Điện, sao lại không biết Hạ Sanh và Tiêu Bạch Y? Hai người này là những đệ tử tinh anh nhất trong Thần Điện.”
Lục Văn ngượng ngùng nói: “Sư muội đã rời Thanh Dương Thần Điện rất sớm, mấy năm nay vẫn chưa về, do đó cũng chưa từng gặp hai vị sư huynh kia.”
Dương Khai bất ngờ nói: “Vậy sao…? Vậy ngươi sao lại đến Đông Vực này, còn ở đây mở một cửa hàng?”
Lục Văn trả lời: “Ta đến đây cũng là chấp hành nhiệm vụ của Thần Điện. Cửa hàng được mở ra để thuận tiện hành sự. Tất cả đều đã bẩm báo với sư tôn và được sư tôn chấp thuận.”
“Nói nghe xem.” Dương Khai trầm giọng nói.
“Thần Điện tuy là tông môn của Nam Vực, nhưng cũng cần tìm hiểu tình báo các loại ở ba vực khác. Do đó ở mỗi vực, đều có từ bảy tám người, nhiều thì hai mươi ba mươi đồng môn ở bên ngoài thu thập đủ loại tin tức tình báo, định kỳ báo cáo về tông môn. Sư muội chính là người phụ trách chuyện này ở Côn Nguyên Thành. Chúng ta đều ẩn danh, che giấu tung tích. Trừ khi gặp nguy hiểm tính mạng, bằng không không được bộc lộ thân phận của mình.”
“Có loại chuyện này sao?” Dương Khai bất ngờ nói.
Lục Văn mỉm cười nói: “Dương sư huynh nhất định là đệ tử tinh anh của tông môn, không cần phải hiểu điều này. Các ngươi chỉ cần tu luyện trở nên mạnh mẽ là được. Những chuyện này đều do những đệ tử tư chất không quá xuất sắc, cả đời tu luyện không có hy vọng đảm nhiệm.”
Xử lý những chuyện này nhất định cần bỏ ra rất nhiều tinh lực và thời gian, do đó rất làm lỡ tu luyện. Đương nhiên không thể để những đệ tử tinh anh đến chủ trì.
Dương Khai gật gù nói: “Các ngươi vất vả rồi.”
Lục Văn mỉm cười: “Không có gì. Các vị sư huynh mạnh mẽ, tông môn mới có thể càng phồn hoa, chúng ta những người này cũng mới có chỗ nương thân. Mỗi người một việc thôi. Không chỉ chúng ta Thanh Dương Thần Điện như vậy, các tông môn lớn khác đều như vậy. Rất nhiều đệ tử sẽ đi khắp Tinh Giới, phụ trách tìm hiểu tình báo.”
“Vậy ngươi gặp phải phiền toái gì?” Dương Khai hỏi.
Lục Văn biểu tình buồn bã, nói: “Không phải ta gặp phải phiền phức, là Cao trưởng lão.”
Dương Khai kinh ngạc: “Cao trưởng lão? Cao trưởng lão nào?”
Sau khi hỏi xong, hắn giật mình kinh hãi, khẽ kêu nói: “Cao Tuyết Đình, Cao trưởng lão?”
“Ừm.”
Dương Khai biến sắc, nói: “Cao trưởng lão đến Đông Vực?”
“Không sai, hơn nữa bây giờ nàng có khả năng gặp nguy hiểm tính mạng.”
“Chuyện gì xảy ra?” Dương Khai khẩn cấp hỏi.
Lục Văn nói: “Sư huynh bình tĩnh một chút, ta sẽ nói cho ngươi nghe kỹ càng.”
Tại Lục Văn giải thích, Dương Khai mới biết được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Lục Văn rời Thanh Dương Thần Điện đến Côn Nguyên Thành này đã hơn hai mươi năm. Vẫn luôn ở đây tìm hiểu các loại tình báo, truyền lại cho tông môn. Để thuận tiện hành sự, nàng liền mở một cửa tiệm ở đây. Cửa hàng này không phải để kiếm tiền, chỉ là để che giấu thân phận mà thôi. Do đó cửa hàng cũng không dụng tâm kinh doanh, hàng hóa thu bán vô cùng tạp nham.
Nửa năm trước, Lục Văn mua được nửa tấm da thú từ tay một võ giả sa sút. Người bán cho nàng nói đây là di vật tổ tiên truyền lại, giấu giếm Thượng Cổ mật tàng.
Lục Văn đương nhiên sẽ không tin lời vô căn cứ này, chỉ là thấy người nọ sa sút đáng thương, mới động lòng trắc ẩn mua tấm da thú.
Nào ngờ sau khi mua về nghiên cứu rất lâu đều không có manh mối. Lòng sinh nghi hoặc, nàng liền dùng đường đi đặc biệt, cùng với những tin tức tình báo dò la được trong khoảng thời gian này, đưa về Thanh Dương Thần Điện.
Ba tháng trước, Cao Tuyết Đình đột nhiên đến Côn Nguyên Thành, hỏi nàng về đủ loại tình huống liên quan đến tấm da thú kia.
Lục Văn lúc này mới ý thức được, tấm da thú kia có khả năng thật sự có lai lịch lớn, dường như ẩn giấu bí mật gì đó. Bằng không sao lại dẫn động cường giả như Cao Tuyết Đình đến đây?
Trưởng lão tông môn hỏi dò, Lục Văn tự nhiên biết gì nói nấy, nói hết không giấu.
Đáng tiếc Cao Tuyết Đình cũng không dò la được manh mối hữu dụng gì từ nàng.
Sau đó một thời gian, Cao Tuyết Đình vẫn luôn nghiên cứu bí mật ẩn trong tấm da thú kia. Thỉnh thoảng còn rời khỏi Côn Nguyên Thành một thời gian. Lục Văn cũng không biết nàng cụ thể đang làm gì.