» Chương 2520: Long Cốt hoang dã
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 8
Chương 2520: Long Cốt hoang dã
Cổ Tư tùy mặt gửi lời, mơ hồ ý thức được điều gì, nuốt vài ngụm nước miếng nói:
“Vị thiếu gia này, có một chuyện Cổ mỗ không biết có nên nói hay không!”
“Nếu là nói nhảm thì không cần giảng!” Dương Khai mắt lạnh nhìn hắn.
Cổ Tư nói:
“Nửa tháng trước, Cư Thiên Thanh trưởng lão tới tìm thành chủ đại nhân, ngày thứ hai thành chủ đại nhân liền rời đi Khôn Nguyên Thành.”
“Cư Thiên Thanh?” Dương Khai nhíu mày, nói: “Đó là người phương nào.”
Cổ Tư đáp:
“Hắn là Phạm Thiên Thánh Địa mười vị Đế Tôn cảnh trưởng lão một trong, cùng thành chủ đại nhân từ trước đến nay quan hệ cá nhân rất chặt chẽ.”
“Phạm Thiên Thánh Địa?” Dương Khai không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Phạm Thiên Thánh Địa, hắn tự nhiên biết, là Đông Vực đỉnh tiêm tông môn một trong, luận địa vị thì cùng Thanh Dương Thần Điện tại Nam Vực vị trí không sai biệt lắm.
Hắn tại Toái Tinh Hải gặp Trường Hiền, Trường Hạo hai vị Thánh tử chính là xuất thân từ Phạm Thiên Thánh Địa, tu vi, tư chất quả thực không tầm thường, nếu không phải vận khí không tốt đụng phải tự mình, chỉ sợ chuyến đi Toái Tinh Hải lần này có khả năng cực lớn tấn thăng đến Đế Tôn.
Mà kia Cư Thiên Thanh chẳng qua là Phạm Thiên Thánh Địa mười đại Đế Tôn cảnh trưởng lão một trong, như vậy xem ra, Phạm Thiên Thánh Địa này quả nhiên không phụ uy danh đỉnh tiêm tông môn, thực lực tổng hợp còn đang trên Thanh Dương Thần Điện a.
“Cư Thiên Thanh này cụ thể tu vi gì?” Dương Khai mơ hồ có cảm giác, chuyện của Cư Thiên Thanh và Cao Tuyết Đình phải có quan hệ cực lớn.
“Cũng là Đế Tôn một tầng cảnh.” Cổ Tư đã nói đến nước này, đương nhiên sẽ không có gì giấu giếm, có sao nói vậy, chỉ muốn sớm một chút rời khỏi nơi này. Lấy thực lực Dương Khai lúc trước bóp nát đạo nguyên cấp thượng phẩm tấm chắn bí bảo mà xem, hắn muốn giết tự mình chỉ cần tùy tiện hơi động ngón tay.
Cổ Tư cũng không cảm thấy nhục thể của mình có thể kiên cố bằng tấm chắn kia.
Dương Khai gật đầu, dựng thẳng một ngón tay, nói:
“Một vấn đề cuối cùng. Ngươi có biết Cư Thiên Thanh hoặc Tổ Hồng, bây giờ người ở chỗ nào?”
Cổ Tư lau mồ hôi lạnh trên trán, bất an nói:
“Cái này là thật không biết!”
Dương Khai trong mắt hàn quang chợt trở nên nguy hiểm.
Cổ Tư quá sợ hãi, vẻ mặt đưa đám nói:
“Thành chủ đại nhân rời đi trước cái gì đều không từng nói cho ta, ta quả thực không biết a.”
Bỗng nhiên, hắn sợ hãi nói:
“Bất quá nếu vị thiếu gia này nhất định phải biết, tiểu nhân ngược lại có thể giúp ngươi tra một chút…”
“Tra?” Dương Khai nặng nề mà rên một tiếng, “Ngươi không phải nói Tổ Hồng rời đi trước cái gì đều không nói cho ngươi sao, ngươi tra thế nào?”
Cổ Tư run lẩy bẩy nói:
“Tiểu nhân có thể đi dò hỏi thiếu thành chủ hoặc thành chủ phu nhân, hai người họ nói không chừng biết chút gì, thực sự không được, tiểu nhân còn có thể sai người hỏi mấy vị đệ tử kia của Cư trưởng lão, thực tế không dám giấu giếm, tiểu nhân cùng mấy vị đệ tử của Cư trưởng lão quan hệ cá nhân cũng không tệ, có lẽ họ biết Cư trưởng lão bây giờ ở đâu.”
“Bao lâu?” Dương Khai mặt lạnh hỏi.
“Hai canh giờ… Không, không, một canh giờ là đủ rồi.”
Dương Khai tức khắc tươi cười rạng rỡ, nói:
“Vậy làm phiền Cổ đại nhân, đi nhanh về nhanh đi, ta ở đây chờ ngươi.”
Cổ Tư thoắt cái bật dậy, ngựa không ngừng vó câu chạy ra ngoài, dường như có vật gì đó đang đuổi theo hắn.
Nhưng vừa mới động một bước, Dương Khai liền tiện tay đánh một ấn ký trên người hắn.
Cổ Tư sắc mặt hoàn toàn thay đổi, kinh hãi muốn tuyệt vọng nhìn Dương Khai, chỉ cảm thấy vùng bị đánh kia như lửa đốt, đau nhức khó nhịn.
“Chớ khẩn trương, đây chỉ là bí thuật của bản thiếu gia, tên Hoán Thác Cốt Phân Cân Ấn. Trong thời gian ngắn sẽ không gây ảnh hưởng gì cho ngươi…” Dương Khai một mặt cười híp mắt, vô hại.
“Vậy thời gian dài thì sao…” Cổ Tư run giọng hỏi.
“Nếu trong mười hai canh giờ không có thủ pháp độc môn của bản thiếu gia giải ấn, vậy thì sẽ đầu khớp xương chia lìa, kinh mạch đứt từng khúc, sống không bằng chết!” Nói xong lời cuối cùng, Dương Khai thanh âm phát lạnh, phảng phất từ Cửu U Luyện Ngục thổi tới gió bắc, làm người ta rợn cả tóc gáy.
Cổ Tư tức khắc mặt xám như tro tàn. Nhưng người ta nắm đấm lớn hơn mình, hắn căn bản không dám lỗ mãng. Sắc mặt hoàn toàn thay đổi một trận, giậm chân một cái, nhanh như điện chớp rời khỏi đây.
Dương Khai gọi tiểu nhị trà lầu, bảo hắn lại pha một bình trà khác, thong thả thưởng thức.
Căn bản không dùng đến một canh giờ, chỉ khoảng thời gian một nén nhang, Cổ Tư liền bỗng nhiên trở về.
“Nhanh vậy sao?” Dương Khai kinh ngạc nhìn hắn, khen:
“Cổ đại nhân quả nhiên năng lực xuất chúng, công tác tình báo này làm nổi tiếng, nhất định là trợ thủ đắc lực của thành chủ đại nhân.”
Cổ Tư nịnh nọt cười một tiếng, nói:
“Chỉ là vận khí thôi, vừa vặn thành chủ đại nhân trước khi rời đi có tiết lộ một chút tin tức với thành chủ phu nhân, nên cực kỳ dễ dàng tìm hiểu ra.”
“Thông tin từ thành chủ phu nhân mà ngươi cũng tìm hiểu được, chậc chậc, trên đầu thành chủ nhà ngươi… Có đúng hay không có chút màu xanh lục?” Dương Khai biểu tình cổ quái nhìn hắn.
Cổ Tư biến sắc, nói:
“Thiếu gia xin đừng nói đùa, Cổ mỗ cũng là theo tỳ nữ phục hầu thành chủ phu nhân mà tìm hiểu tin tức, không phải như ngươi nghĩ.”
“Được rồi.” Dương Khai lười biếng ứng một tiếng, biểu tình nghiêm nghị nói:
“Nói cho ta biết đáp án ta muốn.”
Cổ Tư nói:
“Thành chủ đại nhân nói muốn đi Long Cốt hoang dã, cụ thể đi nơi nào thì không biết.”
“Long Cốt hoang dã!” Dương Khai trong mắt hàn quang lóe lên.
Cổ Tư nói:
“Đây là giới hạn của Cổ mỗ, không thể tìm hiểu thêm tin tức nào nữa, vị thiếu gia này, người xem…”
Dương Khai gật đầu, đứng lên vỗ vỗ vai hắn, nói:
“Minh bạch, chúng ta đến đây biệt ly đi.”
Dứt lời, thân hình thoắt cái run lên, ngay sau đó liền biến mất.
Cổ Tư sắc mặt đại biến, vội vàng nói:
“Kia Thác Cốt Phân Cân Ấn…”
Nhưng đâu còn bóng dáng Dương Khai, nhất thời hắn nóng như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng chửi ầm lên Dương Khai không giữ lời hứa, qua sông đoạn cầu, thật không biết xấu hổ.
Nhưng rất nhanh, hắn liền nhận ra điều không đúng, bởi vì cảm giác bỏng rát kia rất nhanh tiêu thất, thần niệm tra xét một phen, bản thân không có chút dị thường nào.
Hắn lúc này mới biết, Dương Khai vừa rồi vỗ vai hắn, hẳn là đã hóa giải ấn ký kia.
Trong lòng vui vẻ, nhưng lại không khỏi run run, vội vàng lặng lẽ hướng cửa thành tiến đến, chuẩn bị lập tức rời khỏi Khôn Nguyên Thành.
Hôm nay hắn tiết lộ nhiều tin tức cho Dương Khai như vậy, bất kể kết quả cuối cùng thế nào, Khôn Nguyên Thành hắn cũng không thể ở lại nữa, nếu thành chủ đại nhân bình yên trở về, nhất định sẽ truy xét đến đầu hắn, đến lúc đó tội tiết mật không phải hắn có thể gánh nổi.
Dù cho thành chủ đại nhân chưa trở về, trời biết Dương Khai có thể hay không lại đến gây sự với hắn, nên kế sách trước mắt là đi càng xa càng tốt, tốt nhất chạy ra Đông Vực, đến Đại Vực khác trốn.
…
Ngoài thành, Dương Khai cực kỳ dễ dàng tìm thấy Trương Nhược Tích và Lục Văn, bảo hai người lên thuyền gỗ của mình, Dương Khai mới hướng Lục Văn hỏi tin tức:
“Long Cốt hoang dã ở vị trí nào?”
Lục Văn chỉ một phương hướng nói:
“Bên này, đại khái cần hai ngày lộ trình.”
Bỗng nhiên, nàng kinh hãi nói:
“Cao trưởng lão tại Long Cốt hoang dã sao?”
“Rất có khả năng.” Dương Khai trầm giọng đáp, “Nhưng cụ thể ở đâu thì không rõ, nơi quỷ quái đó có lớn không?”
“Lớn, rất lớn!” Lục Văn gật đầu nói, “Nghe đồn nơi đó là một mảnh chiến trường cổ, chết rất nhiều người, có vô cùng nồng nặc âm sát chi khí, có không ít võ giả đều thích ở trong đó lịch lãm, thăm dò, thỉnh thoảng có người may mắn, có thể tìm được một chút bảo vật niên đại vô cùng lâu đời, phát tài. Càng vào sâu trung tâm, âm sát chi khí càng như thực chất, đến Đế Tôn cảnh cũng không dám đơn giản tới gần, nghe đồn nơi đó còn có Long tộc thi cốt, cho nên mới bị mọi người gọi là Long Cốt hoang dã.”
“Ồ?” Dương Khai chân mày không khỏi nhướng lên, toét miệng nói:
“Chúng ta vậy đi trước trung tâm chỗ nhìn xem tình hình.”
Thuyền gỗ tốc độ cực nhanh, nó vốn là một kiện Đạo Nguyên cấp thượng phẩm phi hành bí bảo, lại nhờ thần thông không gian của Dương Khai, quả thực như đang xuyên qua không gian, nhún nhảy, trong nháy mắt đã đi mấy chục, trên trăm dặm.
Lục Văn ban đầu còn không phát hiện điều bất thường này, đợi sau khi bình tâm lại mới nhận ra tốc độ này không đúng, không khỏi kinh hãi, càng thêm tin tưởng Dương Khai.
Trước sau vừa mới nửa ngày công phu, Dương Khai đã đến Long Cốt hoang dã, chỉ thấy phía dưới một mảnh tử khí hoang vắng, không biết kéo dài bao nhiêu dặm, có một chút âm khí kỳ lạ như phong bạo xoay quanh tại chỗ, cảm nhận được khí tức sinh linh tới gần, lại ào ào vây tụ lại.
Nơi này chẳng qua là Long Cốt hoang dã ngoại vi, âm sát chi khí này cũng vô cùng yếu ớt, căn bản không thể đến gần thân thể Dương Khai và đồng bọn liền bị hất rất xa.
Dương Khai cũng không có ý định dây dưa với những âm khí này, vừa đi sâu vào bên trong, vừa trải thần niệm như nước biển ra, thẩm thấu đến mỗi góc hắn có thể dò xét.
Hắn không biết Cao Tuyết Đình rốt cuộc có ở Long Cốt hoang dã hay không, đây là manh mối duy nhất hắn có thể tìm hiểu được lúc này, chỉ có thể đi một con đường đến cùng.
Nửa ngày sau, Dương Khai đã tiến sâu vào nội địa Long Cốt hoang dã.
Đi suốt quãng đường, Dương Khai phát hiện nơi này quả thực là một nơi tốt cho võ giả lịch lãm tu hành, nếu hắn vẫn là Đạo Nguyên cảnh, nơi này quả không mất là một nơi lịch lãm, nhưng bây giờ hắn đã tấn thăng Đế Tôn, tu luyện ở đây không còn ý nghĩa gì nữa.
Du mà, Dương Khai như có phát hiện, ánh mắt hướng một phương hướng nhìn chăm chú.
Hắn thấy bên kia có mấy võ giả thực lực không tệ đứng ở đó, đề phòng bốn phía, ra vẻ người lạ chớ vào. Không chỉ thế, một chỗ không gian nào đó ở bên kia, tựa hồ có chút bất thường.
Điều này khiến Dương Khai không khỏi nghi ngờ, điều khiển thuyền gỗ tiến đến bên kia.
“Người nào!” Còn chưa đợi Dương Khai tiếp cận, bên kia liền truyền đến một tiếng bạo quát.
“Người kia dừng bước, còn dám tới gần, đừng trách bọn ta không khách khí với ngươi.” Lại một tiếng người truyền ra, chứa đựng ý uy hiếp mạnh mẽ.
Dương Khai làm sao quan tâm điều này, thuyền gỗ một trận loạn xạ, thoắt cái đã lao tới trước mặt mấy người kia cách đó không xa.
“Càn rỡ!”
“Muốn chết!”
Vài tiếng bạo quát truyền ra, ngay sau đó vài đạo bí thuật hào quang phóng ra, từng cỗ lực lượng hung mãnh đổ ập xuống hướng thuyền gỗ mà oanh tới.
Lục Văn sợ đến sắc mặt trắng bệch, hầu như đứng không vững.
Ngược lại Trương Nhược Tích, một mặt thờ ơ đứng sau Dương Khai, coi như không thấy vài đạo công kích kia.
Oanh oanh oanh…
Vài tiếng nổ vang truyền ra, khiến người ta trong tưởng tượng trùng kích cũng không đến, ngược lại là chỗ đối diện thuyền gỗ, mấy người xuất thủ kia một trận hô to gọi nhỏ, dường như gặp phải tập kích, ngay sau đó, tiếng rên rỉ vang lên, càng có người trực tiếp ngã nhào trên đất.
Lục Văn trợn to tròng mắt, nhưng dù thế nào cũng không thấy rõ Dương Khai rốt cuộc động tay chân gì.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 8 tại: