» Chương 2524: Trời cao đất rộng

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 8

Chương 2524: Trời cao đất rộng

Vạn Thú Ấn là một kiện dị bảo, có thể phong ấn Tinh hồn Yêu thú. Lúc đối địch, phóng thích Tinh hồn Yêu thú đã phong ấn để tác chiến. Tinh hồn Yêu thú sau khi phong ấn vẫn giữ lại phần lớn thần thông lúc còn sống. Phong ấn càng nhiều Tinh hồn Yêu thú càng cường đại thì uy lực Vạn Thú Ấn càng lớn.

Từ khi tấn thăng Đế Tôn cảnh, Tổ Hồng vẫn luôn săn giết Yêu thú khắp Đông Vực. Hiện giờ, trong Vạn Thú Ấn của hắn đã phong ấn không dưới tám trăm, thậm chí cả nghìn Tinh hồn Yêu thú. Về cơ bản, tất cả đều là Yêu thú thập nhất giai, còn có hơn chục con Yêu thú thập nhị giai cường đại làm ấn hồn tồn tại.

Đây còn chưa phải là hình thái mạnh nhất của Vạn Thú Ấn. Vạn Thú Ấn mạnh nhất có thể phong ấn đủ một vạn Tinh hồn Yêu thú. Thật sự toàn lực ứng phó, một Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn. Cũng chính nhờ Vạn Thú Ấn mà Tổ Hồng có thể nhất thống Khôn Nguyên Thành, trở thành thành chủ cao cao tại thượng.

Tuy nhiên, hắn suy cho cùng bị thương từ trước, dù đã điều tức một trận nhưng cũng chưa khôi phục đỉnh phong. Do đó, uy lực Vạn Thú Ấn lúc này căn bản không thể phát huy toàn bộ. Những Tinh hồn Yêu thú hắn phóng ra đều là thập nhất giai.

Nhưng thế đã đủ. Chỉ cần có thể thoáng kéo dài hành động của Dương Khai, gây ra sơ hở, hắn tin tưởng Cư Thiên Thanh sẽ cho tiểu tử này biết kết cục khi đắc tội cường giả. Lúc trước, khi liên thủ đối phó Cao Tuyết Đình, hắn và Cư Thiên Thanh đã làm theo cách này, nên rất thông thạo.

Ầm ầm…

Đám Yêu thú liên miên bất tuyệt nhe răng trợn mắt, rít gào lao về phía Dương Khai. Trên trời bay, dưới đất chạy, cái gì cũng có. Thoáng chốc đã hội tụ thành một cỗ đại quân Yêu thú, uy thế khiến người ta sợ hãi.

Dương Khai nhìn trước mắt sáng lên, lập tức biết Vạn Thú Ấn kia hẳn là một kiện bí bảo không tầm thường.

Nhưng đại quân Yêu thú tuy hùng hổ, hắn cũng không hề sợ hãi. Trên tay chấn động, Bách Vạn Kiếm từ từ ra khỏi vỏ. Rung động đảo qua trong khoảnh khắc, dải lụa kiếm mang chém ngang mà ra, thẳng hướng đại quân Yêu thú đón đỡ.

“Những thứ kia đều là Tinh hồn Yêu thú, không có thực thể, công kích không có hiệu quả với chúng nó… Cẩn thận bị đánh lén!” Bên tai bỗng nhiên truyền đến truyền âm của Cao Tuyết Đình.

Nàng tuy trốn trong cấm chế trị thương, hành động bất tiện, nhưng cũng không ngăn cản nàng quan sát theo góc độ người ngoài cuộc.

Lúc trước, khi Dương Khai đột ngột hiện thân, nàng thật sự vừa sợ vừa vội. Kinh sợ là ở nơi này lại có thể gặp được Dương Khai, cấp bách là Dương Khai sao lại đến nơi quỷ quái này.

Mặc kệ hắn tư chất thế nào, hắn suy cho cùng tuổi tác còn trẻ. Dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thể là đối thủ của Cư Thiên Thanh và Tổ Hồng. Nàng đã thua thiệt nhiều dưới tay hai người này, tự nhiên biết hai người lợi hại. Ngay cả nàng cũng không phải đối thủ, Dương Khai sao ngăn chặn được?

Có lẽ giả lấy thời gian, thành tựu của Dương Khai sẽ siêu việt hai người. Nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Ý niệm đầu tiên của nàng là muốn cho Dương Khai mau trốn đi.

Nhưng nghĩ lại, Dương Khai sở dĩ xuất hiện ở đây, có lẽ chính là vì bản thân nàng mà tới. Không biết hắn làm sao biết được tin tức nàng bị vây ở đây, bằng không trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy.

Giờ hắn đã vào, bảo hắn trốn hắn chỉ sợ cũng sẽ không đi.

Đợi đến khi nhận thấy Dương Khai đã Đế Tôn, Cao Tuyết Đình thật sâu cảm thấy run sợ.

Nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Khai. Hắn bất quá chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cùng Tần Triều Dương mang theo Hồng Trần Lệnh đến Thanh Dương Thần Điện, xin một suất tiến vào Tứ Quý Chi Địa. Mới thời gian ngắn ngủi mấy năm, hắn không ngờ đã đến Đế Tôn, tu vi ngang bằng mình.

Tốc độ tu luyện này, không dám nói hậu vô lai giả, nhưng cũng chưa từng có ai.

Tư chất của nàng cũng coi như vô cùng không tầm thường, bằng không cũng không thể chạm tới ảo diệu Đế Tôn cảnh. Nhưng năm đó nàng từ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tu luyện tới Đế Tôn cảnh tốn bao nhiêu thời gian? Năm mươi năm? Một trăm năm?

Thời gian quá lâu, nàng đã quên mất.

Ngay cả đại nhân nhà mình, Điện chủ Thần điện Ôn Tử Sam cũng không thể so sánh. Những thiên tài trong tông môn, trước tốc độ tu luyện của Dương Khai, quả thực giống như đom đóm tranh sáng với trăng rằm.

Hắn ở Toái Tinh Hải rốt cuộc gặp được cơ duyên gì, lại có thể trưởng thành đến cảnh giới như vậy!

Khi Cao Tuyết Đình khẽ kêu, Cư Thiên Thanh đã thừa lúc Dương Khai bị Vạn Thú Ấn hấp dẫn sự chú ý bay lên đỉnh đầu hắn, một đao bổ xuống, cuốn lên uy thế bát phương. Tinh Tượng Phần Hải Đao kia thoáng chốc bộc phát bầu trời đầy sao, bao phủ lấy Dương Khai.

Đột nhiên, Dương Khai sinh ra cảm giác đặt mình giữa Tinh Hải mênh mông, cảm thấy bản thân bội phần nhỏ bé.

Khoảnh khắc Thần Hồn bị nhiễu loạn này khiến động tác của Dương Khai hơi chậm lại. Đợi phản ứng kịp, đao mang cuồng bạo đã tập kích tới trước ngực.

Ánh mắt Dương Khai hơi co lại. Trong đôi mắt sáng ngời kia hiện lên một vẻ bối rối và hoảng sợ. Hắn trực tiếp bị đao mang đánh trúng.

Giây lát sau, đại quân Yêu thú liền bôn tẩu đến, ầm ầm nghiền ép qua nơi Dương Khai đứng. Có thể thấy bằng mắt thường, Dương Khai trực tiếp bị khí thế cuồng bạo kia xé tan xương nát thịt.

“A!” Cao Tuyết Đình kinh hô một tiếng, mặt đẹp thoáng cái trở nên trắng bệch.

Tuy nàng cảm thấy với thực lực hiện tại của Dương Khai không thể nào là đối thủ của hai người Cư Thiên Thanh và Tổ Hồng, nhưng cũng không nghĩ tới hắn lại cứ thế chết đi. Thân thể mềm mại của nàng run rẩy không ngừng, thế nào cũng không thể chấp nhận hiện thực này. Trong lòng một cỗ tự trách và phẫn nộ nồng đậm cùng nhau cuộn lên, khiến nàng một đôi mắt đẹp nháy mắt đỏ hoe.

Dương Khai đến đây, tuyệt đối là để tìm nàng. Nhưng vì nàng mà chết ở đây, Cao Tuyết Đình sao có thể không áy náy?

Với tốc độ tu luyện và tư chất nghịch thiên mà Dương Khai đã thể hiện, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trong Tinh Giới, trở thành một ngôi sao đang lên của Tinh Giới, danh chấn bát phương.

Nhưng giờ đây, tất cả đều không còn.

Một thanh niên tiền đồ xán lạn, tương lai rộng mở, vì mình mà chết ở đây. Hắn thậm chí còn chưa thể thật sự cảm thụ một chút sức mạnh của Đế Tôn cảnh.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình!” Cư Thiên Thanh thu đao, đứng lơ lửng trong hư không, cười lạnh một tiếng.

“Cái gì mà sấm to mưa nhỏ, bản thành chủ còn tưởng tiểu tử này lợi hại bao nhiêu chứ, nguyên lai bất quá chỉ là cái gối thêu hoa.” Tổ Hồng cũng cười không ngớt. Nếu sớm biết tiểu tử này kém như vậy, hắn căn bản không cần ra tay. Cư Thiên Thanh một mình cũng có thể nhẹ nhàng nghiền ép hắn, làm hao phí chút thực lực hắn khó khăn lắm mới khôi phục được.

“Người trẻ tuổi bây giờ, đều quá không biết trời cao đất rộng. Hơi chút đạt được một chút thành tựu đã mù quáng tự đại, lại không biết trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, người trên còn có người hơn.”

“Cư huynh nói đúng lắm, người như vậy nên được dạy dỗ chút.” Tổ Hồng tán đồng gật đầu.

“Hai vị nói rất đúng, không bằng xin hai vị nói cho bản thiếu gia, trời hôm nay rốt cuộc cao bao nhiêu, đất này… rốt cuộc dày bao nhiêu!” Thanh âm của Dương Khai bỗng nhiên vang lên lần nữa, hơn nữa lần này lại truyền trực tiếp từ phía sau lưng Tổ Hồng.

“Tổ huynh cẩn thận!” Sắc mặt Cư Thiên Thanh đại biến, vội vàng kinh hô. Khóe mắt đều suýt nữa rách ra.

Bởi vì hắn thấy Dương Khai lẽ ra phải tan xương nát thịt dưới sự liên thủ của mình và Tổ Hồng, lúc này lại hoàn hảo không chút tổn hại đứng sau lưng Tổ Hồng. Thanh kiếm rộng tản ra ba động Đế bảo trên tay hắn đang truyền ra khí tức nguy hiểm vô cùng, hung hăng đâm tới phía sau lưng Tổ Hồng, mà Tổ Hồng lại hoàn toàn không phát hiện.

Tổ Hồng càng sợ đến hồn vía lên mây. Với tu vi Đế Tôn cảnh cường đại của hắn, ngay cả Dương Khai xuất hiện sau lưng mình như thế nào cũng không phát hiện ra. Hắn không dám tin nhìn về nơi Dương Khai vừa bị xé rách, lại phát hiện Dương Khai ở đó chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.

Hỏng bét! Lòng Tổ Hồng nặng trĩu. Căn bản không kịp trốn tránh hay xoay người. Hắn gầm lên đồng thời mãnh liệt thôi động Đế Nguyên bản thân, một tầng quang mang sáng loáng hiện lên quanh thân.

Càng là ở phía sau lưng, quang mang kia càng nổi bật chói mắt. Có thể thấy hắn đã thôi động hộ thân Đế Nguyên đến cực hạn.

Giây lát sau, va chạm mãnh liệt truyền tới. Tổ Hồng chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong cơ thể đều đang chấn động, khiến hắn vô cùng khó chịu. Một cỗ khí tức không có gì kiên cố mà không phá nổi trực tiếp oanh ra một lỗ thủng trên hộ thân Đế Nguyên của mình, đánh vào sau lưng chỗ tâm tạng.

Oa một tiếng, Tổ Hồng phun ra máu tươi. Mượn lực đạo bị công kích kia, thân hình thoắt cái, cấp tốc vọt về phía trước, kéo giãn khoảng cách với Dương Khai.

“Bảo giáp?” Dương Khai nhíu mày, nhìn vào vị trí Tổ Hồng bị mình công kích. Theo vết rách trên quần áo, thấy một kiện lân giáp màu xanh nhạt.

Kiện bảo giáp này đẳng cấp không thấp. Dựa vào tu vi cường đại của Tổ Hồng, lại khiến cho lần đánh lén này của Dương Khai không đạt được hiệu quả mong muốn.

“Tiểu bối dám đánh lén bản thành chủ!” Tổ Hồng xoay người, khóe mắt đỏ hoe gầm nhẹ với Dương Khai, trên mặt trắng bệch.

Nếu không có kiện bảo giáp sát người, lúc này dù không chết sợ rằng cũng đã trọng thương. Lòng hắn một trận nghĩ mà sợ. Tiểu tử này chuyện gì xảy ra? Rõ ràng mới tấn thăng Đế Tôn, không nên có thực lực cường đại như thế. Thuật kim thiền thoát xác kia lại đồng thời lừa gạt được cả hắn và Cư Thiên Thanh.

“Tổ huynh ngươi ở một bên lược trận, bản tọa để giáo huấn hắn.” Cư Thiên Thanh thấy Tổ Hồng lại bị thương, khí tức có chút bất ổn, cũng không miễn cưỡng hắn cùng mình liên thủ. Chỉ để hắn theo bên cạnh lược trận. Gầm lên đồng thời, Tinh Tượng Phần Hải Đao kia cuốn lên từng tầng đao mang, như sóng biển đánh tới Dương Khai.

Tổ Hồng gật đầu lia lịa. Lửa giận trong lòng như núi lửa bùng phát. Lặng lẽ thôi động lực lượng Vạn Thú Ấn, khống chế Tinh hồn Yêu thú kia lần nữa phóng về phía Dương Khai.

Bị một kẻ vừa tấn thăng Đế Tôn đánh lén, đây quả thực là sự sỉ nhục vô cùng. Thù này không báo, còn mặt mũi nào làm người?

Hai đại Đế Tôn liên thủ, uy thế ngập trời, như Thần Linh nổi giận.

Trái tim vừa mới buông xuống của Cao Tuyết Đình lại lần nữa nhắc lên.

Lúc trước, Dương Khai bỗng nhiên “khởi tử hoàn sinh” khiến nàng mừng rỡ không thôi, biết mình và Cư Thiên Thanh cùng Tổ Hồng đều xem nhẹ Dương Khai. Thế nhưng lúc này hắn muốn lấy một địch hai, làm sao có thể đối kháng?

Cao Tuyết Đình cắn răng một cái, tố thủ vừa lật, từ trong không gian giới lấy ra một cái bình ngọc. Vạch trần nắp bình, đổ ra một hạt Linh đan đỏ thẫm tràn ngập khí tức máu tanh.

Đôi mắt đẹp của nàng do dự một chút, khoát tay, liền muốn đem Linh đan này đưa vào miệng.

“Cao trưởng lão không được!”

Đúng lúc này, tiếng la vội vàng của Dương Khai truyền tới.

Cao Tuyết Đình sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai. Đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ nghi hoặc.

“Ngươi vốn bị thương trong người. Nếu lại phục dụng Huyết Cuồng Đan này, cưỡng ép kích phát tiềm lực bản thân, e rằng sẽ tổn thương căn cơ. Nghìn vạn lần tuyệt đối đừng phục dụng. Hơn nữa Huyết Cuồng Đan này phẩm chất thấp kém như vậy, phục dụng về sau tất có tai họa ngầm cực lớn. Đây là tên khốn kiếp Luyện Đan Sư nào luyện chế cho ngươi, quả thực quá không chịu trách nhiệm.”

Phóng tầm mắt nhìn lại, Dương Khai dưới sự liên thủ của hai đại Đế Tôn đang chật vật đối phó, nhìn như khó khăn, nhưng tiếng nói rõ ràng kia vẫn như cũ truyền vào tai Cao Tuyết Đình. Khiến nàng kinh ngạc cực kỳ, không biết hắn sao còn có thể phân tâm quản chuyện của mình.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 5895: Đại cấm dị biến

Chương 670: Đằng Xà chi diễm

Chương 5894: Nó tỉnh