» Chương 2530: Man Hoang rượu
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện lần thứ 8 tại: Chương 2530: Man Hoang rượu
Trong thành trì vô danh này, Long Xà hỗn tạp, chuyện lừa đảo nhiều không kể xiết. Dương Khai dù mới tới, nhưng với chuyện như vậy cũng đã quen mắt, nên cũng không quá để ý.
Người này đại khái thấy Dương Khai và Trương Nhược Tích còn trẻ tuổi, lại mới đến, dễ lừa gạt, nên mới chủ động lại gần, muốn kiếm chác chút đỉnh.
Dương Khai vốn không muốn để ý đến loại người này, nhưng trong đầu chợt hiện ra một thân ảnh tương tự.
Năm đó ở Phong Lâm Thành, lần đầu tiên gặp Hồng Trần Đại Đế, hình tượng cũng có vẻ lôi thôi như vậy.
Nghĩ đến những gì Đoạn Hồng Trần đã trải qua, Dương Khai không khỏi có chút lo lắng, cũng không biết hắn cùng Ô Quảng song hồn cộng thể chung sống thế nào.
“Bằng hữu có muốn hỏi gì không, ngươi không cần thì ta tìm người khác,” người nọ thấy Dương Khai có vẻ thần du phương ngoại, nhịn không được giục.
Dương Khai liếc nhìn hắn một cái, Đế Nguyên hơi thôi động rồi nhanh chóng biến mất.
Sắc mặt người kia biến đổi, không khỏi lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt sợ hãi nói: “Nguyên lai là vị Đế Tôn cảnh đại nhân!”
Thực lực của hắn cũng không yếu, có Đạo Nguyên hai tầng cảnh. Dương Khai vừa khởi động Đế Nguyên liền để hắn cảm nhận rõ ràng, lúc này mới biết mình đã nhìn lầm. Thanh niên xấu xí trước mặt này không phải người hắn có thể trêu chọc.
Hoảng sợ trong lúc đó, hắn cười mỉa không ngớt, nói: “Đại nhân đã không cần, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Đùa gì thế, hắn chỉ muốn lừa gạt những Võ Giả Đạo Nguyên cảnh mà thôi. Đối mặt một vị Đế Tôn, hắn nào có cái gan này. Lập tức muốn nhanh chóng rời đi, miễn cho Dương Khai nổi giận thì bản thân không có gì tốt đẹp.
“Đợi một chút,” Dương Khai bỗng nhiên gọi hắn lại.
Trán người này lấm tấm mồ hôi lạnh, giọng run run nói: “Đại nhân, còn có gì phân phó?”
Dương Khai nói: “Coi bộ dạng ngươi, ở chỗ này đợi rất lâu rồi?”
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân ở đây đã hơn ba mươi năm.”
“Ba mươi năm?” Dương Khai nhíu mày, “Nói như vậy, ngươi đối với Man Hoang Cổ Địa cực kỳ hiểu rõ?”
Tựa hồ là sự thân thiện của Dương Khai khiến hắn dần bình tĩnh lại. Vội hỏi: “Hiểu rõ, tự nhiên hiểu rõ.”
“Ta có một số việc muốn hỏi ngươi,” Dương Khai thản nhiên nói.
“Về Cổ Địa?” Người này quả nhiên là tâm tư linh hoạt, đoán ra ngay.
Dương Khai gật đầu, nói: “Ở đây có chỗ nào tiện nói chuyện không?”
Người nọ cười nịnh nọt: “Đại nhân nếu không ngại, tiểu nhân dẫn ngài đi một chỗ thế nào? Chỉ là chỗ đó chi phí hơi cao.”
“Không sao cả, đi trước dẫn đường đi,” Dương Khai phất tay.
Người này mừng rỡ, vội vã đi trước dẫn đường.
Không bao lâu, ba người cùng nhau tiến vào một quán rượu. Quán rượu này nhìn bề ngoài có vẻ xây dựng tạm bợ, nhưng khi vào bên trong lại là một thế giới khác. Nội thất trang trí vô cùng xa hoa, sàn trải lớp da thú dày, không biết là loại yêu thú nào. Bốn phía được tô điểm bằng từng viên Dạ Minh Châu lớn bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, làm cả khách sạn sáng trưng.
Trong không khí, còn thoang thoảng một mùi thơm lạ, ngửi vào mũi khiến người ta thần thanh khí sảng.
Vừa nhìn thấy cảnh quan của quán rượu này, Dương Khai biết chủ nhân quán rượu hẳn phải có chút bản lĩnh, nếu không tuyệt đối không thể xây dựng quán rượu xa hoa đến vậy.
Ba người vừa bước vào, bên trong liền có một tiểu nhị nam tử bước ra. Vừa thấy người mặt trâu mặt ngựa kia, liền phất tay nói: “Đi đi đi, quán rượu này không phải chỗ cho Bì Tam ngươi vào. Cút nhanh lên, đừng làm bẩn đất ở đây.”
Tiểu nhị này dù chỉ là người đón khách, nhưng cũng có tu vi Thánh Vương ba tầng cảnh, hơn nữa nhìn tuổi tác cũng không lớn lắm.
Điều này làm Dương Khai sáng mắt lên, càng cảm thấy quán rượu này có ẩn chứa những người tài giỏi. Thánh Vương ba tầng cảnh trong mắt hắn tuy không là gì, nhưng ở vị trí đón khách thì có chút coi trọng nhân tài quá rồi.
Người được gọi là Bì Tam nghe vậy giận dữ, gân xanh nổi lên trên trán, quát: “Tiểu nhị ca ngươi cũng đừng nên mắt chó coi thường người khác! Hôm nay ta mang vị đại nhân này tới ăn cơm, có gì ngon thì mau lên đi! Đừng sợ không có Nguyên Tinh chi trả!”
Hắn dựa vào uy nghiêm của Dương Khai mà diễu võ giương oai, khiến người ta nhìn thấy vô cùng buồn cười.
“Đại nhân?” Tiểu nhị lúc này mới liếc nhìn Dương Khai và Trương Nhược Tích, khẽ cau mày.
Trương Nhược Tích thì không nói làm gì, nhìn chừng hai mươi, dù tư chất tốt đến đâu cũng không thể là Đế Tôn cảnh. Ngược lại Dương Khai, nhìn có vẻ thần vận nội liễm, tựa hồ thực lực không kém.
Tiểu nhị này quanh năm ở đây đón khách, tự nhiên luyện được nhãn lực rất cao minh. Chỉ một cái liếc mắt, hắn cảm thấy Dương Khai có thể là Đế Tôn cảnh, nếu không Bì Tam cũng không đến mức gọi hắn là đại nhân.
Nếu là tới ăn cơm, hắn tự nhiên không có lý do gì ngăn cản ở ngoài. Vội vàng cúi người, cung kính nói: “Khách nhân xin mời vào trong.”
Bì Tam cũng một mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng đi trước dẫn đường, nói: “Đại nhân đi theo ta bên này, ta dẫn ngài đi một nhã gian, chỗ đó nói chuyện thuận tiện.”
Dương Khai gật đầu, theo Bì Tam đi vào bên trong.
Khi đi ngang qua tiểu nhị, tiểu nhị kia bỗng nhiên nói: “Vị đại nhân này, Bì Tam này am hiểu nhất lừa gạt, nhất là những người mới đến. Rất nhiều người đều bị hắn lừa rồi. Đại nhân ngàn vạn lần phải cảnh giác cao độ, đừng nghe lời hắn nói.”
Dương Khai quay đầu liếc nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đa tạ tiểu nhị ca nhắc nhở. Hắn nếu dám gạt ta, ta sẽ khiến hắn không thấy được ánh mặt trời sáng mai.”
Tiểu nhị lại cười nói: “Đại nhân anh minh!”
Ngược lại Bì Tam nghe lời này, sắc mặt không khỏi trắng bệch, vội nói: “Đại nhân yên tâm, ta Bì Tam lừa gạt cũng là nhìn người. Đại nhân anh minh uy vũ như vậy, ta sao dám trước mặt ngài chơi trò lừa gạt gì? Đây chẳng phải là tự tìm chết sao.”
Dương Khai từ chối cho ý kiến, bộ dạng thần bí khó lường, càng khiến Bì Tam trong lòng mê hoặc.
Không bao lâu, dưới sự hướng dẫn của Bì Tam, ba người tiến vào một gian nhã gian.
Tựa hồ biết mùi trên người mình có chút khó ngửi, nên đợi Dương Khai và Trương Nhược Tích ngồi xuống xong, Bì Tam mới ngồi xuống ở một chỗ cách hai người rất xa, vẻ mặt cười híp mắt nói: “Đại nhân lần đầu tới đây, vậy Man Hoang rượu này nhất định phải nếm thử một chút.”
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, nói: “Muốn ăn uống gì tự mình gọi đi, coi như thù lao ta hỏi ngươi.”
Bì Tam mừng rỡ, vội nói: “Đa tạ đại nhân!”
Đang nói chuyện, nước miếng dường như chảy ra. Hắn vỗ bàn một cái, khí thế mười phần gọi tới bồi bàn của quán rượu, sau đó một hơi đọc ra hơn mười tên món ăn, vẻ mặt vô cùng quen thuộc.
Dương Khai nghe tên các món ăn vào tai, không khỏi có chút ngạc nhiên. Bởi vì thức ăn ở đây, dường như đều dùng tài liệu từ thân thể yêu thú và một ít linh thảo diệu dược nấu nướng mà thành. Mà nguyên liệu để chế biến những món ăn này đều là Yêu Thú thập nhất giai và linh thảo diệu dược cấp Đạo Nguyên.
Thức ăn như vậy dù có ngon hay không, đối với bất kỳ Võ Giả nào cũng là đại bổ. Dùng lâu dài, tuyệt đối có thể tăng cường thực lực.
Bồi bàn kia là một tỳ nữ tuổi không lớn lắm. Chờ Bì Tam gọi món xong, hơi khó nhìn Dương Khai, mở miệng nói: “Vị khách nhân này, bàn rượu và thức ăn này tổng cộng 53 vạn hạ phẩm Nguyên Tinh. Tiểu nhân mạo muội, có thể mời khách nhân thanh toán trước được không?”
Nàng dường như biết Bì Tam nhất định không có Nguyên Tinh để chi trả, nên trực tiếp nhìn Dương Khai.
Bì Tam nghe vậy giận dữ, vỗ bàn trừng mắt nói: “Thế nào, sợ chúng ta ăn quỵt à? Còn nhỏ tuổi, mắt như tiểu nhị ở cửa kia, đều mọc trên đỉnh đầu à? Đại nhân nhà ngươi dạy ngươi thế nào? Tới đều là khách, ngươi lại đối đãi khách nhân như vậy?”
Bồi bàn kia bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng khoát tay nói: “Không phải, không phải!”
Bì Tam dường như còn muốn giáo huấn nàng, nhưng không ngờ Dương Khai hừ lạnh một tiếng, sợ đến co cổ lại, lập tức im miệng không nói.
Dương Khai lấy ra một cái túi vải từ không gian giới, đưa cho bồi bàn kia nói: “Ngươi đếm đi.”
Bồi bàn nhận lấy, Thần niệm quét qua, xác nhận số lượng không sai, lúc này mới mỉm cười gật đầu nói: “Mấy vị khách nhân xin chờ một chút, rượu và thức ăn sẽ chuẩn bị đầy đủ ngay.”
Đang nói chuyện, xoay người đi xuống.
Hiệu suất của quán rượu này dường như rất cao. Không dùng bao lâu, một bàn rượu và thức ăn ngon lành đã được trình lên, bày đầy bàn. Trong phòng nhã gian tức khắc thoang thoảng mùi thơm nồng nặc, khiến người ta thèm ăn.
Các món ăn trên bàn đều đủ hương, sắc, vị, quả thực không tầm thường.
Bì Tam ôm lấy một vò rượu, cung kính đi đến bên cạnh Dương Khai và Trương Nhược Tích, ân cần rót rượu, nói: “Man Hoang rượu này thế nhưng là một bảo vật ở đây, hai vị nhất định phải nếm thử một chút.”
Trương Nhược Tích cau mày nói: “Ngươi ăn xong nhanh đi, sau đó tiên sinh nhà ta muốn hỏi ngươi chuyện.”
Nàng không có ấn tượng tốt với Bì Tam này, nên cũng không coi trọng hắn.
Bì Tam nói: “Vị tiểu thư này, không phải Bì Tam muốn miễn cưỡng các vị. Chẳng qua là nếu các vị chuẩn bị tiến vào Cổ Địa, tốt nhất vẫn là uống một chén Man Hoang rượu này.”
“Vì sao?” Trương Nhược Tích vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Bì Tam mỉm cười, nói: “Bởi vì Man Hoang rượu này có nguyên liệu đều đến từ Cổ Địa, có chứa một tia Man Hoang khí tức. Uống loại rượu này, có thể giúp ngươi thoáng thích ứng một chút Man Hoang chi lực. Đợi tiến vào Cổ Địa sẽ không luống cuống tay chân.”
“Man Hoang chi lực?” Trương Nhược Tích vẫn là một bộ không rõ bộ dạng.
Dương Khai ngược lại lộ ra thần tình như có điều suy nghĩ, gật gật đầu nói: “Nhược Tích ngươi uống nhiều một chút, cảm thụ một chút kỳ diệu của Man Hoang chi lực này.”
Dương Khai đã lên tiếng, Trương Nhược Tích tự nhiên không từ chối, gật đầu nói: “Vâng.”
Nàng nâng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tỉ mỉ thưởng thức. Không bao lâu, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng thôi động Nguyên lực, đang lặng lẽ ngăn cản cái gì.
Bì Tam sớm đã đoán trước được, mỉm cười nói: “Rượu của Man Hoang rượu này nồng nặc liên miên, dù là cường giả Đế Tôn cảnh một lần uống một vò cũng không thể chịu đựng. Tiểu thư nhất định phải chậm rãi uống, tỉ mỉ cảm thụ.”
Lúc hắn nói chuyện, Dương Khai cũng nhấp một ngụm. Quả nhiên cảm giác trong rượu này ẩn chứa một cỗ sức mạnh kỳ diệu, theo nước rượu vào bụng sau đó tan ra, xâm nhập vào huyết nhục và kinh mạch đan điền của mình, ảnh hưởng đến sự vận chuyển của Đế Nguyên bản thân.
Lực lượng này khiến hắn cảm giác rất rõ ràng. Dương Khai nhíu mày, lập tức phản ứng kịp: cái gọi là Man Hoang chi lực này chẳng phải là khí tức do Sơn Hà Chung thả ra sao?
ps: Duyệt văn họp hằng năm, hôm nay muốn xuất phát, đến ngày 15 mới có thể trở về. Tổng cộng năm ngày thời gian, nên mấy ngày nay chỉ có thể mỗi ngày canh một chương mới. Tuy nhiên sẽ không ngừng chương mới. Xin các bạn bè thông cảm, chờ sau khi trở về sẽ khôi phục cập nhật.