» Chương 2556: U Hồn Đại Đế
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2556: U Hồn Đại Đế
Cường giả bí ẩn kia lựa chọn Hồn Hàng vào thân Phù lão chắc hẳn có lý do riêng. Thứ nhất, Lâm nhi là nữ tử, có phần bất tiện. Thứ hai, thực lực Phù lão vượt trội hơn Lâm nhi rất nhiều, Hồn Hàng nhập vào người ông ta có thể phát huy nhiều thủ đoạn hơn. Hơn nữa, dù sau đó thân thể Phù lão có tổn thương cũng không vấn đề gì.
Cường giả Hồn Hàng nhập vào, đối với thân thể người yếu cũng là gánh nặng cực lớn.
Dưới ánh mắt Dương Khai, Phù lão đang nằm dưới đất bỗng thẳng người đứng dậy. Mái tóc hoa râm bay phấp phới không gió. Đôi mắt thâm sâu như biển, khiến người nhìn vào không khỏi sinh lòng kính sợ.
Trong chớp mắt, khí chất Phù lão đại biến. Ánh mắt đảo qua, như có thể bễ nghễ thiên hạ, không giận tự uy.
Ánh mắt Phù lão lướt qua, dừng lại trên người Dương Khai một sát na, sau đó chuyển sang Lâm nhi. Thần sắc nhạt nhẽo, không rõ vui buồn.
Lâm nhi lúc này dường như cũng phản ứng lại. Nàng đưa tay sờ vào vị trí chiếc dây chuyền ở gáy cổ lúc trước, rồi nhìn Phù lão. Đối diện với ánh mắt quen thuộc, nàng không nhịn được rụt cổ lại, đã ý thức được chuyện gì xảy ra.
“Cha…” Nàng khẽ gọi, tiếng như muỗi kêu. Nàng không vì cha Hồn Hàng mà cảm thấy vui mừng, ngược lại lộ vẻ sợ sệt.
“Hừ!” Phù lão hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi không phải nên bế quan kiểm điểm bản thân sao, sao lại xuất hiện ở đây?”
Một câu hỏi khiến Lâm nhi á khẩu. Ánh mắt rụt rè, căn bản không dám nhìn thẳng.
Dương Khai trong lòng hơi động. Hóa ra vị đại tiểu thư này lén lút chạy đến đây. Trách không được cha mình Hồn Hàng qua đây lại sợ hãi như vậy. Sao những tiểu nha đầu này đều thích làm như vậy? Mạc Tiểu Thất cũng thường xuyên chạy từ Linh Thú Đảo ra. Vị trước mắt này cũng vậy.
Đều là bị nuông chiều. Dương Khai trong lòng hừ lạnh.
“Lại gây chuyện gì nữa!” Phù lão mở miệng hỏi.
Lâm nhi không trả lời. Ánh mắt nhìn quanh, như muốn tìm đường chạy trốn.
“Hỏi ngươi lời nói tại sao không nói!” Phù lão bỗng nhiên khẽ quát.
Thân thể mềm mại Lâm nhi run lên. Phản xạ có điều kiện mà bật thốt lên: “Nữ nhi bị người khi dễ…”
Đang nói, nước mắt chảy ra lã chã. Từng giọt từng giọt theo gò má trắng nõn tuôn rơi, trông thật đau lòng. Đâu còn vẻ hung hăng càn quấy lúc trước. Biểu hiện như hai người khác nhau.
Dương Khai ngây người. Nghĩ thầm vị đại tiểu thư này diễn xuất quả thật không tệ. Xem ra bình thường không ít làm chuyện như vậy.
Nước mắt nói đến là đến, cứ thế tuôn chảy. Khóc lóc đau lòng muốn chết, như thể thật sự bị người làm sao vậy. Nàng còn chỉ một ngón tay vào Dương Khai, nói: “Chính là người này. Hắn còn muốn giết con, cha phải làm chủ cho con.”
Phù lão mặt không chút thay đổi nói: “Còn có người dám khi dễ ngươi? Là chính ngươi ỷ thế hiếp người, gây chuyện khắp nơi, bị người dạy dỗ chứ?”
Ông ta dường như rất hiểu cô con gái này. Do đó căn bản không tin lời nàng nói. Vài ba câu đã đánh trúng chỗ yếu hại.
Tiếng khóc của Lâm nhi im bặt. Há hốc miệng nhìn Phù lão.
“Đại nhân quả nhiên anh minh!” Dương Khai vội vàng ôm quyền nói. Mặt đầy vẻ vui vẻ.
Phù lão nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn Dương Khai: “Bản tọa nói chuyện với con gái mình, lúc nào đến lượt ngươi xen mồm?”
Dương Khai không khỏi bĩu môi. Trong lòng không nói nên lời chán ngấy.
Phù lão nói: “Nhìn thấy bản tọa ngươi dường như không chút kinh ngạc?”
Dương Khai hừ nói: “Có gì tốt kinh ngạc. Nếu không có ngươi dung túng bảo hộ, chỉ bằng tính khí và bản lĩnh gây họa của con gái nhà ngươi, đâu thể sống đến hôm nay, sớm không biết chết ở đâu.”
Người này đối với bản thân không chút khách khí. Dương Khai cũng lười cho hắn sắc mặt tốt. Dù sao chuyện lần này hắn cũng không sai. Dương Khai cũng không tin hắn thật sự có thể ỷ lớn hiếp nhỏ làm gì mình.
Phong Khê cha Phong Huyền có thể không màng thể diện, cưỡng ép thay con trai mình xuất đầu. Nhưng vị trước mắt này tuyệt đối không thể. Ông ta ít nhiều cũng phải cố kỵ thân phận của mình. Chính bởi vì điều này, Dương Khai mới không chút sợ hãi.
Lâm nhi kinh ngạc liếc mắt nhìn Dương Khai. Vạn không nghĩ tới tên này lá gan lại lớn như thế. Đối mặt với cha mình lại còn có thể nói ra những lời như vậy. Điều này không phải ai cũng có thể làm được.
Mình sao lại chọc phải người như thế này. Lâm nhi hối hận muốn chết.
Ánh mắt Phù lão nghiêm lại, ngưng đọng tiếng nói: “Tiểu tử, ngươi đang chỉ trích bản tọa quản giáo không nghiêm?”
Dương Khai hừ hừ, không phản ứng hắn. Hiểu sự tình như thế, hỏi lên để đánh vào mặt mình lại là hà tất?
Phù lão thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, cũng ngạc nhiên không thôi. Mở miệng nói: “Ngươi không sợ bản tọa?”
Dương Khai liếc hắn một cái, nói: “Sợ ngươi làm cái gì?”
Nếu là chưa đi Toái Tinh Hải, Dương Khai có lẽ còn e ngại. Nhưng hắn bây giờ cũng không phải người không kiến thức. Ngay cả Hồng Trần Đại Đế và Phệ Thiên Đại Đế đều đã gặp. Sớm đã dày dặn kinh nghiệm.
“Ngươi cũng biết bản tọa là ai?” Phù lão lại hỏi.
Dương Khai thản nhiên một hồi, lúc này mới ôm quyền, nói: “Tiểu tử Dương Khai, bái kiến U Hồn đại nhân!”
Lễ này, không phải vì kiêng kỵ e ngại, mà là sự tôn kính đối với cường giả.
Phù lão lần này là thật sự kinh ngạc. Không ngờ, Dương Khai lại một miệng nói ra thân phận của mình. Có thể thấy hắn cũng không phải không biết lai lịch của mình.
Đúng như Dương Khai từng nói, Hồn Hàng đến chính là một trong mười Đại Đế Tôn của Tinh Giới, U Hồn Đại Đế. Cũng là bá chủ Đông Vực. U Hồn Cung chính là do ông ta sáng lập.
Thần Hồn Chi Khế lưu thông khắp Tinh Giới, cũng là vật do vị này sáng tạo.
Dương Khai có thể biết, chẳng qua là vì thái độ của đám người Hoàng Tuyền Tông đối với Lâm nhi. Hoàng Tuyền Tông dù gì cũng là tông môn hàng đầu Đông Vực. Nếu không phải thân phận Lâm nhi cao quý hơn bọn họ, họ sao lại khách khí với nàng như vậy?
Người thân phận cao hơn nữa, đắt giá hơn người Hoàng Tuyền Tông còn có thể là ai?
Trước sau liên hệ, biết điều này chẳng có gì lạ.
“Ngươi làm sao biết?” Phù lão cau mày.
Dương Khai cười hắc hắc, nói: “Đoán.”
Ánh mắt Phù lão lóe lên, cũng không trong vấn đề này dây dưa nhiều. Trầm ngâm chốc lát nói: “Ngươi đã sớm biết bối cảnh Lâm nhi, sao lại dám đối với nàng thống hạ sát thủ? Chẳng lẽ… Ngươi muốn dẫn bản tọa hiện thân?”
Lão gia hỏa này, đầu óc không phải bình thường linh hoạt…
Bị ông ta vạch trần, Dương Khai cũng không giấu giếm nữa. Liền ôm quyền nói: “Đại nhân mắt sáng như đuốc, tiểu tử quả thật có ý này.”
Đương nhiên, nếu ông ta không hiện thân, Dương Khai liền thật sự giết người diệt khẩu. Lâm nhi lại nhiều lần trêu chọc hắn, càng suýt chút nữa khiến hắn chết trong tay người Hoàng Tuyền Tông. Chuyện này Dương Khai cũng không thể xem như chưa từng xảy ra.
Phù lão hiếu kỳ nói: “Ngươi hao phí tâm tư dẫn bản tọa hiện thân rốt cuộc là muốn gì?”
Dương Khai thở dài, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại nhân, tiểu tử đây cũng là không có biện pháp a. Thật sự là bị con gái nhà ngươi bức cho.”
“Đâu có chuyện gì liên quan đến ta!” Lâm nhi lúc này cũng không hoảng hốt. Cha Hồn Hàng ở đây, tính mạng nàng khẳng định không lo. Nàng chỉ lo lắng lần này bị bắt về cũng không biết sẽ bị cấm bế bao lâu.
Dương Khai liếc nàng một cái, tức giận nói: “Nếu không có bối cảnh này, ngươi cho rằng bây giờ còn có mệnh nói chuyện?”
Lâm nhi hừ một tiếng, bỏ qua một bên đầu chẳng muốn phân biệt với hắn. Bất quá nhớ lại cảnh Dương Khai vừa mới một kiếm chém tới, mang theo chút do dự, vẫn chưa tránh khỏi có chút lòng còn sợ hãi. Trong lòng cũng biết hắn nói không sai, nếu không có cha bảo hộ, nàng quả thật đã mất mạng.
Dương Khai mày ủ mặt ê, ôm quyền nói: “U Hồn đại nhân, con gái nhà ngài lại nhiều lần khó xử ta. Tiểu tử vốn không muốn tính toán với nàng. Tiểu nha đầu mà, nghịch ngợm một chút cũng là tình có thể hiểu. Có thể tiểu tử lặp đi lặp lại nhiều lần mà bỏ qua cho nàng. Nàng chẳng những không cảm kích, ngược lại cùng người Hoàng Tuyền Tông cấu kết, ở đây phục kích chặn giết ta. Quả thật là là có thể nhẫn, không thể nhẫn. Tiểu tử nổi giận lần này, đem hơn hai mươi người Hoàng Tuyền Tông chém ở nơi này…”
Phù lão ngẩng mắt nhìn sang bên kia. Lúc trước ông ta đã phát hiện thi thể đầy đất, chẳng qua không nghĩ tới những người này đúng là Hoàng Tuyền Tông.
Tiểu tử có bản lĩnh như thế ư? Hắn bất quá chỉ là Đế Tôn nhất trọng cảnh. Sao có thể giết được nhiều người như vậy?
Dương Khai tiếp tục nói: “Người Hoàng Tuyền Tông chết không hết tội. Có thể con gái nhà ngài tiểu tử thực sự không dám lỗ mãng!”
“Ngươi… Ngươi nói dối!” Lâm nhi tức giận chỉ vào Dương Khai, khẽ kêu nói: “Ngươi vừa mới rõ ràng là muốn giết ta.”
Dương Khai cười lạnh nói: “Không cho ngươi nguy hiểm đến tính mạng, làm sao dẫn đại nhân!”
Phù lão hí mắt nhìn Dương Khai nói: “Dẫn bản tọa về sau ngươi muốn làm gì?”
Dương Khai ngẩn ra, nói: “Đại nhân, con gái nhà ngài ta không dám giết. Nhưng này khẩu khí ta cuối cùng phải ra khỏi một chút đi? Tự nhiên chỉ có thể tìm ngài ra lý luận một chút. Ai kêu nắm đấm không bằng ngài lớn đây.”
Phù lão nhẹ nhàng cười lạnh.
Ý gì, lẽ nào lại cảm thấy mình bị khi dễ là đương nhiên? Hỏa khí trong lòng Dương Khai dâng lên. Mở miệng nói: “Đại nhân, ta thế nhưng suýt chút nữa vì con gái ngài mà mất mạng. Ngài xem vết thương này, rất đau.”
Ánh mắt Phù lão dời xuống, liếc nhìn vết thương dài đến một thước trên ngực Dương Khai. Ngược lại cũng có chút động dung.
Bị thương nặng như thế, tiểu tử này lại còn có thể mặt không đổi sắc, đối mặt với mình chậm rãi mà nói. Ngược lại cũng là một người khác biệt. Hắn sẽ không sợ mình tiện tay đánh nát thành bánh thịt?
“Bản tọa hiểu. Vậy ngươi muốn cùng bản tọa lý luận như thế nào?” Phù lão ung dung nhìn Dương Khai, “Bản tọa bây giờ liền ở ngay đây. Muốn nói cái gì ngươi cứ việc nói đi. Đã muộn đã có thể không có cơ hội.”
Dương Khai mặt trầm xuống, nói: “Đại nhân lẽ nào muốn giết người diệt khẩu? Lấy thân phận đại nhân làm ra loại chuyện này, lan truyền ra ngoài ngài còn gì là mặt mũi?”
Phù lão nói: “Vô luận động cơ ngươi là sao, muốn giết bản tọa nữ nhi nhưng là sự thật. Bản tọa giết ngươi lại có quan hệ gì?”
Dương Khai tức giận, cả giận nói: “Đại nhân đây là muốn ỷ thế hiếp người, ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Lão gia hỏa cũng quá không biết xấu hổ. Vốn cho rằng hắn là một trong mười Đại Đế Tôn, dù sao cũng là người sĩ diện. Ai ngờ lại là như vậy không chịu nổi.
Bên kia Lâm nhi lại vui mừng. Hét lớn: “Cha chớ cùng hắn nhiều lời, tranh thủ thời gian giết hắn!”
Phù lão mặt hàm cười lạnh, nhìn Dương Khai nói: “Sợ?”
Dương Khai cắn răng nói: “Sợ cái gì sợ? Bản thiếu gia thế nhưng cùng Hồng Trần Đại Đế kề vai chiến đấu qua. Cũng không phải chưa thấy qua bản lĩnh Đại Đế. Bản thiếu gia cũng là người từng trải, có gì phải sợ.”
Lời vừa nói ra, biểu tình Phù lão tức khắc cổ quái. Nói: “Ngươi cùng Hồng Trần lão nhi kề vai chiến đấu qua?”
“Không sai.” Dương Khai hừ một tiếng, nói: “Đại nhân nếu là bản tôn hàng lâm, tiểu tử đương nhiên phải vô cùng sợ hãi. Có thể đại nhân bây giờ bất quá một sợi Hồn Hàng. Có thể phát huy bao nhiêu bản lĩnh? Thứ cho tiểu tử nói thẳng, tiểu tử trước khi chết đại khả năng kéo con gái ngài chôn cùng. Cũng không biết đại nhân có đúng hay không quan tâm tính mạng con gái mình.”