» Chương 2575: Tiểu Tiểu cùng tộc
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2575: Tiểu Tiểu cùng tộc
Một đám Yêu tộc nghe vậy, đều biểu tình cổ quái nhìn Dương Khai, thầm nhủ trong lòng tiểu cái gì tiểu, tên kia rõ ràng là cái to con có được hay không, cũng không biết nhân loại này có đúng hay không mắt mù. Đây là còn có Tỏa Thần Liên áp chế, nếu không có Tỏa Thần Liên, này to con còn có thể trở nên càng lớn, chỉ sợ có thể làm đổ cái địa cung này.
Ý niệm còn chưa chuyển xong, đã thấy Dương Khai lại bước chân ra, sải bước đi về phía bên kia, đôi mắt đầy vẻ phức tạp, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại quái vật bên kia, không còn gì khác nữa.
Tạ Vô Úy kinh hãi, quát khẽ nói: “Dương thiếu gia cẩn thận, vật này tính tình tàn bạo mà lực lớn vô cùng, tạm lui sang một bên để bản Vương tới thu thập nó!”
Hắn không biết Dương Khai đây là muốn làm gì, nhưng quái vật bên kia khó chơi hắn đã tự mình lãnh giáo qua. Lúc trước để hàng phục nó, thủ hạ hắn đã tử thương một mảnh, ngay cả bản thân cũng bị đánh thổ huyết ba lít, suýt nữa mệnh tang tại chỗ.
Nếu không phải nhìn trúng thực lực mạnh mẽ của vật này, muốn thu phục nó dùng cho bản thân, Tạ Vô Úy đã sớm giết nó rồi, sao lại giam cầm ở đây.
Dương Khai một cái Đế Tôn nhất tầng cảnh như vậy tùy tiện tới gần, dù có Tỏa Thần Liên trói buộc, chỉ sợ cũng không có gì hay.
Dương Khai không để ý tới, vẫn tiếp tục tiến lên.
Tạ Vô Úy nhíu mày, đang định bước chân ra ngăn cản, đã thấy Trương Nhược Tích thân hình khẽ động, chặn trước mặt hắn, đưa một tay ngăn lại.
“Cô nương đây là ý gì?” Tạ Vô Úy mặt tối tăm nhìn Trương Nhược Tích, chỉ là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng dám làm càn với bản thân như thế. Nếu không phải Hồn ấn bị chưởng khống, hắn đã sớm tát một cái.
Nhược Tích không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Tiên sinh đã hành sự như vậy, đó chính là tự có tính toán, Yêu Vương yên lặng xem biến đổi là được.”
Nàng cũng không biết Dương Khai muốn làm gì, càng không biết tại sao Dương Khai lại đột nhiên tiến lên, chỉ là xuất phát từ sự tin tưởng mù quáng vào Dương Khai, không muốn có người quấy rầy hắn.
Tạ Vô Úy tức giận, thầm nghĩ nếu không phải bản thân giờ đây thân là Hồn nô, sinh tử cùng an nguy của Dương Khai như một nhịp thở, bản thân làm sao để ý sống chết của hắn?
Sắc mặt khó coi đứng tại chỗ. Một thân Yêu Nguyên đã âm thầm thôi động, tùy thời chuẩn bị nhào tới cứu viện. Đồng thời nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ, khiến họ phát hiện không đúng tranh thủ thời gian cứu người.
Chúng Yêu thấp thỏm trong lòng, chú mục nhìn. Dương Khai đã đi tới trước mặt quái vật lớn kia.
Không phải Tiểu Tiểu.
Dương Khai quan sát Thạch Cự Nhân cao năm trượng kia, sự kích động trong lòng từ từ rút đi. Hắn dần ý thức được, Thạch Cự Nhân trước mắt này không phải Tiểu Tiểu của mình. Bởi vì giữa mình và Tiểu Tiểu có một tầng liên hệ tâm linh không rõ ràng, Thạch Cự Nhân trước mắt này nếu thật là Tiểu Tiểu, bản thân trước đó không thể không cảm giác được.
Quan trọng nhất là, dù mình đã dựa vào gần đủ, Thạch Cự Nhân này vẫn đang tức giận rít gào, bộ dạng hận không thể đưa mình vào chỗ chết, điên cuồng giãy dụa, bị Tỏa Thần Liên khóa tại chỗ, giày vò xiềng xích kêu ầm ĩ.
“Hống!” Thạch Cự Nhân rít gào, kình phong đập vào mặt, thổi Dương Khai mặt biến hình. Toàn bộ trong cung cát bay đá chạy. Vách cung ầm ầm rung động, như sắp đổ nát bất cứ lúc nào.
Dương Khai phóng xuất Thần Niệm, thử câu thông với nó, lại phát hiện đối phương đang ở trong tâm tình bạo nộ, căn bản không để ý đến ý của mình.
Không còn cách nào, hắn chỉ có thể mở miệng nói: “Ngươi là Tiểu Tiểu tộc nhân?”
Tại loại địa phương này, đột nhiên đụng phải một Thạch Cự Nhân giống hệt Tiểu Tiểu sau khi biến thân, không thể không khiến Dương Khai liên tưởng gì đó. Trên đời này, có lẽ không chỉ có Tiểu Tiểu và Pháp Thân hai cái Thạch Khôi. Trên đời này có lẽ còn có một tộc quần kỳ lạ như vậy. Có lẽ Tiểu Tiểu chính là cảm giác được nơi đây có tộc quần thuộc về mình, mới tiến nhập Man Hoang Cổ Địa.
Càng có lẽ, đối phương nhận thức Tiểu Tiểu.
“Hống!”
Trả lời hắn vẫn chỉ là sự phẫn nộ rít gào, nhìn đám Yêu tộc bên kia kinh hồn táng đảm, thầm nhủ nhân loại này lá gan thật lớn. Đối mặt Thạch Cự Nhân ngay cả Yêu Vương đại nhân đơn đả độc đấu cũng suýt nữa không phải đối thủ, lại còn phong khinh vân đạm như vậy.
Không nói đến cái khác, riêng sự dũng khí này, đủ để khiến đám Yêu cung kính.
Hơi ngu xuẩn, cũng không biết chờ chút có thể bị phách thành bánh thịt không.
“Vậy ngươi đã thấy qua nó chưa?” Dương Khai chỉ tay, ngưng tụ hư ảnh Tiểu Tiểu trước mặt mình.
Trong hình ảnh, rõ ràng hiện ra bộ dạng Tiểu Tiểu năm đó khi chia ly với mình: chất phác, ánh mắt linh động, chỉ cao cỡ nửa người, da đá góc cạnh rõ ràng, như khoác một tầng khôi giáp bằng đá, trông cực kỳ kiên cố.
Quan trọng nhất là, nó trên vai còn vác một cây côn đen như nước sơn, một tay khoát lên côn, một tay che nắng trên trán, nhìn xa xăm.
Thạch Cự Nhân đang rít gào đột nhiên yên tĩnh lại, đôi đồng tử phẫn nộ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hình ảnh ảo kia, lại ngước mắt nhìn Dương Khai. Cảm xúc phẫn nộ trong mắt dần tiêu tán, lộ ra một tia mờ mịt.
Chủ yếu là Tiểu Tiểu vác Hám Thiên Trụ quá mức lập dị.
“Ngươi đã thấy qua, đúng không?” Dương Khai tùy mặt gửi lời, thần tình vui vẻ.
Thạch Cự Nhân im lặng một hồi, lúc này mới chậm rãi gật đầu.
Quả nhiên!
Dương Khai vui mừng, vội vàng hỏi: “Tiểu Tiểu hiện tại ở đâu? Nó vẫn khỏe chứ?”
Hắn không kịp chờ đợi muốn biết tình hình gần đây của Tiểu Tiểu. Năm đó chia tay Tiểu Tiểu trong Tinh Quang Thông Đạo khiến hắn rất tự trách. Lưu Viêm ngược lại rất nhanh tìm về, ngay cả Xích Nguyệt mấy người cũng lần lượt có tin tức, giờ an ổn tu luyện trong Thiên Diệp Tông. Duy chỉ Tiểu Tiểu, đến nay bặt vô âm tín.
Tinh Giới hiểm nguy, hắn không biết Tiểu Tiểu cảnh ngộ ra sao. Càng là trước đó nghe Doãn Nhạc Sinh nói Tiểu Tiểu vào Man Hoang Cổ Địa, một trái tim càng treo lơ lửng trên không.
Giờ phút này đột nhiên có đầu mối về Tiểu Tiểu, hắn sao có thể không vui vẻ?
Hắn hận không thể tiến vào trong đầu Thạch Cự Nhân trước mắt này, tra xét tình hình gần đây của Tiểu Tiểu.
Thạch Cự Nhân mở miệng, giọng ồm ồm nói: “Ngươi là tiểu tử kia người nào?”
Nói từng chữ không rõ ràng lắm, nhìn ra rất ít nói chuyện, hơn nữa tiếng như hồng lôi, chấn toàn bộ cung rung ông ông.
Một đám Yêu tộc đều ngây người, ngốc nghếch nhìn phía trước, mỗi người đều rên rỉ trong lòng. Cái to con này lại có thể mở miệng nói chuyện? Họ vẫn cho rằng to con này không có linh trí, vô pháp giao lưu với sinh linh. Cho tới giờ khắc này mới hiểu người ta không phải không có thần trí, không thể giao lưu, chỉ là không thèm để ý đến họ mà thôi.
Tạ Vô Úy càng mắt lộ vẻ kinh dị, âm thầm chấn kinh.
Nhìn thấy giờ đây hắn cũng thấy rõ, Dương Khai và Thạch Cự Nhân trước mặt này dường như có cùng nguồn gốc, nếu không cũng sẽ không dễ dàng dẹp yên lửa giận của hắn, để hắn mở miệng nói chuyện. Thạch Cự Nhân này là do bản thân dẫn người lao tâm khổ tứ bắt trở về, Dương Khai chờ chút sẽ không giận cá chém thớt bản thân đi?
Tạ Vô Úy trong lòng một trận khó chịu. Nếu Dương Khai thật giận cá chém thớt bản thân, trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, bản thân nét mặt già nua đâu mà để?
Hắn âm thầm tính toán, có đúng hay không nên để đám thủ hạ này rút lui trước, đi ra ngoài rồi nói, tránh việc bản thân chờ chút lúng túng.
“Tiểu tử kia?” Dương Khai nhếch miệng cười, ý thức được Thạch Cự Nhân trước mắt này chỉ Tiểu Tiểu, gật đầu nói: “Tiểu tử kia là do ta dùng tinh huyết bản thân ấp trứng ra, cũng là ta một tay nuôi dưỡng.”
Không cần giải thích thêm gì, hai câu này đủ rồi.
Thạch Cự Nhân nghe vậy gật đầu, giọng ồm ồm nói: “Thì ra trưởng lão nói quý nhân là ngươi.”
“Trưởng lão?” Dương Khai nhíu mày, không biết thế nào đột nhiên lòi ra một trưởng lão, bất quá cũng không có tâm tình truy hỏi, chỉ nói: “Tiểu Tiểu hiện tại tốt chứ? Nó mấy năm nay không gặp nguy hiểm gì đi?”
Thạch Cự Nhân giọng ồm ồm nói: “Ngươi đã là tiểu tử kia quý nhân, đó chính là khách của bộ tộc ta, không có gì cần giấu diếm ngươi. Tiểu tử kia nhiều năm trước tự mình tìm được bộ tộc, bộ tộc cũng tiếp nhận nó. Nó hiện tại cực kỳ an toàn.”
“Các ngươi có tộc quần riêng?” Dương Khai hơi kinh hãi. Dù trước đó trong lòng có chút phỏng đoán, nhưng giờ xác nhận xong vẫn không tránh khỏi chút kinh ngạc. Thạch Khôi nhất tộc trời sinh lì lợm, lực lớn vô cùng, trưởng thành đến đỉnh phong, đơn độc một cái đã đủ khó chơi, nếu là tới một đám…
Chỉ sợ Thánh Linh cũng phải tránh lui.
Thạch Cự Nhân ngạo nghễ nói: “Ta Thạch Linh nhất tộc tuy rằng số lượng thưa thớt, nhưng cũng chưa tới mức diệt tuyệt. Quý khách hà tất kinh ngạc như vậy?”
Thạch Linh nhất tộc.
Dương Khai hơi không lời. Xem ra bản thân gọi họ Thạch Khôi nhất tộc hơi không đúng. Họ tự xưng là Thạch Linh nhất tộc. Bất quá tả hữu cũng chỉ là xưng hô thôi, không có gì đáng ngại.
“Ngươi có thể dẫn ta đi gặp Tiểu Tiểu không?” Dương Khai hỏi lại.
Lời vừa nói ra, Thạch Cự Nhân trước mặt trầm mặc một chút, một lát sau mới nói: “Ngươi nghĩ mang tiểu tử kia rời đi? Tiểu tử kia hôm nay là thành viên bộ tộc, không thể lại đi với ngươi. Ta Thạch Linh nhất tộc không bị bất luận kẻ nào ràng buộc. Dám đánh chủ ý lên Thạch Linh nhất tộc ta đều là địch nhân.”
Dương Khai cười nói: “Ta chỉ muốn đi xem nó, không phải muốn dẫn nó đi.”
Thạch Cự Nhân trên dưới quan sát hắn vài lần, gật đầu nói: “Thật không nói dối?”
Dương Khai kinh hãi, thầm nghĩ bản thân có nói dối hay không ngươi cũng có thể nhìn ra sao? Bất quá chủng tộc Thạch Linh này hắn cũng không hiểu rõ lắm, cũng không biết người ta ngoài việc tôi luyện khoáng thạch còn có những thiên phú thần thông đặc thù khác không.
“Yêu cầu của quý khách ta có thể thỏa mãn, chẳng qua là ta bây giờ…” Thạch Cự Nhân đang nói chuyện, kéo một cái xiềng xích trói buộc tứ chi, phát ra một tràng âm thanh ào ào, ám hiệu Dương Khai giờ bản thân khó bảo toàn, e rằng có tâm vô lực.
“Cái này dễ làm.” Dương Khai đáp, quay đầu nói: “Yêu Vương, làm phiền tới đây một chút.”
Tạ Vô Úy khóe miệng giật giật, có chút bất đắc dĩ đi tới.
Trước đó Dương Khai và Thạch Cự Nhân nói chuyện hắn nghe rõ ràng, còn không biết Dương Khai muốn hắn làm gì. Chẳng qua là hắn thật vất vả mới bắt được cơ hội Thạch Cự Nhân này lạc đàn, giam cầm ở đây, bản trông cậy có thể triệt để hàng phục hắn để hắn hiệu lực cho mình. Nào ngờ ngang trời giết ra một Dương Khai.
“Dương thiếu gia, có dặn dò gì?” Tạ Vô Úy đi tới gần, thấp giọng giả vờ hỏi.
Dương Khai nghiêng đầu nói: “Thả ra.”
“Này…” Tạ Vô Úy mặt chần chờ.
Thạch Cự Nhân trợn mắt giận dữ nhìn hắn, bộ dạng thù giết cha đoạt vợ, không đội trời chung.
Tạ Vô Úy mặt khổ sở nói: “Dương thiếu gia, không phải bản Vương không muốn. Ngươi xem dáng vẻ hắn như vậy, bản Vương nếu thả hắn ra, chỉ sợ lập tức bị hắn tìm phiền phức. Cái mảnh đất nhỏ này còn cần không? Nếu hắn giày vò lên, cái đỉnh núi này của ta đều phải bị san bằng.”