» Chương 2592: Toàn quân bị diệt

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2592: Toàn quân bị diệt

Ánh mắt trưởng lão Kỳ Dực lướt qua mặt Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu, nhưng đáng tiếc kết quả lại làm hắn rất thất vọng. Ba vị này thần tình hờ hững, chẳng có chút biểu lộ gì.

“Chỉ là một Nhân tộc, mấy vị đại nhân hà tất phải làm khó hắn?” Trưởng lão phẫn nộ hỏi.

Ba vị Thánh Tôn khác vẫn im lặng. Thạch Hỏa hừ lạnh nói: “Trưởng lão, chớ để hồ đồ! Nói không chừng bản tọa cùng Thạch Linh nhất tộc của ngươi còn có chút cội nguồn. Nếu không phải như vậy, chỉ bằng vào chuyện hôm nay, bọn ngươi ngoại trừ diệt tộc thì không có lựa chọn nào khác. Bản tọa đã là phá lệ khai ân, ngươi cũng chớ được voi đòi tiên!”

Trưởng lão còn muốn mở miệng nói gì, Dương Khai chợt nói: “Trưởng lão, đáp ứng hắn đi, không cần lo cho ta.”

Trưởng lão quát khẽ nói: “Chuyện này vốn do tộc ta gây ra, làm liên lụy tới tiểu hữu. Như lúc này bứt ra ngoài, tộc ta còn mặt mũi nào đứng giữa trời đất?”

Tiểu Tiểu cũng ở bên cạnh lắc đầu, rõ ràng không muốn để trưởng lão bỏ rơi Dương Khai.

Dương Khai bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Nếu là ta một thân một mình, ta đã sớm đi rồi. Bất quá bây giờ đi cũng không muộn. Các ngươi bảo trọng, ta đi trước một bước!”

Đang khi nói chuyện, hắn thúc giục không gian chi lực, cả người bỗng nhiên quỷ dị biến mất tại chỗ.

Đã xác định bốn đại Thánh Tôn chỉ muốn thu phục Thạch Linh nhất tộc, chứ không phải đuổi tận giết tuyệt, hắn an tâm. Giờ phút này Thạch Linh nhất tộc khẳng định không đi được, hắn chỉ có thể trước hết nghĩ cách tự giữ mình. Trong lúc vội vàng, thậm chí Pháp Thân cũng không kịp thu vào Tiểu Huyền Giới.

Bất quá Pháp Thân nói cho cùng cũng là thân thể Thạch Linh, lẫn trong đám Thạch Linh đó chắc không có gì nguy hiểm. Chờ thoát ly nơi này, sau này sẽ nghĩ cách tìm về Pháp Thân, thậm chí có thể tìm cơ hội mang Thạch Linh nhất tộc cao chạy xa bay, cách xa nơi thị phi này.

Cảnh tượng ly kỳ này khiến Thạch Hỏa đang lườm Dương Khai ngây người, hiển nhiên còn chưa hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Phạm Ngô lại trong mắt tinh quang lóe lên, kinh hãi nói: “Không gian thần thông!”

Nói xong, thân hình hắn bỗng nhiên xoay nhanh lại, mặt hướng về một phương hướng, hướng về chỗ hư không kia điểm một cái!

Một tiếng kêu đau vang lên, một thân ảnh quỷ dị xuất hiện bên kia, chính là Dương Khai vừa biến mất. Giờ phút này Dương Khai vẻ mặt như gặp phải quỷ, kinh ngạc nhìn về phía Phạm Ngô.

Hắn căn bản không ngờ tới, vị Thánh Linh này lại có thể kéo hắn ra khỏi hư không.

Ánh mắt giao nhau chỉ là trong nháy mắt, mặt Phạm Ngô vẫn trầm lặng, không nhìn ra biểu cảm gì. Dương Khai cắn răng, lần nữa thi triển Thuấn Di bí thuật, thân hình hóa thành một mảnh hư vô biến mất tại chỗ.

Loan Phượng một đôi mắt đẹp nhìn quanh, bỗng nhiên hé miệng. Một đạo ngọn lửa đen kịt phun ra, như một con rắn đen linh động, chiếu vào trong hư không biến mất.

Sau một lát, kèm theo một tiếng quái khiếu, Dương Khai tả tơi hiện thân, phía sau vẫn truy đuổi theo đạo Diệt Thế Hắc Viêm kia, như đỉa bám xương không thoát được.

Thương Cẩu cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu tử này không gian thần thông ngược lại lĩnh ngộ không tệ, chỉ tiếc… Hỏa hầu còn hơi thiếu sót một chút.”

Phạm Ngô thản nhiên nói: “Hắn như lại trưởng thành thêm một chút, chỉ sợ tài năng trước mặt bọn ta tới lui tự nhiên. Đến lúc đó ai cũng vô pháp ngăn cản hắn, không gian thần thông quả nhiên thần diệu.”

Coong…

Một tiếng chuông vang truyền ra, chính là lúc nguy cấp Dương Khai lần nữa tế xuất Sơn Hà Chung che ở trước mặt, hiểm lại càng hiểm đỡ được công kích của Diệt Thế Hắc Viêm. Sau tiếng chuông vang, Diệt Thế Hắc Viêm có thể thiêu đốt vạn vật đột nhiên dập tắt.

Đứng giữa không trung, Dương Khai sắc mặt tái xanh, cắn răng nói: “Mấy vị đại nhân liên thủ đối phó tiểu tử, tiểu tử thật là vinh hạnh cực kỳ.”

Cho dù ai cũng có thể nghe ra ý châm chọc trong giọng nói hắn, bất quá vô luận là Phạm Ngô hay Loan Phượng, đều không có bao nhiêu xấu hổ. Phạm Ngô nói: “Đối phó phi thường nhân đương nhiên phải dùng phi thường thủ đoạn, ngươi cũng không cần vậy kỳ quái.”

Dương Khai cười nhạo một tiếng, một trái tim lại trầm xuống đáy cốc.

Hắn căn bản không ngờ tới, trước mặt mấy vị Thánh Linh này, Thuấn Di bí thuật của mình lại không có tác dụng. Điều này làm cho con đường lui cuối cùng của hắn đều bị cắt đứt. Hôm nay e là thật sự dữ nhiều lành ít a.

“Tiểu tử loài người, bản tọa cũng không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ. Ngươi như muốn sống cũng không phải không thể được. Tự phế tu vi, lưu lại Sơn Hà Chung, ngươi có thể cút ra khỏi Cổ Địa.” Thạch Hỏa trừng mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt trên Sơn Hà Chung không ngừng nhìn quét, tràn đầy tham lam.

Trưởng lão nghe vậy giận dữ nói: “Đại nhân, ngươi bảo hắn tự phế tu vi, điều này khác gì giết hắn?”

Thạch Hỏa quay đầu, âm lãnh nói: “Trưởng lão, không muốn lại khiêu chiến sự kiên nhẫn của bản tọa. Bản tọa đã đủ khoan dung. Ngươi nếu là lại vậy hồ đồ ngu ngốc, nói không chừng bản tọa sẽ cho các ngươi một chút giáo huấn.”

Trưởng lão trầm giọng nói: “Hắn là khách nhân của bổn tộc. Chuyện hôm nay cũng do tộc ta làm liên lụy tới hắn. Có chuyện gì đại nhân cứ việc hướng ta tộc mà tới!”

Thạch Hỏa dữ tợn cười gật đầu, nói: “Được, trưởng lão đã vậy u mê không tỉnh, vậy bản tọa sẽ thành toàn các ngươi.”

Dứt lời, gầm lên giận dữ, lại như Thạch Linh nhất tộc biến thân thành Thạch Cự Nhân cao năm trượng. Chẳng qua Thạch Cự Nhân Thạch Hỏa này nhìn hung ác hơn so với Thạch Linh nhất tộc. Toàn thân hắn một luồng hắc ám hỏa diễm cháy hừng hực, trông hơi giống Diệt Thế Hắc Viêm của Loan Phượng. Hơn nữa bề mặt thân thể Thạch Hỏa, còn từng cây gai đá sắc bén dựng đứng, cực kỳ kinh người, khí tức bạo lệ âm tà khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như có công hiệu áp chế tâm thần.

Hiện ra chân thân, Thạch Hỏa cười lạnh, hướng trưởng lão ngoắc ngoắc, khinh miệt nói: “Cùng lên đi, bản tọa cho các ngươi kiến thức dưới, cái gì gọi là lực lượng chênh lệch.”

Lời này quá vũ nhục người. Thạch Linh nhất tộc ai nấy đều là cường giả đứng đầu, trời sinh chiến đấu cơ khí. Đối mặt với khiêu khích như vậy của Thạch Hỏa, làm sao còn nhịn được. Không đợi trưởng lão phân phó, liền từng người rống giận xông tới.

Trưởng lão tuy có tâm ngăn cản, giờ phút này cũng là bất lực, chỉ có thể cắn răng nhào tới.

Trong nháy mắt, mười hai Thạch Cự Nhân khổng lồ dây dưa một khối, như mười hai ngọn núi lớn va chạm, song quyền múa động, ngươi tới ta đi, đánh cho trời cao vỡ nát, càn khôn điên đảo.

Tất cả Yêu Vương đều nhìn trợn mắt run rẩy. Cảnh tượng sức mạnh thuần túy như thế không thường thấy. Trước đây bọn họ mới chiến đấu với Thạch Linh nhất tộc, tự nhiên biết đám Thạch Cự Nhân này khó chơi đến mức nào. Có thể Thạch Hỏa lúc này lại một mình đối kháng toàn bộ Thạch Linh nhất tộc, cảnh tượng càng chấn động lòng người.

“Ha ha!” Thạch Hỏa hung hăng càn rỡ cười to. Hắc ám hỏa diễm bên ngoài thân hắn cháy càng dữ dội. Ngọn lửa đó quấn quanh trên nắm đấm hắn, dường như có thể cho hắn tăng thêm vô tận lực lượng.

Trong lúc quyền tới quyền đi, đánh cho Thạch Linh nhất tộc không ngừng kêu khổ, căn bản không thể áp sát. Thỉnh thoảng có thể công kích được đối phương, nhưng gai đá sắc bén trên người Thạch Hỏa lại làm Thạch Linh nhất tộc có tâm vô lực.

Oanh…

Trong hỗn chiến, một Thạch Linh bị Thạch Hỏa đánh bay ra ngoài, trực tiếp đập xuống mặt đất, tạo ra một hố khổng lồ.

Chưa kịp Thạch Linh này bò ra khỏi hố, Phạm Ngô đã vung tay, hướng lên thân Thạch Linh kia đánh ra một đạo ấn ký, trúng vào người hắn.

Thạch Linh đang giãy dụa lảo đảo quỵ xuống đất, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

“Bắt!” Phạm Ngô hừ lạnh một tiếng.

Lập tức có mấy Yêu Vương lao tới, vây quanh Thạch Linh bị cấm chế sức lực kia. Mỗi người hiện ra chân thân, hoặc nhào hoặc cắn, chế trụ hắn tại chỗ.

“Hống!” Thạch Linh kia lòng đầy không cam lòng, có thể ban đầu trúng cấm chế chi lực của Phạm Ngô, tám thành sức lực bị phong ấn, lại bị mấy Yêu Vương hiện ra chân thân chế ngự, còn nhúc nhích làm sao?

Chỉ có thể nửa quỳ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên giữa không trung, vẻ mặt không cam lòng.

Oanh…

Lại một Thạch Linh bị lực lượng khổng lồ đánh bay đi ra, làm đại địa lần nữa tạo ra một hố lớn. Phạm Ngô làm theo, đánh ra cấm chế chi lực. Có mấy Yêu Vương khác không đợi phân phó đã tiến lên lao tới, chế phục Thạch Linh.

Oanh oanh oanh…

Từng Thạch Linh nối tiếp nhau bị đánh bay ra ngoài. Lấy sức một tộc đối kháng Thánh Linh Thạch Hỏa, cục diện lại nghiêng về một bên, làm những Yêu Vương kia nhìn hoa mắt thần lướt, hô to đã nghiền.

Trong bốn vị Thánh Linh ở đây, chỉ có Thạch Hỏa có thể sử dụng biện pháp thô bạo trực tiếp như vậy đánh bại Thạch Linh nhất tộc. Trừ hắn ra, vô luận là Phạm Ngô, Loan Phượng hay Thương Cẩu đều không có năng lực này. Ngược lại không phải nói ba vị Thánh Linh khác thực lực không bằng hắn. Thật muốn so sánh, trong bốn vị Thánh Linh, Loan Phượng mạnh nhất, Phạm Ngô thứ hai, Thương Cẩu và Thạch Hỏa ngang sức ngang tài.

Chẳng qua là… Thạch Hỏa chính là hóa thân Thạch Yêu, giống Thạch Linh nhất tộc, trời sinh lực lớn vô cùng, da dày thịt béo. Nhưng hắn so với Thạch Linh nhất tộc lại có thêm Yêu Hỏa tương trợ, càng có đầy mình gai đá sắc bén, có ưu thế cực lớn.

So về lực lượng, Thánh Linh Thạch Hỏa so với Thạch Linh nhất tộc không chênh lệch bao nhiêu.

So về thực lực, Thạch Hỏa đủ để bỏ xa Thạch Linh nhất tộc mấy con phố.

Mạnh yếu không cần đánh là có thể phân ra. Giờ phút này Thạch Linh nhất tộc dù toàn tộc xuất động, cũng không phải đối thủ của Thạch Hỏa.

Mười Thạch Linh, thêm một Pháp Thân, chỉ chống cự trên tay Thạch Hỏa không tới nửa chung trà liền toàn quân bị diệt, lần lượt bị Phạm Ngô hạ cấm chế, do những Yêu Vương kia khống chế tại chỗ.

Từng Thạch Linh đều gầm nhẹ không ngừng, vẻ mặt khuất nhục.

Thạch Hỏa một mình đứng ngạo nghễ giữa trời đất, ánh mắt ngạo mạn tách nhập, lạnh lùng nhìn về phía Dương Khai.

Trận chiến trước đó, Dương Khai cũng không nhúng tay, không phải không muốn, mà là không thể nhúng tay. Thần Niệm của Phạm Ngô vẫn phong tỏa trên người hắn, khiến hắn căn bản không thể động đậy.

“Tiểu tử, bản tọa đã cho ngươi cơ hội. Đã không muốn tự phế tu vi, vậy bản tọa sẽ tiễn ngươi lên đường!” Thạch Hỏa nói xong, đã cách không hướng Dương Khai oanh tới một quyền.

Dương Khai sắc mặt đại biến, hai tay vỗ vào Sơn Hà Chung trước mặt. Hồng Hoang dị bảo kia trong nháy mắt biến thành cao bằng người, chắn ngang trước mặt Dương Khai. Một tiếng chuông vang truyền ra, hóa thành một đạo sóng xung kích, hướng về phía nắm đấm của Thạch Hỏa nghênh đón.

Thạch Hỏa cười lạnh: “Nếu ngươi có Đế Tôn tam tầng cảnh, có chuông này trong tay, bản tọa có lẽ sẽ kiêng kỵ một vài. Đáng tiếc… Ngươi chỉ có Đế Tôn nhất tầng cảnh, uy lực của chuông này ngươi có thể phát huy được bao nhiêu?”

Một quyền này, không tránh không né, trực tiếp hướng về phía đạo sóng xung kích kia oanh xuống.

Răng rắc răng rắc…

Sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường lại đột nhiên tan vỡ. Nắm đấm của Thạch Hỏa tuy hơi khựng lại, nhưng vẫn dư thế không giảm mà nện lên Sơn Hà Chung.

Lại là một tiếng chuông vang, thân thể cao lớn của Thạch Hỏa chấn động, lùi lại vài bước.

Ngược lại là Dương Khai, bị lực lượng khổng lồ kia chấn cho ngực khí huyết quay cuồng, há miệng phun ra máu tươi, thân thể ngửa mặt bay ngược ra ngoài.

“Hồng Hoang dị bảo, danh bất hư truyền!” Thạch Hỏa không giận mà còn mừng, nuốt nước bọt nhìn theo Sơn Hà Chung bay ra cùng với Dương Khai. Ánh mắt tham lam càng nồng đậm.

Chỉ là một Đế Tôn nhất tầng cảnh, bằng vào Sơn Hà Chung lại chặn được một kích của hắn. Loại bảo vật này nếu bị hắn thu phục, chỉ sợ ngay cả Long tộc hắn cũng dám đi đấu một trận.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2810: Cùng có vinh quang

Chương 2809: Nha

Chương 2808: Nộ Diễm Bộ