» Chương 2594: Lật lọng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2594: Lật lọng
“Khí sát bản tọa!” Thạch Hỏa trong Sơn Hà Chung không ngừng gầm thét, chấn động Sơn Hà Chung vang vọng, “Tiểu tử ngươi chớ để cho bản tọa thoát khốn, bằng không thứ nhất lượn quanh không được ngươi!”
Lời vừa nói ra, Phạm Ngô, Loan Phượng và Thương Cẩu đều mặt đen như đáy nồi.
Vừa mới Dương Khai còn nói sợ Thạch Hỏa thoát vây rồi tìm hắn gây sự, hiện tại Thạch Hỏa lại có thể tự mình nói ra, hơn nữa một bộ không làm Dương Khai thế nào thì thề không bỏ qua, rốt cuộc là không có đầu óc đến mức nào mới có thể nói ra lời như vậy.
“Thạch Hỏa, chớ có hồ ngôn loạn ngữ!” Loan Phượng nhịn không được khẽ quát một tiếng, rất sợ Thạch Hỏa lại nói ra lời không thể vãn hồi.
Dương Khai một mặt sợ hãi chỉ vào Sơn Hà Chung, nói: “Mấy vị đại nhân các ngươi nghe thấy chưa? Hắn bộ dáng như vậy làm sao ta dám giải trừ Thần Hồn lạc ấn trong Sơn Hà Chung? Mệnh tiểu tử tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng không muốn chết vô ích.”
Phạm Ngô trầm mặt, nhìn Dương Khai nói: “Tính khí Thạch Hỏa cực kỳ ương ngạnh, ngươi để hắn phát thệ là không thể nào, chuyện này ngươi đừng trông cậy vào. Bất quá hắn có thể đáp ứng ngươi thoát khốn về sau không tìm phiền phức của ngươi.”
Dương Khai hừ nói: “Ngươi là ngươi, hắn là hắn, ngươi nào biết đạo tâm tư của hắn?”
Phạm Ngô quay đầu nhìn về phía Sơn Hà Chung, nói: “Thạch Hỏa, tỏ thái độ.”
Trong Sơn Hà Chung trầm mặc một hồi, giọng Thạch Hỏa mới bất đắc dĩ vang lên: “Được, bản tọa sẽ không cùng tiểu tử kia chấp nhặt.”
“Làm sao?” Phạm Ngô lại nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai vuốt cằm, cười khan một tiếng, nói: “Chẳng qua chỉ là một câu nói, không đau không ngứa, ta vẫn là không có gì cảm giác an toàn a. Không bằng để ta mang theo Thạch Linh nhất tộc rời đi trước mấy ngàn dặm. . .”
“Chuyện này tuyệt đối không thể!” Phạm Ngô trên mặt không kiên nhẫn, “Nếu như ngươi cảm thấy điều kiện của bản tọa ngươi không thể chấp nhận, vậy cũng chỉ có thể ủy khuất Thạch Hỏa bị trấn áp, còn ngươi. . . thì vĩnh viễn ở lại chỗ này.”
Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, nếu thật sự để hắn cách xa mấy ngàn dặm, Phạm Ngô cũng không nắm chắc có thể ngăn cản hắn, làm sao có thể đáp ứng.
Dương Khai sắc mặt khó coi nói: “Không có thương lượng?”
Phạm Ngô hơi hơi giơ lên một tay, nói: “Cho ngươi thời gian ba cái hô hấp suy nghĩ, sau ba hơi thở, bản tọa sẽ ra tay chém giết ngươi. Chính ngươi suy nghĩ kỹ càng!”
Dương Khai cắn răng, trên mặt một mảnh khuất nhục. Hắn rất ít khi bị người bức bách đến mức này, nhưng hôm nay, hắn thật sự bị buộc đến tuyệt cảnh.
Tay Phạm Ngô tiếp tục giơ cao. Khí tức trên người càng ngày càng nguy hiểm.
Mắt thấy hắn sắp ra tay, Dương Khai mới nặng nề thở dài một tiếng, nói: “Ta đáp ứng rồi.”
Phạm Ngô khẽ vuốt cằm, tuyệt không thấy ngoài ý muốn, suy cho cùng không ai không quý trọng tính mạng của bản thân. Thản nhiên nói: “Trước hết để Thạch Hỏa ra đi.”
Dương Khai bấm một cái quyết, đưa tay vừa nhấc, Sơn Hà Chung khổng lồ ong ong mà lên, lộ ra thân ảnh Thạch Hỏa vẫn bị trấn áp bên trong. Ngọn lửa đen kịt cháy hừng hực trên người Thạch Hỏa, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ vô biên.
Dương Khai âm thầm cảnh giác, một khi phát hiện Thạch Hỏa có gì bất thường sẽ lập tức trấn áp lại, chẳng qua vừa rồi trấn áp hắn có yếu tố may mắn, bây giờ hắn có phòng bị, tỷ lệ thành công không lớn.
May mắn thay Thạch Hỏa chỉ liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, cũng không có động tác khác.
“Giải trừ Thần Hồn lạc ấn của ngươi đi.” Phạm Ngô mở miệng thúc giục.
Dương Khai thu hồi Sơn Hà Chung, một mặt không thôi nhìn một hồi, lúc này mới Thần Niệm trào động, thi triển bí thuật giải trừ Thần Hồn lạc ấn trên Sơn Hà Chung.
Trên Sơn Hà Chung tinh xảo, hào quang lóe lên, bỗng nhiên trở nên chân chất vô cùng.
Dương Khai tiện tay ném một cái, liền ném về phía Phạm Ngô.
Phạm Ngô vung tay áo, đón lấy Sơn Hà Chung, nhưng không ngờ một cỗ đại lực truyền đến ngay lúc chạm tay, khiến hắn không thể tiếp được.
Oanh một tiếng, Sơn Hà Chung rơi xuống đất, chấn động mặt đất rung chuyển, phảng phất cắm rễ, không nhúc nhích chút nào.
“Hồng Hoang dị bảo, danh bất hư truyền!” Trong mắt Phạm Ngô lóe lên vẻ khiếp sợ. Chiếc Sơn Hà Chung này, mặc dù đã là vật vô chủ, hắn lại không thể nhấc lên được. Trên đời này, có lẽ chỉ có chủ nhân có thể thu phục nó mới có thể tùy ý thúc đẩy.
Một cỗ lực lượng cuồng bạo đột nhiên bỗng dưng tuôn ra.
“Thạch Hỏa! Ngươi làm cái gì?” Tiếng Loan Phượng kinh hãi rống cùng lúc đó truyền đến.
Phạm Ngô biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy Thạch Hỏa đúng là một mặt cười gằn nhào tới trước mặt Dương Khai, nắm đấm lửa đen sì đang cháy ầm ầm đập xuống về phía Dương Khai, trên mặt treo nụ cười dữ tợn, bạo quát: “Tiểu tử nhận lấy cái chết!”
Dương Khai sắc mặt đại biến, mặc dù vẫn luôn cảnh giác Thạch Hỏa, nhưng vẫn không ngờ gia hỏa này thân là một phương Thánh Tôn, lại còn lật lọng, vừa thấy mình giải trừ Sơn Hà Chung lạc ấn lại lập tức hạ sát thủ.
Trong lúc vội vàng, Dương Khai căn bản không kịp né tránh.
Cỗ lực lượng nóng rực kia dường như có thể hòa tan không gian phương viên hơn mười trượng, nắm đấm khổng lồ càng có thể hủy thiên diệt địa.
Oanh. . .
Một quyền đi xuống, Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp bị đập vào trong đất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
“Hống!”
Thạch Linh đồng thời gầm thét, trong nháy mắt khóe mắt nứt toác, nhất là pháp thân, trơ mắt nhìn Dương Khai bị đập đến mất bóng, thân thể cao lớn nội lực lượng bỗng nhiên bạo động, nhưng bọn họ bị rất nhiều Yêu Vương kiềm chế, căn bản không thể thoát khỏi kiểm soát.
“Thạch Hỏa, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Loan Phượng một khuôn mặt cười lạnh băng vô cùng, như có thể đóng băng tầng sương lạnh, nghiến răng khẽ kêu.
Phạm Ngô và Thương Cẩu sắc mặt cũng khó coi.
Bọn họ vừa mới đáp ứng Dương Khai cho hắn một con đường sống, không ngờ Thạch Hỏa lại bội ước, bị phẫn nộ làm mờ mắt, làm tổn hại danh dự của bọn họ không gì sánh được.
Chuyện này vừa xảy ra, thuộc hạ Yêu Vương làm sao đối đãi bọn họ? Ngày sau làm sao đặt chân ở cổ địa, nơi này tụ tập toàn bộ lực lượng chiến đấu cao cấp nhất của cổ địa, mấy chục ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm.
“Xong, xong. . .”
Cách đó không xa, Tạ Vô Úy sắc mặt trắng nhợt, kém chút xụi lơ trên mặt đất.
Mặc dù hắn là một Yêu Vương cường giả sánh ngang Đế Tôn ba tầng cảnh, nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được tâm sinh tuyệt vọng. Trước hắn tuy rằng lạc hậu bốn vị Thánh Tôn một đoạn lớn, có thể đến chỗ này cũng đã được một thời gian, vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Dương Khai, mắt thấy Dương Khai và mấy vị Thánh Tôn đạt thành hiệp nghị, trong lòng may mắn cuối cùng cũng tránh được một kiếp, nhưng không ngờ Thạch Hỏa lật lọng, lấy sức mạnh của Thánh Tôn lại đánh lén một kẻ Đế Tôn một tầng cảnh.
Hắn là Hồn nô của Dương Khai, cùng Dương Khai sinh tử cùng một nhịp thở, Dương Khai chết, hắn cũng không thể sống sót một mình.
Lần này là thật xong rồi, bị Dương Khai liên lụy chết, Tạ Vô Úy một mặt bi phẫn, sớm biết vậy thì thà chết ở trong Vạn Linh Chi Mộ, ít nhất nơi đó là nơi quy túc của sinh linh cổ địa, chết cũng không cô đơn.
Bây giờ thì hay rồi, chết vô duyên vô cớ ở đây, sợ là ngay cả người nhặt xác cũng không có.
Nhưng rất nhanh, Tạ Vô Úy liền phát hiện điều không thích hợp.
Vì mình dĩ nhiên không chết, hắn không dám tin sờ sờ thân thể của mình, có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập trong lồng ngực, ánh mắt đột nhiên ngưng lại, tựa như ý thức được cái gì, vội vàng nhìn về phía hố to trên mặt đất.
Mình không chết, vậy chứng tỏ Dương Khai cũng không chết.
Sao có thể? Đối mặt một vị Thánh Tôn đánh lén, hắn làm sao có thể sống sót?
“Thạch Hỏa!” Phạm Ngô nghiến răng, gằn từng chữ quát khẽ, trong tròng mắt đều là hàn quang, “Hắn đã như lời ước định giải trừ Sơn Hà Chung lạc ấn, ngươi vì cái gì còn muốn hạ sát thủ? Ngay cả chút rộng lượng như vậy ngươi cũng không có sao?”
“Rộng lượng?” Thạch Hỏa hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa đang cháy trên thân từ từ thu liễm, ông thanh nói: “Bản tọa chỉ biết có thù báo thù, có oán báo oán. Tiểu tử dám dùng Sơn Hà Chung trấn áp bản tọa, chết không hết tội!”
Hắn quay đầu, thong thả nhìn ba vị Thánh Tôn khác một cái, nói: “Thế nào, mấy vị chẳng lẽ muốn vì tiểu tử này mà đánh một trận với bản tọa sao? Đừng làm ồn, tiểu tử này đã chết rồi, người chết không có giá trị.”
Mặc dù lời hắn có chút vô lại, nhưng không thể phủ nhận đúng là như vậy, người chết có giá trị gì? Vì một Dương Khai mà xích mích với Thạch Hỏa còn có ý nghĩa gì?
“Ngươi không nên như vậy!” Phạm Ngô trầm mặt nói, hắn không phải tiếc hận Dương Khai chết, chẳng qua là tức giận Thạch Hỏa không giữ chữ tín. Thân phận và thực lực đến trình độ của bọn họ, lời hứa đáng giá ngàn vàng, nói ra có khi còn quan trọng hơn tính mạng.
“Được rồi, được rồi.” Thương Cẩu nhảy ra hòa giải, “Chuyện đã xảy ra rồi, trách cứ hắn cũng không có ý nghĩa. Chuyện này là chúng ta sai rồi, nhân loại này. . . cứ hậu táng đi.”
Dường như đối với bọn họ mà nói, có thể hậu táng Dương Khai đã là vinh dự lớn lao cho Dương Khai. . .
Loan Phượng khẽ vuốt cằm, thở dài nói: “Tiểu bằng hữu này chắc cũng là thiên tài tuyệt thế, chuyện này để bản cung xử lý đi, nhất định sẽ không bạc đãi hắn.”
Phạm Ngô gật đầu, trừng Thạch Hỏa một cái dữ dội. Thạch Hỏa đứng tại chỗ, một mặt không sao cả biểu tình, chỉ nhếch miệng cười nói: “Ra được một hơi ác khí, thoải mái!”
Ngay lúc này, mấy vị Thánh Tôn dường như có cảm ứng, đồng thời quay đầu nhìn về một hướng.
Chỉ thấy bên kia một đạo thân ảnh cấp tốc chạy tới, nhìn thân ảnh, dường như là nữ tử, chẳng qua thực lực không tính quá mạnh, chỉ có trình độ Đạo Nguyên ba tầng cảnh.
Và theo sát phía sau cô gái này, còn có thân ảnh Đế Tôn hai tầng cảnh khác.
Hai người này một trước một sau, nhanh chóng chạy về phía bên này, người bay ở đằng trước nhìn rất sốt ruột.
Một đám tiểu yêu thủ hộ ở bên ngoài nhao nhao chặn lại, nhưng đều bị võ giả Đế Tôn hai tầng cảnh kia đánh xuống.
Chỉ lát sau, hai bóng người đã vọt tới.
Chà chà. . .
Hai người đều đứng yên giữa không trung, cô gái cầm đầu một mặt không dám tin nhìn hố to phía dưới, nước mắt thoáng cái bừng lên, như châu ngọc đứt sợi rơi xuống.
Và người đi theo phía sau cô gái kia đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch, quần áo cũng đều rách nát.
Hai người này, xông vào nơi tụ tập của bầy yêu, xông đến trước mặt bốn đại Thánh Tôn, một bộ không biết chữ “chết” viết như thế nào, khiến không ít Yêu tộc đều lấy làm kỳ lạ.
“Nhược Tích. . .” Pháp thân nhìn thân ảnh giữa không trung, thần sắc cay đắng, thở dài trong lòng.
Nhược Tích bỗng nhiên lao tới, không nghi ngờ là thấy được Dương Khai bị Thạch Hỏa đánh lén, cho nên mới liều mình như vậy.
Người đi cùng Nhược Tích, không nghi ngờ là lão Tam của Băng Tâm Cốc.
Lão Tam đứng sau lưng Nhược Tích, trên mặt biểu tình hung ác, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái, giống như dã thú bảo vệ địa bàn của mình, cảnh cáo người khác không nên tới gần.
Nhưng Phạm Ngô chỉ trừng mắt một cái, lão Tam liền run rẩy toàn thân, cả người co rúc lại.