» Chương 2614: Phục Ba

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2614: Phục Ba

“Phượng phu nhân, ngươi không phải nói ngươi không thể ở trong tông môn loài người quá mức làm càn sao? Đến lúc này, ngươi giết cả cháu trai của Đại trưởng lão người ta, có phải là không tốt lắm không?” Dương Khai liếc nhìn Loan Phượng đang mặt băng hàn một chút.

Loan Phượng cắn răng nói: “Đều bắt nạt đến tận đầu bản cung rồi, bản cung chẳng lẽ còn muốn để hắn sờ loạn?”

Dừng một chút, nàng lại giận nói: “Dương tiên sinh cũng không phải người tốt!”

“Lời này…” Dương Khai không nói nên lời, “Mắc mớ gì đến ta? Là người ta muốn bất lịch sự ngươi, đâu phải ta.”

Loan Phượng nhìn chằm chằm hắn nói: “Ngươi làm cái gì thế lại tránh ra!”

Dương Khai hoàn toàn có năng lực ngăn lại chuyện vừa rồi, nhưng hắn vẫn nghiêng người tránh ra. Điều này làm Loan Phượng tức giận không nhẹ. Nếu không phải Dương Khai để một chút, nàng cũng không đến nỗi nộ hỏa công tâm trực tiếp giết đối phương.

“Ha ha…” Dương Khai cười khan một tiếng, nói: “Phản ứng bản năng, phản ứng bản năng. Một cái rác rưởi mà, giết thì giết, Phượng phu nhân không cần để ý.”

Loan Phượng mặt lạnh, tựa hồ vẫn còn để ý. Nàng nghi ngờ Dương Khai cố ý làm thế để kéo nàng xuống nước. Bây giờ thì tốt rồi, dưới cơn giận dữ, nàng đã giết cháu trai của Đại trưởng lão người ta. Món nợ này với Hoàng Tuyền tông xem như đã kết.

“Các ngươi… các ngươi biết hắn là ai sao?” Bên kia, nữ tử vẫn còn nôn ọe đã hồi thần lại. Cô ta đã chấp nhận sự thật rằng cháu trai Đại trưởng lão chết thảm ngay trước mắt mình, nhưng vẫn không nhịn được khiếp sợ nhìn Dương Khai và đám người.

Mấy tên này, lá gan cũng quá lớn. Giết cháu trai Đại trưởng lão, lại cứ như không có chuyện gì. Không những không chạy trốn, ngược lại còn đứng nói chuyện phiếm ở đây.

“Hắn vừa nãy tự giới thiệu, ta nghe được, cháu trai Đại trưởng lão nha.” Dương Khai cười hì hì nhìn cô gái kia.

“Các ngươi…” Nữ tử lần này triệt để bối rối. Đôi mắt đào hoa nguyên bản xuân sắc đầy tràn giờ lại tràn ngập kinh ngạc, hoàn toàn không biết nên nói gì. Bất quá có một điều nàng biết, Đại trưởng lão sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhánh Đại trưởng lão này, nhân số đạm bạc, truyền thừa đến đời thứ ba chỉ còn lại người cháu này. Chỉ tiếc tên kia vô học, tư chất lại không quá tốt, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi gái.

Trong tông môn không ít sư tỷ muội đều gặp độc thủ của hắn, có người chủ động đầu hoài tống bão, cũng có người bị ép buộc làm nhục.

Bởi vì hắn là cháu Đại trưởng lão, tài nguyên tu luyện trên tay hắn đầy đủ. Nên có không ít sư tỷ muội đánh chủ ý của hắn, chủ động cởi áo nới dây lưng để cầu một ít tài nguyên tu luyện hữu dụng, mình cũng là một trong số đó. Còn những người bị ép buộc làm nhục, cũng không có cách nào báo thù rửa hận, bởi vì tên kia được Đại trưởng lão che chở.

Bất quá tên này cũng thông minh. Ép buộc làm nhục những sư tỷ muội kia, đều là những người không có địa vị gì trong tông môn, bị ủy khuất cũng không có nơi nào để kể. Còn đối với những người có địa vị, hắn xưa nay không dùng sức mạnh, đều là lấy lợi dụ.

Mình chính là như thế này lên phải thuyền giặc.

Nào ngờ, sau khi hy sinh thân thể của mình, không những không được chút lợi ích nào, còn tận mắt thấy cái chết của hắn.

Một nam hai nữ này cố nhiên không có kết quả tốt, mình chỉ sợ cũng bị liên lụy…

Nghĩ đến cảnh Đại trưởng lão nổi giận, nữ tử không khỏi rùng mình một cái, sắc mặt càng tái nhợt.

“Đừng sợ.” Dương Khai giọng nói nhỏ nhẹ, “Chúng ta sẽ không làm gì ngươi.”

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nữ tử mang theo tiếng khóc hỏi.

“Tông chủ Phục Ba của các ngươi hiện tại ở đâu?” Dương Khai cười tủm tỉm hỏi. Nhưng nụ cười vô hại này in sâu vào mắt nữ tử lại làm nàng cảm thấy đáng sợ hơn cả Ác Ma.

Theo bản năng, nàng duỗi ngón tay chỉ phương hướng, nói: “Ngọn núi kia là nơi Tông chủ tu luyện.”

“Ồ?” Dương Khai theo tay nàng chỉ hướng nhìn tới, khẽ vuốt cằm nói: “Cảm ơn!”

Đang nói chuyện, hắn mang theo Cơ Dao và Loan Phượng bay về phía ngọn núi kia.

Còn lại nữ tử của Hoàng Tuyền tông thất hồn lạc phách đứng ở đó. Một lúc sau, nàng mới bỗng nhiên rùng mình một cái, vội vã bay về phía ngọn núi khác.

Nàng phải nhanh chóng bẩm báo chuyện vừa xảy ra cho Đại trưởng lão, bằng không đợi Đại trưởng lão truy xét xuống, mình chắc chắn phải chết.

Đỉnh núi, âm khí nồng nặc. Nơi đây tựa hồ có trận pháp to lớn bảo vệ, để luồng âm khí nồng như thực chất này không thể tiết ra ngoài.

Và trong luồng âm khí nồng nặc này, mơ hồ còn có tiếng gào khóc thảm thiết truyền ra, khiến người ta sởn cả gai ốc.

Dương Khai ba người vừa đến nơi đây, trong đó liền bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm lên: “Ai!”

“Phục Ba?” Dương Khai nhíu mày, mở miệng hỏi.

“Tiểu bối lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của bản tọa, muốn chết phải không?” Thanh âm kia lần thứ hai truyền đến.

“Trông dáng ngươi chính là Phục Ba.” Dương Khai nhếch miệng nở nụ cười, cất bước đi về phía trước, trực tiếp hòa tan vào trong âm khí không thấy tăm hơi. Cơ Dao và Loan Phượng vội vàng đuổi theo.

Luồng âm khí bao phủ đỉnh núi này tựa hồ chỉ dùng để tu luyện, không có công năng ngăn địch và mê hoặc. Dương Khai mang theo Cơ Dao và Loan Phượng đi vào, phía trước rộng rãi sáng sủa.

Một tòa cung điện hiện ra.

Thần niệm hơi phóng thích, Dương Khai lập tức cảm thấy một luồng khí tức cường hãn đang ở trong cung điện.

Cất bước đi vào, quả nhiên nhìn thấy một đại hán thân hình khôi ngô đứng ở đó, đôi mắt không giận tự uy nhìn về phía này, mặt âm trầm.

Hoàng Tuyền tông của hắn dù sao cũng là thế lực hàng đầu Đông Vực, cho dù đặt ở toàn bộ Tinh Giới cũng cực kỳ phi thường. Nay lại bị người xông vào, hơn nữa còn trực tiếp xông qua nơi tu luyện của mình, Phục Ba tự nhiên trong lòng tức giận.

Thần niệm đảo qua, phát hiện Dương Khai bất quá chỉ là Đế Tôn Nhất Tầng cảnh, lửa giận càng thêm thịnh vượng.

Bất quá hắn dù sao cũng là một Tông chủ, kiến thức từng trải không phải người thường có thể so sánh. Mắt thấy Dương Khai mặt nhẹ như mây gió đi tới, không thấy chút nào căng thẳng, theo bản năng cảm thấy người này lai lịch không nhỏ. Bằng không sao dám gọi thẳng tục danh mình, còn mạnh mẽ xông vào nơi đây?

“Các ngươi là ai? Vì sao tự tiện xông vào Hoàng Tuyền tông của ta?” Phục Ba lạnh rên một tiếng hỏi.

Dương Khai ánh mắt quét một vòng xung quanh, lúc này mới khẽ mỉm cười, nói: “Thiếu gia ta Dương Khai, không biết Phục tông chủ có từng nghe qua?”

“Dương Khai?” Phục Ba hơi nhướng mày, “Tựa hồ có hơi quen tai…”

Suy nghĩ kỹ một chút, hắn biến sắc mặt, khẽ quát: “Ngươi là kẻ thù của Nhạc Sinh?”

Doãn Nhạc Sinh là đệ tử thân truyền của hắn, Phục Ba đặt nhiều kỳ vọng vào hắn. Chuyện xảy ra ở Tinh Hải nát tan, Doãn Nhạc Sinh sau khi trở về cũng không giấu giếm hắn. Từng nhắc đến cái tên Dương Khai này.

Chỉ là ân oán giữa lứa trẻ, Phục Ba cũng chẳng muốn bận tâm. Chỉ bảo Doãn Nhạc Sinh tập trung tu luyện, ngày sau tự mình báo thù.

Vậy mà Doãn Nhạc Sinh tâm tình bức thiết, chờ một chút thời gian ở Hoàng Tuyền tông sau liền giật dây Hoa Phi Trần cùng mình đi vào Man Hoang Cổ Địa tìm Dương Khai gây phiền phức. Tin tức lộ ra sau, Phục Ba lúc này cho Phó Tông chủ Vũ Nguyên Chính dẫn người đi trước tiếp ứng, miễn cho đệ tử của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Man Hoang Cổ Địa.

Nhưng điều hắn không ngờ là, đệ tử và Phó Tông chủ còn chưa trở về, tiểu tử tên Dương Khai này lại đến rồi.

“Trông dáng Phục tông chủ đã biết thiếu gia ta.” Dương Khai cười hì hì, vuốt cằm nói: “Chuyện đó liền dễ làm.”

Phục Ba mặt không đổi sắc, sắc mặt âm trầm như nước, từ từ nói: “Theo bản tọa biết, Nhạc Sinh đã đi tìm ngươi. Ngươi một đường đến đây, có từng nhìn thấy đệ tử bất thành khí này của bản tọa không?”

“Gặp rồi.” Dương Khai mỉm cười nói, “Ở cùng với hắn còn có một gã gọi Hoa Phi Trần, tựa hồ là Trưởng lão quý tông!”

Phục Ba nghe vậy, trái tim nhất thời chìm vào đáy vực, khẽ quát: “Bọn họ đâu?”

Dương Khai nhếch miệng cười nói: “Phục tông chủ trông dáng cũng là người hiểu rõ. Bọn họ đi tìm thiếu gia ta gây phiền phức, mà thiếu gia ta giờ đây hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở đây, ngươi nghĩ kết cục của bọn họ sẽ là gì? Phục tông chủ cũng nói đệ tử kia của ngươi vô dụng, thiếu gia ta lòng từ bi, giúp ngươi dọn dẹp môn hộ, không cần khách khí!”

Phục Ba nhất thời ngực khí huyết cuộn trào, phẫn nộ quát: “Điều này không thể nào!”

Dương Khai lạnh lùng nói: “Vũ Nguyên Chính trước khi chết, cũng nói như vậy!”

“Cái gì!” Phục Ba lần này thật sự chấn kinh rồi, “Ngay cả Vũ Phó Tông chủ cũng đã chết?”

Một lát sau, Phục Ba bỗng nhiên bình tĩnh lại, hừ nhẹ nói: “Nhóc con miệng còn hôi sữa, miệng đầy nói bậy bạ. Bản tọa suýt chút nữa bị ngươi lừa gạt. Cái tu vi bé nhỏ của ngươi, ngay cả Hoa trưởng lão cũng có thể dễ dàng trừng trị, làm sao có thể giết được Vũ Phó Tông chủ? Thực sự là chuyện cười lớn!”

Dương Khai nhàn nhạt nói: “Thiếu gia ta thực lực xác thực không bằng Vũ Nguyên Chính, bất quá ta không có nói là ta giết hắn. Giết hắn… Có một người khác!”

Phục Ba hơi nhướng mày, cảm giác Dương Khai không giống như đang nói dối. Trong lòng rung động, vội vã lần thứ hai thả ra thần niệm, dò xét hai cô gái bên cạnh Dương Khai.

Cô gái có khí tức lạnh lẽo như băng này tu vi không tệ, lại là Đế Tôn Nhị Tầng cảnh, cũng làm Phục Ba kinh hãi.

Đến lúc hắn lại muốn dùng thần niệm dò xét Loan Phượng, bỗng nhiên nhận ra được một luồng thần niệm hung lệ ép đến mình, sợ đến hắn biến sắc mặt, không nhịn được lùi về sau vài bước, sợ hãi nói: “Tôn giá người phương nào!”

Đến giờ phút này, hắn mới chợt phát hiện người phụ nhân xinh đẹp này sâu không lường được.

Người phụ nhân này đứng ở đó, mang đến cho hắn một cảm giác giống như đối mặt với một vị Đại Đế!

Thân là Hoàng Tuyền tông Tông chủ, Phục Ba không phải chưa gặp Đại Đế. Với U Hồn Đại Đế cùng ở Đông Vực, hắn đã gặp không chỉ một lần.

Mỗi lần đến U Hồn cung gặp mặt Đại Đế, tâm trạng Phục Ba đều như hiện tại, cực kỳ thấp thỏm bất an, tựa hồ đối phương giơ tay giữa lúc có thể lấy đi tính mạng của mình.

Bên cạnh thanh niên này lại theo một vị Đại Đế? Hắn rốt cuộc lai lịch gì?

So với điều đó, Phục Ba càng muốn làm rõ thân phận của người phụ nhân xinh đẹp này rốt cuộc là gì.

Loan Phượng nhẹ nhàng rên một tiếng, cũng không có ý định tự giới thiệu.

Dù sao, nàng thân là Thánh Linh, chạy đến trong tông môn loài người đã là không nên. Nếu không cần thiết, nàng cũng không muốn bại lộ thân phận.

“Phục tông chủ bây giờ tin chưa?” Dương Khai ung dung nhìn Phục Ba.

Phục Ba nuốt nước miếng một cái, mặt kiêng kỵ nhìn Loan Phượng, lại nhìn Dương Khai, ý thức được Dương Khai mới là người nói chuyện, vuốt cằm nói: “Có vị đại nhân này ra tay, Vũ Nguyên Chính sợ là không có cơ hội sống sót.”

Vũ Nguyên Chính đều đã chết, Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần tự nhiên cũng không có cơ hội sống sót.

Hắn lại không biết, Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần đều do Dương Khai giết, không liên quan gì đến Loan Phượng.

Thở dài, Phục Ba chán nản nói: “Vừa là đệ tử bất thành khí này của ta có mắt không tròng, trêu chọc các hạ, vậy cũng coi như hắn chết chưa hết tội! Chỉ là… Các hạ cùng đệ tử kia của ta dù sao cũng là thù riêng, hắn đã đền tội, không biết các hạ còn muốn đến Hoàng Tuyền tông của ta làm gì?”

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2743: Nhân sinh nơi nào không gặp lại

Chương 2742: Linh Hồ Cung biến hóa

Chương 2741: Kê Anh thỉnh cầu