» Chương 2616: Ngươi thấy thế nào?

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2616: Ngươi thấy thế nào?

Chu Vĩnh tin tưởng, chỉ cần mình biểu hiện ra một chút quyết tâm, tông chủ nhất định sẽ tác thành cho hắn. Suy cho cùng, hắn đã phấn đấu cho tông môn nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.

“Chu đại trưởng lão sao thế.” Đúng lúc này, Dương Khai bỗng nhiên cười khẽ, mặt đầy vẻ trêu tức nhìn hắn, nói: “Sao ngươi không cùng Phục tông chủ nói một chút, cháu trai ngươi tại sao lại chết?”

Phục Ba ngẩn ra, nghĩ thầm đúng vậy. Chu Vĩnh vừa đến liền chỉ trích vị Đại Đế kia giết cháu trai hắn, thế nhưng người ta là một Đại Đế, làm sao vô duyên vô cớ lại ra tay với một Võ Giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh? Lúc bình thường, e rằng nhìn cũng không thèm liếc mắt, chớ nói chi là động thủ.

Chu Vĩnh hừ lạnh nói: “Vô luận Cát Nhi đã làm sai điều gì, các ngươi cũng không thể giết hắn!”

Dương Khai ngẩn ra, đúng là không lời chống đỡ, một lúc lâu mới dựng thẳng một ngón tay cái lên, khen: “Đại trưởng lão quả nhiên bá khí!”

Chu Vĩnh cả giận nói: “Cát Nhi là cháu trai bản tọa, phạm một ít sai lầm là chuyện bình thường, các ngươi lại hạ sát thủ. Hôm nay lão phu đến đây, nhất định phải lấy tính mạng các ngươi, vì Cát Nhi báo thù rửa hận!”

“Lỗi nhỏ!” Dương Khai nhịn không được bật cười, nhìn Phục Ba nói: “Phục tông chủ, vị Chu Cát kia thấy sắc nổi ý, không phân xanh đỏ đen trắng liền muốn cướp đoạt vị Phượng phu nhân bên cạnh bản thiếu gia về thị tẩm. Phục tông chủ ngươi thấy thế nào.”

“Cướp đoạt! Thị tẩm!” Phục Ba lại càng hoảng sợ, mồ hôi lạnh trên trán tuôn như suối, trước mắt quay cuồng, chỉ cảm thấy thế gian sẽ không bao giờ còn ánh sáng.

Trước mặt vị Phượng phu nhân này, ngay cả bản thân hắn cũng phải ngoan ngoãn không dám có bất kỳ vọng động nào, vậy mà Chu Cát lại dám cướp đoạt? Còn muốn nàng đi thị tẩm? Đây là đang tìm cái chết a.

Cho tới giờ khắc này, hắn mới cuối cùng minh bạch tại sao một Đại Đế lại ra tay với một Võ Giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.

Hơn nữa, với sự hiểu biết của hắn về Chu Cát, tên ăn chơi trác táng kia thật sự có khả năng làm ra chuyện như vậy.

Dương Khai cười nhìn Chu Vĩnh, nói: “Uy phong của Đại trưởng lão, bản thiếu gia hôm nay coi như đã được thấy, không hổ là người của đại tông môn, nói chuyện có khẩu khí không giống nhau, thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt a! Như ngươi nói, nếu cháu trai ngươi còn sống, có ngươi tự mình dạy bảo, ngày sau… tất thành đại khí! Suy cho cùng, có ông nội thế nào thì có cháu trai thế ấy nha.”

“Bây giờ nói những thứ này đã vô dụng!” Chu Vĩnh lạnh lùng nhìn Dương Khai, sát cơ bùng nổ, “Các ngươi chỉ có một con đường chết, mới có thể dẹp tan cơn giận trong lòng lão phu!”

Quay đầu, hắn nhìn Phục Ba, lần nữa trầm giọng nói: “Xin tông chủ thành toàn!”

Phục Ba mặt trầm như nước, thầm mắng Đại trưởng lão hôm nay lại có thể có mắt không tròng như vậy. Đang chuẩn bị bí mật truyền âm thuyết minh cho hắn về sự lợi hại của Loan Phượng, Dương Khai bỗng nhiên mở miệng nói: “Phục tông chủ, đã vị Đại trưởng lão này tình nguyện thoát ly tông môn để đưa ta vào tử địa, ngươi không ngại giúp người thành đạt sao? Ngươi cứ ngăn cản mãi như vậy, e rằng ai cũng sẽ không vui đâu.”

Phục Ba nghe vậy, sao lại không biết Dương Khai có ý gì, nặng nề thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, tỏ vẻ không đếm xỉa đến.

“Đa tạ tông chủ!” Chu Vĩnh mừng rỡ như điên, quay người lại, Đế Nguyên trong cơ thể hung mãnh thúc đẩy, hung hăng một cái tát về phía vị trí của Dương Khai và đám người vỗ xuống.

Tư thế kia, tựa hồ muốn Dương Khai và đám người chết ngay lập tức.

“Ánh sáng hạt gạo cũng dám tranh phong!” Loan Phượng hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy nàng có động tác gì, thân thể bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai, khoát tay, một đạo ngọn lửa đen kịt liền nghênh đón Chu Vĩnh.

Ngọn lửa đen kịt kia vừa xuất hiện, liền truyền đến một loại khí tức đốt diệt vạn vật.

Uy lực một chưởng của Chu Vĩnh, lại ầm ầm tan vỡ, cả người rung mạnh, sơ hở trăm chỗ.

“Cái gì?” Chu Vĩnh sắc mặt đại biến, đôi mắt trong nháy mắt đầy vẻ hoảng sợ, khí tức tử vong ập tới, kinh hô: “Tông chủ cứu ta!”

Hắn lúc này cuối cùng biết mình đã đá vào tấm sắt. Vị phụ nhân đoan trang xinh đẹp này, thực lực lại vượt xa hắn, căn bản không phải hắn có khả năng chống lại.

Phục Ba đôi mắt đang đóng chặt thoáng cái mở ra, còn chưa kịp nói gì, Dương Khai đã lạnh lùng nói: “Phục tông chủ tốt nhất đừng tự đốt mình!”

Phục Ba trong lòng giật mình, lời ra đến khóe miệng lại lần nữa nuốt trở vào.

“A!” Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, nhưng là sợi Diệt Thế Hắc Viêm kia hóa thành một ánh lửa bao trùm lấy Chu Vĩnh, trực tiếp đốt cháy Chu Vĩnh.

Giống như Võ Nguyên Chính trước khi chết, Chu Vĩnh càng liều mạng thúc đẩy Đế Nguyên, ngọn lửa trên người càng cháy hung mãnh, tựa như Đế Nguyên đều thành nhiên liệu.

“Tông chủ…” Chu Vĩnh vẫn đang kêu thê lương thảm thiết, thanh âm cực kỳ bi thảm, còn muốn cầu cứu.

Phục Ba tuy rằng trong lòng không đành lòng, nhưng cũng không dám nhúng tay mảy may, chỉ có thể trơ mắt nhìn, thần sắc ảm đạm.

Đầy đủ mười hơi thở trôi qua, Chu Vĩnh mới hóa thành một bãi tro bụi. Sợi Diệt Thế Hắc Viêm kia bị Loan Phượng tiện tay một chiêu, lại lần nữa bay trở về.

Đại trưởng lão đương thời của Hoàng Tuyền Tông, cứ như vậy chết đi.

Sau khi Loan Phượng phát tiết một trận, tựa hồ cơn giận vẫn còn sót lại, trừng Dương Khai một cái nói: “Dương tiên sinh thật không có ý tứ, thiếp thân lại quên mất không gian giới của hắn.”

Đây nào phải quên mất, rõ ràng là cố ý, bởi vì nàng biết dù có giết Chu Vĩnh, không gian giới cũng không thể rơi vào tay nàng, cuối cùng chỉ tiện nghi cho Dương Khai, đơn giản một ngọn lửa thiêu sạch sẽ.

Chuyện ngày hôm nay, Dương Khai có trách nhiệm rất lớn. Loan Phượng hiển nhiên vẫn còn bực mình việc Dương Khai nghiêng người tránh ra trước đó, khiến nàng bất đắc dĩ phải giết tên đệ tử hoàn khố kia.

Nếu không phải Dương Khai nhường một chút như vậy, hôm nay cũng sẽ không có nhiều phiền phức này.

Dương Khai xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng nói: “Không sao không sao!”

Nhìn bộ dáng Dương Khai như vậy, tâm tình bực bội của Loan Phượng không khỏi bình phục rất nhiều. Nói đi cũng phải nói lại, nam nhân này có hậu nhân Thiên Hình che chở, bản thân nàng thực sự không nên gây khó dễ cho hắn, nhưng bây giờ Dương Khai có chút bực bội, cũng khiến Loan Phượng cảm thấy người này không tệ.

Quay đầu, Dương Khai nhìn Phục Ba nói: “Phục tông chủ, Phượng phu nhân giết Đại trưởng lão của quý tông, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Đâu chỉ không ý kiến, quả thực có ý kiến rất lớn a! Trong tông ba Đại Đế Tôn tam tầng cảnh, bây giờ chỉ còn lại hắn một mình, làm sao không ý kiến? Thế nhưng có ý kiến thì phải làm sao đây?

Phục Ba chính mắt thấy Loan Phượng ra tay, nhận ra lai lịch của sợi ngọn lửa đen kịt kia, lại nghe Dương Khai xưng hô nàng là Phượng phu nhân, trong lòng đã mơ hồ đoán được thân phận của Loan Phượng.

Thánh Linh Loan Phượng! Một trong tứ đại Thánh Tôn của Man Hoang Cổ Địa, dưới tay có tám Đại Yêu Vương, tả hữu Thánh sứ, mỗi người thực lực đều không yếu hơn hắn.

Dù không phải Đại Đế, nhưng cũng có thể so với Đại Đế, giống như là người hắn không thể trêu chọc nổi. Chọc giận nàng, tùy tiện phái mấy Yêu Vương đến đây, dễ dàng diệt sạch Hoàng Tuyền Tông.

Trong lòng đắng chát, Phục Ba gượng cười nói: “Chu Vĩnh lúc trước đã thoát khỏi bản tông, không tính là người của bản tông, sống hay chết cũng không liên quan đến bản tông!”

Trong lòng hắn cũng đầy hoài nghi, đường đường Thánh Linh Loan Phượng, sao cam tâm đi theo sau một nhân loại Võ Giả, hơn nữa còn bị tùy ý sai bảo.

Dương Khai này, rốt cuộc có bối cảnh ẩn giấu gì?

Dương Khai thâm ý sâu sắc nhìn Phục Ba một cái, mỉm cười nói: “Phục tông chủ quả nhiên là người minh bạch, đã như vậy, vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện bồi thường trước đó!”

“Không cần.” Phục Ba cười khổ, “Phục mỗ sẽ làm các hạ hài lòng.”

Lúc trước nghe Dương Khai “công phu sư tử ngoạm”, hắn còn muốn mặc cả một phen, thế nhưng bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng tiễn mấy vị ôn thần này đi. Đệ tử môn hạ của mình coi trọng sắc đẹp của Loan Phượng, muốn cướp đoạt, đối phương không nổi giận diệt toàn tông đã là vạn hạnh trong bất hạnh, hắn nào còn dám dài dòng gì nữa.

Đang nói chuyện, Phục Ba liền từ không gian giới lấy ra một viên la bàn truyền tin, rót thần niệm vào bên trong, hiển nhiên là đang trao đổi với ai đó.

Chờ cất la bàn xong, Phục Ba mới gượng cười nói: “Mấy vị xin chờ chốc lát.”

“Ừm.” Dương Khai gật đầu, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Phục tông chủ, lần này tới Hoàng Tuyền Tông, bản thiếu gia thực ra có hai chuyện, chuyện thứ nhất đã xong, chuyện thứ hai này còn muốn cùng Phục tông chủ nói một câu mới được.”

Phục Ba trong lòng giật mình, cũng không biết Dương Khai còn muốn gây chuyện gì, khẩn trương không thôi, thấp thỏm hỏi: “Không biết các hạ còn có gì phân phó?”

Dương Khai cười nói: “Phục tông chủ đừng khẩn trương như vậy nha. Chuyện thứ hai này đối với Phục tông chủ mà nói, bất quá là một cái nhấc tay. Thực ra ta muốn mượn dùng một chút không gian pháp trận của quý tông.”

“Mượn dùng không gian pháp trận?” Phục Ba tâm tình buông lỏng, cảm giác như từ Địa Ngục thoáng cái lên thiên đường, thở phào nhẹ nhõm nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề.”

Hắn vừa rồi còn đang thấp thỏm không biết chuyện thứ hai của đối phương rốt cuộc là gì, nhưng không ngờ chẳng qua chỉ là mượn dùng không gian pháp trận mà thôi.

“Các hạ muốn đi đâu?” Phục Ba dò hỏi.

Dương Khai nói: “Bắc Vực!”

“Bắc Vực xa như vậy…” Phục Ba nhíu mày, nói: “Không gian pháp trận của bản tông tuy rằng cũng coi như cỡ lớn, nhưng vô pháp truyền tống đến Bắc Vực. Muốn trực tiếp đi Bắc Vực, phải dùng vượt qua không gian pháp trận mới được. Theo Phục mỗ biết, toàn bộ Đông Vực chỉ có U Hồn Cung mới có một tòa vượt qua không gian pháp trận, hơn nữa còn là vật lưu truyền từ thời Viễn Cổ.”

“U Hồn Cung có vượt qua không gian pháp trận?” Dương Khai nhíu mày, có vẻ hơi ngoài ý muốn.

“Phục mỗ cũng chỉ nghe nói, chưa từng chính mắt thấy.”

Dương Khai gật đầu.

Chớ nói Phục Ba chẳng qua chỉ nghe nói, cho dù U Hồn Cung thật sự có vượt qua không gian pháp trận, Dương Khai cũng không thể nào đi mượn dùng. U Hồn Cung có U Hồn Đại Đế tọa trấn, không phải ai cũng có thể ngang ngược.

Hơn nữa, Dương Khai còn có xung đột với nữ nhi Hào Lâm của U Hồn Đại Đế. Lần trước U Hồn Đại Đế Hồn Giáng không làm khó hắn, thật sự đưa đến cửa đi cũng không biết sẽ có hậu quả gì.

“Đã không thể vượt qua, vậy thì giúp ta truyền tống đến nơi gần Đông Vực nhất đi.” Dương Khai mở miệng nói.

“Không thành vấn đề, lát nữa Phục mỗ tự mình giúp các hạ an bài.” Phục mỗ một miệng đáp ứng.

“Dương tiên sinh muốn đi Đông Vực?” Loan Phượng ở một bên nghe một lát, lúc này mới mở miệng hỏi.

“Ừm.” Dương Khai gật đầu, liếc mắt nhìn Cơ Dao.

Cơ Dao bây giờ trạng thái không ổn định, tuy rằng nàng luôn tự mình ngộ nhận là Băng Vân tiền bối, ở bên cạnh mình cũng an tĩnh thành thật, nhưng ai biết thần trí của nàng lúc nào sẽ lần nữa hỗn loạn không rõ.

Hắn muốn đi Bắc Vực, cũng là muốn đưa Cơ Dao về Băng Tâm Cốc. Có Băng Vân tự mình ở bên cạnh chăm sóc, có lẽ Cơ Dao có thể khôi phục lại.

Loại chuyện này không thể kéo dài, Dương Khai chỉ có thể ưu tiên xử lý.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2755: Làm ăn lớn .

Chương 2754: Muốn hết

Chương 2753: Ngươi nhất định phải chết