» Chương 2619: Cút
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2619: Cút
“Chuyện gì?” Dương Khai quay đầu nhìn Cơ Dao hỏi.
“Hồi sư tôn, ba người này không giải thích được ngăn ở phía trước, chặn rồi đường đi,” Cơ Dao đáp.
“Sư tôn?” Ba người phía trước nghe vậy, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên đến cực điểm. Dù sao, từ bề ngoài mà xem, Dương Khai và Cơ Dao niên kỷ tựa hồ gần như nhau, nhưng không ngờ người đàn ông này lại là sư tôn của nữ tử lạnh lẽo này!
Lâu thuyền có phòng hộ trận pháp bảo vệ, vì vậy, mặc dù ông lão kia cố ý điều tra thoáng tu vị của Dương Khai và Cơ Dao, cũng không thể ra sức.
Bất quá, nếu có thể trở thành sư tôn của người khác, tu vi kia hẳn là không kém nơi nào. Ông lão kia phỏng chừng Dương Khai tối thiểu cũng là Đế Tôn cảnh, dù sao chiếc lâu thuyền tinh mỹ này dù gì cũng là một Đế bảo, võ giả Đạo Nguyên cảnh bình thường là không thể nào có được.
Vừa nghĩ đến đây, ông lão kia khẽ mỉm cười, tiến lên nói với Dương Khai: “Vị tiểu ca này không nên căng thẳng, chúng ta cũng không ác ý.”
“Ta căng thẳng sao,” Dương Khai nhếch miệng nở nụ cười, nghĩ thầm ông lão này tự mình cảm giác cũng thật là hài lòng. Man Hoang Cổ Địa hắn đều xông tới, Tứ Đại Thánh Tôn, ba mươi hai đường Yêu Vương, Bát Đại Thánh Sứ trước mặt trộn quấy quá gió mây, Đại Đế đều gặp không chỉ một, trong thiên hạ này sợ là không có người nào có thể làm cho hắn căng thẳng.
Ông lão làm ngơ, tiếp tục nói: “Chỉ là Tuyết Mạn tiểu thư coi trọng chiếc lâu thuyền này, vì vậy lão hủ muốn cùng tiểu ca thương lượng, có hay không có thể xin tiểu ca bỏ đi sở thích, lão hủ xuất tiền mua lại chiếc lâu thuyền này.”
Dừng một chút, lão giả nói: “Quên tự giới thiệu mình, lão hủ Huyền Lôi các Yến Thanh, vị này là Thiếu Các chủ Huyền Lôi các ta, Bạch Lộ, vị này là thiên kim Thành chủ Thái Bình thành, Nghiêm Tuyết Mạn tiểu thư.”
Một phen giới thiệu, bất luận là ông lão, hay là hai người trẻ tuổi một nam một nữ kia, đều lộ ra thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, dường như Huyền Lôi các và Thái Bình thành là thế lực lớn lắm vậy.
Thiếu Các chủ Huyền Lôi các Bạch Lộ này càng là ôn văn nhã nhặn nở nụ cười, ôm quyền nói: “Còn chưa thỉnh giáo cô nương phương danh?”
Hắn trực tiếp hỏi thăm tên Cơ Dao, đúng là không để Dương Khai vào trong lòng, hiển nhiên là bị sắc đẹp của Cơ Dao đánh động. Nghiêm Tuyết Mạn, vị thiên kim Thành chủ này, tuy rằng cũng không tục, nhưng so với Cơ Dao, lại chênh lệch rất nhiều.
Lời này vừa ra, lại để Nghiêm Tuyết Mạn đứng ở bên cạnh tàn nhẫn đá hắn một chân, trợn mắt nhìn hắn, khẽ kêu nói: “Ngươi hỏi cái này để làm gì, có phải là coi trọng người ta? Ngươi cái đồ khốn nạn này, có ta một người còn chưa đủ, lại còn ghi nhớ người khác, ta đánh chết ngươi đánh chết ngươi…”
Nói xong liền đối với Bạch Lộ này quyền đấm cước đá, bất quá một trận đôi bàn tay trắng như phấn tú chân mà thôi, không chỉ không đánh người đau, giống như là đang làm nũng, khiến Bạch Lộ cười ha hả, đưa tay ôm Nghiêm Tuyết Mạn vào lòng, một bộ dáng vẻ nhân sinh người thắng.
Yến Thanh mắt nhìn thẳng nói: “Thiếu gia và Tuyết Mạn tiểu thư quen hồ đồ rồi, hai vị không nên để ở trong lòng.”
Cơ Dao lạnh lùng nói: “Chuyện của các ngươi không liên quan gì đến chúng ta, ta cùng với sư tôn còn phải đi, kính xin mấy vị tránh ra!”
Yến Thanh nói: “Cô nương, thiếu gia nhà ta chỉ muốn mua lại chiếc lâu thuyền này mà thôi.”
“Ta nói không bán!” Sắc mặt Cơ Dao càng lạnh.
Bạch Lộ ôn hòa nở nụ cười, nói: “Cô nương đừng lãnh đạm như vậy, có câu nói thêm bạn bè nhiều đường đi. Bất quá một chiếc lâu thuyền mà thôi, cô nương ra giá đi, thiếu gia ta tuyệt đối không trả giá!”
“Tốt!” Dương Khai đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Bạch Lộ nói: “Ta thích những người bạn có thực lực, có tài lực như Bạch thiếu gia, tao nhã đại khí cao cấp! Nếu Bạch thiếu gia sảng khoái như vậy, vậy chiếc lâu thuyền này bán đi, Dao nhi con thấy sao?”
Cơ Dao cau mày, bất quá vẫn gật đầu nói: “Sư tôn nói bán, vậy thì bán đi.”
Bạch Lộ liền ôm quyền nói: “Vậy thì đa tạ cô nương.”
Hắn từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện với một mình Cơ Dao, phảng phất căn bản không nhìn thấy Dương Khai. Bất quá lúc này lại quay sang nhìn Dương Khai nói: “Không biết các hạ muốn định giá bao nhiêu?”
“Một trăm triệu!” Dương Khai nhàn nhạt nói: “Bạch thiếu gia nếu có thể đưa ra một trăm triệu, vậy chiếc lâu thuyền này sẽ là của ngươi.”
Vẻ mặt Bạch Lộ bất biến, khẽ gật đầu nói: “Một trăm triệu… Phi hành Đế bảo, giá tiền quả thật không đắt.”
Đâu chỉ không đắt, quả thực không nên quá rẻ. Hắn cho rằng Dương Khai đây là cố ý lấy lòng, muốn kết giao với hắn, dù sao hắn thân là Thiếu Các chủ Huyền Lôi các, không phải ai cũng có thể kết giao, Huyền Lôi các ở Bắc Vực cũng coi như một thế lực không tầm thường, khẽ mỉm cười nói: “Yến lão, trả tiền!”
“Vâng!” Yến Thanh gật đầu, một phen mua bán, sau đó ném cho Dương Khai một chiếc nhẫn không gian.
Dương Khai nhận lấy, thần niệm quét qua, khẽ mỉm cười, quay mặt thu hồi nhẫn không gian, vừa nói: “Bạch thiếu gia, số lượng Nguyên Tinh này dường như hơi không đúng.”
“Không đúng chỗ nào,” Bạch Lộ hơi nhướng mày, quay sang nhìn Yến Thanh nói: “Yến lão, ông kiểm kê cẩn thận chưa?”
Yến Thanh nói: “Một trăm triệu Nguyên Tinh, lão hủ không thể tính sai.”
“Một trăm triệu Nguyên Tinh là không sai…” Dương Khai gật đầu, chuyển câu chuyện nói: “Bất quá, đó chỉ là Hạ phẩm Nguyên Tinh thôi…”
Yến Thanh nghe vậy, biến sắc mặt, nói: “Ngươi muốn không phải Hạ phẩm Nguyên Tinh? Chẳng lẽ vẫn là Trung phẩm?”
“Cái gì?” Bạch Lộ cũng giật mình, một trăm triệu Trung phẩm Nguyên Tinh, đó là một trăm tỷ Hạ phẩm Nguyên Tinh, người này cũng không ngại mở miệng.
“Không không không!” Dương Khai dựng thẳng ngón tay lắc lắc, “Không phải một trăm triệu Trung phẩm Nguyên Tinh… Thiếu gia ta muốn là một trăm triệu Thượng phẩm Nguyên Tinh!”
“Ngươi… ngươi điên rồi!” Bạch Lộ cả người chấn động mạnh.
Một trăm triệu Thượng phẩm Nguyên Tinh, con số này Bạch Lộ đến nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cũng không biết người trước mắt này sao dám nói ra.
Thế lực Huyền Lôi các tuy không tầm thường, nhưng cho dù móc rỗng của cải cũng tập hợp không ra nhiều Thượng phẩm Nguyên Tinh như vậy. Một chiếc Đế cấp lâu thuyền, cho dù không tầm thường, cũng không thể có giá trị lớn như vậy.
Yến lão trong nháy mắt cũng mắt lộ hung quang.
Dương Khai cười nói: “Bạch thiếu gia vừa nãy nói tuyệt không trả giá mà, bây giờ lại muốn đổi ý rồi? Nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra như đinh đóng cột, xem ra uy tín của Bạch thiếu gia không tốt lắm.”
Cơ Dao ở bên hé miệng nở nụ cười.
Lúc trước Dương Khai nói bán lâu thuyền, nàng tuy lòng hơi không muốn, nhưng lời sư tôn nói rồi lại không thể không nghe, cho tới lúc này nàng mới biết, Dương Khai căn bản không hề muốn bán lâu thuyền của nàng, chỉ là đang trêu chọc người ta mà thôi.
Sư tôn lúc nào cũng có nhàn tình nhã trí này…
Trong ký ức của nàng, sư tôn vẫn luôn dáng vẻ lạnh như băng, chỉ khi đối mặt với mấy nàng đệ tử, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt mới có thể tan chảy, nhưng từ trước đến giờ chưa từng giống như ngày hôm nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cơ Dao đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, mày ngài lập tức nhíu lại, mê man đến cực điểm nhìn sang Dương Khai.
Bóng người vĩ đại này cùng dáng vẻ trong ký ức của mình thật giống… không giống lắm.
“Tiểu tử ngươi đùa bỡn ta!” Bạch Lộ giận tím mặt.
Dương Khai hừ lạnh nói: “Bạch thiếu gia lời này sao lại nói thế? Các ngươi ba người không hỏi đúng sai phải trái ngăn cản ta sư đồ hai người đi, còn nhất định phải mua bí bảo lâu thuyền của Dao nhi, thiếu gia ta chỉ là hảo tâm hảo ý giúp thành Bạch thiếu gia mà thôi, Bạch thiếu gia không cảm kích thiếu gia ta thì thôi đi, hà tất vậy ngậm máu phun người. Đừng nói là, Bạch thiếu gia thật sự coi thiếu gia ta là dễ bắt nạt?”
Bạch Lộ vừa nghe, nhất thời lửa giận công tâm, cả người như núi lửa bình thường bốc cháy lên.
Rõ ràng là đối phương đang trêu đùa mình, nhưng qua miệng hắn lại thành có lý, điều này làm cho hắn thật sự tức giận không nhẹ, quát to: “Yến lão, giết cho ta tên khốn này!”
Yến Thanh vốn sát niệm bộc phát, giờ phút này vừa nghe Bạch Lộ dặn dò, còn gì chần chờ, lập tức vồ giết tới.
Bạch Lộ lại vội vàng nói: “Đừng làm tổn thương vị cô nương kia!”
Đến lúc này, hắn còn ghi nhớ sắc đẹp của Cơ Dao, có thể thấy phụ nữ có đặc biệt lợi thế vào thời điểm nào đó là đúng.
Yến lão từ trên trời giáng xuống, một thân đế nguyên cuồn cuộn, tu vị Đế Tôn một tầng cảnh toàn diện bộc phát, một chưởng hướng lâu thuyền đập xuống.
Phòng hộ lâu thuyền dưới uy thế của chưởng này ầm ầm phá nát, không hề phát huy bất kỳ khả năng phòng ngự nào.
Dương Khai ngẩn ngơ, âm thầm cảm thấy không đúng, bởi vì chiếc lâu thuyền này dù sao cũng là một Đế bảo, khả năng phòng hộ không thể kém như vậy, quay đầu nhìn sang Cơ Dao, đã thấy nàng lúc này lại một mặt mờ mịt nhìn mình, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ hỗn loạn.
“Không được!” Trong lòng Dương Khai kinh hãi, cũng không biết chỗ nào có vấn đề, lại khiến Cơ Dao có xu thế tái phát bệnh.
Khoảng thời gian này Cơ Dao cùng ở bên cạnh hắn vẫn an ổn bình tĩnh, nhưng không ngờ lúc mấu chốt này lại xảy ra vấn đề.
Khả năng phòng hộ của lâu thuyền yếu kém như vậy, hiển nhiên là do tâm cảnh của chủ nhân lâu thuyền nổi lên gợn sóng.
“Tiểu tử, dám trêu chọc Thiếu Các chủ nhà ta, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!” Yến lão phá tan phòng hộ lâu thuyền, tự tin tăng nhiều, khí thế hung hăng liền hướng Dương Khai một chưởng vỗ xuống, trong lòng bàn tay này đế nguyên cùng pháp tắc cuồn cuộn, như muốn biến hắn thành thịt nát.
Dương Khai đưa tay, ôm Cơ Dao đang mờ mịt vào lòng, thôi thúc đế nguyên bao phủ nàng, đồng thời một chưởng đón lấy, miệng nói: “Cút!”
Cơ Dao đột nhiên xảy ra vấn đề, hắn cảm thấy lo lắng, cũng không có tâm trạng cùng những người này hồ nháo, cú đánh này giận dữ mà phát ra, căn bản không phải Yến Thanh có khả năng ngăn cản. Mặc dù hắn và Dương Khai đều là Đế Tôn một tầng cảnh, nhưng vượt cấp giết địch đối với Dương Khai luôn là chuyện thường như cơm bữa.
Đừng nói Yến Thanh chỉ là Đế Tôn một tầng cảnh, cho dù là ba tầng cảnh, hắn cũng không sợ.
Oanh…
Tiếng nổ lớn truyền ra, cuồng phong gào thét.
Dưới sự va chạm của đế nguyên, Yến Thanh rên lên một tiếng, như bị sét đánh. Chỉ cảm thấy đế nguyên và pháp tắc của mình như bọt khí, lập tức bị một luồng cự lực tràn đầy đánh tan, sức mạnh khổng lồ này theo cánh tay tràn lan lên, làm nát bét toàn bộ cánh tay hắn, biến thành thịt nát, bay múa khắp trời.
Oa một tiếng, Yến Thanh miệng phun tiên huyết, ngửa mặt hạ bay.
Dương Khai đứng tại chỗ, che chở Cơ Dao, không nhúc nhích, giống như Thần Linh hạ phàm, sâu như hồ, vững như núi.
“Chuyện này…” Bạch Lộ sợ ngây người, trơ mắt nhìn Yến lão hạ bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một mảng lớn tiên huyết, thân thể đột nhiên run rẩy kịch liệt.
Và Nghiêm Tuyết Mạn, người vẫn được hắn ôm vào lòng, cũng mặt cười trắng bệch, răng run lên.
Hai người nào còn không biết lần này đã chọc phải cường địch? Vốn tưởng có Yến lão Đế Tôn cảnh này ở bên thủ hộ, bắt tên thanh niên kia là chuyện dễ dàng, vậy mà kết quả lại hoàn toàn khác với mong muốn của họ, khiến không ai có thể chấp nhận.