» Chương 2627: ngươi đến cùng là ai
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2627: Ngươi rốt cuộc là ai?
Trong thoáng chốc, bốn vị Đế Tôn cảnh cùng lúc lao tới. Tình cảnh này quả thực đáng sợ.
Thạch Thiên Hà bị Dương Khai cầm chân tại chỗ, chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên nặng trịch, như có từng ngọn núi lớn đè lên ngực, khiến nàng không thể thở dốc.
Giữa lúc kinh hãi, công kích của bốn người đã ập tới.
Ầm ầm ầm…
Sau tiếng nổ lớn, Thạch Thiên Hà sợ đến hồn xiêu phách lạc, ngỡ mình chắc chắn đã chết. Thế nhưng, khi định thần nhìn lại, nàng lại kinh ngạc phát hiện mình đã xuất hiện ở một vị trí khác, còn công kích của bốn người kia thì không hề chạm đến nàng mảy may.
Dương Khai che ở phía trước, hai tay bỗng nhiên vỗ một cái, rồi lại kéo ra.
Một đạo nguyệt nhận đen kịt khổng lồ bỗng nhiên thành hình. Bên trong đạo nguyệt nhận đen nhánh ấy tỏa ra một luồng năng lượng khiến người ta kinh sợ run rẩy, tựa như lưỡi hái của tử thần, sẵn sàng đoạt lấy sinh mạng của chúng sinh.
Xèo một tiếng, nguyệt nhận bay vút đi, nhằm thẳng bốn vị Đế Tôn cảnh mà chém tới.
“Không được!” Nghiêm Đông biến sắc, hét lớn.
Trước đó một chiêu thất bại, hắn nhận ra mình đã quá coi thường thực lực của Dương Khai. Thanh niên này tuy quả thực cũng chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng tốc độ lại vô cùng quỷ dị. Có được tốc độ như vậy, khi giao đấu thì hầu như có thể đứng ở thế bất bại rồi.
Khi quay đầu lại, hắn vừa vặn nhìn thấy nguyệt nhận khổng lồ gào thét lao đến, sợ đến mức liên tục lui nhanh. Trong miệng quát lớn: “Mấy vị Trưởng lão mau tránh!”
Hắn nhìn thời cơ nhanh, né tránh cũng nhanh. Nhưng ba vị Trưởng lão của Huyền Lôi Các thì không được lanh lẹ như vậy. Ba người còn đang nghĩ cảnh tượng trước mắt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rõ ràng không thấy Dương Khai có động tác gì, thế mà người lại bỗng nhiên biến mất?
Đợi nghe được Nghiêm Đông nhắc nhở, nguyệt nhận đã lao đến trước mặt.
Ba vị Trưởng lão Huyền Lôi Các cùng nhau hét lớn một tiếng, dồn dập thôi thúc đế nguyên của bản thân, điều động lực lượng pháp tắc ra chống cự.
Xì xì xì xì…
Một màn khiến bọn họ ngơ ngác đến chết lặng xuất hiện. Nguyệt nhận đi đến đâu, như chẻ tre mà phá vỡ đế nguyên cùng pháp tắc của bọn họ, thế như chẻ tre lao thẳng đến.
Phốc…
Một tiếng vang nhỏ, nguyệt nhận đen kịt cắt qua thân thể của vị Trưởng lão Huyền Lôi Các chắn phía trước. Thế không giảm mà chém về phía Trưởng lão thứ hai.
Trưởng lão thứ hai này cũng không thể may mắn thoát khỏi. Đồng dạng bị nguyệt nhận cắt qua.
Đến người Trưởng lão trung niên thứ ba, hắn mới cuối cùng cũng có cơ hội hơi nghiêng người xuống, khiến nguyệt nhận cắt qua cánh tay.
Nghiêm Đông lập tức trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn chằm chằm hai vị Trưởng lão Huyền Lôi Các bị nguyệt nhận cắt qua thân thể. Mắt cũng không dám chớp lấy một cái.
Rầm một tiếng, hai vị Trưởng lão này bỗng nhiên nứt làm đôi, tiên huyết nội tạng từ giữa không trung rải xuống tí tách. Cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm truyền đến. Khiến Nghiêm Đông giật mình vội vàng quay đầu nhìn tới.
Chỉ thấy vị Trưởng lão trung niên thứ ba của Huyền Lôi Các một tay bị chặt đứt tận gốc, tiên huyết liền như suối phun bình thường từ miệng vết thương kia tuôn trào ra. Từ vết cắt, mơ hồ có thể thấy trái tim đang đập trong lồng ngực, bị thương không hề nhẹ.
“Tê…” Nghiêm Đông hít một ngụm khí lạnh, y phục trên người lập tức ướt đẫm mồ hôi. Ngơ ngác quay đầu lại, sợ hãi vạn phần nhìn Dương Khai nói: “Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, đã lập tức giết chết hai vị Trưởng lão Đế Tôn nhất tầng cảnh của Huyền Lôi Các, trọng thương tên còn lại.
Mẹ nó, đây là chuyện mà Đế Tôn nhất tầng cảnh có thể làm được sao? Mẹ nó, đây còn là người sao?
Nghiêm Đông thật sự bị dọa sợ rồi. Nếu không phải Dương Khai vừa nãy chủ động thôi thúc sức mạnh, biểu lộ ra tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, e rằng hắn còn cho rằng Dương Khai là Đế Tôn tam tầng cảnh đang giả vờ giả vịt.
Thạch Thiên Hà đứng sau lưng Dương Khai cũng kinh dị vạn phần, không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Đến lúc này, nàng chợt phát hiện sức mạnh trói buộc mình đã biến mất không còn tăm tích. Mình đã giành lại tự do.
Dương Khai nhếch miệng cười, nói: “Ta là người như thế nào ngươi cũng không biết mà lại tới gây chuyện. Xem ra Nghiêm thành chủ đây là chưa chết bao giờ à.”
“Chết…” Mí mắt Nghiêm Đông co rút lại, liếc mắt nhìn hai vị Trưởng lão Huyền Lôi Các đã chết. Lại nhìn một chút Bạch Du đang khổ sở chống đỡ trông có vẻ không trụ được bao lâu, hắn cắn răng một cái, quay đầu liền hóa thành một đạo cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy.
Hắn không dám ở lại nữa. Đối phương có thể trong khoảnh khắc giết chết hai vị Đế Tôn cảnh có thực lực tương đương với mình, lấy tính mạng của hắn cũng dễ như trở bàn tay. Nếu còn ở lại, e rằng mạng của mình cũng phải giao ở đây.
Thế nhưng, đối mặt với tốc độ xuất quỷ nhập thần của đối phương, Nghiêm Đông thật sự không có tự tin có thể chạy thoát.
Vì vậy, vừa chạy vừa lo sợ bất an quay đầu lại liếc nhìn. Đã thấy Dương Khai vẫn như cũ chỉ đứng tại chỗ, cũng không có ý định đuổi theo.
Tốc độ của Đế Tôn cảnh nhanh chóng biết bao. Chỉ trong chớp mắt, Nghiêm Đông đã chạy không thấy bóng dáng.
Đến lúc này, Nghiêm Đông mới thở hổn hển, trên mặt một trận nghĩ mà sợ, sinh ra một loại cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
Hắn không biết tại sao đối phương không đuổi theo, nhưng nếu để mặc hắn chạy, thì hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Bay đi tiếp mấy chục tức sau, Nghiêm Đông mới lấy lại được một chút cảm giác an toàn. Mặc kệ thanh niên kia tốc độ nhanh đến đâu, nếu mãi đến hiện tại vẫn không có dấu hiệu đuổi theo, thì đã nói rõ hắn đã an toàn.
Ý niệm này còn chưa chuyển xong, Nghiêm Đông bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước không xa.
Chỉ thấy trong hư không phía trước, như mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào một viên đá, gợn sóng từng tầng từng tầng. Rồi sau đó, từ vị trí trung tâm của gợn sóng này, tỏa ra một luồng sóng năng lượng kỳ lạ.
Hoa mắt, một bóng người quỷ dị khiến hắn hồn xiêu phách lạc xuất hiện.
Bạch bạch bạch đạp…
Nghiêm Đông ngơ ngác lùi về sau, một bộ vẻ mặt kinh sợ như ban ngày gặp ma, trợn mắt nhìn Dương Khai nói: “Ngươi làm sao có khả năng…”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, gầm thét nói: “Không gian thần thông!”
Hắn đã nghe nói, võ giả nắm giữ không gian thần thông, lĩnh ngộ pháp tắc không gian đến cực hạn, có thể thực hiện thủ đoạn thần kỳ như không gian dịch chuyển. Nhưng đó chỉ là nghe nói mà thôi. Không gian thần thông đâu phải tùy tiện liền có thể nắm giữ. Lực lượng không gian này vốn cực kỳ khó khăn, kẻ không có duyên dù dốc hết cả đời tinh lực, cũng không thể đặt chân vào đó.
Trong toàn bộ Tinh Giới, quả thật có một người như vậy, trình độ về lực lượng không gian cực sâu, được khen là người số một dưới Đại Đế.
Người kia, chính là Lý Vô Y đại danh đỉnh đỉnh ở Linh Thú đảo Đông vực.
Nghiêm Đông làm sao cũng không nghĩ tới, mình lại sẽ gặp phải một kẻ địch tinh thông lực lượng không gian. Hơn nữa nhìn thủ đoạn của hắn, dường như không kém là bao so với Lý Vô Y.
Thì ra người ta cũng không phải để mặc hắn chạy trốn, mà là chắc chắn sẽ ngăn hắn lại. Có thủ đoạn thần kỳ như không gian dịch chuyển, mặc dù hắn có chạy đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương.
“Nghiêm thành chủ nhãn lực không tệ!” Dương Khai cười ha hả, nụ cười không đạt đến mắt.
Sắc mặt Nghiêm Đông lại biến đổi, cắn răng quát lớn: “Bản Thành chủ liều mạng với ngươi!”
Hắn biết mình không thoát được. Hơn nữa, lấy thủ đoạn đối phương giết chóc Trưởng lão Huyền Lôi Các trước đó mà xem, dù có xin tha cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho mình. Bây giờ muốn sống, chỉ có thể liều mạng với đối phương mới được.
Nghiêm Đông cũng là người quả quyết. Dứt lời, hắn liền toàn bộ sức mạnh bộc phát ra. Trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường đao, thân theo đao đi, ánh đao trùng thiên, một đao chém về phía Dương Khai.
Dương Khai hừ lạnh một tiếng, trong lúc giơ tay, một chưởng vỗ ra.
Dưới sự phun trào của đế nguyên, ánh đao chói mắt kia lập tức băng diệt. Lòng bàn tay chắc chắn, lập tức ấn lên lồng ngực Nghiêm Đông.
Phốc…
Nghiêm Đông phun máu tươi, loạng choạng bay ra, ngã xuống đất, đập ra một cái hố sâu khắp nơi.
Khó khăn lắm mới bò ra từ hố, Nghiêm Đông ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Dương Khai đang từ từ bay xuống, tê dại quát lên: “Ngươi không phải Đế Tôn nhất tầng cảnh. Ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Đế Tôn nhất tầng cảnh, làm sao có thể nhẹ nhàng một chưởng liền đánh mình thành trọng thương? Đế Tôn nhất tầng cảnh, làm sao có thể trong nháy mắt giết chết hai vị, làm bị thương một vị Trưởng lão Huyền Lôi Các?
Nghiêm Đông hầu như có thể khẳng định, Dương Khai tuyệt đối đã che giấu tu vi, rồi cố ý đến trêu đùa bọn họ.
Buồn cười cho nhóm người bọn họ đều cho rằng Cơ Dao mới là người lợi hại nhất, kết quả lại đụng phải kẻ khó chơi.
“Ngươi đoán!” Dương Khai nháy mắt với hắn một cái. Trong khoảnh khắc, trên tay lại thêm ra một đạo nguyệt nhận đen kịt. Chỉ có điều đạo nguyệt nhận này lại không to lớn như đạo trước.
Dù là vậy, cảm nhận được sóng năng lượng ẩn chứa trong đó, cũng khiến Nghiêm Đông mặt xám như tro tàn. Đây chính là thủ đoạn ngưng tụ từ lực lượng không gian. Dưới sự gia trì của pháp tắc không gian, hắn căn bản không có sức chống cự.
“Chờ đã…” Nghiêm Đông vội vàng hét lớn. Nếu không đấu lại người ta, bây giờ chỉ có thể xin tha mạng sống.
Dương Khai nhưng căn bản không có ý định cho hắn mở miệng nói chuyện. Cong ngón tay búng một cái, nguyệt nhận liền bay về phía Nghiêm Đông.
Một tiếng vang nhỏ, nguyệt nhận cắt qua thân thể Nghiêm Đông. Vị Thành chủ Thái Bình thành này lập tức trợn trừng con ngươi ngã xuống. Ngã xuống đất xong, thân thể lập tức nứt làm đôi.
Dương Khai đưa tay vẫy vẫy, gỡ lấy giới không gian trên tay hắn. Lúc này mới thoáng lắc mình, quỷ dị biến mất tại chỗ.
Đợi đến khi xuất hiện lần nữa, người đã trở lại bên cạnh Thạch Thiên Hà.
Tiếng đánh nhau truyền đến, Dương Khai liếc mắt nhìn, phát hiện Cơ Dao cùng Bạch Du vẫn đang liều chết quyết chiến. Chỉ có điều Bạch Du giờ phút này một thân chật vật, tóc tai bù xù, trên người nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa. Nhưng đáng tiếc, dưới ảnh hưởng của ý cảnh băng hàn của Cơ Dao, tiên huyết vừa chảy ra đã bị đông cứng lại.
Mà toàn thân Bạch Du càng là tóc kết sương, hành động chậm chạp.
Có thể thấy được, pháp tắc cùng ý cảnh hắn lĩnh ngộ, căn bản không thể so sánh với Cơ Dao. Bị thua tử vong chỉ là chuyện sớm muộn.
“Tiền bối, đây là giới không gian của ba người kia.” Thạch Thiên Hà thấy Dương Khai trở về, cung kính đưa ba viên giới không gian tới.
Vị Trưởng lão Huyền Lôi Các trọng thương trước đó cũng đã chết rồi. Dương Khai đã lấy tính mạng của hắn trước khi đuổi giết Nghiêm Đông.
Giờ phút này nơi đây, mùi máu tanh nồng nặc, trên đất tràn đầy ruột gan đủ màu và tiên huyết đỏ thẫm, giống như địa ngục nhân gian.
“Ừm.” Dương Khai gật đầu, không khách khí cất ba viên giới không gian đi. Cùng với giới không gian lấy được từ Nghiêm Đông trước đó đặt cùng một chỗ. Thoáng điều tra một phen, phát hiện mấy tên này vẫn tính là giàu có. Đặc biệt là trong giới chỉ của Nghiêm Đông, số lượng nguyên tinh không ít, cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo.
“Tiền bối…” Thạch Thiên Hà nhỏ giọng gọi. Từ khi Dương Khai thể hiện ra thực lực khủng bố này, nàng giờ đây nhìn Dương Khai ánh mắt đều có gì đó không đúng. Không còn tùy ý như trước, mà có một loại kính nể như nhìn ngọn núi cao. “Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai vậy?”
“Ta? Ta gọi Dương Khai!” Dương Khai nhếch miệng cười với nàng.