» Chương 2629: Sư tỷ muội gặp lại

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2629: Sư tỷ muội gặp lại

“Chia cắt đệ tử Băng Tâm Cốc?” Dương Khai trừng lớn mắt, lộ vẻ kinh sợ.

Phương Minh Huy mặt mày lộ vẻ cười bỉ ổi, nói: “Băng Tâm Cốc toàn là nữ đệ tử, ai nấy băng thanh ngọc khiết, lạnh như băng, lại thêm thiên tư hơn người, ai có thể có được một, hai người thì còn gì bằng.”

Ở Bắc Vực, Băng Tâm Cốc có danh tiếng lớn. Nữ đệ tử Băng Tâm Cốc đối với những thế lực nhỏ bé mà nói, đều như nữ thần vậy, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không dám khinh nhờn. Từ xưa đến nay, vô số nam tử Bắc Vực lấy việc cưới được đệ tử Băng Tâm Cốc làm vinh dự. Nhưng thật sự làm được lại không có bao nhiêu người. Nay Vấn Tình Tông ra chiêu hiền lệnh, lập tức khiến vô số nam tử Bắc Vực điên cuồng. Những phần thưởng kia thì thôi, lỡ lập được công lao gì, đợi diệt Băng Tâm Cốc xong, có thể chia cắt một, hai nữ đệ tử Băng Tâm Cốc làm nô tỳ cũng là chuyện nở mày nở mặt. Dù cưới về làm chính thất cũng không mất mặt, chỉ khiến người khác ganh tỵ mà thôi.

“Các ngươi cũng là vì đệ tử Băng Tâm Cốc mà đến?” Dương Khai ngạc nhiên nhìn Phương Minh Huy. Tên này tuy già rồi, nhưng không ngờ còn có tâm tư này.

Phương Minh Huy cười khổ nói: “Không dám mơ ước xa vời. Chỉ cầu có thể tùy tiện được chút phần thưởng của Vấn Tình Tông, đủ cho gia tộc Phương ta hưởng dụng nhiều năm. Nếu có thể quy thuận Vấn Tình Tông, thì dĩ nhiên không còn gì tốt hơn.”

Dương Khai cười ha hả nói: “Hiện tại Vấn Tình Tông mời chào bao nhiêu người rồi?”

“Chắc chắn có trăm ngàn người. Đa số là những gia tộc, thế lực như Phương gia ta, cũng có một vài tông môn hạng hai, hạng ba đến đây hiệu lực.”

“Các ngươi không sợ Băng Tâm Cốc ngày sau lật mình, tìm các ngươi tính sổ sao?”

Phương Minh Huy lắc đầu nói: “Băng Tâm Cốc không có cơ hội.”

“Lời này có ý gì?” Dương Khai nhíu mày.

Phương Minh Huy nói: “Cụ thể tiểu nhân cũng không rõ lắm. Chỉ biết bây giờ bên Vấn Tình Tông có hai vị cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh. Tổ sư Băng Tâm Cốc Băng Vân tuy cũng là tu vi này, nhưng cũng chỉ có một người thôi, sao có thể chống lại Vấn Tình Tông? Tranh đấu nhiều năm, Băng Tâm Cốc càng thương vong nặng nề. Nếu không như vậy, các nàng cũng không đến nỗi rút về Băng Tâm Cốc, dựa vào Hộ Tông Đại Trận mới có thể kéo dài hơi tàn. Hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Dương Khai hỏi.

Phương Minh Huy khẽ cười nói: “Băng Tâm Cốc không chống đỡ được bao lâu. Ngắn thì nửa tháng, lâu thì một tháng. Băng Tâm Cốc tất bại.”

Dương Khai hừ nói: “Ngươi chỉ là Đạo Nguyên nhị tầng cảnh, sao lại tự tin lớn thế?”

Phương Minh Huy nhìn quanh một chút, vẻ cẩn thận từng li từng tí, mới thấp giọng nói: “Phong Huyền Tông chủ mời đại sư Nam môn đến đây, đang nghiên cứu phá trận. E rằng không bao lâu sẽ có manh mối. Đến lúc đó Hộ Tông Đại Trận của Băng Tâm Cốc vừa vỡ, chúng ta dốc sức một đòn, Băng Tâm Cốc còn sức phản kháng sao?”

Đứng sau lưng Dương Khai, Cơ Dao và Thạch Thiên Hà nghe thấy thì sắc mặt thay đổi liên tục. Đến giờ khắc này càng tái nhợt cả mặt.

Phương Minh Huy luyên thuyên nói một hồi, lúc này mới lên tiếng nói: “Vị đại nhân này, ngươi có muốn tham dự một chút không? Hiện tại Vấn Tình Tông đang chiêu hiền nạp sĩ, với thực lực của đại nhân, chắc chắn bên Vấn Tình Tông rất hoan nghênh.”

Dương Khai nhíu mày nói: “Ta cũng có thể sao?”

Phương Minh Huy gật đầu nói: “Tự nhiên. Chỉ cần đến thành Băng Luân đăng ký một chút, nói rõ lai lịch của mình, là có thể vì Vấn Tình Tông ra sức. Đến lúc đó chỗ tốt tự nhiên không thiếu. À phải rồi, vẫn chưa hỏi đại nhân đến từ phương nào đây? Nếu có liên quan gì đến Băng Tâm Cốc, bên Vấn Tình Tông sẽ không cần.”

Lần này Dương Khai còn chưa mở miệng nói chuyện, Cơ Dao đã tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Bổn cung Băng Tâm Cốc Cơ Dao!”

Một lời nói ra, sắc mặt Phương Minh Huy và những người khác đại biến, cùng nhau lùi về sau. Mấy người Phương gia sao cũng không ngờ. Mình cùng người ta ở đây chậm rãi nói chuyện lâu như vậy, đối phương lại là người Băng Tâm Cốc. Không phải nói người Băng Tâm Cốc đều trốn trong tông môn không dám ra ngoài sao, hơn nữa cả Hộ Tông Đại Trận cũng đã mở ra rồi, mấy người này làm sao ra được?

“Chạy!” Phương Minh Huy quả nhiên là người quyết đoán, biết mình vừa nãy nói một phen lời chắc chắn khiến đối phương không vui. Hét lớn một tiếng, liền muốn thoát khỏi nơi đây.

Bốn tên võ giả Phương gia đi theo sau hắn cũng phản ứng rất nhanh, dồn dập thôi thúc nguyên lực. Còn chưa kịp rời khỏi chỗ, một luồng ý cảnh lạnh thấu tâm can liền bỗng nhiên tràn ngập ra. Răng rắc răng rắc… Một trận tiếng vang nhẹ, khắp nơi trở thành vùng đất lạnh, ngay cả không gian kia dường như cũng bị đóng băng. Năm người thoáng chốc định trụ tại chỗ, không thể động đậy.

“Lưu hắn một mạng!” Dương Khai vội vàng quát một tiếng.

Cơ Dao cau mày, nhưng vẫn thu lại chút sức mạnh, chỉ đóng băng bốn võ giả Phương gia khác thành tượng đá, chỉ còn lại Phương Minh Huy một người. Hắn cứng đờ đứng đó, môi bị đông cứng ô thanh, răng run lên bần bật, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại nhân tha mạng! Ta Phương gia từ khi quy thuận Vấn Tình Tông đến nay, chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Băng Tâm Cốc. Chúng ta đều chỉ dò xét ở ngoại vi, căn bản không làm thương tổn bất kỳ đệ tử Băng Tâm Cốc nào.”

Dương Khai vỗ nhẹ lên vai hắn, trực tiếp khiến hắn quay đầu hôn mê bất tỉnh. Đưa tay đề trụ hắn, lúc này mới vẫy tay áo lớn, chấn nát bốn đệ tử Phương gia bị đông thành tượng đá thành bột mịn.

“Sư tôn, lưu tính mạng hắn làm chi?” Cơ Dao mắt đẹp lạnh lẽo nhìn Phương Minh Huy đang ngất đi, hơi khó hiểu.

“Hắn vừa mới nói với chúng ta chuyện gì, cần phải nói lại với một người khác một chút. Có lẽ, còn có thể từ trong miệng hắn tìm hiểu ra một ít tin tức khác.” Dương Khai nhàn nhạt giải thích một chút, lúc này mới chào hỏi: “Về cốc!”

“Phải!” Cơ Dao và Thạch Thiên Hà dồn dập đồng ý.

Pháp tắc không gian phun trào dưới, Dương Khai bao vây hai nữ, thân hình loáng một cái, liền biến mất tại chỗ. Đợi đến khi xuất hiện trở lại, một nhóm ba người đã đến bên ngoài Hộ Tông Đại Trận của Băng Tâm Cốc. Hộ Tông Đại Trận này cực kỳ kiên cố to lớn, hiện ra một cái lồng ánh sáng nửa trong suốt, bao phủ toàn bộ Băng Tâm Cốc. Nhìn từ xa, như thể có một cái chén lớn úp trên mặt đất vậy. Màn ánh sáng bên trong mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ.

Một Hộ Tông Đại Trận như vậy, tuyệt đối không dễ dàng công phá. Vấn Tình Tông tuy thực lực không tầm thường, nhưng mạnh mẽ tấn công không hạ, cũng chỉ có thể mời đại sư trận pháp đến phá trận. Tuy nhiên, chống đỡ một đại trận như vậy, tiêu hao nguyên tinh chắc chắn cũng là con số khổng lồ. Trong tình huống bình thường, chỉ khi tông môn gặp tai họa diệt môn, Hộ Tông Đại Trận này mới được mở ra hoàn toàn.

Trước đó ở trên núi Tuyết này quan sát hồi lâu, Dương Khai đối với quy luật dò xét xung quanh đây cũng đã hiểu rõ. Giờ khắc này dẫn Cơ Dao và Thạch Thiên Hà đến đây, cũng không làm kinh động ai.

“Dao nhi, mở trận!” Thần niệm của Dương Khai quét ra, một mặt cảnh giác xung quanh, một mặt dặn dò Cơ Dao nói.

“Phải!” Cơ Dao gật đầu, vội vàng từ trong giới không gian của mình lấy ra một khối lệnh bài, rót đế nguyên vào, khẽ vẫy về phía màn ánh sáng trước mắt.

Một đạo huyền quang bắn ra, màn ánh sáng này lập tức nứt ra một vết nứt. Không đợi lỗ hổng liền lại, Dương Khai mấy người liền đã nối đuôi nhau mà vào. Hộ Tông Đại Trận này người ngoài không mở ra được, thế nhưng Cơ Dao thân là Tam đệ tử dưới trướng Băng Vân, tự nhiên có phương pháp mở ra.

“Người nào!”

Ba người còn chưa đứng vững thân hình, một tiếng khẽ kêu liền đã truyền ra. Tiếp theo bên kia một luồng ánh kiếm hiện ra, một bộ thân thể mềm mại quấn trong ánh kiếm, như sao băng từ Cửu Thiên giáng xuống, chói mắt như cầu vồng. Đế ý trong nháy tức tràn ngập, khí tức băng hàn đột ngột giáng xuống, khiến Thạch Thiên Hà không khỏi run lập cập.

“Thất sư muội? Là Thất sư muội sao?”

Sát chiêu tập đến, Cơ Dao thậm chí không có tâm tư chống đỡ, chỉ nhìn chằm chằm bóng người quấn trong ánh kiếm kia, run giọng hô.

“Hả?” Ánh kiếm bên trong truyền đến một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo ánh sáng tan đi, lộ ra một đạo bóng dáng nhỏ bé. Thân ảnh kia rơi xuống đất sau khi, cầm trong tay trường kiếm, ngưng mắt nhìn về phía trước.

“Thất sư muội!” Cơ Dao thân thể mềm mại run rẩy, kêu lên.

“Tam… Tam sư tỷ!” Bên kia, bóng dáng nhỏ bé cũng trong nháy mắt kích động, hầu như không thể tin được mắt của mình. Hô xong sau khi còn dùng sức dụi mắt, phát hiện đứng trước mắt nàng quả nhiên là Tam sư tỷ Cơ Dao đã mất tích nhiều năm không hề tin tức.

Bốn mắt đối diện, hai người sư tỷ muội đều vô cùng kích động, thân hình chao đảo chạy về phía nhau, rất nhanh ôm chầm lấy nhau.

“Tam sư tỷ, ngươi cuối cùng cũng trở về. Ngươi những năm này đi đâu vậy!” Bóng dáng nhỏ bé này nhào vào lòng Cơ Dao, nghẹn ngào hỏi.

Mắt Cơ Dao cũng đỏ hoe, nhưng vẫn cố nén nỗi lòng trào dâng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của thân ảnh kiều tiểu, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, để các ngươi lo lắng rồi.”

Lúc này, một số nữ đệ tử Băng Tâm Cốc nghe thấy động tĩnh cũng đều chạy tới, xung quanh thoáng chốc thêm hơn trăm người. Ai nấy cầm trong tay lợi kiếm, sát khí đằng đằng, còn tưởng là có ngoại địch xâm lấn. Tuy nhiên, vừa thấy Thất sư thúc của mình lại ôm một cô gái, thân mật không kẽ hở, lại tất cả đều ngẩn người. Nghe lại lời đối thoại của hai người sau khi, một đám nữ đệ tử Băng Tâm Cốc dồn dập bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Đây là vị Tam sư thúc kia à!”

“Cái gì? Nàng chính là vị sư thúc Cơ Dao đã mất tích rất nhiều năm?”

“Đúng, chính là nàng. Ta ở cấm địa đã thấy chân dung của nàng, sẽ không nhận sai.”

“Sư thúc Cơ Dao quả nhiên trở về…”

“Tông môn nguy nan, sư thúc trở về, sư môn may mắn à. Tổ sư nhất định sẽ rất vui.”

“Lần này cốc loại cuối cùng cũng coi như có một tin vui.”

Một đám nữ tử líu ríu, phảng phất một đám chim sơn ca như thế, ồn ào không ngớt, nhưng đều truyền đi khí tức vui sướng.

“Sư muội?” Lại có một tiếng gọi duyên dáng truyền ra. Trong đám người, một nữ tử vóc người cao gầy, mặt mày thanh tú kinh ngạc nhìn Thạch Thiên Hà đứng sau lưng Dương Khai, giật mình hô: “Thiên Hà sư muội?”

Thạch Thiên Hà nghe tiếng hướng bên kia nhìn tới, thân thể mềm mại khẽ run lên, cố nén kích động trong lòng, run giọng nói: “Ngu sư tỷ!” Nàng thần thái có chút câu nệ và khiếp đảm, dường như có hơi không dám đi đối mặt với vị Ngu sư tỷ kia, như đứa trẻ làm sai chuyện vậy.

Dương Khai nghe vậy quay đầu nhìn sang bên kia một chút, nhớ tới Nghiêm Đông trước đó, lập tức rõ ràng nữ tử cao gầy này chính là Ngu Đan mà hắn nhắc tới.

Ngu Đan bước ra, đến trước mặt Thạch Thiên Hà, trên dưới đánh giá nàng một chút, mỉm cười nói: “Nhiều năm không gặp, sư muội gầy gò. Những năm này ở bên ngoài, có phải bị ủy khuất rồi không.”

Mắt Thạch Thiên Hà đỏ lên, mím môi lắc đầu, nước mắt lập tức chảy ra.

“Được rồi đừng khóc, sư tôn những năm này cũng vẫn nhớ ngươi đấy. Ngươi trở về là tốt rồi.” Ngu Đan vừa nói chuyện, nhẹ nhàng lau chùi nước mắt chảy xuống của Thạch Thiên Hà.

Nhưng nước mắt lại như chuỗi trân châu đứt đoạn, lau xong một chuỗi lại một chuỗi, làm sao lau cũng không hết.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 3388: Ngươi mới vừa nói cái gì?

Chương 3387: Cơ duyên chi thuyết

Chương 3386: Bản tọa từng có một hảo hữu