» Chương 2637: Lòng thích cái đẹp
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2637: Lòng thích cái đẹp
Đây là một khối lệnh bài, một khối kim quang xán lạn lệnh bài, vừa nhìn liền biết lai lịch không tầm thường.
Tôn Bình tiếp nhận, vuốt nhẹ một trận, mỉm cười nói: “Nghe nói quý điện đệ tử lệnh bài phân làm bốn loại, chia ra làm thiết lệnh, đồng lệnh, ngân lệnh cùng kim lệnh, chỉ có những đệ tử quan trọng nhất mới nắm giữ lệnh bài màu vàng óng, nhìn dáng dấp đây chính là Thanh Dương kim lệnh.”
Lệnh bài chất liệu đặc thù, không phải giả mạo, điểm này Tôn Bình vẫn có thể nhìn ra.
Khối kim lệnh này của Dương Khai tự nhiên không phải hàng giả, chính là năm đó Cao Tuyết Đình tự mình giao cho hắn, tuy nói Thanh Dương Thần Điện chưa chính thức kết nạp Dương Khai, nhưng đưa hắn một viên Thanh Dương kim lệnh, cũng coi như hắn là đệ tử ký danh của Thần Điện.
Hắn lần này đến đây, sở dĩ chọn Tiêu Bạch Y làm đối tượng giả mạo, cũng là vì trên tay có Thanh Dương kim lệnh.
“Sai rồi.” Dương Khai khẽ mỉm cười, cải chính nói: “Chúng ta Thần Điện lệnh bài không phải bốn loại, mà là năm loại.”
“Năm loại?” Tôn Bình nhíu mày.
Dương Khai nói: “Các Trưởng lão nắm giữ chính là ngọc lệnh!”
“Thì ra là vậy.” Tôn Bình hơi gật đầu, cũng không biết có tin hay không, dù sao chuyện của Thanh Dương Thần Điện hắn hiểu biết thực sự không nhiều, nhưng thấy Dương Khai nói có sách mách có chứng, ngược lại không giống như đang giả mạo.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi chần chờ.
Một Đế Tôn cảnh xin gia nhập Vấn Tình Tông, tuyệt đối là tin tốt, không chừng trong đại chiến có thể giúp đại ân, nhưng mấu chốt là hắn không cách nào xác định lai lịch của Dương Khai có thuần khiết hay không.
Nếu từ chối, Tôn Bình lại không nỡ, càng khiến thế nhân cười nhạo Vấn Tình Tông nhát gan.
Nghĩ một trận, Tôn Bình bỗng nhiên quay đầu nhìn một thanh niên đệ tử truyền âm một câu gì.
Thanh niên đệ tử kia nghe vậy, lập tức đứng dậy, tiến lên ôm quyền với Dương Khai nói: “Tào Húc gặp vị sư huynh này.”
Dương Khai liếc mắt đánh giá hắn một chút, cũng không phản ứng, không biết người này phụng mệnh Tôn Bình đứng dậy làm gì.
Tào Húc nói tiếp: “Mấy năm trước Toái Tinh Hải mở ra, tại hạ may mắn tiến vào, từng gặp mấy vị thanh niên Tuấn Ngạn Nam Vực!”
Dương Khai nghe vậy trong lòng giật mình, thầm kêu không tốt.
Hắn giả mạo Tiêu Bạch Y, chủ yếu là nghĩ không ai nhận ra Tiêu Bạch Y. Mà mình lại có Thanh Dương kim lệnh trong tay, thật thật giả giả, có thể nói là kế sách không sơ hở.
Nhưng bây giờ nghe tên Tào Húc này nói, hắn lại từng đi Toái Tinh Hải. Còn thấy một số võ giả Nam Vực.
Nếu hắn nhận ra Tiêu Bạch Y, mình là hàng giả sẽ bị chọc thủng ngay lập tức.
“Ồ?” Trong lòng Dương Khai thấp thỏm, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc, nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Tiêu mỗ cũng từng đi Toái Tinh Hải, nhưng chưa từng thấy các hạ.”
Tào Húc cười khổ nói: “Tại hạ tu vi thấp kém, sợ là không lọt mắt Tiêu sư huynh, tự nhiên chưa từng thấy.”
Chưa từng thấy! Dương Khai dũng khí nhất thời đủ, nói: “Thật sao? Nhưng các hạ hiện tại nhảy ra, có gì chỉ giáo?”
Tào Húc vội nói: “Không dám, tại hạ tuy chưa từng thấy bằng hữu Thanh Dương Thần Điện, nhưng có gặp mấy người Nam Vực khác, đặc biệt ấn tượng sâu sắc với một người tên Vô Thường. Tiêu sư huynh nếu đến từ Nam Vực, hẳn là biết hắn.”
“Vô Thường à…” Dương Khai hơi gật đầu, Thiên Vũ Thánh Vô Thường. Trời sinh Âm Dương song sinh thể, hung mãnh cực kỳ, hắn tự nhiên ấn tượng rất sâu.
Không để ý tới Tào Húc, Dương Khai quay đầu nhìn về phía Tôn Bình vẫn đang quan sát mình, đưa tay trước mặt một điểm, hình ảnh một nhân vật liền nổi lên.
Dương Khai nói: “Tôn Trưởng lão, ngươi để Tào Húc hỏi những thứ này, không phải muốn xác nhận thân phận của ta, bây giờ ngươi có thể hỏi hắn. Hình ảnh này có phải Vô Thường hay không.”
Tôn Bình lập tức quay đầu nhìn Tào Húc, người sau khẽ gật đầu, xác nhận không sai.
Tôn Bình cười to: “Xem ra Tiêu công tử quả nhiên là cao đồ Thanh Dương Thần Điện không nghi ngờ.”
Có thể ngưng ra hình ảnh võ giả Nam Vực, lại có Thanh Dương Thần Điện kim lệnh trong tay. Chuyện này thực sự không có gì đáng nghi ngờ.
Dương Khai mỉm cười nói: “Nói vậy, ta có thể ở lại?”
Nụ cười Tôn Bình hơi thu lại, nghiêm nghị nói: “Còn một vấn đề cuối cùng.”
Dương Khai bực tức nói: “Các ngươi có phiền hay không, thiếu gia ta đến giúp các ngươi Vấn Tình Tông giải nạn, không phải đến để các ngươi tra hỏi, Tôn Trưởng lão lại nhiều lần làm khó dễ thiếu gia ta. Rốt cuộc là có ý gì? Vấn Tình Tông tuy ghê gớm, nhưng ta Thanh Dương Thần Điện chưa chắc đã sợ.”
Hắn lôi kéo da hổ làm cờ lớn, tại chỗ liền bùng nổ, khiến các võ giả xung quanh xem trợn mắt ngoác mồm, thầm nghĩ quả nhiên là đệ tử xuất thân đại tông môn, ở sân nhà người ta càng không chút khiếp, đổi lại bọn họ nào có gan này.
Tôn Bình lại cười híp mắt nói: “Tiêu công tử bớt giận, đừng động khí, có lời gì mọi người nói chuyện tử tế.”
Dương Khai nhe răng nói: “Lão già, một vấn đề cuối cùng thôi! Ngươi nếu còn dài dòng nữa, thiếu gia ta lập tức đi ngay.”
“Tuyệt đối là cái cuối cùng.” Tôn Bình nghiêm mặt nói.
Dương Khai một mặt khó chịu nói: “Hỏi đi.”
Tôn Bình nói: “Tiêu công tử xuất thân Thanh Dương Thần Điện, hẳn là không thiếu vật tư tu luyện, nhưng chẳng biết vì sao muốn tiếp Chiêu Lãm Lệnh của Vấn Tình Tông ta?”
Dương Khai cười ngạo nghễ, chiếc quạt giấy trong tay lại bắt đầu rung rung, chậm rãi nói: “Vật tư tu luyện thiếu gia ta đương nhiên không thiếu, nói không khách khí, những lợi ích quý tông hứa hẹn, thiếu gia ta chưa chắc để vào mắt. Bất quá…” Nói tới chỗ này, Dương Khai bỗng nhiên bắt đầu cười hắc hắc, nụ cười ấy có vẻ hèn mạt đến cực điểm, như một con hồ ly trộm gà.
“Tuy nhiên làm sao?” Tôn Bình hỏi.
Dương Khai nhìn quanh, thấp giọng nói với Tôn Bình: “Tôn Trưởng lão, thiếu gia ta đối với nữ tử xinh đẹp của Băng Tâm Cốc rất hứng thú, không biết trận chiến này kết thúc, quý tông có thể cho ta chọn vài đệ tử Băng Tâm Cốc mang về làm hầu gái không.”
Tôn Bình hiểu ý cười, gật đầu nói: “Nguyên lai Tiêu công tử có ý định này.”
Nghe Dương Khai nói muốn đệ tử Băng Tâm Cốc, hắn quả thực yên tâm không ít, dù sao một Đế Tôn cảnh đến đây tiếp Chiêu Lãm Lệnh, nếu không có nhu cầu gì, vậy thì quá kỳ quái.
Hiện tại Tiêu công tử này ham sắc đẹp, điều này cũng có thể hiểu được.
“Lòng thích cái đẹp, ai cũng có.” Dương Khai cười hì hì nói.
Tôn Bình vuốt râu dưới cằm, gật đầu nói: “Cái này không thành vấn đề, thật sự phá được Băng Tâm Cốc, với tu vi thực lực của Tiêu công tử, tự nhiên có thể phân được một vài đệ tử Băng Tâm Cốc. Chắc chắn Tông chủ đại nhân cũng sẽ không từ chối, yêu cầu này của Tiêu công tử, lão phu làm chủ đáp ứng rồi.”
“Mười người được không?” Dương Khai nhướng mày.
Tôn Bình bật cười nói: “Tiêu công tử khẩu vị cũng lớn quá rồi đó? Đệ tử Băng Tâm Cốc bây giờ chỉ có 7000 thôi, nhưng Vấn Tình Tông ta có 100 ngàn đại quân, dù đến lúc phân phối, Tiêu công tử cũng không thể được mười người.”
“Tám người.” Dương Khai mặc cả.
“Nhiều nhất hai người thôi.” Tôn Bình nói lời nói thật.
Dương Khai giậm chân nói: “Quý tông cũng quá keo kiệt chứ?”
Tôn Bình lắc đầu nói: “Không phải bản tông keo kiệt, chỉ là sói nhiều thịt thiếu thôi.”
Dương Khai thở dài nói: “Tôn Trưởng lão, thiếu gia ta cũng không dối gạt ngươi, thiếu gia ta những ngày này khổ lắm. Trong thần điện, thực ra thiếu gia ta sớm có một mối hôn sự, nhưng vị hôn thê này của ta lại ương ngạnh hung hăng, lại xấu xí vô cùng, vì vậy ta mới trốn xa Nam Vực, đến Đông Vực này rèn luyện, trong nhà hãn thê khó chiều, ta tìm vài hầu gái xinh đẹp cũng được chứ? Tôn Trưởng lão ngươi hãy xem ở việc ta sống khổ sở thế này mà cho thêm vài người đi.”
Trong đại điện, nhất thời truyền ra một trận cười trộm, mọi người đều cười trên nỗi đau khổ của người khác. Ngay cả Tôn Bình cũng không nhịn được cười.
Nhưng hắn lại không có tâm tư nghe chuyện riêng tư của Dương Khai, chỉ đưa tay gọi: “Tào Húc, đưa Tiêu công tử đi tìm Phong Trì trưởng lão, để hắn sắp xếp nhiệm vụ cho Tiêu công tử!”
“Vâng!” Tào Húc đáp, đưa tay làm hiệu nói: “Tiêu công tử xin mời!”
Dương Khai không đi, vẫn kêu la: “Tôn Trưởng lão, điều kiện chúng ta nói lại đi.”
Tôn Bình nào còn để ý đến hắn, thân hình lóe lên liền không thấy bóng dáng.
Dương Khai bùi ngùi thở dài, một mặt không vui bước ra ngoài, nơi hắn đi qua, mọi người đều né tránh.
Ra Chiêu Hiền Quán, Dương Khai vẫn ủ rũ không vui.
Tào Húc cũng không dám chọc giận hắn, chỉ im lặng dẫn đường phía trước, rất nhanh ra khỏi Băng Luân thành.
“Chúng ta đi đâu?” Một lúc lâu sau, Dương Khai mới đột nhiên mở miệng hỏi.
Tào Húc trả lời: “Đi tìm Phong Trì trưởng lão, ngài ấy sẽ an bài nhiệm vụ cho ngươi.”
“Phong Trì trưởng lão…” Dương Khai nhíu mày, nói: “Nghe nói Tông chủ quý tông cũng họ này, vị Phong Trì trưởng lão này…”
Tào Húc cười nói: “Phong Trì trưởng lão là đường đệ của Tông chủ, vì vậy tuy tu vi chỉ có Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng địa vị trong tông chỉ dưới Tông chủ và Phó Tông chủ, việc vây khốn Băng Tâm Cốc bây giờ là do ngài ấy phụ trách.”
“Thì ra là vậy!” Dương Khai gật gù, lại nói: “Vậy Tông chủ và Phó Tông chủ đại nhân quý tông đâu? Thiếu gia ta mới đến đây, có lẽ nên đi bái kiến để không thất lễ chăng.”
Trong mắt Tào Húc lóe lên vẻ khinh bỉ bí mật, nghĩ thầm Tông chủ, Phó Tông chủ há lại muốn bái kiến là bái kiến, nhưng rất nhanh thu lại, trong miệng trả lời: “Tông chủ tọa trấn Băng Luân thành, Phó Tông chủ đại nhân cũng ở trong Băng Luân thành.”
“Vậy à, vậy lần sau đi, luôn có cơ hội gặp mặt.” Dương Khai bất chợt mỉm cười, cũng không ép buộc.
Rất nhanh, hai người đến một thung lũng cách Băng Tâm Cốc chưa đầy 300 dặm, trong thung lũng này dựng rất nhiều nhà gỗ, nhiều võ giả đang ra vào trong đó, trên trời cao cũng có không ít người bay tới bay lui, xem ra khá náo nhiệt.
Dương Khai liếc mắt nhìn, trong lòng hơi chùng xuống.
Nhiều võ giả tụ tập nơi đây, một khi Hộ Tông Đại Trận của Băng Tâm Cốc bị phá, 7000 đệ tử Băng Tâm Cốc căn bản vô lực chống đối.
Tào Húc dẫn Dương Khai đến trước một căn nhà gỗ khá cao to, cung kính nói: “Phong trưởng lão, đệ tử Tào Húc cầu kiến.”
“Vào đi!” Bên trong lập tức truyền ra tiếng một người.
Tào Húc khẽ gật đầu với Dương Khai, rồi dẫn hắn đi vào.
Vào trong nhà, lập tức nhìn thấy một khối trận bàn khổng lồ đặt giữa nhà, trận bàn này như một màn hình chiếu, bên trên lấp lánh ánh sáng, còn có một đường viền địa thế rõ ràng.
Dương Khai lướt qua, chấn động trong lòng, lập tức nhận ra đường viền địa thế kia chính là Băng Tâm Cốc, không biết trận bàn này là thứ quỷ quái gì, lại có thần hiệu như vậy.
Lúc này, một lão già trung niên đang thấp giọng dặn dò gì đó với người khác, người kia tuân lệnh, vội vàng quay người ra ngoài, vẻ vội vã.
Chờ người kia đi rồi, lão già trung niên này lại chăm chú nhìn trận bàn trước mắt một trận, trong miệng bỗng nhiên phát ra một trận cười gằn.