» Chương 2679: Long Tộc

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chúc Tình hít sâu một hơi, đáp: “Ta thấy Tổ Long Bổn Nguyên.”

“Lời ấy thật không?” Thanh âm già nua trở nên vô cùng kích động.

“Phải!” Chúc Tình gật đầu, “Ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không có lỗi.”

“Ở đâu chứng kiến? Lúc nào chứng kiến? Mau! Đem hết thảy ngươi thấy nói rõ cho ta biết.”

Chúc Tình liền kể lại chuyện xảy ra sau khi gặp Dương Khai, nhưng cố tình giấu đi chuyện bị Dương Khai mỗ một trận. Dù sao là thân nữ nhi, việc này nói ra thật mất mặt, nàng không chịu nổi.

Hồi tưởng lại sự thô bạo của Dương Khai, Chúc Tình không khỏi nghiến răng căm hận. Chẳng bao giờ nghĩ lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân lại xảy ra trong tình cảnh như vậy.

Nghe xong, Long Phù Thượng Long Nhãn lấp loé không yên, hồi lâu sau mới nói: “Có thể dễ dàng trấn áp bổn nguyên lực lượng của ngươi, lại hiện ra sắc vàng, quả nhiên là Tổ Long Bổn Nguyên!”

Thanh âm già nua vô cùng kích động, như gặp phải chuyện cực kỳ hưng phấn. Bỗng nhiên dừng lại hỏi: “Ngươi chắc chắn người đó là nhân loại?”

“Chắc chắn.” Chúc Tình đáp, “Bất quá hắn dường như luyện hóa vài món Long bí bảo, hiểu chút thô thiển Long Hóa bí thuật.”

Thanh âm già nua nói: “Hắn vừa đạt được Tổ Long Bổn Nguyên, luyện hóa vài món Long bí bảo có gì ngạc nhiên.”

“Trưởng lão, Tổ Long Bổn Nguyên quan trọng phi thường, có cần ta đưa hắn về đảo không?” Chúc Tình hỏi.

Thanh âm già nua đáp: “Ngươi có bản lĩnh đó sao?”

Chúc Tình nghẹn lời.

Tuy Dương Khai chỉ có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, bình thường nàng có thể dễ dàng nghiền ép. Nhưng Tổ Long Bổn Nguyên trong cơ thể hắn áp chế nàng quá lớn. Chuyện vừa xảy ra đã chứng minh điều đó. Nàng một thân thực lực chưa phát huy được một nửa đã bị Dương Khai chế phục. Đối phó người như vậy, trừ khi trưởng lão tự mình ra tay, nếu không không ai có thể chống lại Tổ Long Bổn Nguyên áp chế.

“Vậy phải làm thế nào?” Chúc Tình nhíu chặt mày. Tổ Long Bổn Nguyên không phải thứ tầm thường, tộc đã tìm kiếm mấy vạn năm, hôm nay rốt cục có chút manh mối. Sao có thể bỏ mặc?

Long Phù trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Đi theo hắn, cố gắng giữ gìn mối quan hệ, chờ cơ hội thích hợp, mời hắn đến đảo làm khách.”

“Giao hảo với hắn?” Chúc Tình ngẩn ngơ, cau mày nói: “Hắn bất quá chỉ là một nhân loại, có tư cách gì…”

“Tổ Long Bổn Nguyên chính là tư cách của hắn.” Thanh âm già nua không đợi Chúc Tình nói hết đã cắt ngang, giọng nói đanh thép, mang theo vẻ giận dữ, “Ngươi nghi vấn ta?”

Chúc Tình run lên, cúi đầu nói: “Chúc Tình không dám.”

“Ừm.” Thanh âm già nua nói: “Bất luận phải trả giá gì, nhất định phải mời hắn về đảo.”

“Thế còn nhiệm vụ của ta?” Chúc Tình chần chờ hỏi.

“Tiếp tục truy tra đi. Đừng miễn cưỡng.” Thanh âm già nua đáp. So với sự xuất hiện của Tổ Long Bổn Nguyên, nhiệm vụ ban đầu của Chúc Tình không còn quan trọng, chỉ là một khối lệnh bài mà thôi.

“Phải!” Chúc Tình cung kính gật đầu.

Long Phù Thượng Long Nhãn quang mang từ từ ảm đạm, khí tức thâm thúy cũng biến mất. Chúc Tình thu Long Phù lại, nhíu mày ngồi bên giường, tâm phiền ý loạn.

Lần này chịu thua thiệt lớn trên tay Dương Khai, ý niệm của Chúc Tình là phải tìm cơ hội băm vằm hắn thành muôn mảnh để rửa hận lòng. Nhưng mệnh lệnh của trưởng lão lại là phải cố gắng giao hảo với hắn.

Chỉ là một tên tiện nhân loại, lại muốn bản cô nương hạ mình kết giao? Đơn giản là sỉ nhục cùng cực!

Duyệt Lai Khách Sạn, khách sạn bình dân lớn nhất Lưu Ảnh Thành, là sản nghiệp của Lưu Ảnh Kiếm Tông.

Dương Khai trở về đây, định mấy gian phòng tốt, rồi xuống lầu đại sảnh dùng cơm.

Tu vi đạt đến cảnh giới của hắn, tự nhiên không cần ăn cơm nữa. Thân thể là lò, tạo hóa là lương, thiên địa linh khí là thức ăn tốt nhất. Chỉ là thỉnh thoảng trở lại cũng có thể.

Chủ yếu là Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến vẫn còn sầu vân thảm vụ, lo lắng. Dương Khai cũng không biết giải thích thế nào, liền dẫn họ đến mượn rượu giải sầu.

Từng vò từng vò liệt tửu được mang lên. Diệp Tinh Hàm đúng là ai đến cũng không từ chối, chốc lát liền uống say mèm, ngã vào lòng Đỗ Hiến ngủ thật say.

Đỗ Hiến nhìn Dương Khai với ánh mắt áy náy. Dương Khai phất tay, bảo hắn đưa Diệp Tinh Hàm xuống nghỉ ngơi.

Chỉ còn lại Dương Khai và Ưng Phi đối ẩm.

Rượu quá ba tuần, Dương Khai bỗng nói: “Yêu Vương, nàng kia nói nàng tên Chúc Tình, ngươi có thể nghĩ đến gì không?”

Hắn bỗng nhớ lại, lúc Chúc Tình tự giới thiệu, nói một câu rất kỳ lạ. Lúc đó Dương Khai không suy nghĩ nhiều, giờ nhớ lại, câu nói kia dường như thâm ý sâu sắc.

Chỉ bất quá Dương Khai nghĩ mãi vẫn không hiểu. Ưng Phi tuy ở Man Hoang Cổ Địa đã lâu, nhưng dù sao tu hành thời gian rất dài, hiểu biết kinh nghiệm không phải mình có thể sánh kịp, hỏi hắn có lẽ sẽ có manh mối gì.

Ít nhất, cũng muốn hiểu rõ lai lịch của Chúc Tình.

Hắn không nghĩ nữ nhân kia sẽ dễ dàng bỏ cuộc. Trước khi đi, nàng đã nói lời ngoan.

Ưng Phi đang nâng chén rượu hơi dừng lại, trừng lớn Ưng Nhãn nhìn Dương Khai, nói: “Ngươi nói nàng tên Chúc Tình?”

“Sao thế?” Dương Khai nghi ngờ nhìn hắn. Phản ứng của Ưng Phi dường như hơi lớn.

Ưng Phi sắc mặt biến đổi, bỗng lộ vẻ hiểu ra, uống một hơi cạn rượu, nghiêm nghị nói: “Trên Đông Hải Long Đảo, Long Tộc Đại Trưởng Lão tên Chúc Viêm.”

Dương Khai mi mắt co rụt lại, lẫm nhiên nói: “Ý Yêu Vương là nàng là Long Tộc?”

Ưng Phi nói: “Chỉ là suy đoán, không dám khẳng định. Bất quá trước khi vậy chúc Tinh nói, ta nếu lại nói ra chữ kia liền giết ta. Sau lại ta tử ngẫm nghĩ một chút, cũng không biết cái nào chữ phạm nàng kiêng kỵ, có thể hiện tại xem ra, quả thực có một chữ để cho nàng sinh não.”

“Chữ nào?” Dương Khai hỏi.

Ưng Phi nói: “Dương thiếu gia còn nhớ ta lúc đó nói gì không?”

Dương Khai hồi tưởng một chút, nhếch miệng cười nói: “Ngươi nói ta phong thần tuấn lãng, nhân trung chi…” Ngôn ngữ bỗng dừng lại, chợt nói: “Thì ra là thế.”

Ưng Phi cũng vuốt cằm nói: “Nếu như nàng là Long Tộc nói, vậy thuyết phục. Long Tộc từ trước đến nay kiệt ngạo càn rỡ, ngay cả các Thánh Linh khác cũng không thèm để ý, huống chi ta một cái Yêu Tộc. Ta khen Dương thiếu gia lời nói, quả thực sẽ làm nàng tức giận.”

Nói đến đây, Ưng Phi sắc mặt trắng nhợt, âm thầm có chút nghĩ mà sợ. Tuy là hắn là một vị Yêu Vương, nhưng đối phương chính là Thánh Linh a.

Trách không được, trách không được khí lực nàng lớn như vậy. Lực lượng Long Tộc từ trước đến nay không thể suy đoán theo lẽ thường. Trách không được nhìn mình không thấu tu vi của nàng.

Nguyên lai vậy chúc Tinh đúng là một vị Long Tộc!

Nghĩ tới đây, càng thêm bội phục Dương Khai.

Đây chính là một vị Long Tộc a. Dương thiếu gia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, cư nhiên trong thời gian ngắn như vậy lại hàng phục được người ta, còn chiếm tiện nghi lớn. Ngược lại đối phương dường như còn không có nhiều ý phản kháng. Nếu không phải mình mang theo Diệp Tinh Hàm và Đỗ Hiến đến phá vỡ, chỉ sợ con rắn thằng nhãi con đều sanh ra được.

Loại chuyện này sao có thể xảy ra?

Long Tộc kiêu ngạo, coi mình là vạn linh đứng đầu, không có chủng tộc nào bị bọn họ để mắt đến, đừng nói chi là nhân tộc hèn mọn.

Bị một nhân loại khinh nhờn như vậy, Chúc Tình cái này Long Tộc làm sao có thể chịu được?

“Dương thiếu gia, ngươi chẳng lẽ cũng là Long Tộc sao?” Ưng Phi bỗng bật ra một ý niệm hài hước, hồi tưởng lại đủ loại bất khả tư nghị trên người Dương Khai, dường như chỉ có thân là Long Tộc mới có thể giải thích thông.

Có thể hàng phục Long Tộc, chỉ có Long Tộc cường đại hơn!

Dương Khai cười ha hả, vỗ ngực nói: “Như giả bao hoán Nhân Tộc!”

Ưng Phi cười khổ, không biết nên tin hay không tin.

“Xin hỏi các hạ chính là Dương Khai Dương đại nhân?”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng đi đến bên bàn, bộ dạng phục tùng thùy mắt, thân thể run rẩy hỏi.

Ưng Phi liếc nhìn, phát hiện người này bất quá chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, cũng không để ý lắm. Nhưng không ngờ người nọ ở dưới cái liếc mắt ấy của Ưng Phi bỗng kinh hô một tiếng, phù phù quỳ trên mặt đất, kêu khóc: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, tiểu nhân bất quá là đến truyền tin.”

Lúc trước Dương Khai tuy ở Lưu Ảnh Thành cực kỳ làm càn, nhưng cũng không tính quá thu hút sự chú ý. Chỉ bất quá Ưng Phi sau này bại lộ thân phận và tu vi, khiến tất cả mọi người đều thất kinh, rõ người này đúng là một vị Yêu Vương hàng thật giá thật.

Lúc này trung niên nam tử này đến truyền tin, đối Dương Khai ngược lại không e ngại lắm, ngược lại thì đối Ưng Phi sợ hãi không được.

“Không ai muốn mạng ngươi!” Dương Khai nhìn hắn liếc mắt, cằm hơi nhếch lên nói: “Truyền tin gì?”

Trung niên nam tử lén lút nhìn Ưng Phi liếc mắt, thấy hắn không thèm để ý đến mình, lúc này mới thở phào, sờ tay vào ngực, lấy ra một mặt thiếp vàng trang sách đưa cho Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy nhìn lên, nhếch miệng cười nói: “Thiệp mời?”

Người đàn ông trung niên không ngớt gật đầu: “Chính là.”

“Ai bảo ngươi đưa tới?” Dương Khai hỏi.

“Dạ…” Người đàn ông trung niên đang định trả lời, ánh mắt bỗng trở nên mờ mịt, suy nghĩ một trận, cư nhiên không nhớ ra được, ngược lại đau đầu như búa bổ.

“Dương thiếu gia, có người lấy bí thuật xóa đi đoạn ký ức đó.” Ưng Phi nhãn quang lóe lên, nhìn ra mánh khóe.

Dương Khai khẽ gật đầu, tay áo phất một cái, liền đưa trung niên nam tử ra ngoài cửa. Đã có người ra tay trên người người truyền tin này, tiếp tục hỏi cũng không có ý nghĩa, e rằng cũng không hỏi ra được gì.

Giơ thiệp mời trong tay lên tỉ mỉ nhìn một cái, Dương Khai không nhịn được nhướng mày.

“Dương thiếu gia, đây là thiệp mời gì?” Ưng Phi hỏi.

Dương Khai thuận tay đưa thiệp mời qua, nâng chén rượu nhấp một hớp nói: “Xem ra có người hơi khẩn cấp.”

“Đấu giá hội thiệp mời?” Ưng Phi thấy rõ nội dung trên thiệp mời, khẽ cau mày.

Bọn họ lần này đến Lưu Ảnh Thành, chính là vì đấu giá hội này mà đến. Nhưng không ngờ họ còn chưa làm gì, lại có người chủ động đưa thiệp mời đến, như sợ họ không đi vậy.

“Dương thiếu gia, đó là một cái bẫy, hơn nữa rất nguy hiểm.”

Hôm nay hắn đã bại lộ thân phận và tu vi của mình. Người ẩn giấu trong bóng tối lại còn dám chủ động đưa thiệp mời đến, không nghi ngờ là có biện pháp đối phó hắn cái này Yêu Vương mới dám vô úy như vậy.

“Ta lại không phải kẻ ngu, rõ ràng như vậy há có thể không nhìn ra.” Dương Khai mỉm cười.

“Có cần gọi lão ngưu và vô nghĩa cũng đến không?” Ưng Phi lặng lẽ truyền âm hỏi. (Chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2810: Cùng có vinh quang

Chương 2809: Nha

Chương 2808: Nộ Diễm Bộ