» Chương 2693: các ngươi đến cắn ta à
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Chương 2693: Các ngươi đến cắn ta à?
Chỉ một thoáng, Ưng Phi mặt trầm như nước. Hắn vẫn cho là có mình bảo vệ, mặc dù đối đầu một cái Tinh Thần Cung trưởng lão cũng không có gì ghê gớm. Hắn tốt xấu cũng là Yêu Vương, có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh, còn có thể sợ một cái Tinh Thần Cung trưởng lão hay sao?
Nhưng hôm nay này cái gì Bát Phương Phân Nguyên Trận lại đem tất cả mọi người cô lập ra. Bây giờ hắn ngay cả Dương Khai rốt cuộc ở đâu cũng không biết, còn nói gì tới bảo vệ? Ngược lại, người bày trận lại có thể lợi dụng lực lượng trận pháp, dễ dàng đùa bỡn Dương Khai trong lòng bàn tay.
Trong lòng không khỏi hiện lên sự hối hận sâu sắc. Nếu trước đó khuyên Dương Khai gọi cả Tê Lôi và Tạ Vô Úy đến thì tốt rồi. Vào lúc ấy Dương Khai không đồng ý, hắn cũng không tiện nói thêm gì.
Tuy nhiên, nghĩ lại, đối phương có cái Bát Phương Phân Nguyên Trận này, có thể tách mọi người ra, cho dù gọi thêm nhiều Yêu Vương cũng vô dụng. Mấy ngày trước mình đã bại lộ thân phận Yêu Vương. Đối phương nếu dám ra tay như thế, khẳng định đã chuẩn bị kỹ càng. Bây giờ xem ra, quả nhiên bố trí chặt chẽ. Hai bộ trận pháp vận chuyển, không chỉ nhốt Dương Khai trong một phương thiên địa này, mà còn khiến hắn rơi vào hoàn cảnh chiến đấu đơn độc.
“Cung gia chủ, có thể phá trận không?” Ưng Phi trầm giọng hỏi.
Cung Thái thản nhiên thở dài: “Có thể là có thể, thế nhưng cần thời gian.”
“Bao lâu?” Ưng Phi cảm thấy bất ổn.
“Mười ngày!”
Ưng Phi nhất thời im lặng. Mười ngày công phu, chính là món ăn cũng nguội lạnh. Với tình cảnh hiện tại của Dương Khai, hắn sao có thể chờ đợi ở đây mười ngày?
Ngả Âu ở một bên nói: “Dương tiểu tử mạng lớn, lần này đối phương tuy thủ đoạn bất thường, nhưng cũng không nhất định có thể làm gì được hắn. Cung gia chủ bên này vẫn là ưu tiên phá trận, chúng ta cũng nghĩ cách xem có thể tìm được Dương tiểu tử, giúp hắn một tay không.”
Đây cũng là biện pháp duy nhất. Mọi người biết lời hắn nói không giả, lúc này phân công nhau hành động, điều tra xung quanh, muốn xem trận pháp này có kẽ hở nào không.
…
Trong thế giới đen kịt, Dương Khai phảng phất đang ở trong hư không. Nhưng hoàn cảnh xung quanh lại hoàn toàn khác với hư không. Thần niệm quét ra, bốn phía bị một tầng bình phong vô hình ngăn cản, khiến hắn không thể dò xét được tung tích bất kỳ ai.
Hắn đứng yên tại chỗ. Khóe miệng nhếch lên, không sợ hãi, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong bóng tối, một đôi mắt lặng lẽ quan sát phản ứng của hắn, thấy hắn không có một chút nào sốt ruột hay sợ hãi. Nhất thời biết hắn tâm tính bất phàm, không phải dùng thủ đoạn thông thường có thể đối phó, lập tức cũng không tiếp tục ẩn giấu, đơn giản hiện thân.
Thế giới đen kịt bỗng phát ra ánh sáng, tiếp theo ở phía trước, một bóng người đột ngột hiện lên. Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy một ông lão. Hắn phảng phất vẫn đứng ở đó từ trước, xuất hiện không dấu vết. Ở phía sau hắn, còn có hai bóng người: một là Võ Minh đã mất tích trước đó, người còn lại là Xích Nguyệt đã lâu không gặp.
Xích Nguyệt hẳn là cũng bị phong ấn tu vi, mặt hơi trắng bệch, giờ khắc này đang bị Võ Minh khống chế, hai tay chắp sau lưng bị Võ Minh nắm chặt, không thể động đậy.
Mới thấy Dương Khai, trong mắt Xích Nguyệt lóe lên ánh sáng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, như không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây. Nhưng rất nhanh nàng liền mặt chìm xuống, chậm rãi lắc đầu về phía Dương Khai, ra hiệu hắn mau chóng chạy trốn.
Võ Minh chứng kiến tất cả, nhẹ nhàng cười gằn, hơi dùng sức trên tay. Xích Nguyệt không nhịn được rên lên một tiếng, sắc mặt càng trắng nhợt vì đau đớn.
“Dương tiểu hữu!” Ông lão kia nhìn qua có phong thái tiên nhân đạo cốt, ba sợi râu dài, mặc áo bào xanh, rất có khí chất thế ngoại cao nhân. Mặt nở nụ cười chào hỏi Dương Khai.
“Lão cẩu, ngươi rốt cuộc cam lòng hiện thân.” Dương Khai nhe răng cười.
Ông lão khẽ cười khổ lắc đầu, nói: “Dương tiểu hữu kính xin miệng dưới lưu tình, lão phu Đàm Quân Hạo!”
“Đàm lão cẩu!” Dương Khai nhíu mày.
“Tiểu súc sinh, miệng ngươi để sạch sẽ chút, ngươi thử hô một tiếng nữa xem.” Võ Minh sắc mặt giận dữ.
Dương Khai ngẩng đầu, giọng nói cực nhanh: “Đàm lão cẩu Đàm lão cẩu Đàm lão cẩu Đàm lão cẩu, Võ tiểu cẩu Võ tiểu cẩu Võ tiểu cẩu Võ tiểu cẩu… Thiếu gia ta cứ hô, các ngươi đến cắn ta à?”
“Vô liêm sỉ!” Võ Minh tức đến nổ mũi. Hắn dù sao cũng là Đế Tôn nhị tầng cảnh, chưa từng bị sỉ nhục trực diện như vậy. Lửa giận trước ngực như dung nham tích tụ trong núi lửa, lập tức muốn phun trào.
Đàm Quân Hạo nhẹ nhàng hít một hơi, hơi xua tay ngăn Võ Minh đang nóng nảy, nheo mắt nhìn Dương Khai nói: “Dương tiểu hữu oán khí rất nặng, tựa hồ đối với lão phu có chút thành kiến à.”
Dương Khai lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đàm Quân Hạo khẽ mỉm cười, vuốt cằm nói: “Tiểu hữu có tức giận, lão phu lý giải, bất quá lão phu cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mong tiểu hữu thứ lỗi.”
“Ngươi chết rồi ta sẽ tha thứ ngươi.”
Đàm Quân Hạo ngẩn ra, cười to nói: “Tiểu hữu nói đùa, lão phu là trưởng lão Tinh Thần Cung, được Đại Đế ơn trạch, này trong thiên hạ ai lại dám giết ta?”
“Nguyên lai ngươi dựa dẫm là cái này!” Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, mi mắt bỗng nhiên nhấc lên, sâm tiếng nói: “Thiếu gia ta thật muốn thử xem, giết một cái Đại Đế tông môn trưởng lão sẽ có hậu quả gì không!”
Khóe mắt Đàm Quân Hạo co giật, nhận ra Dương Khai không phải nói đùa, mà là thật sự nổi sát tâm. Ngược lại cũng không quá để ý, có sát tâm là bình thường, quan trọng là phải có bản lĩnh. Mỉm cười nói: “Lão phu kia mỏi mắt mong chờ, bất quá trước đó, Dương tiểu hữu có phải nên trả một món đồ vật về cho chủ nhân? Vật kia vốn thuộc về lão phu, lại bị tiểu hữu vô tình có được, đã nhiều năm rồi.”
“Ngươi nói cái này?” Dương Khai tiện tay trong hư không chộp một cái, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một khối lệnh bài. Trên lệnh bài điêu khắc một con tượng hình rồng rất sống động, mặt trước có một chữ “Long” lớn. Lệnh bài cổ kính, không biết làm bằng vật liệu gì, nhìn rất nhiều năm rồi.
“Chính là!” Đàm Quân Hạo nhìn thấy lệnh bài, vẻ mặt hơi động, khẽ vuốt cằm.
Long Đảo Lệnh này đúng là một bảo vật quý giá. Mặc dù không thể dùng để luyện khí hay luyện đan, nhưng nó là bằng chứng duy nhất để người bình thường tiến vào Long Đảo. Nắm giữ Long Đảo Lệnh này, có thể đến nơi Long Đảo, yêu cầu Long tộc đáp ứng một yêu cầu.
Đàm Quân Hạo đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, lên trên nữa chính là cảnh giới Đại Đế. Ông tự cho rằng với ngộ tính và bản lĩnh cả đời này cũng không thể dò xét đạo Đại Đế, nhưng biết đâu trên đảo rồng thần kỳ này có thứ gì có thể giúp ông đột phá gông cùm xiềng xích. Long Đảo Lệnh này đối với ông mà nói, chính là một cơ duyên lớn lao.
Không nói những cái khác, riêng việc để Long tộc thưởng vài giọt Chân Long Chi Huyết chắc chắn không thành vấn đề. Vì vậy, những năm này ông luôn truy tìm tung tích Long Đảo Lệnh.
Giờ khắc này thấy Long Đảo Lệnh quả nhiên trên tay Dương Khai, trong lòng tự nhiên mừng rỡ. Tuy nhiên, ông cũng là lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, tâm tính trầm ổn, bề ngoài hoàn toàn không lộ vẻ gì, vẻ mặt bình thường.
Đúng là Võ Minh thấy Long Đảo Lệnh, vẻ mặt không khỏi vui vẻ. Hắn là Đế Tôn nhị tầng cảnh, với tư chất và nỗ lực của hắn, muốn lên cấp tam tầng cảnh cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào. Nếu có thể được Long Đảo Lệnh, đi Long Đảo một chuyến, nói không chừng lập tức có thể đột phá.
Tuy nhiên lệnh bài kia là của Đàm Quân Hạo, dù hắn có ý định, cũng không dám đánh chủ ý sai lệch.
Dương Khai tùy ý ném Long Đảo Lệnh vài lần, trầm ngâm một lát rồi nói: “Thiếu gia ta trên tay có thứ ngươi muốn, ngươi trên tay có người thiếu gia ta muốn. Vậy làm sao, chúng ta làm một cuộc giao dịch?”
Đàm Quân Hạo khẽ mỉm cười, nói: “Việc giao dịch xây dựng trên cơ sở đôi bên ngang hàng, tình cảnh này… Dương tiểu hữu cảm thấy có tư cách cùng lão phu giao dịch?”
Dương Khai sắc mặt hơi chìm xuống nói: “Ngươi nói chuyện như vậy thì không có ý nghĩa, lẽ nào ngươi còn muốn trắng trợn lấy Long Đảo Lệnh này?”
Đàm Quân Hạo ha ha cười nói: “Cái này cũng không phải, bất quá kính xin tiểu hữu trước tiên trả Long Đảo Lệnh, những cái khác chúng ta từ từ thương lượng.”
Dương Khai nói: “Trước tiên thả người, Long Đảo Lệnh về ngươi, cái lệnh bài chó má này thiếu gia ta muốn cũng vô dụng.”
“Trước tiên đưa Long Đảo Lệnh!” Đàm Quân Hạo không hề lay chuyển, trên mặt mang theo nụ cười nhạt nhạt, một bộ dáng chắc chắn nắm giữ Dương Khai.
“Trước tiên thả người!” Dương Khai gằn giọng nói.
Vài ba câu không đạt được thỏa thuận, Đàm Quân Hạo không nói thêm lời thừa, chỉ quay đầu nhìn Võ Minh nói: “Đồ nhi, cho Dương tiểu hữu gặp mặt lá bài tẩy của chúng ta, để khỏi cảm thấy chúng ta không có thành ý.”
Võ Minh nhe răng cười gằn, nói: “Phải!”
Quay đầu lại, nhìn Dương Khai nói: “Tiểu súc sinh, nghe nói yêu nữ này là nhạc mẫu của ngươi?”
Dương Khai khóe mắt co giật, nghĩ thầm Hoa tỷ à Hoa tỷ, sao cái gì ngươi cũng nói ra. Xem ra chuyện mình có Huyền Giới Châu và Bất Lão Thụ chắc chắn cũng đã bị tiết lộ.
Tuy nhiên việc này cũng không thể trách nàng, trước sự áp chế tuyệt đối về thực lực, Hoa Thanh Ti căn bản không cách nào phản kháng. Nàng thậm chí không nhớ rõ lúc đó đã nói gì với Đàm Quân Hạo.
Đó tuyệt đối là một loại bí thuật cực kỳ hiểm độc, mới có thể ép Hoa Thanh Ti thổ lộ bí mật trong lòng.
“Ngươi dám làm tổn thương một sợi tóc của nàng, ngươi chắc chắn phải chết.” Dương Khai trầm giọng nói.
Võ Minh cười hì hì, nói: “Yên tâm, mỹ nhân bậc này, bản tọa há cam lòng làm tổn thương nàng? Bản tọa đối với nàng rất yêu thích, nếu không có sư tôn ngăn cản, bản tọa đã sớm nạp nàng làm thiếp rồi!”
Xích Nguyệt cũng là mỹ nhân hiếm có, lại có một loại phong vận yêu dã, tuy không sánh bằng sự quyến rũ của Phiến Khinh La, nhưng lại thêm phần quen thuộc. Nếu không như vậy, năm đó Thành chủ Lạc Tân của Thiên Hạc Thành cũng không đến nỗi nhất kiến chung tình với nàng, cưỡng ép nàng kết hôn.
Võ Minh vừa nói chuyện, vừa duỗi một tay, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Xích Nguyệt.
Xích Nguyệt thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt, trong mắt đầy vẻ chán ghét, bất lực vì tu vi bị phong tỏa, thân thể bị khống chế, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
“Ngươi dám!” Dương Khai giận dữ, ngay trước mặt mình, tên khốn này lại trêu chọc nhạc mẫu của mình, đây há có thể dung thứ. Dưới chân điểm nhẹ, lao thẳng về phía Võ Minh.
Võ Minh thấy vậy cũng sắc mặt biến đổi lớn, hắn đã từng chịu thiệt từ Dương Khai, biết tiểu tử này không dễ chọc, vội vàng mang theo Xích Nguyệt lùi về phía sau.
Đàm Quân Hạo chắn ngang, tay áo lớn liền phất, từng đạo từng đạo ngũ sắc quang nhận đột nhiên thành hình, chém về phía Dương Khai.
Rầm rầm rầm…
Liên tiếp nổ vang, linh khí cuồng bạo. Dương Khai bị ép lùi liên tục, những đạo ngũ sắc quang nhận kia cũng sụp đổ ra.
Đàm Quân Hạo mi mắt nhắm lại, không khỏi khen: “Dương tiểu hữu quả nhiên ghê gớm, lão phu coi thường ngươi.”
Hắn vốn tưởng rằng chỉ là một Đế Tôn nhất tầng cảnh, một Đại Phương Viên Ngũ Hành Trận đủ để chế phục hắn. Nhưng không ngờ lại có thể ngang sức với lực lượng trận pháp. Trong lòng không khỏi hơi lạnh lẽo. Thực lực như vậy sao có thể xuất hiện ở một Đế Tôn nhất tầng cảnh? Nếu để hắn trưởng thành đến tam tầng cảnh, này trong thiên hạ, ngoại trừ Đại Đế, ai có thể là đối thủ?