» Chương 2696: Mời ngươi tự trọng
Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025
Hôm nay có 10 người đi ngoại địa, đổi mới sẽ hơi chậm, thứ lỗi.
Chủ yếu là muốn kéo dài thời gian. Vừa rồi khống chế pháp thân từ Huyền Giới châu oanh ra một quyền khiến thần niệm của hắn tiêu hao quá lớn, đến giờ vẫn còn hơi đau đầu. Ôn Thần Liên đang phát huy công hiệu, từng tia thanh lương chi ý tràn ngập trong đầu, thần niệm tiêu hao cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Đàm Quân Hạo đã trọng thương, một quyền của pháp thân không dễ chịu chút nào. Dù đối mặt Đàm Quân Hạo toàn thịnh, Dương Khai cũng có lòng tin chiến một trận, huống chi giờ đây hắn không ở đỉnh phong.
Chưa từng gặp mặt lại dám âm mưu hại mình, Dương Khai quyết tâm phải chém giết hắn tại nơi này!
“Tiểu bối muốn chết!” Đàm Quân Hạo gầm thét, hai tay giơ lên, ôm thiên địa chi thế, cắn răng nói: “Dám ngỗ nghịch lão phu, hôm nay lão phu liền để ngươi chết rõ ràng.”
Thoại âm rơi xuống, bốn phía bỗng nhiên thêm ra từng bóng người, tề tụ bên cạnh hắn.
Dương Khai nhướng mày, hướng những thân ảnh kia dò xét. Rất nhanh liền phát hiện những người này thình lình đều là Đế Tôn cảnh.
Mặc dù đa số đều là Đế Tôn nhất trọng cảnh, nhưng cũng có vài vị Đế Tôn nhị trọng cảnh, hơn nữa không ít người đều nhìn quen mắt, tựa hồ cũng là tông chủ các trưởng lão của các tông môn lớn từng tham gia đấu giá hội trước kia.
Số lượng không ít, trọn vẹn hai ba mươi người.
Những Đế Tôn cảnh này xuất hiện một cách quỷ bí, từng người đều đầy mắt mờ mịt. Trước đó Đàm Quân Hạo vận chuyển trận pháp lên, bọn họ liền đều bị tách ra, đặt mình vào trong một mảnh bóng tối vô tận, vẫn luôn tìm kiếm đường ra nhưng thủy chung vô pháp tìm thấy.
Không hiểu hiện ra một cỗ lực lượng, đem bọn họ tất cả đều lôi vào nơi này. Quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện Dương Khai cùng Đàm Quân Hạo hai người.
Lại nhìn thấy thương thế trên người Đàm Quân Hạo, những Đế Tôn cảnh này đều trong lòng run lên, thầm kinh dị.
Đàm Quân Hạo giờ phút này tản mát ra khí tức Đế Tôn tam trọng mạnh mẽ, thế mà còn bị thương, thương thế nhìn còn rất nghiêm trọng. Nơi đây trừ hắn ra cũng chỉ có một Dương Khai đứng ở bên kia.
Thương thế này chẳng lẽ là do thanh niên tên Dương Khai kia gây nên? Hắn một cái Đế Tôn nhất trọng cảnh, có bản lĩnh gì mà có thể thương tổn được tam trọng?
“A? Đàm trưởng lão!” Một người trung niên nam tử cẩn thận quan sát Đàm Quân Hạo một chút, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tiến lên chắp tay nói: “Gặp qua Đàm trưởng lão. Ngài sao lại ở đây?”
Đàm Quân Hạo quét mắt nhìn hắn một cái, vuốt cằm nói: “Ngươi nhận ra lão phu?”
Trung niên nam tử kia cười làm lành nói: “Hơn mười năm trước, tại hạ may mắn được Tinh Thần cung ban thưởng, tiến vào Thiên cấp bí địa tu luyện một trận. Năm đó từng xa xa gặp qua Đàm trưởng lão, Đàm trưởng lão sợ là không nhớ rõ tại hạ.”
Trung niên nam tử này mặc dù cũng là một phương môn chủ, nhưng bất quá chỉ có Đế Tôn nhất trọng cảnh tu vi mà thôi, tông môn tọa lạc tại toàn bộ Nam Vực cũng bất quá chỉ là Nhị lưu. Đối mặt Tinh Thần cung trưởng lão, nào dám khinh thường? Cũng chính là nhờ lần được Tinh Thần cung ban thưởng tu luyện trong Thiên cấp bí địa đó, hắn mới có hạnh đột phá đến Đế Tôn cảnh.
Đối với Tinh Thần cung, hắn rất cảm động, giờ đột nhiên thấy Tinh Thần cung trưởng lão, tự nhiên vô cùng cung kính.
Đàm Quân Hạo khẽ vuốt cằm, không nói thêm gì.
Nhưng lời nói của trung niên nam tử này lại khiến người khác đều giật mình không nhỏ.
“Đàm trưởng lão, Tinh Thần cung… Chẳng lẽ nói…”
Dù ở đây đa số Đế Tôn cảnh đều không nhận ra Đàm Quân Hạo, thậm chí chưa từng thấy qua hắn. Nhưng giờ phút này cũng đều lờ mờ có chút suy đoán.
Tinh Thần cung là tông môn Đại Đế, muốn trở thành trưởng lão, nhất định phải là Đế Tôn tam trọng tu vi, mà Đế Tôn tam trọng, ngay cả trong Tinh Thần cung cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có vài người.
Chưa thấy qua Đàm Quân Hạo, nhưng đại danh của hắn thì mọi người lại nghe qua.
Tất cả mọi người đều trong lòng run lên, nhao nhao tiến lên ôm quyền nói: “Gặp qua Đàm trưởng lão!”
“Đều không cần đa lễ!” Đàm Quân Hạo khẽ khoát tay, tư thế cao nhân đầy đủ.
Trung niên nam tử lúc trước nói chuyện liền trầm mặt nói: “Đàm trưởng lão, người phương nào lại cả gan dám xông ngài xuất thủ? Lại còn làm ngài bị thương.”
Đàm Quân Hạo sắc mặt lạnh lẽo, hướng Dương Khai nhìn lại, nói: “Chính là vị tiểu bằng hữu này. Lão phu nhất thời vô ý bị hắn đánh lén đắc thủ!”
Dương Khai nghe một trận mạnh mẽ bĩu môi. Lời này dù nói cũng không sai, mình quả thật là đánh lén đắc thủ. Nhưng nếu không phải ngươi chủ động gây chuyện, mình vô duyên vô cớ đánh lén một Đế Tôn tam trọng làm gì.
Trung niên nam tử kia nghe vậy giận dữ, xông Dương Khai quát lên: “Quả nhiên là ngươi tên nghiệt súc này. Đàm trưởng lão là trưởng lão Tinh Thần cung, địa vị tôn sùng, thân phận tôn quý. Tinh Thần cung càng là bá chủ Nam Vực, che chở hàng ức vạn võ giả Nam Vực. Ngươi tên nghiệt súc nhỏ bé này có thể được gặp Đàm trưởng lão là vinh hạnh của ngươi, không những không hiểu ơn nghĩa, lại còn ra tay đánh lén. Mau chóng quay lại đây chịu nhận lỗi, Đàm trưởng lão nhân từ có lẽ có thể tha cho ngươi một mạng. Nếu còn cố chấp, chúng ta tất sát ngươi!”
Lời nói này âm vang hữu lực, trịch địa hữu thanh. Đàm Quân Hạo nghe lòng sảng khoái vô cùng, mặt ngậm mỉm cười.
Ngược lại những Đế Tôn cảnh khác biểu cảm khác nhau. Bọn họ không giống trung niên nam tử kia, không nhận ân huệ lớn từ Tinh Thần cung, đối với Tinh Thần cung tuy có kính ngưỡng, nhưng cũng không đến mức cúi đầu liếm láp Đàm Quân Hạo.
Tuy nhiên cũng không phản bác gì được, chỉ đứng yên tại chỗ, đầy vẻ đồng tình nhìn qua Dương Khai.
Trước đó tại đấu giá hội, Dương Khai từng nhắc đến trưởng lão Tinh Thần cung gì đó, giờ xem ra, vị trưởng lão Tinh Thần cung này chính là Đàm Quân Hạo.
Thật không biết hắn đã kết thù thế nào với Đàm Quân Hạo. Đắc tội Đàm Quân Hạo, Nam Vực này còn đường sống sao? Người trẻ tuổi quả nhiên khí huyết đầy mình, không biết kiềm chế.
“Yêu… Ta tưởng là ai, hóa ra là vị bằng hữu ăn shit ba cân phòng số mười ba à. Chả trách nơi đây bỗng nhiên hôi thối mù trời.” Dương Khai liếc xéo trung niên nam tử kia, đưa tay phẩy phẩy không khí trước mặt.
“A…”
“Lại là hắn!”
“Thật ăn à?”
“Cái này cái này cái này…”
Nhiều Đế Tôn cảnh nghe vậy, đều nhao nhao trợn to mắt nhìn trung niên nam tử kia. Thậm chí, trong nháy tức nhảy sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với nam tử trung niên, mặt đầy vẻ ghét bỏ, như thật ngửi thấy mùi hôi thối.
Trong nháy mắt, ba trượng quanh trung niên nam tử kia không một ai, phảng phất bị một bàn tay vô hình tách biệt ra. Ngay cả Đàm Quân Hạo cũng nhướng mày, biểu cảm cổ quái nhìn trung niên nam tử kia.
“Ngươi…” Trung niên nam tử kia đưa tay giận chỉ Dương Khai, sắc mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa xấu hổ.
Trước đó tại phòng số mười ba tao ngộ hết thảy, đơn giản là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn. Lúc đó chỉ cảm thấy thà bị Dương Khai giết còn hơn nhận sỉ nhục như vậy. Nhưng lòng hận ý khiến hắn tham sống sợ chết, âm thầm quyết định nhất định phải tìm cơ hội báo thù rửa hận.
Vừa nãy bị Đàm Quân Hạo lợi dụng trận pháp chi lực truyền tới, hắn đã thấy Dương Khai, cũng đoán thương tổn của Đàm Quân Hạo có liên quan đến Dương Khai. Lúc này mới không kịp chờ đợi nhảy ra đầu tiên, mượn danh nghĩa Đàm Quân Hạo gây áp lực cho Dương Khai.
Nào ngờ lại bị Dương Khai làm nhục một trận.
Ánh mắt xem thường và ghét bỏ từ bốn phía khiến hắn như đứng trên đống gai, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Hoảng hốt vội nói: “Chư vị đừng nghe tiểu tử này nói bừa, người đó không phải ta.”
Không ai tin hắn. Trước đây hắn từng nói chuyện ở đấu giá hội, mọi người tự nhiên nghe rõ. Giờ hồi tưởng lại, đúng là giọng nói của một người.
“Tiểu hỗn đản, ta với ngươi thế bất lưỡng lập!” Trung niên nam tử kia thấy không được đáp lại, biết danh tiếng này xem như triệt để bại hoại. Sau này có người nhắc đến hắn, chỉ sợ người đầu tiên nhớ tới chính là ăn shit ba cân…
Dương Khai ngửa đầu bĩu môi, nói: “Xin lỗi, bản thiếu gia không nói chuyện với kẻ ăn shit. Còn mời các hạ tự trọng!”
“Phốc…” Trung niên nam tử kia khí huyết cuồn cuộn, một bồn lửa giận không chỗ phát tiết, đúng là bị nghẹn đến phun ra một ngụm máu.
Tâm thần đại loạn, chỉ muốn giết Dương Khai rửa sạch sỉ nhục ngay lập tức. Cắn răng phẫn nộ quát: “Ta liều mạng với ngươi.”
Trên tay hào quang lóe lên, một thanh kiếm sắc thản nhiên xuất hiện, Đế nguyên mãnh liệt thôi động, thân thể cuốn lấy kiếm quang liền hướng Dương Khai chém tới.
Một kích tức giận như vậy, hầu như có thể nói là toàn lực hành động của Đế Tôn nhất trọng cảnh nam tử trung niên. Ngay cả nhiều Đế Tôn cảnh ở đây nhìn cũng không khỏi sắc mặt hơi lạnh, không dám chút nào khinh thường.
Trái lại Dương Khai lại mặt lộ vẻ khinh thường, ngạo nghễ cười lạnh. Trên tay đột ngột xuất hiện một thanh trọng kiếm to lớn, cổ tay nhấc lên, liền đem trọng kiếm gánh trên vai, giọng lạnh lùng nói: “Đã ngươi chủ động muốn chết, vậy ta thành toàn ngươi!”
“Chết!” Nam tử trung niên quát lớn, một thân tu vi hầu như toàn diện bạo phát ra, chớp mắt liền vọt tới gần Dương Khai.
Dương Khai bước chân nhấc vai, trên thân Bạch Vạn Kiếm, kiếm mang nảy sinh, giơ cao Bạch Vạn Kiếm, một kiếm hướng phía trước bổ chém tới. Không có chút nào chiêu pháp có thể nói, nhưng uy lực của một kiếm này lại như muốn vỡ nát trời cao, khiến đám người đều biến sắc.
Xoẹt xoẹt…
Phảng phất tơ lụa bị xé toạc, kiếm quang sáng chói lao đến trước mặt Dương Khai, đúng là đột nhiên tách làm hai, lướt qua hai bên thân Dương Khai. Hào quang sáng chói trong nháy mắt dập tắt, nặng nề rơi trên mặt đất, lăn ra rất xa mới dần dần dừng lại.
“Hít…” Một trận hít vào khí lạnh vang lên, từng đôi mắt không thể tin tràn ngập chấn động và sợ hãi.
Chỉ thấy hai bên sau lưng Dương Khai đều là lôi ra một đạo vết máu rất dài. Trên mặt đất, nội tạng vỡ nát văng tung tóe. Xa hơn nữa, cũng là một thi thể bị chém thành hai khúc, nằm ngang tại chỗ.
Uy lực của một kiếm kia, đúng là đã bổ sống một Đế Tôn nhất trọng cảnh.
Hơn nữa nhìn Dương Khai chỉ tiện tay một kích, căn bản không dùng lực.
Đám người dù đã sớm biết Dương Khai mạnh mẽ, cũng cảm thấy trung niên nam tử kia không thể nào là đối thủ của Dương Khai. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới hắn lại không chịu nổi một kích như vậy.
Không, không phải hắn không chịu nổi một kích, là Dương Khai mạnh mẽ bất thường!
Trên đấu giá hội, hắn một quyền một kiếm giết lão giả phòng số bảy, đã khiến đám người nhận thức được chiến lực khủng bố của hắn. Nhưng cho đến giờ khắc này mọi người mới phát hiện, mình vẫn còn đánh giá thấp hắn.
Dương Khai lắc lắc máu tươi trên thân Bạch Vạn Kiếm, nhếch miệng cười nói: “Nơi thị phi, chư vị có thể đi thì đi, còn muốn ở lại xem kịch à?”
Đàm Quân Hạo bỗng nhiên đưa nhiều Đế Tôn cảnh như vậy tới, chắc chắn không phải để bọn họ xem kịch vui. Đoán chừng lại đang mưu đồ gì đó, không khéo muốn mượn những Đế Tôn cảnh này để đối phó mình.
Dương Khai cũng không muốn đối địch với nhiều người như vậy. Mục tiêu hiện tại của hắn chỉ có một mình Đàm Quân Hạo.
Cảm nhận được lời nói bất thiện của Dương Khai, lại nghĩ đến vết xe đổ, nhiều Đế Tôn cảnh không khỏi rùng mình. Dù cảm thấy thanh niên này ngạo mạn phách lối, trên đấu giá hội càng là không coi ai ra gì, nhưng người ta quả thực có bản lĩnh này, đối địch với hắn tự nhiên không khôn ngoan.
Huống chi, bọn họ và Dương Khai bản thân cũng không thù không oán gì, nào nguyện ý tùy tiện trêu chọc hắn.