» Chương 2714: Chuyện nào có đáng gì

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Hơn năm trăm người rất nhanh truyền tống đi qua. Dương Khai là người cuối cùng nhảy lên không gian pháp trận. Vừa mới đứng vững, một làn hương thơm ập tới. Chúc Tình nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh hắn.

Dương Khai đau đầu nói: “Ngươi muốn đi theo ta đến bao giờ? Hay là chúng ta đường ai nấy đi, mạnh ai nấy về?”

Chúc Tình nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Có đi Long Đảo không?”

“Cút!” Dương Khai nghe hai từ “Long Đảo” là thấy bực bội.

“Ngươi nói chuyện với bạn bè kiểu đấy à?” Chúc Tình giận nói.

“Nhắc lại hai chữ đó, bạn bè cũng không làm được!” Dương Khai hừ một tiếng, âm trầm nói: “Ngươi coi chừng đấy, lát nữa truyền tống ta tống ngươi vào khe hở hư không, để ngươi cả đời tìm không thấy đường ra.”

Chúc Tình biến sắc, một tay khoác lên cánh tay Dương Khai, giữ chặt không buông. Bộ ngực đầy đặn dán vào cánh tay hắn mà nàng cũng không hay biết.

“Ngươi đứng gần ta thế, ta không giữ nổi đâu.” Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm trang nói: “Không biết sao, cứ đứng gần ngươi là lại thấy rục rịch.”

“Vậy ngươi đừng làm loạn!” Chúc Tình có chút không tự nhiên nói, hơi tránh xa Dương Khai một chút.

“Biết rồi!” Dương Khai bực bội trả lời, thôi động không gian pháp trận. Hào quang lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.

“Dương thiếu gia!”
“Dương thiếu gia!”

Tầm mắt vừa khôi phục, bên tai liền truyền đến hai tiếng gọi quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là Lưu Thủ Tạ Vô Vị và Tê Lôi hai đại Yêu Vương. Sau mấy tháng gặp lại Dương Khai, hai đại Yêu Vương đều thần sắc phấn chấn, liếc nhìn nhau, lại có chút so tài hương vị ở trong đó.

Dương Khai khẽ gật đầu, nói: “Hai vị vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả. Canh nhà thôi mà, có gì đâu. Chỉ cần Dương thiếu gia phân phó, canh bao lâu cũng được.” Tê Lôi cười hắc hắc.

Tạ Vô Vị lập tức vỗ vai hắn nói: “Đã ngươi thích canh nhà, vậy lần này giao cho ngươi. Lần sau Dương thiếu gia đi ra ngoài ta đi theo là được.”

Tê Lôi biến sắc, giận nói: “Ngươi xàm, lần này sao cũng phải đến lượt ta.”

Tạ Vô Vị bĩu môi nói: “Lần trước uống rượu ngươi thua mà. Ngươi không nhận nợ à?”

Tê Lôi cười ha hả nói: “Lời say há có thể là thật?”

“Thân là Yêu Vương, há có thể nói không giữ lời?” Tạ Vô Vị hừ lạnh.

“Không phục thì chiến!” Tê Lôi ưỡn ngực, khoe cơ bắp rắn chắc.

“Ai!” Dương Khai thở dài một tiếng, từ không gian pháp trận đi xuống, vòng qua hai người đang ồn ào không ngớt. Đi đến trước mặt Diệp Hận, cười hỏi: “Diệp tông chủ, chỗ này thế nào?”

Diệp Hận lúc này vẻ mặt đầy kinh ngạc, hít sâu một hơi. Cảm nhận linh khí nồng đậm giữa thiên địa, gần như không dám tin mình lại đến nơi Linh Sơn bảo địa như vậy. Càng làm hắn choáng váng hơn là thông qua khóa vực không gian pháp trận mà đến. Vừa lúc trước còn ở Nam Vực, chớp mắt đã đến Bắc Vực.

“Tốt, vô cùng tốt, không còn nơi nào tốt hơn.” Diệp Hận từ đáy lòng tán thưởng.

Không hổ là cơ nghiệp của tông môn đỉnh tiêm. Phương tiện bình thường mà có linh khí Thiên Địa nồng đậm thế này, những cấm địa tu luyện và Linh Phong lại nên thế nào đây? So với cơ nghiệp Thiên Diệp Tông, đơn giản là không cùng cấp bậc.

Chẳng trách tốc độ phát triển của đệ tử những đại tông môn kia nhanh như vậy. Có hoàn cảnh tu luyện tốt như thế, tốc độ tu luyện chắc chắn phải nhanh.

Năm trăm đệ tử Thiên Diệp Tông cũng đều mặt mày vui sướng. Nếu không cố kỵ chút thể diện, chắc đã chạy nhảy hoan hô. Nhưng sự vui mừng trên mặt lại không sao che giấu được.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Hận trong lòng khẽ thở dài. Tục ngữ nói từ kiệm sang sang dễ, từ sang sang kiệm khó. Nếu thật để các đệ tử lâu dài tu luyện ở nơi này, đợi đến một ngày hắn muốn về trùng kiến Thiên Diệp Tông, không biết có bao nhiêu người nguyện ý theo hắn đi.

Chẳng qua rất nhanh sắc mặt liền nghiêm lại, gạt bỏ suy nghĩ này. Bây giờ không phải lúc cân nhắc những thứ này. Hắn hiện tại cần suy tính là gấp rút tăng cao tu vi, tấn thăng Đế Tôn!

Chỉ có thực lực đạt đến Đế Tôn cảnh mới có khả năng trùng kiến Thiên Diệp Tông. Nếu không, tất cả đều là lời nói suông.

“Rất nhiều Linh Phong, Diệp tông chủ có thể tùy ý lựa chọn nơi ở. Đệ tử quý tông, ngươi cũng nhìn mà sắp xếp. Trong tông ngoại trừ một số cấm địa có trận pháp bao phủ ra, những nơi khác đều có thể đi.” Dương Khai dặn dò một tiếng.

“Đa tạ Dương đại nhân.” Diệp Hận cúi chào đến đất.

Dương Khai gật đầu, lại đến trước mặt Xích Nguyệt và những người khác, cười mỉm nhìn họ một lượt, giang hai cánh tay hô lớn: “Chư vị, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của các ngươi tại Tinh Giới!”

Xích Nguyệt và đám người khác với Thiên Diệp Tông, đều đến từ một tinh vực, giao tình không sâu. Lăng Tiêu Cung này do Dương Khai sáng tạo chính là vì người cố thổ. Xích Nguyệt và những người khác tự nhiên là ở trong đó.

“Tông chủ thật bản lĩnh!” Quỷ Tổ hắc hắc cười nhẹ.

Cổ Thương Vân nói: “Bây giờ nên gọi cung chủ.”

Quỷ Tổ lúc này gật đầu nói phải. Lăng Tiêu Tông, Lăng Tiêu Cung, dù chỉ khác một chữ, lại là tồn tại hoàn toàn khác biệt. Quy mô của cái sau không thể nghi ngờ là cái trước không thể so sánh.

Xích Nguyệt quay đầu nhìn bốn phía, cảm khái nói: “Nếu là Khinh La cũng có thể đến đây tu luyện…”

Dương Khai nghiêm nghị nói: “Ta cũng đang hỏi thăm nên làm thế nào trở về, chẳng qua tạm thời vẫn chưa có manh mối gì. Một ngày nào đó có thể quay về tinh vực, nhất định sẽ đưa bọn họ đến.”

Ngải Âu vỗ vai Dương Khai, trầm giọng nói: “Ngươi cũng thật không dễ dàng.”

Đơn phương độc mã xông xáo Tinh Giới, mới bao nhiêu năm, lại gây dựng nên một phần gia nghiệp lớn như vậy. Dù chỉ thấy phong quang của hắn, nhưng Ngải Âu biết phía sau này chắc chắn có rất nhiều gian khổ và những cay đắng không nói nên lời. Khó hơn nữa là, dù thực lực và địa vị đã khác xưa, Dương Khai vẫn không quên bản.

Đối với người con rể này, Ngải Âu cực kỳ hài lòng.

“Mấy vị cũng đừng đứng, tự tìm chỗ ở đi.” Dương Khai mỉm cười.

“Đi, cùng lão phu đi xem cái nhà này lớn bao nhiêu!” Quỷ Tổ nói một tiếng, lập tức hóa thành một đoàn quỷ khí, bay về phía trước. Mấy người cũng đều hưng phấn mà đuổi theo.

Trước đó dù vẫn ở Thiên Diệp Tông, Diệp Hận đối với họ cũng cực kỳ tốt, nhưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu. Hôm nay khác biệt, Lăng Tiêu Cung này mới xem như nơi thuộc về mình, khiến họ có lòng trung thành rất lớn.

Diệp Hận liền ôm quyền nói: “Dương đại nhân, Diệp mỗ cũng đưa đám tiểu tử này đi xem một chút.”

“Diệp tông chủ tùy ý là được.” Dương Khai mỉm cười.

Vài trăm người ào ào một trận, lập tức đi sạch, ai nấy đều như phát điên.

Vấn Tình Tông rất lớn, bây giờ muốn chọn chỗ ở, đoán chừng ít nhất cũng phải mất mấy ngày.

Dương Khai quay đầu nhìn sang một bên, nói: “Hoa tỷ, chị không đi à?”

Hoa Thanh Ti mỉm cười nói: “Không cần, lát nữa tùy tiện tìm một chỗ ở là được.”

Nàng xuất thân Tinh Thần Cung. Đối với hoàn cảnh tu luyện như này không cảm thấy ngạc nhiên, đương nhiên sẽ không như Quỷ Tổ, Diệp Hận và những người khác.

Dương Khai mắt lấp lánh nói: “Chị đang lo lắng gì? Tinh Thần Cung? Hay là trách ta giết Đàm Quân Hạo?”

Hoa Thanh Ti nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Sư tôn… người đó tự tìm đường chết, ta sẽ không trách ngươi. Hơn nữa việc này dù Tinh Thần Cung có truy xét xuống, e rằng cũng sẽ không trách lên đầu ngươi. Chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“Ta dù sao cũng là đệ tử Tinh Thần Cung. Bây giờ đi theo ngươi đã đến Bắc Vực này, cũng coi như bỏ tông môn rồi.” Hoa Thanh Ti tự giễu cười một tiếng, khuôn mặt đắng chát.

Dương Khai ngạc nhiên nói: “Chị lại không làm ra việc gì có lỗi với Tinh Thần Cung, nói sao lại bỏ tông môn?”

Hoa Thanh Ti đưa tay điểm lên trán hắn, cười yếu ớt nói: “Được rồi, được rồi, không nói với ngươi mấy chuyện này. Dù sao từ nay về sau ta chính là người của Lăng Tiêu Cung ngươi. Ngày đó Tinh Thần Cung nếu thật tìm đến tận cửa…”

“Ta giúp chị đánh trả lại. Dám cướp người của ta, Tinh Thần Cung cũng không được!” Dương Khai gằn giọng nói.

Hoa Thanh Ti hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Dù sao đã lên thuyền hải tặc này của ngươi rồi. Đi thôi, ta đi tìm chỗ ở đây.”

Đang nói chuyện, thân hình loáng một cái, bay về phía xa.

Dương Khai nhìn chăm chú bóng lưng nàng một lúc, khẽ lắc đầu. Lúc này mới nhìn Tê Lôi và Tạ Vô Vị nói: “Gần đây không có chuyện gì chứ?”

Tê Lôi gãi mặt, nhìn Tạ Vô Vị.

Người sau liền ôm quyền nói: “Hồi Dương thiếu gia, cũng không có đại sự gì xảy ra. Ngược lại, trước tông môn mỗi ngày có rất nhiều võ giả đến đây muốn bái nhập Lăng Tiêu Cung. Chúng ta không để ý tới. Ngoài ra, chính là Cơ Dao cô nương đến hai lần, thấy ngươi không có ở đó liền trở về. Dặn ta nói để ngươi trở về thì đi Băng Tâm Cốc một chuyến, dường như có chút chuyện.”

“Ta biết rồi.” Dương Khai gật đầu. “Vậy ta đi qua xem một chút.”

Đang nói chuyện, né người lên không gian pháp trận.

Chúc Tình không nói lời nào đứng cạnh Dương Khai.

Dương Khai nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi đây cũng phải đi theo? Ngươi là con thi trùng à?”

Chúc Tình bình tĩnh nói: “Nếu không ngươi đồng ý đi với ta một chuyến, nếu không ta sẽ theo ngươi mãi.”

Dương Khai mặt buồn khổ nhìn nàng: “Ta với ngươi thù oán gì mà ngươi phải tra tấn ta thế? Ta cảnh cáo ngươi đừng được voi đòi tiên, nếu không ta đối với ngươi không khách khí đâu.”

Tê Lôi nghe xong, tròng mắt lập tức trợn tròn, mài quyền sát chưởng nói: “Dương thiếu gia, ngươi cứ việc đi đi, cô nàng này giao cho ta, đảm bảo đánh mẹ nàng cũng không nhận ra!”

“Tốt, tốt, tốt!” Dương Khai vui mừng khôn xiết, giơ ngón cái về phía Tê Lôi, nói: “Lão Ngưu ngươi nếu có thể giải quyết nàng, bản thiếu gia trọng thưởng, vinh hoa phú quý đại đại tích!”

Tê Lôi cười ha ha: “Chuyện đó đáng gì.”

Đang nói chuyện, yêu khí thôi thúc. Bàn tay như quạt hương bồ thô to trực tiếp vỗ xuống Chúc Tình. Tư thế hung ác đó không hề có ý yêu thương tiếc ngọc.

Chúc Tình sắc mặt lạnh lẽo, đôi mắt đẹp trừng về phía Tê Lôi.

Nàng thân là Long tộc tối cao vô thượng. Đối với Dương Khai nhường nhịn là vì Dương Khai thân mang Tổ Long bản nguyên. Một Yêu Vương lại dám ở trước mặt nàng phát ngôn bừa bãi. Sự uất ức bị dồn nén khi ở cạnh Dương Khai trong khoảnh khắc bộc phát.

Đôi bàn tay trắng nõn đảo ra, nhẹ nhàng đón lấy bàn tay Tê Lôi.

Tê Lôi nhướng mày. Dù hắn miệng nói muốn đánh Chúc Tình đến mẹ nàng cũng không nhận ra, nhưng cũng nhìn ra nàng và Dương Khai hình như không phải kẻ thù. Tự nhiên biết không thể thật sự ra tay độc ác. Nếu không, lỡ giết chết cô nàng này, không chừng Dương thiếu gia sẽ trừng phạt mình thế nào.

Hắn là Yêu Vương, một thân Đồng Bì Thiết Cốt, lực lớn vô cùng. Đế Tôn tam tầng kính bình thường cũng không dám đối cứng với hắn. Cô nàng này nũng nịu, người lại nhỏ nhắn, nhìn qua không có chút sức lực nào.

Thấy đối phương muốn cứng đối cứng với mình, Tê Lôi nào dám toàn lực hành động. Vội vàng thu chút lực đạo, cười gằn nói: “Tiểu nha đầu, lông còn chưa mọc đủ, lại dám bất cẩn như thế. Để ngươi kiến thức chút bản vương…”

Rầm…

Quyền chưởng giao thoa.

Lời còn chưa nói hết, Tê Lôi đã hóa thành một tia chớp, bay thẳng ra ngoài, đâm thẳng vào một ngọn núi cách đó mấy trăm trượng, khiến ngọn núi đó thủng một lỗ lớn.

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 660: Hợp Đạo phân tứ cảnh

Chương 1279: Hương tiêu ngọc vẫn

Chương 659: Kiếm cực mà thế phản