» Chương 2727: Nữ tỳ

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Hồng quang chợt hiện, bỗng nhiên từ Lăng Tiêu Cung bắn ra, vọt thẳng qua hộ tông đại trận. Đợi khi đến trước lâu thuyền, hồng quang dừng lại, lộ ra một thân ảnh xinh xắn lanh lợi, chính là Chúc Tình giận dỗi bỏ đi.

Kỳ thực, giờ phút này trong lòng nàng hối hận muốn chết. Vừa rồi cùng Dương Khai trở mặt, nhất thời tức giận bỏ đi, hồn nhiên quên mất nhiệm vụ trưởng lão dặn dò. Trong lòng mắng to Dương Khai không biết ngăn cản hay giữ nàng lại một chút, làm nàng giờ phút này tình cảnh xấu hổ. Bỗng nhiên nhìn thấy ngoài sơn môn có lâu thuyền dừng lại, tự nhiên là hiếu kỳ nhìn thoáng qua.

Một mắt lướt qua Di Kỳ và Kê Anh, lại dừng lại trên người Lệ Giao một thoáng, khóe miệng hơi cong lên, dường như rất khinh thường. Không hiểu sao, Lệ Giao bỗng thấy lòng xiết chặt, vô cớ sinh ra cảm giác như lâm đại địch, phảng phất nữ tử nhỏ nhắn trước mặt có thể tiện tay đẩy mình vào chỗ chết.

Trong lòng kinh hãi, giật mình sao mình lại có cảm giác như vậy. Mình đã là Đế Tôn tam trọng cảnh, trong thiên hạ có thể tiện tay giết mình, e rằng chỉ có Đại đế thôi. Chẳng lẽ nữ tử trước mắt này là Đại đế? Điều này cũng không thể nào, không nghe nói có Đại đế nào là dạng này cả. Hoa Ảnh Đại Đế tuy là nữ tử, nhưng cũng không phải hình tượng này.

Đây là chuyện gì? Lệ Giao nhất thời không khỏi nghi thần nghi quỷ, hoài nghi mình có phải quá căng thẳng mà sinh ảo giác không.

“Là ngươi!” Lý Hiên nghẹn ngào kêu lên, tay chỉ Chúc Tình, một bộ dáng vẻ thù địch gặp mặt.

“Nàng là người phương nào?” Kê Anh nhíu mày hỏi.

Nữ tử này bay ra từ Lăng Tiêu Cung, hẳn là người Lăng Tiêu Cung, chẳng lẽ là cung chủ Lăng Tiêu Cung? Nhưng không đúng, không phải nói cung chủ Lăng Tiêu Cung là nam tử tên Dương Khai sao?

“Sư tôn, chính là nàng, cùng với cung chủ Lăng Tiêu Cung đánh đệ tử, đệ tử khổ quá…” Lý Hiên khóc rống lên.

“Nàng cũng động thủ?” Kê Anh sắc mặt trầm xuống.

“Không tệ, chính là nàng đánh đệ tử trước, nàng là Đế Tôn cảnh, đệ tử bất quá Đạo Nguyên nhất trọng cảnh. Căn bản không có sức hoàn thủ.” Lý Hiên nước mũi nước mắt giàn giụa, khóc lóc kể lể, thần thái thương tâm đến cực điểm.

“Vô sỉ!” Kê Anh giận mắng. Ban đầu thấy nữ tử này lớn lên thanh lệ thoát tục, còn có chút hảo cảm. Nhưng nghe Lý Hiên nói xong, tia hảo cảm này lập tức tan biến, cảm thấy nữ nhân này nhìn sao cũng thấy độc ác.

“Thân là Đế Tôn cảnh thế mà lấy mạnh hiếp yếu, đơn giản ném mặt mũi Đế Tôn chúng ta.” Di Kỳ giận quát một tiếng, đế nguyên thôi động. “Để bản tọa giáo huấn ngươi một chút, đòi lại công đạo cho Lý sư điệt!”

Dứt lời, người đã như đại bàng giương cánh lao tới Chúc Tình. Kê Anh thần sắc khẽ động, dường như muốn ngăn cản Di Kỳ lỗ mãng, nhưng nghĩ lại rồi bỏ cuộc, sắc mặt âm trầm đứng đó.

Giáo huấn một chút cũng tốt, tránh cho Lăng Tiêu Cung quá mức không coi ai ra gì. Hắn ngược lại không lo Di Kỳ không phải đối thủ. Di Kỳ dù sao cũng là Đế Tôn tam trọng cảnh, nữ tử này dù mạnh đến đâu cũng không đánh lại Di Kỳ.

Chúc Tình đại mi nhíu chặt, một bồn lửa giận trong khoảnh khắc bùng nổ. Vốn đã bị uất ức ở chỗ Dương Khai, Di Kỳ này chủ động đâm đầu vào vừa vặn để nàng có chỗ phát tiết. Giơ tay, giương quyền, hung hăng vung ra, đánh thẳng vào ngực Di Kỳ.

Di Kỳ hai tay tung bay, kết một cái đại ấn, cười lạnh nói: “Hạt gạo chi quang cũng dám tranh sáng!”

Hai tay đẩy về phía trước, đế ý tràn ngập. Chiêu thức hung mãnh, dường như muốn một hơi trấn áp Chúc Tình.

Đôi bàn tay trắng như phấn đột tiến, tồi khô lạp hủ, quấy rối đế ý của Di Kỳ. Lực chi vòng xoáy chợt hiện, phảng phất một cái hố đen nuốt chửng vạn vật. Đại ấn trước ngực lập tức băng vỡ.

“Cái gì?” Di Kỳ sắc mặt đại biến, sâu trong nội tâm tuôn ra một cỗ kinh dị. Đến giờ phút này hắn mới biết mình coi thường đối thủ. Nữ tử này tuy chưa vận dụng đế nguyên, nhưng lực lượng đó vô cùng khó tin. Chờ đến lúc muốn biến chiêu vãn hồi thì đã không kịp nữa, chỉ có thể hung mãnh thôi động đế nguyên phòng hộ.

Ầm ầm một trận…

Đôi bàn tay trắng như phấn nhỏ nhắn giáng xuống ngực Di Kỳ. Có thể thấy rõ, lồng ngực đó lún xuống một mảng lớn. Kê Anh và những người đứng sau Di Kỳ càng nhìn rõ hơn, lưng Di Kỳ bỗng nhiên nhô lên, như lưng gù. Tại chỗ đó, khí lãng bạo phá ra, xé toang quần áo Di Kỳ một lỗ lớn.

Di Kỳ, tông chủ tông môn hàng đầu Bắc Vực – Di Thiên Tông, cường giả Đế Tôn tam trọng cảnh, bị đánh bay ra ngoài, đâm vào vòng phòng hộ lâu thuyền, dán chặt giữa không trung thành hình chữ đại.

“Tê…” Một tràng tiếng hít vào khí lạnh vang lên.

Trong mắt mỗi người đều tràn đầy kinh dị.

Tuy nói Di Kỳ có hiềm nghi khinh địch, nhưng có thể một quyền đánh hắn thành dạng này, thực lực nữ tử này đã không cần nghi ngờ.

Lý Hiên, người ban đầu phấn chấn quan sát, muốn xem Di Kỳ thay mình xả giận, giờ phút này như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, tròng mắt sắp lồi ra, toàn thân run rẩy, trong lòng tràn đầy nghĩ mà sợ. Vài ngày trước hắn tuy bị Chúc Tình đánh một bàn tay, nhưng cũng không lo ngại.

Ngày đó nàng mà dùng lực lượng này đánh mình, vậy mình còn mệnh đâu?

Mồ hôi lạnh lập tức ra đầy người.

Run rẩy một hồi lâu, Kê Anh mới nhớ tới thu hồi vòng phòng hộ lâu thuyền, kéo Di Kỳ vào.

“Bản tọa ngược lại coi thường ngươi… Oa…” Di Kỳ ngã xuống boong thuyền, vốn còn muốn nói câu lấy lại danh dự, nhưng nói đến nửa câu thì phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Kê Anh kinh hãi, vội vàng đưa hắn uống một viên linh đan.

“Các ngươi là ai!” Chúc Tình đánh Di Kỳ một quyền, tâm tình nhẹ nhõm không ít, lạnh lùng nhìn về phía trước hỏi.

Kê Anh sắc mặt giận dữ, còn tưởng đối phương cố ý nhục nhã mình. Dù sao hắn đã tự báo gia môn với Đại tổng quản, đối phương đã từ Lăng Tiêu Cung đi ra, sao có thể không biết mình là ai? Đây rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi.

Lăng Tiêu Cung đã ngông cuồng đến mức này sao?

“Tinh nhi không được vô lễ!” Một tiếng gọi vang từ đằng xa vọng đến. Tiếng vừa dứt, Dương Khai và Hoa Thanh Ti đã cùng nhau chạy tới.

Chúc Tình trừng mắt liếc hắn một cái, đưa ánh mắt sang một bên. Đừng tưởng rằng gọi tiếng Tinh nhi là ta sẽ tha thứ ngươi!

“Kê đại sư đường xa đến, bản cung chủ không đón tiếp từ xa, mong rằng thứ tội, thứ tội!” Dương Khai cười ha hả ôm quyền, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti, đặt mình ngang hàng với Kê Anh.

Trên đường tới hắn cũng từ Hoa Thanh Ti biết thân phận đối phương. Đệ tử thứ năm của Diệu Đan Đại Đế, Đế Đan sư Kê Anh.

Kê Anh thản nhiên nói: “Dương cung chủ khách khí, là Kê mỗ không mời mà đến, quấy rầy quý cung.”

Mặc dù trong lòng bực tức vì đối phương lâu như vậy mới tới, nhưng đưa tay không đánh người mặt tươi cười, cũng không thể vừa đến đã lật mặt.

Dương Khai cười to: “Nghe qua đại danh Kê đại sư, có thể tới tệ xá thực sự làm Lăng Tiêu Cung ta rạng rỡ, sao nói là quấy rầy.”

Lệ Giao ở bên cạnh âm trầm nói: “Dương cung chủ, Kê đại sư đích thân tới đây, ngươi lại chặn hắn ngoài hộ tông đại trận nói chuyện, đây cũng là đạo đãi khách của Lăng Tiêu Cung?”

“Các hạ là…” Dương Khai liếc nhìn Lệ Giao.

Kê Anh nói: “Vị này là cung chủ Cách Long cung, Lệ Giao Lệ cung chủ!”

“Nguyên lai là Lệ cung chủ à… Thế còn vị đang thổ huyết bên cạnh kia là ai?” Dương Khai đưa ánh mắt về phía Di Kỳ.

Di Kỳ ban nãy đã uống linh đan, áp chế khí huyết cuộn trào. Giờ phút này nghe vậy suýt nữa không nhịn được lại phun ra một ngụm máu.

Kê Anh nói: “Vị này là tông chủ Di Thiên Tông Di Kỳ.”

Dương Khai mắt hơi híp, nói: “Di tông chủ cũng tới.”

Lệ Giao hừ lạnh nói: “Sao, Dương cung chủ dường như không quá hoan nghênh ta và Di huynh?”

Dương Khai sờ cằm, nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Xác thực không mấy hoan nghênh!”

Đơn giản không hiểu sao, hai tên gia hỏa lại liên hợp lại, nhìn là đến gây chuyện. Thế mà còn hỏi ta có hoan nghênh không, đầu óc đơn giản có bệnh.

Lệ Giao một hơi suýt không thở nổi, sắc mặt khó coi. Thực lực thân phận như hắn và Di Kỳ, cho dù trong lòng có không vui một người nào đó, ngoài mặt vẫn phải làm dáng. Nếu Dương Khai đến Cách Long cung của hắn, dù không chào đón cũng phải biểu hiện ra bộ dáng hoan nghênh, đó là phong thái. Ai ngờ Dương Khai lại thẳng thắn như vậy.

Dương Khai cười ha hả nói: “Bất quá đã đến thì cứ vào đi.”

Vừa nói vừa mở hộ tông đại trận. Làm bộ dáng rất bất đắc dĩ.

Kê Anh thu lâu thuyền, cùng mọi người bay vào Lăng Tiêu Cung.

“Chư vị đi theo ta.” Dương Khai nói một tiếng, quay người dẫn đường, bay được một đoạn, quay đầu quát: “Tinh nhi ngươi còn không vào?”

Chúc Tình vốn mặt u oán đứng đó, chờ Dương Khai chịu nhận lỗi với nàng, trong lòng quyết định chỉ cần Dương Khai nói một câu mềm mỏng sẽ tha thứ sự vô lễ lúc trước. Nhưng chờ mãi, hắn lại không nhìn nàng một chút.

Trong lòng không khỏi có chút ảm đạm thương tâm. Thật chẳng lẽ cứ đi như thế? Nhiệm vụ trưởng lão giao phó làm sao bây giờ? Tổ Long bản nguyên làm sao bây giờ?

Giờ phút này nghe Dương Khai gọi, vội vàng xoay người xông vào Lăng Tiêu Cung, theo sát sau lưng Dương Khai, vểnh cái miệng nhỏ nhắn, nhìn bóng lưng Dương Khai, môi đóng mở, không biết đang lẩm bẩm gì. Nhìn khẩu hình đó dường như là đang mắng chửi.

“Dương cung chủ, vị nữ tử này là…” Lệ Giao thấp giọng hỏi.

Không biết sao, Chúc Tình đi sau, khiến hắn toàn thân như mang lưng gai, cực kỳ không thoải mái, phảng phất phía sau không phải một mỹ nhân tú sắc khả xan, mà là một mãnh thú muốn một hơi nuốt chửng mình. Cảm giác này khiến xương cụt hắn nổi gai ốc.

“Ha ha, chỉ là một nữ tỳ, Lệ cung chủ để ý.” Dương Khai thuận miệng nói bậy.

“Nữ tỳ…” Lệ Giao mặt đầy ngớ ngẩn.

“Dương cung chủ chẳng lẽ đang nhục nhã ta!” Di Kỳ suýt chết vì nghẹn, nổi nóng đến cực điểm. Tu vi cường đại như vậy, sao có thể là nữ tỳ, thả ra ngoài đủ để khai tông lập phái.

Nàng là nữ tỳ, vậy mình chẳng phải còn thua cả nữ tỳ!

“Ta nhục nhã ngươi làm gì, chúng ta lại không thù!” Dương Khai nhếch miệng cười, nói: “Thật có thù thì ta cũng không nhục nhã ngươi, trực tiếp giết chẳng phải thoải mái hơn!”

Di Kỳ không biết hắn rốt cuộc ý gì, vội vàng ngậm miệng lại. Dương Khai này nhìn là không phải kẻ dễ chọc, bản năng cảm thấy chuyến này theo Kê Anh tới là một quyết định sai lầm. Không khéo một đời anh danh sẽ hủy ở đây.

“Tinh nhi, đi lấy vài chén trà cho mấy vị khách nhân.” Dương Khai quay đầu lại dặn dò Chúc Tình.

Chúc Tình sầm mặt lại, nhìn hằm hằm Dương Khai.

Dương Khai trừng mắt.

“Vâng!” Chúc Tình bất đắc dĩ khuất phục, quay người bay về một hướng khác.

“Ta giúp ngươi!” Hoa Thanh Ti vội vàng đuổi theo. (Chưa xong còn tiếp.)

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2806: Một pháp thông Vạn Pháp thông

Chương 2805: A Ny hôm nay 15 tuổi

Chương 2804: Anh hùng trở về