» Chương 2825: Tiền bối đừng làm rộn

Vũ Luyện Điên Phong - Cập nhật ngày May 8, 2025

Chương 2825: Tiền bối đừng làm rộn

Vu Xa dứt lời, bốn phía Lôi Đình chi lực hóa thành thế đè ép, bao vây Dương Khai, trấn áp hắn tại chỗ.

Vu Xa ngẩng đầu, ngạo nghễ hỏi: “Sao? Ngươi có muốn suy nghĩ thêm chút nữa không?”

Trong Lôi Chi Giới Vực, hắn đã nắm giữ tất cả, tên Vu Ngưu này lại mơ tưởng nhảy lên dù chỉ một chút bọt sóng.

Dương Khai giãy giụa vài cái, thân hình bị khóa chặt vững chắc, không nhúc nhích, không khỏi khen: “Không tầm thường!”

Vu Xa nhíu mày, lộ ra vẻ mặt kỳ quái. Lời biểu dương nhàn nhạt của Vu Ngưu đối diện lọt vào tai, khiến hắn cảm thấy vô cùng hài hước, như thể hắn đang đối mặt không phải một Vu Sư vừa tấn thăng, mà là một Vu Vương hay Vu Thánh, đứng ở vị trí khiến hắn phải ngưỡng vọng, phê bình thủ đoạn mà hắn vẫn luôn tự hào.

Tại sao lại có ảo giác kỳ quái như vậy, đối phương chỉ là một Vu Sư thôi mà.

Khoảnh khắc sau, Dương Khai hít một hơi thật sâu, ngực phồng lên cao, Bách Vạn Kiếm trong tay nhẹ nhàng rung động, trên mũi kiếm đột nhiên tỏa ra một luồng ba động cực kỳ kỳ diệu, phóng túng ra từng vòng sóng gợn quỷ dị có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sóng gợn đi qua, Lôi Chi Giới Vực lại đột ngột nới lỏng, có dấu hiệu tan vỡ.

Vu Xa quá sợ hãi, không dám giấu giếm nữa, thân hình chấn động đồng thời gia tăng khống chế Lôi Chi Giới Vực.

Vừa nãy, khi thi triển Lôi Chi Giới Vực, hắn không dùng toàn lực, dù sao tu vi của đối phương kém hắn một đại cảnh giới, nhưng ai có thể ngờ tên Vu Ngưu này lại có khả năng làm dao động Giới Vực của mình?

Nhưng vô ích, theo sóng gợn từ Vu Khí trên kiếm nhộn nhạo, phảng phất có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, dù hắn có gia tăng khống chế đến đâu, vẫn không ngăn cản được Giới Vực tan vỡ.

Mồ hôi lạnh thoáng cái chảy ra từ trán Vu Xa, hắn nhìn Dương Khai như nhìn quỷ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Bách Vạn Kiếm nhẹ nhàng múa động, Không Gian Pháp Tắc chi lực quanh quẩn, Dương Khai bước chân, phá vỡ Lôi Chi Giới Vực, từng bước đi về phía Vu Xa.

Ở thế giới Võ Đạo hậu thế, Võ Giả Phản Hư cảnh cần phải nắm giữ thế tràng, Hư Vương cảnh nắm giữ vực trường, đến Đạo Nguyên cảnh, có thể câu thông thiên địa pháp tắc, còn Đế Tôn cảnh thì chưởng khống thiên địa pháp tắc.

Lôi Chi Giới Vực của Vu Xa, nói đúng ra thì cao minh hơn vực trường của Hư Vương cảnh một chút, cũng câu thông một tia thiên địa pháp tắc.

Nhưng sức mạnh mà Dương Khai nắm giữ lại muốn cao minh hơn hắn.

Nếu Vu Xa không múa rìu qua mắt thợ, cố gắng lấy Lôi Chi Giới Vực này để trói buộc Dương Khai, mà là cùng hắn giao tranh thật sự một trận, Dương Khai có lẽ còn phải tốn chút công sức, dù sao Dương Khai bây giờ bị tu vi hạn chế, sức mạnh phát huy có hạn. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác không rõ nội tình, muốn lấy ưu thế cảnh giới tuyệt đối để nghiền ép Dương Khai, điều này đã cho Dương Khai cơ hội phá cục dễ dàng.

Không Gian Pháp Tắc chi lực vốn cực kỳ bí hiểm, bây giờ thoáng cái tràn ngập trong Lôi Chi Giới Vực này, nháy mắt khiến Lôi Chi Giới Vực lung lay sắp đổ, nơi Dương Khai đi qua, lôi quang đầy trời hóa thành trống rỗng, tất cả vực trường đều bị xóa sổ.

Cảnh giới cao thấp, vừa nhìn đã rõ.

Đối phương bước chân hạ xuống, Vu Xa thậm chí có thể nghe được âm thanh Giới Vực của mình tan vỡ.

Khoảng cách giữa hai người đang nhanh chóng rút ngắn.

Khóe miệng Dương Khai đầy nụ cười hài hước, còn vẻ mặt của Vu Xa không còn vẻ vân đạm phong khinh và cao cao tại thượng như trước nữa.

Khi Dương Khai bước chân cuối cùng đạp xuống, một cước kia phảng phất không phải đạp vào hư không, mà là trái tim Vu Xa.

Đại Vu Sư cường đại, một trong mấy đại thống lĩnh bộ tộc Sương Tuyết, Vu Xa, thân hình run lên, há mồm phun ra một trận mưa máu, Lôi Chi Giới Vực nháy mắt tan vỡ, thân hình lảo đảo lùi về sau, tay che ngực, đồng tử vốn sáng ngời cũng đột nhiên ảm đạm xuống.

Giới Vực bị phá, tương đương với căn cơ bị tổn hại, hắn đã bị thương không nhẹ. Trước đó, tên Vu Ngưu này nói mình không thể ngăn cản hắn, còn tưởng rằng hắn nói lung tung, khoác lác hết bài này đến bài khác, bây giờ xem ra… Người ta nói lời thật a.

Trên đời này làm sao có thể có Vu Sư như vậy.

Dương Khai lại không có niềm vui sau khi phá cục, mà quay đầu quét một vòng, tặc lưỡi, bực bội nói: “Thật là phiền phức.”

Đang nói chuyện, hắn lấy ra một mảnh lá xanh, dùng tâm thần câu thông, khi ánh sáng xanh hiện lên, thân hình đã biến mất.

Sâu trong cung điện, một luồng khí tức kinh khủng phảng phất Cự Long ngủ say tỉnh lại, hơi thở này xuất hiện, phảng phất đã gây ra phản ứng dây chuyền ghê gớm nào đó, rất nhanh, các nơi trong Vương cung liền truyền đến từng luồng khí tức không kém chút nào.

Đó là mấy vị Vu Vương của bộ tộc Sương Tuyết bị kinh động.

Toàn bộ tộc nhân bộ tộc Sương Tuyết trong Vương cung đều mặt mày tái nhợt, run rẩy như cầy sấy, cúi đầu đứng.

Vài đạo Thần Niệm cường đại quét qua, Vu Xa cố nén thương thế phát tác, đưa tay vịn ngực, khom lưng thi lễ về phía hư không: “Kính chào mấy vị đại nhân.”

“Xảy ra chuyện gì!” Hơi thở xuất hiện sớm nhất đột nhiên mở miệng, âm thanh phiêu hốt, không biết từ đâu tới.

Vu Xa trầm ngâm, đơn giản thuật lại sự việc xảy ra trước đó, nhấn mạnh sự khó hiểu của Dương Khai và khả năng phối chế dược tề của hắn.

Mấy vị Vu Vương trầm mặc một lát, không biết có trao đổi gì không, vị Vu Vương lên tiếng trước nói: “Đã hữu dụng với bộ lạc, thì lại đi mời hắn đến đây đi, bất quá, Thanh đại nhân dường như đang che chở hắn, các ngươi không nên quá vô lễ.”

“Thanh đại nhân…” Sắc mặt Vu Xa thay đổi.

Có thể được Vu Vương đại nhân gọi là Thanh đại nhân, phóng nhãn toàn bộ Man tộc cũng chỉ có một vị, che chở toàn bộ thành Sương Tuyết – Trường Thanh Thần Thụ!

Lại có thể nhận được sự che chở của Thanh đại nhân?

Vu Xa chần chờ, lại lộ ra vẻ bừng tỉnh, trách không được tên Vu Ngưu trước đó đột nhiên biến mất, hóa ra là thủ đoạn của Thanh đại nhân, hắn vừa nãy còn đang nghĩ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Bây giờ nghĩ lại, đối phương trước khi biến mất, dường như đã lấy ra một mảnh lá xanh…

Khí tức của mấy vị Vu Vương đến nhanh, biến mất cũng nhanh, chớp mắt đã rút lui như thủy triều, Vu Xa cau mày, trên mặt một mảnh khó xử.

Vu Vương đại nhân muốn tự mình đi mời tên Vu Ngưu kia đến, có thể tên Vu Ngưu kia lại nhận được sự che chở của Thanh đại nhân, đối phương nếu không nguyện ý, bản thân lại có bản lĩnh gì có thể mời hắn tới đây? Như trước đó, hắn còn có lòng tin trực tiếp dùng vũ lực trấn áp, nhưng sau khi giao chiến với Vu Ngưu một trận, Vu Xa cảm thấy căn bản không có khả năng này.

Tên Vu Ngưu kia, căn bản không thể xem là Vu Sư bình thường để đối đãi. Thực lực của hắn ít nhất cũng là cấp bậc Đại Vu Sư, thậm chí có thể nói là Đại Vu Sư cảnh giới đỉnh phong.

Bên kia, lấy lá xanh câu thông Trường Thanh Thần Thụ, phản hồi về hốc cây của mình, Dương Khai liền gõ thân cây, không chút khách khí kêu gọi: “Thanh tiền bối!”

Bóng người trong hốc cây chợt lóe, lão giả tóc bạc chậm rãi hiện thân, cười híp mắt nhìn hắn.

Dương Khai không nói nhảm, nói thẳng: “Đa tạ tiền bối chiếu cố mấy ngày nay, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại.”

Bộ tộc Sương Tuyết có ý đồ với hắn, tuy rằng không phải muốn lấy tính mạng hắn, chỉ là muốn lưu hắn lại cống hiến cho bộ tộc Sương Tuyết, nhưng Dương Khai không muốn vì vậy mà mất đi tự do, cho nên vẫn là đi trước thì tốt hơn.

Thực lực hắn bây giờ, giao đấu với Đại Vu Sư như Vu Xa, phần thắng không nhỏ, nhưng nếu đối đầu với toàn bộ bộ tộc Sương Tuyết, vẫn không có phần thắng nào, trước đó đã kinh động cả Vu Vương, không đi nữa e rằng không kịp.

Hơn nữa mục đích hắn đến thành Sương Tuyết đã đạt được, bây giờ đã tấn thăng Vu Sư cảnh, tốt nhất vẫn là quay về thôn Thương Nam hẻo lánh như vậy, có trăm vạn nội đan trong giới chỉ phụ trợ, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn liền có thể nhanh chóng tấn thăng, chờ hắn thực lực đủ cường đại rồi, bộ tộc Sương Tuyết dù có muốn giữ hắn lại cũng không có bản lĩnh đó.

Đang nói chuyện, Dương Khai thò đầu ra ngoài hốc cây nhìn một chút, bên ngoài một mảnh gió êm sóng lặng, dưới cây người đến người đi, một mảnh tường hòa, hiển nhiên chuyện xảy ra trong Vương cung còn chưa truyền tới bên này.

Nghĩ cũng đúng, hắn là dùng lá xanh dịch chuyển tức thời về đây, bộ tộc Sương Tuyết có phản ứng nhanh đến đâu cũng ít nhiều yếu tố giảm xóc thời gian.

Có thời gian giảm xóc này, đủ để hắn rời khỏi địa bàn của bộ tộc Sương Tuyết, chạy xa bay cao rồi, đến lúc đó trời cao biển rộng, bộ tộc Sương Tuyết có thể làm gì hắn.

“Đừng vội đi!” Thanh giơ tay nói.

“Tiền bối còn có gì chỉ giáo?” Dương Khai tò mò hỏi.

Thanh vuốt râu, mỉm cười nói: “Ta thấy mấy ngày nay ngươi tu luyện công pháp dường như rất thấp kém, có muốn đổi một bộ không?”

Dương Khai ngẩn ra, vui mừng nói: “Nghĩ ạ, nghĩ ạ.”

Trước đó hắn cũng nghĩ tới, đổi một bộ công pháp tu luyện từ bên bộ tộc Sương Tuyết, dù sao công pháp của hắn vẫn là do trưởng thôn truyền thụ, có thể có hàng tốt gì. Có thể nghĩ kỹ lại, công pháp tu luyện của người bộ tộc Sương Tuyết phần lớn lấy băng hàn làm chủ, không nhất định thích hợp bản thân, hơn nữa hắn cũng không muốn dính líu quá sâu với bộ tộc Sương Tuyết, cho nên liền không có đưa ra yêu cầu gì rồi. Dù sao hắn hiện tại tu luyện khác người bình thường, công pháp thấp kém một chút thì thấp kém một chút rồi, sau này chưa chắc không tìm được cơ hội thay đổi.

Bây giờ Thanh vừa nói như vậy, cũng khiến hắn có chút mừng rỡ. Đây chính là buồn ngủ đến nơi thì có người đưa gối đầu a.

Dừng một chút, Dương Khai lại nói: “Tiền bối có gì cần ta giúp một tay?”

Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng Dương Khai cũng nhận ra vị trưởng lão trước mắt này, cũng không phải người thích vô cớ ban ơn cho người khác, hắn làm việc rất rõ ràng, muốn ở trong hốc cây, trước phải đổ máu Yêu thú, mình thay hắn gãi ngứa, hắn liền thưởng cho mình một viên lá xanh, có lẽ là có chút quan hệ với việc hắn thân là cây che chở.

Hắn che chở toàn bộ bộ tộc Sương Tuyết, nếu người người có điều cầu hắn đều ban cho lời nói, thì hắn sớm đã dầu hết đèn tắt rồi.

Cho nên tuy rằng cảm thấy vui vẻ, có thể Dương Khai vẫn cảnh giác hỏi một câu.

Thanh mỉm cười nói: “Quả thật có chuyện nhỏ cần ngươi giúp một chút.”

“Nói nghe một chút!” Dương Khai nghiêm nghị đợi.

Thanh nói: “Ta như là để ngươi biết, đại nạn của ta sắp đến, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”

Dương Khai giật mình, nghĩ thầm đề tài này chuyển hơi nhanh a, suy nghĩ của mình đều có chút theo không kịp, trên dưới quét mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng giật một cái nói: “Tiền bối đừng làm rộn!”

Thanh cười ha hả, không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: “Ngươi là người rất kỳ lạ, ta sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ gặp qua một người như ngươi. Cho nên ta có ít thứ muốn giao phó cho ngươi.”

“Cái gì?”

Thanh không nói nữa, mà đưa tay chỉ về phía Dương Khai.

Dương Khai giật mình, bất quá biết Thanh không có ác ý, cho nên liền không phòng ngự gì nhiều, đợi ngón tay kia chỉ vào trán, Dương Khai chỉ cảm thấy phảng phất bị một tòa núi lớn chính diện đánh trúng, nháy mắt đầu váng mắt hoa, trong não hải lại hiện ra từng đoạn văn tự vô cùng huyền diệu.

Nhưng hắn trạng thái hiện tại, căn bản không cách nào nhìn rõ những văn tự kia rốt cuộc là gì, mắt tối sầm lại đồng thời, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

Đêm trước hôn mê, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh của Thanh.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Quay lại truyện Vũ Luyện Điên Phong

Bảng Xếp Hạng

Chương 2955: Cẩu vấn đề

Chương 2954: Hạc đứng trong bầy gà

Chương 2953: Nhân hoàng thành